Trách Em Thật Quá Xinh

Buổi tối hôm đó, Mạc Hướng Vãn ngủ vô cùng ngon giấc.

Hôm trước, bởi vì không cần lo lắng cho Mạc Phi cho
nên cô có thể tập trung tinh thần cao độ, đọc thuộc làu cuốn giáo trình.

Đây là điều chưa từng xảy ra. Lúc sắp đi ngủ cô ngồi
trong phòng Mạc Phi một lúc.

Trước đây, chỉ cần nghĩ, nếu như có ngày nào đó, Mạc
Phi sẽ rời khỏi mình cô lại bất giác cảm thấy trái tim đau nhói, hoàn toàn
không dám tưởng tượng đến cuộc sống không có Mạc Phi. Vậy mà lúc này Mạc Phi
không còn ở trong căn phòng này nữa, cô vẫn cảm thấy vô cùng an tâm vì biết
rằng thằng bé đang ở cách cô một bức tường, đang vô cùng thoải mái và dễ chịu.

Đây là một cảm xúc mới mẻ, Mạc Hướng Vãn cố định thần
lại, không muốn bản thân suy nghĩ sâu xa thêm nữa. Cô quay về giường của mình
đọc sách thêm một lúc nữa rồi mới tắt đèn đi ngủ. Buổi đêm cũng không cần phải
thỉnh thoảng giật mình thức dậy đi sang kiểm tra xem Mạc Phi liệu có đá tung
chăn ra không.

Sáng hôm sau, Mạc Hướng Vãn tỉnh dậy đi đánh răng, rửa
mặt, khí sắc của cô hiện lên trong gương rất tốt, có thể thấy cô đã nghỉ ngơi
rất an lành.

Mạc Bắc đưa Mạc Phi quay về nhà, lại còn mang theo cả
đồ ăn sáng. Mạc Phi véo va véo von chẳng khác nào chú chim nhỏ vào buổi sáng,
kể lại tường tận tất cả mọi chuyện xảy ra ở căn phòng 403 cho cô nghe, khiến
Mạc Hướng Vãn cũng vui lây.

Mạc Hướng Vãn nói với Mạc Bắc: “Phi Phi sắp phải thi
giữa kỳ rồi, anh phải đôn đốc nó ôn tập bài vở, nếu không thành tích sẽ giảm
sút đấy!”

Mạc Bắc quay sang phía Mạc Phi: “Lời mẹ nói con đã
nghe thấy chưa? Tối nay phải ôn Toán luyện Văn lâu thêm chút nữa đấy.”

Mạc Phi chu miệng ra, niềm hứng khởi mới nổi lên bỗng
nhiên biến mất sạch.

Tâm trạng của trẻ con chính là như vậy, sau khi lên
xe, Mạc Phi lại tiếp tục phiền não ngồi đọc thuộc thơ từ.

Mạc Hướng Vãn chẳng thể nào chịu được dáng vẻ đầy ưu
tư của con trai, đang muốn ngồi sáp lại bên cạnh cậu bé, nhưng Mạc Bắc đã đóng
cửa sau lại, rồi mở cửa đằng trước cho cô. Anh kiên quyết muốn cô ngồi lên hàng
nghế trước.

Sau khi đưa Mạc Phi đến trường học, Mạc Bắc mới nói:
“Nếu như đã muốn quản nghiêm thằng bé thì đừng có mềm lòng.”

Mạc Hướng Vãn liền gật đầu đồng ý: “Tính cách của Phi
Phi hướng ngoại, khả năng tập trung không cao, việc gì cũng phải tạo áp lực thì
mới chịu khó, nỗ lực hoàn thành được.”

“Những đứa trẻ thông minh đều như vậy cả.”

Anh còn hỏi thêm cô: “Thứ Năm tuần sau em phải thi
rồi, từ bây giờ đến hôm đó anh sẽ đôn đốc con ôn tập bài vở, có được không?”

Anh nói với thái độ thành tâm thành ý, Mạc Hướng Vãn
cũng chẳng thể nào từ chối. Sau khi đồng ý xong lại bắt đầu ảo não, hối hận,
vốn dĩ cho rằng mình sẽ dần dần giành thắng lợi, bây giờ xem ra cô đang càng
ngày càng thỏa hiệp, cho nên tự nhiên cảm thấy hơi tức giận với chính bản thân
mình.

Xem ra, Mạc Bắc cũng là con người biết nhìn tình hình,
hôm nay anh vẫn chỉ đưa cô đến trạm đợi tàu điện ngầm.

T¬T

Khi tới công ty, cô nhận được thông báo tham dự cuộc
họp để bàn thảo về vấn đề của diễn viên Nguyễn Tiên Quỳnh.

Sách lược của Vu Chính đã hoàn tất, Tống Khiêm sẽ giải
trình từng việc một trong cuộc họp này.

“Gần đây, chương trình từ thiện Đại
sứ thiện tâm đang hành động của đài truyền hình có tỷ
lệ bạn xem rất cao, mấy nghệ sĩ của chúng ta đều rất nhiệt tình tham gia chương
trình. Nhân cơ hội lần này, chúng ta sẽ đề cập đến vụ việc của tiền bối Nguyên
Tiên Quỳnh. Dì Tiên Quỳnh vẫn để lại đôi chút ấn tượng trong ký ức tầng lớp
trung niên Thượng Hải, như vậy có thể giải quyết phần nào hoàn cảnh khó khăn
của dì. Chúng ta có thể dùng danh nghĩa của công ty tham gia chương trình này,
phía bên tổ quay phim chắc không có vấn đề gì đâu. Bọn họ sẽ coi đây là một
hành động mang tính nhân đạo, đồng thời cũng góp phần xây dựng hình ảnh đẹp cho
công ty chúng ta.”

Đây là kế hoạch sau cùng của công ty, điều này khiến
cho Mạc Hướng Vãn chẳng thể nào ghi chép lại dễ dàng như mọi khi.

Vu Chính nói: “Hôm nay đã có rất nhiều đồng nghiệp nói
rằng họ tình nguyện quyên góp, tôi thay mặt dì Tiên Quỳnh cảm ơn tất cả mọi
người. Cần thiết phải giải quyết ngay việc cấp bách lúc này, nhưng cũng phải
suy nghĩ đến kế hoạch lâu dài. Chúng ta phải lên kế hoạch cuộc sống tốt nhất
cho dì Tiên Quỳnh và con trai Đinh Đinh của dì.”

Lúc này, rất nhiều đồng nghiệp gật đầu tán thành.

Sau cuộc họp, Bộ phận Pháp vụ đứng ra nhận các khoản
đóng góp để đảm bảo tính công minh. Vừa ra khỏi phòng họp, Hứa Hoài Mẫn liền
nói với Sử Tinh, Giám đốc Bộ phận Hành chính: “Hôm qua phải họp đến tận nửa đêm
để thảo luận phương án giải quyết này đấy!”

Sử Tinh cười nói: “Phương án giải quyết vấn đề này rất
tuyệt, ai nghĩ ra vậy?”

“Vị kia nhà Vu tổng.”

“Ồ”. Sử Tinh không nói thêm gì khác.

E rằng điều mà chị không nói lại chẳng khác mấy so với
những gì Mạc Hướng Vãn đang suy đoán trong đầu lúc này.

Những việc cần sự quan tâm của xã hội kiểu này chẳng
khác nào kéo rách vết thương của người khác ra rồi chà muối vào. Nguyễn Tiên
Quỳnh là người như thế nào? Dù có bị đánh cho chảy máu, gãy răng cũng cố nuốt
hết vào trong, những sự việc kiểu này chắc chắn dì ấy hoàn toàn không muốn kể
khổ cùng thế nhân.

Khi người ta vừa ngã xuống, liền đem tất cả mọi chuyện
ra nói hết cho mọi người biết. Nếu như lúc này dì Nguyễn Tiên Quỳnh có chút ý
thức, chắc chắn sẽ không bao giờ muốn tỏ ra yếu ớt, cầu xin sự thương hại của
mọi người như vậy.

Chính vì vậy, Mạc Hướng Vãn cảm thấy buồn chán vô
cùng.

Lúc Hứa Hoài Mẫn đến chỗ Mạc Hướng Vãn thu tiền quyên
góp đưa tay lên biểu thị con số, miệng bảo: “Nếu là cấp Giám đốc thì phải từ
con số này trở lên”. Mạc Hướng Vãn liền lấy hết tất cả số tiền trong ví ra
quyên góp.

