Khi Cố Thái Hồng tỉnh lại, trời đã tối.
Trong phòng bệnh im ắng, cô mở mắt ra đã nhìn thấy Thích Vũ Mục ngồi túc trực bên cạnh cô.
– Vũ Mục- Nhẹ nhàng gọi tên anh mới phát hiện giọng cô khàn khàn yếu ớt.
Thích Vũ Mục dùng tăm bông chấm nước lọc chậm nhẹ lên đôi môi khô khốc của cô, ôn tồn hỏi:
– Em có muốn uống nước không, môi em khô lắm.
Cố Thái Hồng gật đầu, muốn ngồi dậy.
Thích Vũ Mục liền đỡ cô dậy, lấy ống hút ra rồi đưa nước ấm cho cô.
Cố Thái Hồng lặng lẽ uống nước, Thích Vũ Mục lau khóe miệng cho cô, săn sóc cô hệt như trẻ con, hỏi:
– Em cảm thấy thế nào rồi?
– Không có chỗ nào khó chịu cả- Cố Thái Hồng nhìn gương mặt có chút tiều tụy của anh, trái tim lặng lẽ co rút, một cảm xúc xót xa và yêu thương dâng lên làm cô không nói nên lời.
– Anh có thể lên đó nằm chứ?- Thích Vũ Mục thấp giọng hỏi cô.
Cô không biết bộ dạng cô lúc này trong mắt anh yếu ớt bất lực cỡ nào, khiến anh đau lòng đến cực hạn.
Cố Thái Hồng khẽ gật đầu, Thích Vũ Mục liền nằm bên cạnh cô, ôm lấy cô.
Cố Thái Hồng rúc vào lồng ngực ấm áp của Thích Vũ Mục, tim như được rót đầy nhiệt lượng, không còn lạnh nữa.
Cô nghe giọng thả nhẹ của Thích Vũ Mục:
– Thái Hồng, đừng buồn, chuyện của con chưa hẳn không tốt.
Anh vừa nói chuyện với bác sĩ, bác sĩ nói thuốc có khả năng ảnh hưởng đến thai nhi, cho nên chúng ta mau chóng bỏ thai, cũng là chịu trách nhiệm với con.
Chúng ta vẫn luôn tránh thai đúng không? Cho nên lần này mang thai là ngoài ý muốn, càng không phải là lỗi của em, chỉ có thể nói lúc này cả anh và em, đều chưa chuẩn bị tinh thần sẵn sàng để có con.
Từng câu nói an ủi của anh, làm tim cô run rẩy, cô không thoát khỏi được cảm giác áy náy nồng đậm này.
Cô cắn chặt môi, thấp giọng nói:
– Chính là lỗi của em, nếu em không có bệnh, thì chuyện này sẽ không tồn tại.
– Cố Thái Hồng, không cho phép em nói như thế nữa- Thích Vũ Mục nâng mặt cô lên, khẽ hôn lên môi cô.
Đây là nụ hôn tràn đầy dịu dàng.
Từ trong đôi mắt tĩnh mịch của anh, Cố Thái Hồng nhìn thấy sự chân thành và thâm tình của anh.
Anh nói:
– Không có lý do gì để đưa ra giả thiết đó.
Bệnh của em, là chuyện chúng ta gặp phải, là cuộc sống của chúng ta.
Không thể dùng cách nói “nếu như” để nói về những điều đã xảy ra, nói như em, vậy những người gặp chuyện không may, họ đều phải chất vấn bản thân rằng mọi chuyện sẽ ổn nếu điều đó không xảy ra à, không có ý nghĩa gì cả, đúng không? Không nên ôm hết lỗi vào người, em nghe anh nói, chuyện con, anh không trách em gì hết.
Chúng ta cứ thuận theo tự nhiên được không? Với anh mà nói, quan trọng nhất chính là em, Thái Hồng, em hiểu chưa? Anh yêu em, anh không thể chịu đựng được việc phải thấy em đau khổ, thấy em bất hạnh.
– Vũ Mục…- Cố Thái Hồng nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh, khóc tu tu.
Thích Vũ Mục để cho cô khóc, hi vọng cô dùng nước mắt này cuốn trôi nỗi đau, chảy hết trong tối nay.
***
Đã là ngày thứ ba sau khi từ bệnh viện trở về, Cố Thái Hồng một mực biểu hiện sầu não và trầm cảm.
