Nhưng đáng tiếc, Mạnh Chiêu Nghi này lại không có phúc khí thâm hậu.
Nàng im lặng hai năm, không được gặp Hoàng Thượng, địa vị thấp kém, cẩn thận che chở thai nhi sinh hạ, lại là song sinh mà hoàng thất không thể chấp nhận.
Song sinh, tất yếu phải vứt bỏ một đứa bé.
Nghe đến đây, Chu Uẩn nhăn lại mày: "Nói như vậy, gia chính là đứa bé được giữ lại, nếu như thế, kia Mạnh Chiêu Nghi ——"
Nàng cắn môi im tiếng, không nói thêm gì nữa.
Nhưng Trường An thành người người đều biết rõ một sự kiện, Mạnh Chiêu Nghi căm hận Hiền Vương, phảng phất họ không phải mẫu tử, mà là kẻ thù.
Trân Quý Phi cười nhạt, lắc đầu.
Chu Uẩn nhìn nàng với vẻ khó hiểu.
"Điện hạ mới là đứa bé bị vứt bỏ."
"Cái gì?" Chu Uẩn kinh ngạc: "Nhưng nếu như thế, kia gia còn như thế nào..."
Trân Quý Phi cắt ngang lời nàng, ánh mắt ôn nhu ẩn chứa sự mỉa mai: "Ngươi còn không biết vì sao Hoàng Thượng lại coi trọng Hiền Vương như vậy?"
Nàng cất giọng thấp: "Còn không phải vì áy náy sao."
Hai chữ "áy náy" được nàng nhấn mạnh.
Chu Uẩn lập tức nghẹn họng, không nói nên lời.
Trân Quý Phi lại mỉm cười, nàng nói: "Hoàng Thượng vốn dĩ như vậy, mất đi bỏ lỡ, mới hối hận."
Lúc trước Mạnh Chiêu Nghi sinh con, kiệt sức hôn mê.
Khi đó, Hoàng Thượng dưới gối con nối dõi rất ít, chỉ có một mình Thái Tử.
Hoàng Thượng do dự hồi lâu, vào sáng sớm hôm sau, cuối cùng cũng chọn ra một bé trai khỏe mạnh.
Tuy nhiên, cuối cùng Hoàng Thượng vẫn mềm lòng.
Ông không giết đứa bé kia mà đưa ra khỏi cung.
Mạnh Chiêu Nghi tỉnh lại sau khi sinh, bên người chỉ có một hoàng tử, nàng vui mừng khôn xiết và hết mực yêu thương đứa bé.
Trân Quý Phi kể đến đây, chậm rãi lắc đầu:
"Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tày gang.
Nhị hoàng tử lúc 5 tuổi vì một trận phong hàn mà qua đời.
Hoàng Thượng cho rằng Mạnh Chiêu Nghi sinh song sinh là điều bất tường nên vẫn luôn xa lánh nàng.
Mạnh Chiêu Nghi đặt hết hy vọng vào Nhị hoàng tử, khi Nhị hoàng tử qua đời, nàng ta suýt nữa phát điên."
Chu Uẩn siết chặt khăn tay, chần chừ mở miệng: "Vậy, gia sau này mới được đón trở về?"
Dừng lại một chút, nàng vẫn còn khó hiểu:
"Nhưng nếu như y cô cô nói đúng, gia lúc này trở về, chẳng phải là vừa lúc thuận theo ý Mạnh Chiêu Nghi, khiến nàng có chỗ dựa? Vậy sao nàng lại...!lại đối với gia?"
Nàng do dự hạ giọng, cuối cùng vẫn nuốt hai chữ "chán ghét" vào trong.
Trân Quý Phi nhìn chằm chằm nàng, gằn từng chữ:
" Lòng người thay đổi khôn lường, muôn màu muôn vẻ."
"Cũng muốn biết được lời nói của con người đáng sợ ra sao, song sinh tử bất tường, có lẽ Uẩn Nhi không để ý, nhưng có người lại rất tin tưởng."
Nói đến đây, Chu Uẩn lập tức hiểu ra, Mạnh Chiêu Nghi tất nhiên là sau một loại người đó.
Trân Quý Phi nói tiếp:
"Điện hạ sau này được đón về, Mạnh Chiêu Nghi mới biết được, nàng lúc trước sinh chính là song sinh tử.
Nàng chưa từng gặp qua điện hạ, cho dù điện hạ cùng Nhị hoàng tử quá cố có vài phần tương tự, nàng cũng không sinh ra một tia vui mừng hay tình mẫu tử."
"Đối với Mạnh Chiêu Nghi, đứa bé được nuôi dưỡng bên cạnh mới là chỗ dựa của nàng."
Đột nhiên, Trân Quý Phi dừng lại câu chuyện, nàng nheo mắt, gượng ép kéo kéo khóe môi, lộ ra một nụ cười mỉa mai và lạnh lẽo: "Nàng cho rằng, chính là bởi vì lúc trước điện hạ không chết, mới có thể khắc chết Nhị hoàng tử."
Nàng cười nhạt: "Tình hình như vậy, Mạnh Chiêu Nghi sao có thể đối xử tốt với điện hạ?"
"Lúc trước điện hạ còn nhỏ, Mạnh Chiêu Nghi thậm chí có một lần muốn bóp chết điện hạ."
Chu Uẩn kinh ngạc đến mức lâu không thể phục hồi tinh thần.
Trân Quý Phi trong mắt có một tia hoảng hốt, cùng một tia bi thương:
"Khi đó, cô cô mới vừa mang thai, lòng cũng mềm yếu, gặp được tình hình đó, liền ngăn cản Mạnh Chiêu Nghi."
Phó Quân khi đó chỉ là một đứa trẻ nhỏ, bị Mạnh Chiêu Nghi bóp nát ở phần thân dưới, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, phảng phất như sắp tắt thở.
Nàng nghĩ đến đứa bé trong bụng mình, liền liều mạng cứu Phó Quân lúc bấy giờ.
Đáng tiếc, nàng so với Mạnh Chiêu Nghi mỏng manh hơn, một bãi máu loãng, đứa bé mà nàng mong chờ bấy lâu đã biến mất không thấy.
Thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn, nàng cũng không bao giờ được nhìn thấy.
Chu Uẩn nghẹn ngào, nàng không biết nên nói gì.
Nàng không ngờ rằng, sẽ khiến cô cô nhớ lại chuyện thương tâm như vậy.