Mạc Hướng Vãn không nói lời nào, cũng không bàn luận
gì cả, chỉ lặng lẽ đưa tiền cho Hứa Hoài Mẫn.

Sau đó, cô tới phòng trà nước pha một cốc trà, mong
muốn định thần tĩnh tâm lại đôi chút. Vừa hay lúc đó Sử Tinh đang ở bên trong,
cô trợ lý của Sử Tinh liền kể: “Chị Hứa đã định sẵn hết số tiền đóng góp rồi,
bảo em phải qua chỗ anh Trương Bân lấy số tài khoản của dì Tiên Quỳnh.”

Sử Tinh là con người không bao giờ nhúng tay vào những
việc không nên làm, vốn dĩ Bộ phận Hành chính đứng ra lo vụ quyên góp nhưng chị
cũng để mặc cho Hứa Hoài Mẫn làm. Chị liền quay sang dặn dò cô trợ lý của mình:
“Em cũng không phải không biết công việc phải làm rồi đúng không? Số tiền này
chuyển vào tài khoản của dì Nguyễn thì có lợi ích gì chứ? Cứ lấy một phần đi
đến bệnh viện thanh toán chi phí rồi tính tiếp.”

Cô trợ lý gật đầu lia lịa: “Em biết rồi ạ.”

“Tất cả được bao nhiêu tiền?”

Cô trợ lý báo ra con số, Mạc Hướng Vãn liền quay sang
nhìn, dựa vào con số mà Hứa Hoài Mẫn báo để các cấp bậc trong công ty quyên góp
thì khoản tiền không thể nào nhiều như vậy được. Cô kinh ngạc, Sử Tinh cũng vậy
liền hỏi: “Tại sao lại nhiều như thế?”

Cô trợ lý nhanh nhảu nói: “Vu tổng quyên góp một khoản
lớn, từng này cơ mà”. Nói xong, cô ấy giơ tay biểu thị con số.

Mạc Hướng Vãn lại càng cảm thấy kinh ngạc hơn, còn Sử
Tinh thì lập tức lấy lại được vẻ mặt như mọi khi. Chị nói: “Vu tổng có lòng như
vậy thì tốt quá!”. Quay đầu sang thấy Mạc Hướng Vãn vẫn còn đang ngạc nhiên
không thôi, chị liền cười: “Trước đây, khi mới vào làm trong đài truyền hình,
Vu tổng cũng phải bắt đầu từ những việc nhỏ nhặt nhất, đi theo làm trợ lý cho
các trường quay ngoại cảnh. Có mấy người đạo diễn vô cùng ghê gớm khó tính, chỉ
có mỗi dì Nguyễn là người hiền hòa ngày nào cùng cầm hộp cơm đến nói chuyện với
Vu tổng, đây cũng có thể cói là trả ân huệ, em hiểu không?”

Những sự việc từ rất lâu này, đương nhiên Mạc Hướng
Vãn chẳng thể nào biết được. Sử Tinh là người có thể nói những chuyện này bởi
vì chị đủ tư cách, đủ hiểu biết, chính là một trong những nhân vật hàng đầu
ngồi mát ăn bát vàng trong công ty. Thường ngày, Mạc Hướng Vãn ít khi tiếp xúc
với chị, vậy mà lúc này chỉ trong vài câu ngắn gọn, hai người lại có thể hiểu ý
nhau đến vậy.

Mạc Hướng Vãn hỏi thêm một câu: “Vậy thì còn cần phải
đưa lên chương trình từ thiện nọ làm gì chứ?”

Sử Tinh mỉm cười: “Kiểu gì mà chẳng có đạo lý của nó.”

Trợ lý của chị lại quay về báo cáo: “Vu tổng muốn chị
tới phòng làm việc của anh ấy ngay. Lãnh đạo cấp trên đang muốn nghe báo cáo về
chương trình khai mạc buổi biểu diễn hôm tới đây.”

Trước khi đi, Sử Tinh còn nói thêm một câu: “Ăn nhiều
rồi thì phải cố gắng chịu đựng, làm việc thêm bên ngoài nhiều đến mức quên cả
nhà mình đang ở đâu.”

Mạc Hướng Vãn lặng lẽ quay về phòng làm việc của mình,
Trâu Nam nhanh chóng bước lại gần thì thầm: “Ngay cả Vu phu nhân cũng tới đây
đấy, hôm nay Vu tổng chịu áp lực không nhỏ đâu, báo cáo với cả bố và vợ. Lão
đại, có người hỏi em, có phải chúng ta bắt đầu phát triển sang lĩnh vực tổ chức
sự kiện công chúng không đấy?”

Vu Chính có thể ngồi vào vị trí của ngày hôm nay, công
sức mà nhạc phụ đại nhân bỏ ra còn nhiều gấp bội bản thân anh.

Từ sau hôm Quản Huyền thổ lộ chuyện dĩ vãng trước kia,
chị có kể một chuyện rằng: Khi Vu Chính quay lại mảnh đất Thượng Hải, làm gì
cũng gặp rất nhiều khó khăn, gian khổ. Gia đình đã lo lắng ổn thỏa vấn đề học
hành cho anh, còn tất cả những việc khác thì để mặc theo tự nhiên với lý do
đang thời dân chủ, không tiện ép buộc, sắp đặt tương lai cho con trẻ trong nhà.

Mạc Hướng Vãn nghe thế tỏ ra bất mãn: “Tại sao họ lại
làm như vậy chứ? Dù gì cũng là con cháu trong nhà mà.”

“Bố của Vu Chính là người không có chí hướng, trong
thời kỳ Cách mạng văn hóa đã bán đứng chính bố đẻ mình, lại còn lấy cả kỹ nữ,
như vậy thì gia đình họ làm sao có thể đối xử tử tế với anh ấy được chứ? Trong
gia đình bọn họ, Vu Trực đảm nhiêm vai Giả Bảo Ngọc[1], còn
Vu Chính thì chỉ có thể làm Giả Hoàn[2] mà
thôi.”

[1]
Tên nhân vật trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết
Cần.

[2]
Tên nhân vật trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết
Cần.

Thế cho nên tất cả mọi chuyện anh ấy đều phải tự mình
giành giật, phấn đấu lấy.

Chúc Hạ - hoa khôi trường Đại học Ngoại ngữ năm đó
chính là người mà Vu Chính đã tốn rất nhiều công sức mới theo đuổi được. Từ đó
trở đi, anh có đủ bản lĩnh để ổn định vị trí của mình trong Đài truyền hình,
đồng thời bắt đầu gây dựng sự nghiệp riêng bên ngoài.

Quản Huyên còn nói thêm: “Người ngoài nhìn vào tưởng
gia đình nhà họ tiếng tăm lừng lẫy, nhất mực thế gia, nhưng thật ra mọi chuyện
chẳng khác nào trong bộ phim Cuộc chiến chốn thâm cung[3]. Bộ
phim này tuyệt vời biết bao, đã lôi hết mọi chuyện bí mật của phụ nữ ra trước
ánh sáng.”

[3]
Bộ phim nổi tiếng của đạo diễn Thích Kỳ Nghĩa.

Cả Vu Chính và Quản Huyền đều biết rõ điều này và cả
hai đều biết cách làm người. Vu Chính tỏ ra vô cùng thầm lặng, khiêm tốn, anh
lúc nào cũng cố gắng tỏ ra thầm lặng, bất cứ cơ hội nào có thể tỏa sáng anh đều
nhường hết cho người khác.

T¬T

Mạc Hướng Vãn đưa mắt liếc sang căn phòng họp ở phía
xa xa, lúc này Vu Chính đang nói chuyện cùng với một người lớn tuổi, ngồi bên
cạnh người đó chính là Chúc Hạ hiền hòa, nho nhã, có điều ngồi bên người lớn
tuổi đó, chị ấy dường như tỏ ra nỗ lực, chăm chú hơn mọi khi.

Thật ra, thân thế của Chúc Hạ cũng có điểm tương đồng
với Mạc Hướng Vãn. Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao cô không thể tỏ thái
độ đối địch hoàn toàn với chị trong quan hệ giữa Chúc Hạ và Quản Huyên.

Chúc Hạ giống hệt như cô, cũng là con gái của vợ
trước, bố chị ấy hiện nay đã lấy vợ và sinh ra một cậu con trai. Bốn người
trong gia đình họ đã từng chụp chung trong tấm ảnh kết hôn của Chúc Hạ và Vu
Chính. Lúc nghe Hứa Hoài Mẫn và mấy người đồng nghiệp nữ khác thì thầm nói về
quan hệ riêng tư đó, Mạc Hướng Vãn liền cảm thấy mẫn cảm ngay. Cô có thể nhận
ra được sự xa cách, nhạt nhẽo trong mối quan hệ giữa các thành viên trong gia
đình Chúc Hạ, những người chưa từng trải qua thì chẳng thể nào hiểu được điều
này. Khi nhìn thấy cảnh tượng này, Mạc Hướng Vãn chợt cảm thấy vô cùng thê
lương.