Nhưng nhân cách khác của cô không xuất hiện.
Thích Vũ Mục cảm thấy bất an với sự im lặng và yên tĩnh của Cố Thái Hồng, sau khi anh tự thương lượng với Đồng Thụy Nhĩ, quyết định đưa Cố Thái Hồng ra ngoài giải sầu.
Nửa đêm, khi Thích Vũ Mục thức giấc, anh nhìn thấy Cố Thái Hồng đứng cạnh cửa sổ.
Cô không nói gì, dáng người mảnh mai yếu đuối.
Thích Vũ Mục không khỏi cảm thấy sợ hãi, sợ đột nhiên cô sẽ biến mất.
– Thái Hồng- Anh khẽ gọi tên cô.
Cố Thái Hồng quay đầu lại nhìn Thích Vũ Mục.
Thích Vũ Mục chạm đến ánh mắt bi thương của cô, tim anh thắt lại, dang hai tay ra với cô:
– Tới đây.
Cố Thái Hồng lặng lẽ bước qua, ngoan ngoãn chui vào lòng anh.
Vẻ vâng lời này của cô không làm anh thấy vui, khoảnh khắc này cô như đóa hoa bị thối gốc, dễ gãy.
Anh rất sợ cô đột nhiên sụp đổ.
– Thái Hồng, em có nơi nào đặc biệt muốn đến không?- Cằm anh cọ nhẹ vào tóc cô, ôm chặt lấy cô.
Cơ thể cô rất lạnh, anh muốn dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cô.
Cố Thái Hồng nghe anh nói, trong đầu đột nhiên lóe sáng, sóng nước lấp loáng mơ hồ, cô như nhìn thấy một bóng người.
– Biển… bãi biển- Cố Thái Hồng thốt lên.
Thích Vũ Mục hôn nhẹ lên trán cô:
– Ừ, chúng ta đi biển.
Em muốn ngắm biển đúng không?
Ngắm biển ư? Cố Thái Hồng đờ đẫn, không nói nên lời.
Trong đầu cô hiện lên biển cả xanh thẳm, theo lời nói của anh, cô như nhìn thấy được mặt biển dập dền.
Cái đó rốt cuộc là gì?
Bờ biển.
Bãi cát đầy nắng, phong cảnh tuyệt vời.
Từ nhà hàng bờ biển nhìn ra mặt biển ngoài khơi, trời biển giao nhau ở xa xa, ánh nắng khúc xạ quá đẹp.
Cố Thái Hồng ngẩn ngơ ngắm phong cảnh ở kia, Thích Vũ Mục hôn lên má cô:
– Thái Hồng, em ngồi đây chờ anh, anh vào phòng mang áo chống nắng ra, sau đó chúng ta cùng nhau đi tản bộ.
– Dạ- Ánh mắt Cố Thái Hồng rơi vào mặt anh, nở nụ cười hiếm hoi với anh.
Thích Vũ Mục cảm thấy vui mừng, lời đề nghị của Đồng Thụy Nhĩ có tác dụng rồi, mấy hôm nay đi nghỉ mát ở biển, tinh thần cô quả thực khá lên rất nhiều.
Thích Vũ Mục rời đi vẫn không quên dùng mắt ra hiệu với nhân viên phục vụ ở quầy bar, người nọ gật đầu với anh.
Thích Vũ Mục sợ sau khi mình đi Cố Thái Hồng sẽ xảy ra vấn đề, bởi vậy anh đã sớm bắt chuyện với nhân viên ở đây, nhờ họ giúp anh xem chừng Cố Thái Hồng, bảo đảm cô không rời khỏi nhà hàng.
Sau khi Thích Vũ Mục đi, nhân viên phục vụ thỉnh thoảng để mắt đến Cố Thái Hồng ở cách đó không xa, nhưng thấy cô thoải mái uống nước chanh, không có gì khác thường.
Lúc này, một cô gái dáng người yểu điệu ngồi xuống đối diện Cố Thái Hồng, nhân viên nọ thấy là đại mỹ nữ, hai người dường như đang nói chuyện, anh liền không nhìn nữa.
Cố Thái Hồng kinh ngạc nhìn Lâm Linh đang ngồi trước mặt mình.
Sao cô ta lại đến đây?
– Cố Thái Hồng, thấy tôi chị ngạc nhiên lắm à?- Lâm Linh mặc bộ bikini màu hồng, phía dưới mặc thêm váy dài, có vẻ đến bãi biển này nghỉ mát.