Thế nhưng, chuyện này hoàn toàn không liên quan gì tới
cô hết, Mạc Hướng Vãn thu ánh mắt lại, vừa hay nhận được điện thoại, người gọi
đến là Kim Cẩm Văn.

Trong điện thoại Kim Cẩm Văn vừa cười vừa nói: “Tiểu
Mạc, anh bạn nhỏ cô giới thiệu cho đúng là có lai lịch xuất thần, tôi còn chưa
kịp chào hỏi vậy mà đã có người nhanh chân đăng kí trước rồi.”

Mạc Hướng Vãn nhất thời không hiểu chuyện gì nên chưa
phản ứng lại ngay được: “Chị đang nói gì cơ?”

“Chính là anh bạn nhỏ họ Vu ấy, gia đình cậu bé rốt
cuộc có địa vị gì ghê gớm không vậy? Cô biết không, vị đạo diễn nổi tiếng họ
Thái đã đích thân gọi điện đến cho Tổng đạo diễn bên tôi rồi đấy. Tôi vừa nghe
thấy liền giật nảy mình, cô đừng có giấu tôi nữa, rốt cuộc cậu bé đó xuất thân
từ gia đình có thế lực đến đâu hả?”

Đến lúc này, Mạc Hướng Vãn mới hiểu ra vấn đề, liền
hỏi luôn: “Vậy Vu Lôi có thể lên sân khấu biểu diễn rồi sao?”

“Ừm, có thể cùng hát cặp với đứa trẻ nhà họ Hoắc. Thế
anh bạn nhỏ họ Vu có quan hệ gì với đạo diễn Thái vậy?”

Mạc Hướng Vãn nhẹ nhếch khóe miệng lên, giữa hai người
họ thì có quan hệ gì chứ? Cô liền đáp: “Em cũng chẳng biết được.”

Dập điện thoại xuống, cô định gọi đến một số quen
thuộc, thế nhưng suy ngẫm một hồi lâu, cô lại không ấn vào nút gọi nữa.

T¬T

Đúng lúc ấy, Chu Địch Thần gọi điện hẹn cô tan ca cùng
ra ngoài chăm sóc da mặt, Lâm Tương và Tề Tư Điềm cũng đi theo. Mạc Hướng Vãn
thầm nghĩ, Mạc Phi đã có Mạc Bắc lo, cô hoàn toàn có thể an tâm rồi nên nhanh
chóng đồng ý.

Sắp đến giờ tan làm, cô rủ Trâu Nam cùng đi. Là người
luôn yêu thích náo nhiệt, tụ tập, thế mà hôm nay Trâu Nam cũng phải xua tay từ
chối, cô bé bận đến mức tay chân cuống cả lên. Nhìn thấy sự nỗ lực hết mình
trong công việc của Trâu Nam, Mạc Hướng Vãn cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Mấy người vừa gặp mặt là bắt đầu bàn tán về các chuyện
ầm ĩ gần đây trong làng giải trí.

Chu Địch Thần mở đầu: “Tiểu thư Mai Phạm Phạm đúng là
vô cùng lợi hại, nổi bật xuất chúng giữa hàng trăm ứng cử viên, bộ phim tiếp
theo chính là bộ phim nói tiếng nước ngoài được dự kiến sẽ đem đi tranh giải
Oscar đấy.”

Lâm Tương khẽ “hừm” một tiếng, không nói thêm gì,
ngược lại, Tề Tư Điềm mỉm cười nói: “Cho nên mới nói con đường mà cô ta đi hoàn
toàn đúng, bắt đầu từ điện ảnh, chỗ đứng cũng cao hơn rất nhiều. Cô ấy là người
mới, nếu chịu uất ức gì người ta sẽ nghĩ ngay là do ma cũ bắt nạt ma mới.”

Lâm Tương ngáp dài một cái, rồi day day chiếc mũi,
hành động này lập tức bị Mạc Hướng Vãn bắt gặp. Đương nhiên là nhìn Lâm Tương
vẫn rất xinh đẹp, nhưng trên khuôn mặt hiện rõ mệt mỏi, lo lắng, dưới mắt còn
lộ rõ hai quầng thâm, tinh thần có vẻ sa sút đi nhiều.

Mạc Hướng Vãn thầm ngạc nhiên, cô quá đỗi quen thuộc
với bộ dạng này, chính bản thân cô trước kia cũng đã từng như vậy. Người trong
làng giải trí này thường hay dùng thuốc lắc, đó không phải là chuyện hiếm gặp,
bí mật gì. Chu Địch Thần cũng nhìn Lâm Tương thì thầm: “Nàng này đúng là si
tình hết sức với chàng La Phong, tôi đã khuyên rất nhiều lần mà chẳng được, sau
này nhất định sẽ còn chịu nhiều đau khổ, đắng cay nữa đây.”

Thì ra tình yêu chính là nguyên nhân chủ yếu, tất cả
mọi người đều cho rằng Lâm Tương đã đứng lên làm lại cuộc đời, ai ngờ được cô
càng ngày càng đắm sâu hơn vào đáy cốc tình cảm không lối thoát này.

Chu Địch Thần lại tiếp tục cảm thán: “Tình yêu sẽ hại
chết con người ta. Mary làm gì thì làm, nhất thiết đừng có hẹn hò yêu đương
đấy!”

Đúng lúc ấy, Mạc Bắc gọi điện đến, nhưng trong ống
nghe lại vang lên giọng nói nũng nịu của Mạc Phi: “Mẹ ơi, con với bố đang ở
siêu thị, mẹ muốn ăn món gì? Tối nay có khách đến bên nhà, bố không ở lại ăn
cơm cùng mẹ con mình được, nên chuẩn bị nấu cơm cho chúng ta.”

Mạc Hướng Vãn nói một cách tự nhiên: “Con nói với bố
không cần phải vất vả vậy đâu, bảo bố cứ làm xong việc của mình đi đã.”

Mạc Phi chuyển lại lời này, tiếp đó, Mạc Bắc cầm điện
thoại hỏi cô: “Phi Phi nói em thích ăn món hoa tây lan? Vậy anh sẽ làm một đĩa
hoa tây lan rồi ninh một nồi xương hầm cà rốt nhé!”

Đây là giọng nói mang tính thỏa thuận, thế nhưng cô
cảm thấy có chút ngần ngại nên liền nói: “Anh cứ làm xong công việc của mình
đi, tôi không muốn làm nhỡ việc của anh.”

“Không ảnh hưởng gì đâu”. Lúc nói câu này, anh nhất
định đang mỉm cười.

Mạc Hướng Vãn cảm thấy khuôn mặt mình hình như đang đỏ
bừng lên. Cô liền chuyển sang đề tài khác: “Vu Lôi được đưa lên hát chính rồi.”

Mạc Bắc hoàn toàn không có ý ngạc nhiên: “Anh biết
mà.”

“Tôi thay mặt Vu Lôi cảm ơn anh.”

“Cảm ơn cái gì chứ? Người ta đi cửa sau thì chúng ta
cũng phải đi cửa sau chứ, nói ra thật chẳng phải chuyện hay ho gì, người khác
lại bảo chúng ta đang lợi dụng quan hệ cũng nên.”

Mạc Hướng Vãn mỉm cười.

Mạc Bắc thấy cô vui vẻ lập tức nói: “Em có phiền nếu
như anh mua một số đồ cho Phi Phi không?”

Mạc Hướng Vãn gần đây không còn để tâm quá nhiều đến
mấy việc này nữa.

Thế nhưng, cô hoàn toàn không biết rằng, chỉ vì một
thái độ bất cẩn của bản thân mà mọi thứ trong nhà cô đã hoàn toàn thay đổi.

Trước tiên là nhà vệ sinh, chiếc bình nóng lạnh cũ kỹ
theo kiểu cổ đã được dỡ xuống, thay vào đó là chiếc bình nóng lạnh mới hiệu
Alis nổi tiếng. Đây cũng không phải là thứ đồ gì quá đắt tiền, chỉ là đồ thiết
yếu trong nhà cần dùng đến mà thôi.

Mạc Hướng Vãn muốn gửi lại tiền cho Mạc Bắc nhưng anh
khéo léo từ chối: “Anh mua để cho Phi Phi dùng, sau này nếu như hai người
chuyển nhà đi, anh sẽ tháo chiếc bình nóng lạnh đó xuống, cho nên đó không phải
là tặng”. Câu nói giảo hoạt này khiến cô chẳng thể nào đưa tiền trả anh được.

Tiếp sau đó, anh lại mua thêm một vài đồ gia dụng
khác, đi theo chiếc bình nóng lạnh còn có một chiếc bồn tắm bằng gỗ lớn, khiến
cho Phi Phi vui vẻ hớn hở, cười không ngớt. Giờ đây, đối với cậu bé, tắm rửa là
một cách tận hưởng, mỗi ngày khi đá bóng về nhà, cu cậu đều ngâm mình trong
chiếc bồn tắm bằng gỗ đó, phải hơn một tiếng đồng hồ sau mới chịu ra ngoài.

Mạc Bắc còn mua cả muối tắm, ngay cả Mạc Hướng Vãn
cũng cảm thấy hành động này quả là có ích. Cô giống y như Mạc Phi, bỏ thêm
nhiều thời gian hơn trong phòng tắm nhà mình, để trút bỏ hết mọi mệt nhọc sau
một ngày làm việc vất vả.

Mấy hôm sau về nhà, Mạc Hướng Vãn lại thấy trong nhà
mình có thêm mấy chiếc gối ôm, tất cả đều cùng loại với chiếc gối ôm in hình
biển cả trong đợt hội diễn thể thao lần trước ở trường Mạc Phi, xếp đầy cả trên
giường của cậu bé.

Việc này đúng là hơi lãng phí, nhưng mà gối ôm thì
cũng không mất nhiều tiền cho lắm, vậy nên cô cũng chẳng nói chuyện tiền nong
gì với Mạc Bắc nữa, mà động đến chuyện tiền bạc với Mạc Bắc thì anh lại kêu là
để cho Phi Phi dùng, có nói cũng như không.

Mạc Phi sắp xếp gối ôm lên giường của mẹ, giường của
mình, rồi cả ngoài sô pha, lại còn trưng bày hết sức hợp lý. Khi cô thắc mắc,
cậu bé liền giải thích: “Mẹ ơi, một chiếc đệm trên sô pha đã bị rách, con dùng
chiếc gối này che đi.”

Mạc Hướng Vãn bước tới kiểm tra, đúng là phần chỉ bên
cạnh chiếc đệm đã tuột ra. Chiếc sô pha này cô mua về từ chợ đồ cũ, đã dùng mấy
năm rồi, cũ kỹ quá mức, cô luôn muốn thay một chiếc mới. Nhưng thay sô pha đối
với một người con gái là chuyện khá vất vả, cũng chẳng phải là chuyện gì cấp
thiết lắm, cho nên cô cứ chần chừ mãi chưa làm. Lần này, nhìn thấy thế thì đúng
là không thể không thay, cô bèn nói với Mạc Phi là Chủ Nhật tuần này sẽ thay
một chiếc mới. Đến tối, khi không thể ngồi trên chiếc sô pha cũ nát này đọc
sách được nữa, cô liền đi vào nằm trên giường, giữa một đống gối ôm, quả thật
cảm giác này rất tuyệt.

T¬T

Gần đây, Vu Lôi bận rộn với việc luyện tập, cho nên
Mạc Phi cũng tò mò, thỉnh thoảng đi theo Vu Lôi đến Cung thiếu nhi xem. Đứa trẻ
này bẩm sinh đã có gen di truyền thích lo chuyện bao đồng, cộng thêm cả tinh
thần do thám mạnh mẽ, khát vọng được tiếp xúc với những con người và sự vật
khác thường nên đương nhiên Mạc Hướng Vãn không thể từ chối con được.

Vì Mạc Bắc nhận nhiệm vụ đưa đón Mạc Phi nên cô hỏi
anh: “Công việc của anh gần đây hình như không bận lắm thì phải?”

Mạc Bắc trả lời bằng giọng nói đùa giỡn: “Anh vẫn luôn
theo sát vụ án, theo sát tiến độ.”

Thật sự, anh cũng không thể nói là mình không bận, gần
đây có rất nhiều tiệc tùng phải tham gia, buổi tối lại phải đón Mạc Phi về nhà
mình. Mạc Phi lại cứ dính chặt lấy anh, trước mặt Mạc Hướng Vãn lúc nào cũng
nhắc bố thế này bố thế kia, ngay cả tình hình công việc gần đây của anh cũng
được Mạc Phi thông báo cặn kẽ.

Mạc Phi nói: “Những người đến họp bên nhà bố nhiều
lắm, hình như bọn họ phải viết báo cáo nộp cấp trên hay sao ấy ạ. Mẹ ơi, con
cảm thấy công việc là một chuyện vô cùng mệt nhọc, vất vả, phải bàn bạc rất
nhiều chuyện với khá nhiều người, lại còn phải báo cáo tình hình cho cấp trên
nữa. Con thấy mình không làm cán bộ lớp thật là vô cùng thông minh.”

Mạc Hướng Vãn không can thiệp trước quyết định không
muốn làm cán bộ lớp của Mạc Phi, tất cả đều thuận theo đúng tính cách và mong
muốn của con trai mình. Mạc Phi hoàn toàn không có chút tham vọng được làm cán
bộ lớp như những đứa trẻ khác, nói chung vẫn chưa mất đi những nét thuần khiết
của trẻ con.

Mạc Bắc cũng hoàn toàn tán thành với việc này, có lần
còn nói với Mạc Phi: “Không ở vị trí đó cũng có thể đứng được trên vị trí đó.”

Mạc Phi còn bé vẫn chưa hiểu mấy những lời nói kiểu
này, Mạc Bắc liền đưa lời giải thích thêm: “Không nhất thiết phải đứng ở vị trí
đó, con vẫn có thể giúp đỡ người khác được.”

Cậu bé nghe hiểu và cũng cố gắng làm theo. Một hôm,
khi về nhà, cậu bé khoe lại sự việc như muốn được nghe lời khen của Mạc Hướng
Vãn: “Mẹ ơi, hôm nay con cùng với Vu Lôi tới Cung thiếu nhi chơi, nhìn thấy một
bà lão qua đường con liền giúp bà đi qua đấy. Sau đó, bà mời con đến tiệp cà
phê cho ăn một miếng bánh ga tô. Con đã cảm ơn bà rồi ạ.”

Điều này không những làm cho Mạc Hướng Vãn không thấy
vui, ngược lại còn cảm thấy đau đầu, con trai cô chịu khó giúp đỡ người khác
nhưng lại để người lạ tiếp cận dễ dãi quá. Cô liền quay sang nói với con: “Con
chẳng qua chỉ đỡ bà qua đường thôi, tại sao lại có thể để bà mời ăn bánh được
chứ? Con làm như vậy chẳng phải đã bắt người mà con giúp đỡ phải bỏ tiền ra mua
bánh sao? Cái này không còn được gọi là hăng hái giúp người nữa.”

Mạc Phi bắt đầu suy nghĩ thật kĩ, rồi cảm thấy hối hận
vô cùng.

T¬T

Mạc Hướng Vãn vỗn dĩ đã lên kế hoạch Chủ Nhật này sẽ
đến siêu thị đồ gia dụng dạo một vòng, nhưng không ngờ vào buổi sáng hôm đó có
người đến gõ cửa nhà cô và nói là có hàng tặng. Cô nhìn ra, đó là một chiếc sô
pha dành cho ba người đơn giản, gọn gàng, xinh xắn. Mặt trên chiếc sô pha đó
màu trắng, còn trên chỗ tựa lưng hai bên để tay có một vài cánh hoa nhỏ xinh, một
sự kết hợp trang nhã, tinh tế, trông giống như một lớp tuyết dày, còn hoa rụng
trên đó chính là nhưng bông tuyết trắng tinh khôi.

Mạc Hướng Vãn nghi hoặc hỏi lại người chuyển hàng:
“Liệu có phải các anh đã mang đến nhầm địa chỉ không?”

Người chuyển hàng nhìn lại địa chỉ lần nữa rồi khẳng
định “Không nhầm đâu”. Sau đó, anh ta còn đưa tờ giấy chuyển hàng cho Mạc Hướng
Vãn xem, Mạc Phi liền sán lại gần nói: “Vậy thì chắc chắn bố đã mua rồi.”

Người chuyển hàng liền cười nói: “Chồng chị mua đồ
không nói trước với chị à? Chị cứ để cho chúng tôi chuyển sô pha vào trong
trước đã. Một lần vận chuyển thế này chúng tôi mất nhiều công sức lắm đấy.”