– Cô có chuyện gì?
Cố Thái Hồng thừa nhận cô không muốn gặp Lâm Linh chút nào.
Lần này cô đi cùng Thích Vũ Mục, chỉ du lịch hai người, ngay cả Thịnh An cũng không đi cùng, Lâm Linh sao lại biết họ ở chỗ này?
– Bác Thẩm nói với tôi- Lâm Linh mỉm cười.
Trong nụ cười của Lâm Linh, Cố Thái Hồng nhìn ra được sự khoe khoang và đắc ý, tâm trạng cô căng thẳng.
– Cố Thái Hồng, chị có bệnh tâm thần.
Câu nói này của Lâm Linh khiến Cố Thái Hồng ngột ngạt, cô siết chặt tay lại.
Lâm Linh nhìn cô chằm chằm:
– Chị đáng sợ thật, bị bệnh tâm thần còn dám gả cho Vũ Mục, vậy là lừa đảo đúng không? Nghe nói chị vừa mới phẫu thuật bỏ thai, coi như cũng tự biết thân biết phận.
Đứa con do chị sinh ra nhất định sẽ có vấn đề.
Chị còn muốn liên lụy đến Vũ Mục đến khi nào?
Mỗi câu Lâm Linh nói như lưỡi dao cứa thẳng vào tim Cố Thái Hồng, hơi thở Cố Thái Hồng dồn dập, cô không muốn nghe.
– Cô…
Lâm Linh thấy mặt cô đột nhiên tái nhợt, vẻ mặt chán ghét:
– Chị đừng hại Vũ Mục nữa.
Anh ấy vì bệnh của chị, vì chăm sóc chị mà đưa chị đi du lịch giải sầu, chị biết mình đã làm anh ấy tốn bao nhiêu thời gian, trễ nãi bao nhiêu công việc không.
Trang Sức Phân Vĩnh hiện giờ phải để bác Thích ra mặt chủ trì, chỉ vì một con quái vật đa nhân cách như chị!
Hai chữ “quái vật” xuyên thủng màng nhĩ của Cố Thái Hồng, làm cả tâm hồn cô bắt đầu run rẩy.
Cô… Cô là quái vật sao?
– Người đàn ông như anh ấy, mà bị dính tin đồn có vợ là kẻ tâm thần, là vụ bê bối lớn cỡ nào chứ? Sẽ có bao nhiêu người chê cười anh ấy? Còn có, chị có chắc lúc chị phát bệnh sẽ không làm tổn thương đến anh ấy không? Chị có nghĩ đến tự nhiên một ngày nào đó xuất hiện tin tức: Người thừa kế Trang Sức Phân Vĩnh bị vợ sát hại?
Mỗi một câu nói bức ép của Lâm Linh làm cơ thể Cố Thái Hồng không ngừng run rẩy, Cố Thái Hồng cảm thấy đầu óc mụ mị, một giọng nói bén nhọn vang lên trong đầu:
– Quái vật, cô là quái vật, quái vật!
Lâm Linh nhìn mặt đoán ý, phát hiện ở quầy bar đằng kia có nhân viên phục vụ đang một mực nhìn sang bên này.
Cô tỉnh bơ đứng lên, điềm nhiên rời khỏi như không có gì xảy ra, trước khi đi còn liếc nhìn biểu hiện trên mặt Cố Thái Hồng.
Đúng là con điên, bộ dáng ngờ ngệch hiện tại của chị ta làm người khác buồn nôn.
Lâm Linh khinh bỉ nghĩ.
Chị ta không đáng ở bên Vũ Mục, chị ta không xứng, ngay cả làm một người bình thường chị ta cũng không phải.
Cố Thái Hồng chỉ cảm thấy đầu mình đau như muốn nứt ra, cô gục mặt xuống bàn, nắm tay đấm thùi thụi xuống mặt bàn:
– Cô đừng ra, đồ quái vật, cút, cô cút đi!
Hành động kỳ lạ của cô thu hút ánh mắt của nhân viên phục vụ nọ, anh không khỏi đi tới hỏi:
– Chị Thích, chị vẫn ổn chứ?
Cố Thái Hồng ngẩng đầu, vẻ mặt đó làm nhân viên nọ giật mình, bộ dạng điên cuồng và hung hăng này của cô làm anh liên tưởng đến những bộ phim kinh dị, thật đáng sợ.