Chuyển trả lại hàng là chuyện hoàn toàn không thể,
cũng chẳng có lý lẽ nào cả, Mạc Hướng Vãn đành phải để cho người ta chuyển
chiếc sô pha cũ đi và thay vào đó là một chiếc mới.

Người chuyển hàng kia tiếp lời: “Chị ơi, chồng chị đã
nói là chiếc sô pha cũ này tùy chị xử lý.”

Còn có thể xử lý thế nào nữa? Nhà cô nhỏ như vậy,
đương nhiên chẳng thể nào để cả hai chiếc sô pha được, vậy nên cô nói luôn:
“Vậy nhờ anh chuyển giúp chiếc sô pha này đến tiệm đồ cũ bên ngoài được không?”

Mạc Phi nhìn thấy chiếc sô pha mới, vô cùng vui vẻ,
lấy mấy chiếc gối ôm “biển cả sâu thăm” kia rồi thỏa sức sắp xếp, lại còn đắc ý
nhìn Mạc Hướng Vãn reo lên: “Mẹ ơi, mẹ có biết bông hoa trên này có ý nghĩ gì
không?”

Mạc Hướng Vãn thấy vậy liền biết ngay chuyện này ít
nhiều có liên quan đến cậu con tiểu quỷ, lập tức nghiêm mặt nói: “Con lại đòi
bố rồi đúng không?”

Mạc Phi lắc đầu: “Tự bố ngồi lên chiếc đệm đó phát
hiện ra bị rách nên mới mua, việc này không thể trách con được. Bố đã nói là
chiếc sô pha này rất rẻ, mua trực tiếp từ nơi sản xuất, nên đã in thêm một ít
cánh hoa ở đây.”

Chiếc sô pha này trông kiểu dáng khá là đơn giản, nhưng
Mạc Hướng Vãn đưa tay sờ chất liệu là biết ngay nó không tầm thường chút nào.

Mạc Phi vẫn còn đang muốn thể hiện sự hiểu biết liền
chỉ vào cánh hoa in trên chiếc ghế sô pha rồi hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có biết bông hoa
này có tên là gì không?” Sau đó lại nhanh mồm nhanh miện tự mình giải đáp: “Bố
con nói bông hoa này có tên là “Nghênh mùa đông”, không phải là bông hoa có thể
ngắt đi được. Bông hoa đó nở trong mùa đông lạnh giá. Những bông hoa có thể nở
trong mùa tuyết rơi đều là những bông hoa rất lợi hại, có đúng không mẹ?”

Trái tim Mạc Hướng Vãn đột nhiên rung lên, cô ngây
người trong chốc lát rồi đưa tay bóp yêu chiếc mũi của Mạc Phi. Nhìn thấy dáng
vẻ vui mừng, hứng khởi của con, trái tim cô ấm áp lạ thường. Niềm vui của cậu
bé là hạnh phúc của cô.

Cô quyết định sang tìm Mạc Bắc nhưng căn phòng 403 lại
chẳng có ai cả. Cô nghĩ, chắc hôm nay anh bận việc, nhưng cô hoàn toàn không
thể ngờ được anh lại bận đến mức trời tờ mờ sáng mới về đến nhà.

T¬T

Lúc Mạc Hướng Vãn thức dậy kiểm tra xem Mạc Phi có đạp
chăn ra không, chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng động. Cô nheo mắt nhìn ra
ngoài, liền thấy Mạc Bắc đang đứng ngoài cửa tìm chìa khóa, hình như tay anh
hơi run run, khiến cho chùm chìa khóa vang lên tiếng leng keng.

Phải chăng anh đã uống say? Vậy nên, Mạc Hướng Vãn
nhanh chóng ra ngoài mở cửa rồi bước lại gần bên anh. Quả nhiên, anh đang ngà
ngà men say, thân người toàn mùi rượu, loạng choạng lại gần bên cô, giọng nói
đầy sự áy náy: “Đã làm em tỉnh giấc sao?”

Mạc Hướng Vãn cầm lấy chùm chìa khóa trong tay anh,
giúp anh mở cửa, thế nhưng anh vẫn đứng tựa vào tường, đưa tay nhẹ day lên đôi
chân mày.

“Còn nói tôi nữa, thử nhìn lại bản thân anh xem sao”.
Câu cằn nhằn này bất giác buột khỏi miệng, nói ra rồi cô mới cảm thấy hối hận.

Mạc Bắc lại không mấy để tâm, hình như trong lòng đang
có chuyện gì phiền não, lo lắng, nên cũng càu nhàu một câu: “Mấy ông đại gia
ấy, ngồi được lên chức vị đó rồi thì chẳng bao giờ làm việc của mình nữa, mẹ
kiếp!”

Dường như anh đang cố gắng kìm nén những phiền não
trong lòng. Cô chưa bao giờ nhìn thấy một Mạc Bắc như thế này, cô đưa tay ra:
“Để tôi đỡ anh vào trong.”

Mạc Bắc tựa vào bên tường, rồi xiêu xiêu vẹo vẹo bước
vào trong.

Mạc Hướng Vãn lại hỏi anh: “Anh tự mình lái xe về
sao?”

“Anh gọi taxi về.”

Mạc Hướng Vãn lúc này mới an tâm nói thêm: “Anh đã
uống bao nhiêu thế?”

“Anh không đếm, hồng, trắng gì cạn sạch, cạn tất.”

Mạc Hướng Vãn đi vào phòng bếp tìm ly pha trà. Anh
luôn thu dọn đồ đạc hết sức gọn gàng, ngăn nắp nên mặc dù hàng ngày, cô giảm
tối thiểu số lần phải sang bên nhà anh càng ít càng tốt, nhưng vẫn có thể nhanh
chóng tìm ra được vị trí các đồ đạc bày biện trong đó.

Cô bê cốc nước nóng lại đưa cho Mạc Bắc rồi nói: “Anh
mau đi ngủ đi”. Khi cô đang chuẩn bị ra về thì đột nhiên tay bị nắm lấy.

Mạc Bắc khẽ gọi tên cô: “Hướng Vãn.”

Đây là lần đầu tiên cô thấy anh gọi tên mình thân
thiết đến vậy, lại còn nắm bàn tay cô rất chặt. Nhiệt độ ấm áp nơi bàn tay của
anh khiến cô không biết phải làm thế nào, hoảng hốt nhớ lại nhiều năm trước
đây, hai người cũng đã từng tiếp xúc, gần gũi bên nhau như thế. Cái nắm tay này
đã khơi dậy tất cả dĩ vãng xa xăm.

Tuy nhiên, nỗi căm ghét chuyện này trong lòng Mạc
Hướng Vãn giờ đây đã giảm xuống ít nhiều.

Cô định thận trọng đẩy tay anh ra, lúc này anh đang
nửa say nửa tỉnh, cô không nên so đo tính toán nhiều với anh làm gì.

Thế nhưng Mạc Bắc liền đứng bật dậy, thân người che
khuất mọi ánh sáng khiến cho không gian quanh cô đột nhiên tối sầm lại. Bóng
đen sầm sì này hoàn toàn có thể nuốt chửng lấy cô, Mạc Hướng Vãn nhìn thấy rõ
rằng anh đang cúi đầu xuống, cô muốn trốn tránh nhưng bàn tay vẫn cứ bị nắm
chặt lấy.

Trong tình cảnh này, anh có thể làm điều gì? Mạc Hướng
Vãn muốn cúi đầu xuống, phòng bị chuyện ngại ngùng sắp sửa diễn ra, thế nhưng
cô đã nhầm. Anh chỉ đang chỉnh lại vạt áo cho cô rồi nhẹ nhàng đặt xuống một
chiếc hôn dịu nhẹ lên vầng trán cô.

Cảm giác đôi môi ấm nóng trên mái tóc khiến Mạc Hướng
Vãn khẽ run người, khuôn mặt bừng đỏ.

Anh cố gắng kiềm chế cảm xúc, chỉ hôn nhẹ một cái rồi
thả cô ra.

Ánh mắt của Mạc Bắc mơ màng nhưng giọng nói lại vô
cùng bình tĩnh: “Hướng Vãn, em đừng trách anh. Anh không muốn em thấy phiền
não. Anh chỉ là…”, rồi anh không nói thêm gì, chỉ hôn nhẹ lên trán cô một lần
nữa.

Nụ hôn của Mạc Bắc giống y như một ngọn lửa thổi bùng
lên những trải nghiệm tươi đẹp trước kia của Mạc Hướng Vãn đã được giấu kín
trong lòng.