Anh ta định liên lạc với Thích Vũ Mục, đã nghe thấy giọng lo lắng của anh:
– Xảy ra chuyện gì vậy?
– Anh Thích, anh đến đúng lúc lắm, chị nhà hình như thấy khó chịu, đang đập bàn- Nhân viên phục vụ thở phào nhẹ nhõm.
Thích Vũ Mục phát hiện sắc mặt Cố Thái Hồng tái nhợt, anh ngồi xổm xuống nhẹ nhàng ôm lấy cô:
– Thái Hồng, em sao rồi, thấy khó chịu ở đâu?
– Vũ Mục… đầu em nhức quá, nhức quá… Cô ta… Cô ta muốn ra ngoài- Cố Thái Hồng ôm đầu yếu ớt đáp.
Thích Vũ Mục lòng đau như cắt.
Anh ôm cô dậy, không để ý ánh mắt những người xung quanh, anh bế cô ra khỏi nhà hàng cạnh bờ biển.
Về đến phòng, Thích Vũ Mục vội vàng tìm thuốc cho Cố Thái Hồng, đến khi anh đưa thuốc và nước đến trước mặt cô, đã thấy ánh mắt cô bình tĩnh không ít, không thống khổ như mới nãy nữa.
– Thái Hồng, em sao rồi?- Anh thử gọi cô, đồng thời phân biệt hiện tại kiểm soát cơ thể Cố Thái Hồng là nhân cách nào.
– Vũ Mục- Cố Thái Hồng rõ ràng đọc được lo nghĩ trên nét mặt anh, loại lo lắng thắt ruột thắt gan đó khiến lòng cô quặn lại.
Chưa bao giờ cô cảm nhận được nỗi xót xa này, cô liên lụy anh, cô đang liên lụy anh.
– Em đỡ hơn rồi- Giọng Cố Thái Hồng thì thào, kỳ ảo đến độ giống như không có linh hồn.
Thích Vũ Mục cúi người, ôm lấy cô:
– Ngoan uống thuốc này đi, xong chúng ta đi ngủ một chút nhé?
– Dạ- Cố Thái Hồng khẽ gật đầu.
Cô hé miệng uống thuốc ngay trước mặt Thích Vũ Mục, thế nhưng khi anh quay người lấy khăn cho cô, cô lặng lẽ phun thuốc ra, ném vào thùng rác.
Thích Vũ Mục ôm Cố Thái Hồng ngủ trưa.
Nhìn cô ngủ thật say trong lòng mình, anh mới thấy nhẹ nhõm.
Anh tự hỏi, chắc phải đi đến bước Đồng Thụy Nhĩ nói rồi, đưa cô vào bệnh viện điều trị.
– Không sao đâu, dù có ra sao anh cũng sẽ ở bên em, Thái Hồng- Thích Vũ Mục hôn nhẹ lên trán cô, thì thầm hứa hẹn.
Cố Thái Hồng nghe thấy tiếng hít thở sâu đều đặn của người bên cạnh, cô biết anh đã ngủ rồi.
Cô mở mắt ra, ngắm nhìn gương mặt anh gần trong gang tấc.
Anh đẹp trai thật!
Ngón tay cô nhẹ nhàng quét qua lông mày anh, đôi mắt thu hút, dưới ánh nắng, đôi mắt anh sẽ hiện ra màu hổ phách nhàn nhạt, thật giống như cả mùa thu nằm gọn trong ánh mắt ấy, dịu dàng trong vắt và sạch sẽ.
Cố Thái Hồng ngẩn ngơ ngắm anh hồi lâu, nhắm mắt lại hôn lên môi anh.
Xúc cảm môi cô chạm làn môi ấm nóng của anh, nhịp tim cô theo đó tăng vọt, có giọt nước mắt theo nụ hôn cô rơi xuống mặt anh.
Cố Thái Hồng lặng lẽ đứng dậy, lặng yên nhìn anh một lát rồi quay người bỏ đi.
Phía sau khách sạn có bãi biển riêng, nơi này ít có du khách, màu nước biển cũng đậm hơn.
Cố Thái Hồng đi ra đó, xuất thần nhìn mặt biển.
Khoảng xanh ấy cứ nhấp nhô trước mắt cô, cô chậm rãi bước vào trong nước, nước biển từng chút dâng lên, nháy mắt màu sắc biến thành màu đen dày đặc, toàn bộ màu sắc trong thế giới của cô đều chìm xuống, hệt như bị bao bọc bởi vùng tăm tối nào đó.
Cảm giác quen thuộc quá, cô ngu ngơ tê liệt trong suy nghĩ ấy, cảm giác quen thuộc đến khó hiểu, hệt như đã từng trải qua sự ẩm ướt lạnh lẽo và tối tăm hỗn độn này.
Cô nín thở, từng bước tiến về phía trước, nước biển từ từ dâng lên đến miệng cô, mũi cô, mắt cô, cuối cùng là trán cô.
Đùng một tiếng, nước ầm ầm ùa vào tai, thế giới xung quanh trở nên bí bách, cảm giác yên tĩnh ấy không khiến người ta cảm thấy dễ chịu mà lại đè nén đến nghẹt thở.
Thế nhưng, đây là nơi cô nên trở về.
Cô muốn kết thúc ở đây, không còn liên lụy đến bất cứ ai nữa.
Cô thật sự rất mệt mỏi.
– Thái Hồng, Thái Hồng…
Xa xôi quá, tiếng gọi từ xa xăm, là ai đang gọi cô?
Cô cảm thấy quen thuộc.
Thích Vũ Mục hoảng loạn lao xuống biển, liều mạng bơi về phía cô.
Khi nhìn thấy biển nuốt chửng thân hình mảnh mai của cô, anh cảm thấy hô hấp của mình như bị cắn nuốt, bên trong thế giới bất động chỉ còn duy nhất một cái tên: Cố Thái Hồng.
Anh liều mạng bơi về phía cô, động tác quạt nước máy móc, anh phát hiện mình hoàn toàn không thể suy nghĩ nữa rồi, sợ hãi đã chiếm cứ tất cả cảm xúc của anh.
Không, anh không thể mất cô, không thể!
Trong lúc ý thức mơ hồ, Cố Thái Hồng cảm giác mình bị một sức mạnh cực lớn kéo lại, sau đó, bầu không khí tươi mới đột nhiên rót vào miệng, thế giới vốn tĩnh mịch nháy mắt bị phá vỡ, lần nữa tươi sáng lên.
Cô hốt hoảng mở mắt ra, trong ánh nắng lóa mắt, cô mơ hồ nhìn thấy một bóng người.
Cô muốn nhìn rõ hơn.
– Thái Hồng- Cô nghe tiếng đàn ông gọi mình.
Giọng của anh sao quen thuộc quá, lồng ngực anh nóng hổi rắn chắc thân quen, trái ngược hoàn toàn với sự lạnh lẽo âm u đầy chết chóc của cô.
Thoáng chốc, cô như nghe lại được giọng nói năm ấy:
– Này, cô tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, mau chóng lên bờ.
Cô gái này, cuộc đời tươi đẹp như vậy, cô xem nắng này biển này, chúng đều ở đây cứu cô đó…
Ồn ào quá, cô muốn nổi cáu, muốn bảo anh ta thả cô ra.
Anh ta là sinh vật giống đực cô ghét nhất, cô không muốn bị anh ta chạm vào, càng không muốn bị anh ta cứu.
Tại sao lại đến cản trở cô? Cô bị bắt phải mở mắt, ánh nắng chói mắt làm cảnh vật mơ hồ, nhưng dần dần, gương mặt kia lại hiện rõ.
Là một chàng trai mặt mũi sáng sủa, anh ta rất đẹp, đẹp trai như một vị thần, lông mày kiếm, đôi môi mỏng và nốt ruồi nhỏ trên cổ anh ta đều rõ ràng như vậy.
Gương mặt ấy rất quen thuộc, anh ta là…
Thích Vũ Mục!
Hồi ức và hiện thực xếp chồng lên nhau.
– Vũ Mục!- Cố Thái Hồng đột nhiên nắm chặt lấy anh.
Thấy Cố Thái Hồng khôi phục ý thức, nỗi sợ hãi trong lòng Thích Vũ Mục tan đi một ít.
– Thái Hồng, Thái Hồng- Anh ôm chặt lấy cô, mang theo cô bơi vào bờ.
– Là anh, là anh…- Cô vừa lẩm bẩm như điên vừa ôm anh chặt hơn.
Thích Vũ Mục mặc dù không biết cô đang nói gì, nhưng ít ra cô còn sống, anh không mất đi người mà anh trân trọng nhất..