Cô nhớ lại sự dịu dàng của anh lúc đó, ung dung, bình
thản, lịch lãm, tôn trọng đối phương. Vào đúng thời khắc kết hợp thân mật nhất,
anh vẫn cố gắng kiềm chế, quan tâm đến cô.

Mạc Bắc là con người như thế nào? Vào thời còn trẻ
tuổi, Mạc Hướng Vãn chưa bao giờ tò mò, đến khi đã trưởng thành, cô càng chưa
từng ngẫm nghĩ đến việc này, ngay cả khi gặp lại anh sau nhiều năm xa cách, cô
cũng chẳng hề mảy may đả động tới.

Vậy mà ngay sau chiếc hôn này, hình như có một chiếc
chìa khóa vô hình đã mở ra chiếc hộp ma thuật kia.

Mạc Hướng Vãn cảm thấy sợ hãi, trong lúc gấp gáp, toàn
thân cô trở nên cứng đờ, tê dại.

Đôi môi anh đã lưu lại hơi ấm trên vầng trán cô. Bàn
tay anh cũng lưu lại hơi ấm nơi bàn tay cô. Anh cứ như vậy tiến sâu vào cuộc
sống của cô, cô cảm thấy vô cùng hoảng loạn.

Chính vào lúc này đây, rõ ràng anh đã say rồi, hôn cô
một cái rồi lại một cái nữa, nhưng sau cùng vẫn không vượt quá ranh giới cho
phép, anh lại còn đủ tỉnh táo mở cửa tiến cô về tận phòng.

“Cọt kẹt” một tiếng, cánh cửa dần đóng lại, cũng như
đang dần mở ra. Ánh mắt cô bỗng sáng rực lên, trong lòng cảm thấy một sự ấm áp
vô bờ đang từ nơi xa xôi tràn về, bủa vây lấy người cô, đây là trải nghiệm mà
cô chưa từng có trong cuộc đời.

Mạc Hướng Vãn ngồi trong phòng Mạc Phi một hồi lâu,
nhìn khuôn mặt bé nhỏ, đáng yêu của con trai, trong đầu cô muôn vàn suy nghĩ
phức tạp, đan xen lẫn nhau.

Hôm sau, Mạc Phi thức dậy từ rất sớm, lấy cả kem đánh
răng cho cô, rót nước súc miệng, lại còn chuẩn bị cả nước rửa mặt rồi mới gọi
cô dậy.

Mạc Hướng Vãn mở mắt liền hỏi: “Bố đã mang đồ ăn sáng
sang rồi sao?”

Mạc Phi nhanh nhảu đáp: “Vâng ạ. Bố mua đồ ăn sáng sau
đó đến đường Nam Kinh lấy xe rồi, bố bảo chúng ta chờ một lát.”

Mạc Hướng Vãn hôn Mạc Phi một cái, cậu bé ra sức trốn
tránh chiếc hôn của mẹ rồi nói: “Mẹ ơi, con đã lớn rồi, mẹ đừng có hôn con mãi
thế”. Nói xong, Phi Phi vẫn bị mẹ kéo lại hôn cho một cái.

Mạc Hướng Vãn nhìn lên khuôn mặt cậu con trai, chiếc
mũi giống y như Mạc Bắc, vành tai, nét mặt đều hệt như anh, nét thiện lương,
hòa nhã hiện lên giữa đôi chân mày, tất cả đều thừa hưởng từ anh cả.

Tại sao trước đây cô lại không hề nhận thấy?

T¬T

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Mạc Hướng Vãn ăn hết
sạch sành sanh số cháo mà Mạc Bắc mang sang rồi dắt con trai đi xuống dưới nhà.

Mạc Bắc đã đứng chờ ở phía dưới từ lâu rồi, trong xe
còn có thêm một vị khách nhỏ tuổi khác là Vu Lôi. Mạc Hướng Vãn đành phải ngồi
lên hàng ghế phía trước.

Hai đứa trẻ vừa gặp mặt đã liên mồm tán chuyện.

“Hôm nay mình còn phải đến cung thiếu nhi, cậu có đi
cùng không? Thầy giáo nói mình còn hát chưa chuẩn một vài nốt, nên phải luyện
tập thêm, nếu không sẽ mất mặt lắm.”

Mạc Phi liền quay sang hỏi Mạc Bắc: “Hôm nay con có
thể đi được không ạ?”

Mạc Bắc mỉm cười: “Tan làm, bố sẽ đến đón hai đứa.”

Vu Lôi liền hoan hô ầm ĩ: “Mạc Phi, con người chú Mạc
thật tốt bụng quá!”

Mạc Phi không hề điều chỉnh lại cách gọi của người bạn
thân, cậu bé giữ cả bí mật với người bạn thân nhất của mình, cũng do trong lòng
có chút lo ngại. Có lẽ, bởi vì cậu bé không hề biết rằng người ngồi trước mặt
mình mà mình vẫn luôn cố gắng, ra sức gọi là bố lại chính là người bố ruột thịt
của mình.

Chính vì vậy mà bỗng nhiên Mạc Hướng Vãn cảm thấy hơi
áy náy, cô quay sang nhìn Mạc Bắc mỉm cười đầy hối lỗi. Mạc Bắc thấy vậy cũng
mỉm cười, anh hoàn toàn không để tâm đến chuyện nay.

Vu Lôi lại nói với Mạc Phi: “Cô giáo Hà nói cậu rất
đáng yêu, thường có người tặng đồ ăn vặt cho cậu.”

Mạc Phi ảo não lên tiếng: “Là con gái của cô giáo, Hà
Tinh Tinh cứ đi theo mình, rồi đòi bà nội của một bạn mua đồ này đồ nọ, sau đó
lại đổ hết tội lên đầu mình.”

Mạc Hướng Vãn cau chặt đôi mày lại: “Con trai còn bé,
đừng hơi tí là đổ tội cho người này, người kia.”

Mạc Phi liền tiến sát lại người Mạc Hướng Vãn phân
bua: “Có một bà thường hay đến Cung thiếu nhi đợi cháu mình tan học, chính là
người mà lần trước con đỡ qua đường đó ạ. Con chỉ nói với bà ấy có mấy câu, Hà
Tinh Tinh cứ ở bên cạnh đòi ăn này ăn nọ, thế là bà ấy liền mua cho chúng con
ăn. Mẹ ơi, con không hề xin bà ấy mua cho cái gì hết cả”. Vừa dứt lời, Mạc Phi
liền đưa tay lên xua xua, tỏ vẻ vô tội, ngây ngô.

Mạc Bắc nghe thấy liền hỏi: “Vậy con có cám ơn bà hay
không?”

Mạc Phi nhanh chóng đáp: “Con cám ơn rồi ạ”. Sau đó
lại nói với Mạc Hướng Vãn: “Mẹ ơi, hay là lần sau con đem tiền tiêu vặt của
mình mua thứ đồ gì mời lại bà được không? Mình không thể nào ăn của người ta
mãi được, đúng không ạ?”

Mạc Hướng Vãn gật đầu đồng ý: “Điều đó nên làm. Bà đối
xử tốt với con thì con cũng không thể ăn đồ bà mua mãi được, đúng không? Lần
sau nếu như gặp được bà thì phải cảm ơn thật tử tế vào, dùng lời lẽ cảm ơn cho
thật khéo léo, nhã nhặn đấy.”

Mạc Phi chớp chớp mắt: “Thế nào được coi là lời cảm ơn
khéo léo ạ?”

Mạc Hướng Vãn lại phải mất công giải thích thêm một
hồi, Mạc Bắc ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe, không nói xen vào lời nào.

T¬T

Sau khi đưa mấy đứa trẻ đến trường, Mạc Bắc mới lên
tiếng: “Có lẽ người ta cũng chỉ có ý tốt, em không cần phải căng thẳng thế
đâu.”

Mạc Hướng Vãn không đồng ý: “Nếu như là ý tốt thì lại
càng áy náy hơn. Không công bất hưởng lộc, phải để cho Phi Phi biết rằng, dù
cho được ăn miễn phí kiểu gì thì cũng là chuyện không tốt đẹp gì. Hơn nữa…”. Cô
ngừng lại đôi lát rồi mới nói thêm: “Người xa lạ, chúng ta đâu thể nào hiểu hết
được.”

Mạc Bắc mỉm cười nhìn Mạc Hướng Vãn: “Con người em
đúng là quá mức thận trọng.”

Trong lòng Mạc Hướng Vãn chợt bừng lên chút tức giận,
tính cách dễ gần của Mạc Phi đương nhiên là tốt, nhưng nói cho cùng vẫn là trẻ
con, không có chút phòng bị nào với người lạ tuyệt đối không phải là tốt. Thế
nhưng, trước kia, Mạc Phi không hề như vậy, tuy rằng tính tình hòa nhã, dễ
chịu, nhưng vẫn có đôi chút thận trọng và mẫn cảm riêng của những đứa con trong
gia đình đơn thân.

Những gì được di truyền lại từ Mạc Bắc không phải điều
gì cũng tốt. Mạc Hướng Vãn quay sang nhìn người ngồi cạnh mình, vừa hay Mạc Bắc
cũng đang nhìn cô. Ánh mắt hai người lập tức chạm nhau, Mạc Hướng Vãn là người
trốn tránh trước.

Cô nghe rõ tiếng cười vui vẻ phát ra từ phía anh,
trong lòng lại cảm thấy mơ màng, tâm thần bất định, bây giờ cô mới nhận ra anh
đã đi qua trạm chờ tàu điện ngầm từ lâu rồi.

“Anh sẽ đưa em tới công ty.”

“Không cần đâu.”

“Em nhìn xem, em lúc nào cũng như vậy, luôn luôn căng
thẳng trước ý tốt của người khác.”

Anh nói xong liền hạ bàn tay trái xuống, đưa qua nắm
chặt lấy tay cô, ép cô phải mở ngón tay ra rồi anh càng nắm chặt hơn.

Lòng bàn tay cô toàn là mồ hôi, có lẽ chính vì ngồi
bên cạnh anh nên thế. Khi được anh nắm lấy, cô mới chợt nhận ra rằng lòng bàn
tay mình lại toát nhiều mồ hôi đến vậy.

Như thế này lại càng không ổn, không thể để cho anh
phát hiện ra được, cô thử giãy ra mà không tài nào làm được nên đành phải dùng
giọng nói nghiêm túc nhắc nhở anh: “Chú ý lái xe đi.”

Mạc Bắc đáp: “Anh vẫn luôn chú ý, chưa bao giờ bị phạt
vì vượt tốc độ cả.”

Cô vẫn đang cố kéo tay ra khỏi tay anh: “Anh đừng như
thế này.”

Mạc Bắc đột nhiên nói: “Hướng Vãn, em có thể chấp nhận
anh được không?”

Phía trước vừa hay đến đèn đỏ, anh cho xe dừng lại rồi
quay sang nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt cô.

Mạc Hướng Vãn quay đầu sang phía khác, tâm trạng hỗn
loạn, cô nói: “Chấp nhận cái gì chứ? Không phải tôi đã đồng ý cho Phi Phi gọi
anh là bố sao?”

“Hướng Vãn, em biết rõ anh đang nói cái gì mà.”

Mạc Hướng Vãn quay đầu lại nhìn anh: “Mạc…”

Anh điềm đạm tiếp lời: “Mạc Bắc.”

“Mạc Bắc, nếu như chỉ muốn cho Phi Phi có một gia đình
hoàn chỉnh mà ghép hai chúng ta lại một chỗ, thì không ổn chút nào. Chúng ta có
thể dùng phương pháp hòa hữu để giải quyết vấn đề này”. Mạc Hướng Vãn nói liền
một hơi những suy nghĩ ấp ủ trong lòng.

Ánh mắt của Mạc Bắc chưa bao giờ sắc bén như lúc này,
nhìn chăm chăm vào cô, thậm chí như thể đã nhìn thấu mọi tâm can của cô.

Anh nghiêm nghị nói: “Bỏ ngay suy nghĩ đó đi. Em biết
rằng anh không hề chỉ có việc đó.”

Mạc Hướng Vãn không tỏ thái độ gì, cũng không biết
phải tỏ thái độ như thế nào nữa. Tim cô lúc này đang đập loạn xạ, mạnh mẽ, tâm
trí vô cùng phức tạp. Từ trước đến nay, cô không bao giờ có thể đưa ra những
quyết định quan trọng khi bản thân vẫn còn chưa suy nghĩ thật thấu đáo.

Thế nhưng, Mạc Bắc lại nói: “Vậy nhất định là do anh
biểu hiện thành ý còn thiếu sót. Không sao cả, chúng ta có thể bàn lại mà.”

Mạc Hướng Vãn hoàn toàn không thể ứng phó nổi với anh
mỗi khi dùng thái độ nghiêm túc rồi sau đó lại nói những lời thế này. Hơn nữa,
Mạc Bắc còn nắm chặt lấy bàn tay cô, khiến cho cô chỉ hít thở thôi cũng cảm
thấy khó khăn.

Cô hạ cửa kính xuống, đèn đỏ phía trước đã chuyển
thành màu xanh, là lúc phải tiếp tục cuộc hành trình của họ. Anh từ từ buông
tay cô ra, tập trung vào việc lái xe.

Xe đang tiến vào đường cao tốc, hôm nay đường đi khá
thuận lợi, không bị tắc. Anh cho xe chạy rất nhanh, gió cứ táp vào mặt cô mát
rượi.

Mạc Hướng Vãn thấy mình giống như một người không có
chút phòng bị nào đứng trên đoạn đường cao tốc, bao năm nay đã quen chịu đựng
những khó khăn không ngừng ập tới, lại còn phải cố gắng kiên cường đứng vững ở
đó, nhất định không thể ngã xuống. Đến một ngày bỗng có một chiếc xe đi qua,
bằng lòng cho cô bước lên, cùng cô đi trên con đường ngập tràn tình yêu.

Cô… liệu có nên ngồi vào trong chiếc xe này hay không?

T¬T

Mãi tới khi xuống xe, Mạc Hướng Vãn vẫn chưa nghĩ ra
rốt cuộc có nên tiếp tục “ngồi vào trong chiếc xe đó” hay không nữa.

Người lái của chiếc xe đó dịu dàng đưa cô đến trước
cửa công ty rồi dặn dò: “Đừng có nghĩ đến những chuyện khác, tập trung làm việc
đi!”

Chính anh là người khiến cho tâm trạng cô hỗn loạn như
lúc này, vậy mà lại có thể nói ra những lời như thế. Mạc Hướng Vãn phản bác:
“Đương nhiên rồi, anh cũng như thế nhé!”

Thế nhưng, người ngồi trong xe lại tỏ ra vô cùng hứng
chí, phấn khởi nói: “Anh e rằng mình không tập trung vào công việc được, có lẽ
hôm nay anh chẳng thể làm nổi gì rồi.”

Mạc Hướng Vãn đối mặt với Mạc Bắc thế này, chẳng biết
phải mềm mỏng hay cứng rắn nữa, đành phải nghiêm nghị nói một tiếng: “Cám ơn
anh, tạm biệt nhé!” Nói xong, cô liền đi mất.

Mạc Bắc ngồi ở trong xe vươn vai một cái, sau đó từ từ
cho xe rời khỏi. Qua gương chiếu hậu, anh nhìn thấy một người đàn ông bước ra
mở cửa cho người phụ nữ, sau đó hai người trao nhau nụ hôn tạm biệt như ở chốn
không người.

Mạc Bắc kéo tấm che nắng xuống, Mặt trời lúc này vô
cùng rực rỡ, giống như tâm trạng anh hiện giờ vậy. Anh thầm nghĩ, tối qua anh
hôn cô, cô không hề né tránh, điều này là một dấu hiệu thật tốt. Nghĩ đến đây,
anh bắt đầu hứng khởi huýt sáo, vẫn là bài hát Ánh
thái dương chiếu rọi giữa bầu trời.

T¬T

Mạc Hướng Vãn nhanh chóng bước vào công ty, cô cảm
thấy tốc độ của thang máy quá chậm, cô chỉ mong thật mau có thể ngồi vào phòng
làm việc của mình, như vậy mới có cảm giác an toàn, được bảo vệ.

Có lẽ do đi quá vội vã, nên khi bước vào văn phòng, Sử
Tinh đã hỏi ngay: “Mặt em sao lại đỏ bừng lên thế?”. Khi bước vào phòng làm
việc, gặp Trâu Nam, cô cũng hỏi: “Lão đại, ôm nay khí sắc của chị rất tốt, mặt
mày hồng hào, rạng rỡ.”

Mạc Hướng Vãn mở máy tính rồi lấy gương ra soi, người
phụ nữ hiện lên trong gương với trái tim đang loạn nhịp nên sắc mặt mới đỏ bừng
một cách bất định như vậy

Cô hít thở thật sâu, quyết định đi vào phòng trà nước
pha một cốc trà Kim Ngân Hoa để hạ hỏa.

Lúc này, Hứa Hoài Mẫn và Lâm Tương cũng đang ngồi
trong phòng trà tán gẫu, thấy Mạc Hướng Vãn đi vào. Lâm Tương liền nói: “Mary,
chào buổi sáng, hôm nay chúng ta sẽ kí hợp đồng quay phim truyền hình đấy!”

Trước kế hoạch phát triển cặn kẽ của Chu Địch Thần,
Lâm Tương quyết định vừa tập trung ca hát vừa tập trung vào diễn xuất, cố gắng
làm cho sự nghiệp mình thật rực rỡ, huy hoàng. Thế nhưng, Mạc Hướng Vãn không
mấy tán thành, bởi vì lịch trình cuối năm của Lâm Tương gần như đã lấp đầy hết
cả. Đây là giai đoạn đỉnh cao của các lễ trao giải thưởng lớn, lúc này không
đến tham gia để nhận giải thưởng thì còn đợi lúc nào nữa. Bộ phim truyền hình
lần này Chu Địch Thần muốn ký kết cũng chính là bộ phim thu hút sự chú ý của
giới báo đài. Thế nhưng, đối với một ca sỹ, đây chỉ có thể coi là nghề tay
trái, hơn nữa bộ phim này lại còn chuẩn bị quay ngay.

Mạc Hướng Vãn vừa uống trà vừa hỏi Lâm Tương: “Em liệu
có chịu nổi không?”

Lâm Tương mỉm cười đầy kỳ quái rồi nói: “Em diễn vai
nữ chính, La Phong vẫn ngàn năm đóng vai nam hai. Dù anh ấy có đi cửa sau nhận
được kịch bản hay đi chăng nữa thì vẫn chẳng thể nào thoát nổi vận mệnh của
người chuyên đóng vai nam thứ chính, không thể trở thành ngôi sao lớn cũng là
vì vậy. Trong phim, anh ta hết lòng hết dạ yêu thương nhân vật nữ chính, sau
cùng còn hiến dâng tính mạng cho nàng giống như nhân vật Viễn Điêu Ca trong bộ
phim Thiên Kiều Phong Vân vậy.
Mary, kịch bản bộ phim này có hay không?”

Thì ra là vậy!

Sau khi mỉm cười, Lâm Tương khẽ chớp mắt, cố gắng che
đi sự lạc lõng, chán nản ẩn sâu trong đáy mắt nhưng Mạc Hướng Vãn vẫn nhìn thấy
rõ ràng.

Phụ nữ lúc nào cũng dùng sự nghiệp để tạo nên bản lĩnh
của riêng mình. Giả dụ sau này có thành công, tuy rằng bề ngoài tỏ ra khoái
trá, thỏa thê, nhưng bên trong vẫn lạc lõng, đắng cay, đơn côi vô ngần.

Mạc Hướng Vãn cũng chỉ biết đưa ra lời dặn dò: “Em
phải cố gắng giữ gìn sức khỏe, nếu như vậy thì một ngày em chẳng thể nào ngủ
được ba tiếng đồng hồ đâu.”

Hứa Hoài Mẫn cũng nói thêm: “Đàn ông ấy mà, chẳng quan
trọng đến mức đó đâu, Tương Tương, em cũng nghĩ quẩn quá đấy. Em còn nhớ Triệu
Lộ mà trước kia từng đi sàn catwalk cùng em không? Người ta bây giờ cặp kè với
một đại gia ở Bắc Kinh, đã là chủ sở hữu một căn hộ chung cư cao cấp đấy. Thậm
chí, đến cả anh em họ của cô ấy cũng đều tìm được công việc như ý ở đó rồi. Như
vậy mới đáng được xem là có đầu óc. Em cứ liều mạng kiểu thế này, có thể tranh
giành được cái gì chứ? Sau cùng người mệt mỏi nhất chẳng phải vẫn là bản thân
em sao?”

Lâm Tương cúi đầu không nói thêm gì. Mạc Hướng Vãn thì
chẳng tán đồng với những lời nói như vậy nên nói giúp Lâm Tương mấy câu: “Thế
nhưng Tương Tương vẫn luôn chú tâm vào công việc chứ không hề lười biếng. Mỗi
người có một cách sống riêng của mình mà.”

Lâm Tương nghe thấy thế liền ngẩng đầu lên: “Nhưng đại
gia, con nhà danh giá kia cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Lẽ nào số tiền họ bỏ
ra cho phụ nữ đều là phí công vô ích sao? Em thà rằng tự đầu tư vào bản thân để
giữ gìn sự trong sạch còn hơn.”

Hứa Hoài Mẫn thấy ngại ngùng, vì ý kiến của mình bị
mọi người phản bác, đành phải lên tiếng lấy lại thể diện: “Người khác dùng
chính nguồn vốn của mình, dùng nó kiếm ra tiền thì mặc họ thôi. Có điều, đừng
có coi tất cả những người đàn ông trong làng giải trí này đều là kẻ bạc bẽo,
xấu xa. Cứ lấy Mạc Bắc lần trước đến đây tư vấn về mẫu hợp đồng mới cho chúng
ta ra làm ví dụ, hơn ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn chưa có bạn gái. Hồi còn học
cấp ba, cậu ấy yêu đương hẹn hò cùng một thiên kim tiểu thư, kết quả, sau khi
bố cậu ấy gặp tai vạ, gia đình bên kia liền rút lui. Vậy là xong, hai người họ
từ kim đồng ngọc nữ, một đôi trời sinh biến ngay thành Lương Sơn Bá – Chúc Anh
Đài. Năm đó, cậu ấy đã từng chạy đến trước cửa nhà thiên kim tiểu thư kia cầu
xin người ta đừng có tuyệt tình như vậy. Bao năm trôi qua rồi, vậy mà chưa thấy
cậu ấy yêu ai nữa cả, khiến cho gia đình, bố mẹ lo lắng sốt vó lên, đi khắp nơi
kiếm bạn gái cho con trai. Điều kiện của cậu ấy tốt như vậy, cần gì phải giới
thiệu bạn gái chứ? Cô nói xem, như vậy chẳng phải si tình quá còn gì nữa?”

Mạc Hướng Vãn đã rót trà xong, uồng một ngum, cảm giác
vừa nóng vừa đắng. Cô vờ như không quan tâm, nói với Hứa Hoài Mẫn: “Phiền chị
nhường đường một chút.”

Hứa Hoài Mẫn vẫn cố kéo cô lại nói thêm một câu nữa:
“Giám đốc Mạc, cô cũng không nhìn ra đúng không?”

Mạc Hướng Vãn bình thản đáp: “Mỗi ngành nghề đều có
người tốt kẻ xấu, đấy là chuyện chẳng thể nào khẳng định rõ ràng được.”

Cô quay về phòng làm việc của mình, lại nhấp thêm một
ngụm trà nữa, vẫn cảm thấy nóng bỏng cả miệng. Cốc trà này không ổn lắm, đã bỏ
hơi nhiều Kim Ngân Hoa, màu sắc trở nên quá vàng. Mạc Hướng Vãn đành để cốc trà
sang một bên.

Trâu Nam cầm một tập công văn đến cho cô ký duyệt, cô
liền lấy lại tinh thần bắt đầu làm việc. Trâu Nam đứng bên cạnh thông báo: “Lão
đại, bên phía chị Quản muốn mở một bữa tiệc hội ngộ tại quán bar, chị ấy định
mời người cùng ngành bên Hồng Kông sang, muốn hỏi ý kiến chị xem sao?”

Mạc Hướng Vãn chẳng buồn quay đầu sang, giọng hơi gắt
gỏng: “Hỏi chị làm cái gì chứ? Chị ấy đâu phải không quen biết gì những người
trong ngành giải trí, hơn nữa, những hoạt động riêng tư không cần phải thông
qua chị.”

“Chị ấy muốn mời chị Tần Cầm tới.”

Mạc Hướng Vãn liền dừng bút lại.

“Tính cách của chị Tần không được hiền hòa lắm, dù cho
ở Đài truyền hình hay Đài phát thanh cũng đều không mấy thuận lợi. Có lẽ đây là
một cơ hội chuyển đổi tốt. Thế nhưng chị ấy cao ngạo như vậy…”

Mạc Hướng Vãn không ngẩng đầu lên, tiếp tục đọc tài
liệu, rồi trầm ngâm nói: “Vậy thì chị sẽ nói chuyện với chị Tần Cầm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui