Trách Em Thật Quá Xinh

Mạc Hướng Vãn hít một hơi thật sâu, kiên cường bước
tiếp, muốn đi về một nơi nhưng lại chẳng biết phải đi về đâu. Chiếc di động bọc
ngoài bằng lớp kim loại lạnh như băng, vào tiết trời tháng Mười hai càng lạnh
đến mức như muốn đóng băng bàn tay cô lại. Cô chẳng suy nghĩ nhiều, tắt luôn
nguồn di động, cứ như thể đã đóng lại được tất cả mọi ồn ào, huyên náo, thị phi
đáng sợ.

Nhưng con đường giữa thanh thiên bạch nhật thế này làm
sao có thể không huyên náo, ồn ào? Cô lại đứng ở giữa con đường đó nên càng
chẳng thể nào trốn được. Mạc Hướng Vãn vô thức bước vào một con đường nhỏ.

Hai bên đường là những căn nhà cũ kỹ, nơi đây ánh mặt trời
cũng dịu nhẹ hơn, không đón nhận được nhiều ánh nắng ấm áp như bên ngoài. Cô
thận trọng tiến từng bước về phía trước, chỉ sợ sẽ đi nhầm, thế nhưng, cô cũng
muốn nhanh bước để đi hết con đường này, trong lòng cảm thấy vô cùng nặng nề,
chán nản.

Đây là nơi cô xuất phát, thật không ngờ giờ lại bị bức
ép quay về chốn này.

Cánh cửa lớn in đậm dấu vết thời gian hiện ra trước
mặt, trong vô thức cô đã loạn bước đi tới nơi này. Rất nhiều năm trước, cô cầm
theo một bọc đồ bé nhỏ bước đi từ đây, sau đó chẳng bao giờ quay lại nữa.

Mạc Hướng Vãn lại muốn quay về điểm xuất phát, trái
tim không chịu khuất phục trong cô bắt đầu hoang mang, bất lực.

Căn nhà vẫn còn đó nhưng người thì chẳng còn đây nữa.
Mạc Hướng Vãn bình tĩnh lại nhìn, xung quanh đều là các hộ gia đình đã di dời,
nơi này sắp sửa không tồn tại nữa.

Cô thầm nghĩ, tất cả đã sắp biến mất rồi, tại sao cô
vẫn chẳng thể nào rũ bỏ được quá khứ? Hay do chính cô đã gieo mầm đó, cho nên
cô nhất định phải nhận quả kia.

Đang nghĩ miên man thì đột nhiên có người gọi tên cô.

“Mạc Hướng Vãn?” Giọng nói mang theo thái độ hồ nghi
không chắc chắn.

Mạc Hướng Vãn quay lại nhìn, người hỏi chắp tay sau
lưng, khuôn mặt hài hòa, đang nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên, xúc động. Cô
nhìn một hồi rồi kinh ngạc kêu lên: “Thầy Ngô?”

Thầy chủ nhiệm thời cấp ba của cô giờ đây mái tóc đã
bạc nhiều nhưng khuôn mặt vẫn hiện rõ sự quan tâm tận tình năm xưa. Thầy vẫn
còn nhận ra người học sinh của mười năm trước, ngay cả tên cũng không hề gọi
sai, điều này khiến cho Mạc Hướng Vãn cảm thấy vô cùng xúc động.

Cô bước tới trước mặt người thầy cũ, cúi đầu theo đúng
lễ trò cũ gặp thầy: “Em chào thầy Ngô.”

Thầy Ngô nhìn thấy cô, trong lòng cảm thấy vui mừng vì
bất ngờ gặp lại học trò cũ, nở nụ cười hiền hậu nói: “Nhiều năm không gặp lại,
nhìn em trông rất ổn.”

Đúng thế, thầy Ngô sẽ tưởng rằng cô đang sống rất ổn,
bởi vì cô đang mặc trên người bộ quần áo đúng tiêu chuẩn văn phòng, trang điểm
nhẹ, đứng đắn, chỉnh tề, búi tóc gọn phía sau, không còn chút vết tích hư hỏng
nào của năm xưa nữa.

Mạc Hướng Vãn thật sự muốn nói: “Thầy ơi, thầy đã nhầm
rồi, bây giờ em không ổn chút nào”, thế nhưng cô chẳng thể nào thốt ra khỏi
miệng được, cô chỉ cầm lấy tay của thầy Ngô, nói qua về tình hình công việc
hiện nay của mình. Cô nghĩ rằng, thời gian qua mình đã hy sinh rất nhiều cho
công việc, mọi người đều công nhận thành tích cô đạt được, đây là một thành
tích khá ổn, xứng đáng được đem ra để báo cáo với người thầy tận tâm này.

Thầy Ngô vừa nghe vừa gật đầu, tỏ ra vô cùng mãn
nguyện: “Mạc Hướng Vãn, em đã làm rất tốt, cho nên thầy mới nói cuộc đời của
mình thì mình phải nắm lấy, những chuyện mà em muốn làm, thế nào cũng sẽ làm
được. Thầy luôn luôn tin tưởng vào em.”

Mạc Hướng Vãn thì thầm nói: “Thầy ơi, em thật sự…”

Thầy Ngô mỉm cười hiền hậu: “Cuộc đời của em đã từng
gặp nhiều sóng gió, nhưng điều đó không quan trọng, nhìn thấy em bây giờ sống
tốt như vậy là thầy an tâm rồi. Công sức mình bỏ ra nhất định sẽ thu nhận lại
được thành quả. Trước kia, thầy vẫn thường dạy các em rằng, vấp ngã một lần
không sao hết, nếu như sau khi vấp ngã không biết đứng dậy thì đó mời là điều
bất hạnh nhất. Mạc Hướng Vãn, em vẫn luôn là một học sinh ngoan, bây giờ có
phải em đã làm được điều mà mình mong muốn?”

Việc mà cô muốn làm là gì?

Ngày trước, thầy Ngô từng hỏi cô: “Rốt cuộc em muốn
làm gì?”

Lúc đó, cô mơ màng nói với thầy Ngô rằng: “Em thật sự
không biết mình muốn làm gì nữa.”

Thế nhưng đến bây giờ, cô hoàn toàn có thể trả lời
được câu hỏi này của thầy Ngô. Từ trước đến nay, cô vẫn luôn nỗ lực làm mọi
việc, làm cho tới mức bản thân vừa ý mới thôi, đây là sự thật mà không có gì có
thể hủy hoại được.

Cô nhìn thầy Ngô gật gật đầu, muốn hoàn thành lời hứa
mà trước kia cô đã không làm được. Cô nói: “Thầy Ngô, bây giờ em đã biết được
em muốn làm gì và em đang nỗ lực làm mọi việc.”

Thầy Ngô nở nụ cười hiền từ: “Thế thì đừng có nghĩ lại
chuyện ngày xưa nữa, Mạc Hướng Vãn, bây giờ em đang bước vào một trường học
mới, học một học kỳ mới, hãy quên hết tất cả những điểm số dưới trung bình
trước kia đi.”

Đây là một người thầy rất hóm hỉnh, lời nói của thầy
khiến cho Mạc Hướng Vãn bật cười, nụ cười trên khuôn mặt khiến cho sầu muộn
tích tụ trong lòng cũng tan biến.

Chợt nhớ ra, cô liền hỏi: “Tại sao thầy lại đến đây?”

Thầy Ngô mỉm cười: “Đến thăm nhà học sinh”. Thầy nhìn
vào cánh cửa cũ kỹ phía sau lưng cô nói: “Ông bà nội của em ở nước ngoài vẫn
khỏe chứ?”

Mạc Hướng Vãn không biết phải trả lời như thế nào, bởi
vì cô hoàn toàn không biết. Lúc này, cô mới hoảng hốt nhận ra, bản thân sau
chừng ấy năm thật sự đã vứt bỏ quá khứ sang một bên, không quan tâm gì hết. Thế
nhưng, quá khứ vẫn luôn đi theo cô như hình với bóng, không phải cứ vứt bỏ đi
là mãi mãi không bao giờ nhìn thấy nữa.

Cô chỉ biết im lặng rồi lắc đầu.

Người thầy hiền hậu không hỏi thêm nữa, nói lời tạm
biệt rồi tiếp tục công việc của mình.

Thế nhưng, câu hỏi của thầy khiến cho Mạc Hướng Vãn
cảm thấy áy náy, hối hận, cô tìm chìa khóa trong túi xách của mình, thật ra
chiếc chìa khóa này vẫn luôn nằm trong chùm chìa khóa của cô, chỉ là cô không
bao giờ động đến mà thôi, bây giờ lấy ra mới chợt nhận ra rằng nó vẫn luôn nằm
ở đây.

Trước khi ra nước ngoài, ông bà nội đã đưa chìa khóa
cho cô. Ông nội nói: “Cháu hãy dọn đến ở căn nhà này, hộ khẩu của cháu vẫn ở
đây, sau này nếu được thì hãy chuyển cả hộ khẩu của đứa bé về đây. Nói cho
cùng, đây cũng là nhà của cháu.”

Vậy mà kể từ khi người thân ra đi hết, cô vẫn luôn
khóa cửa bỏ trống căn nhà này, không quay lại thêm lần nào nữa.

Mấy hộ hàng xóm gần đây đều truyền tai nhau rằng cháu
nội của ông mới tí tuổi mà đã mang bầu, bị nhà trường đuổi học. Khi ông bà ra
đi vẫn còn mang trong lòng biết bao sầu muộn. Vì vậy, cô không thể nào về đây ở
được.

Hôm nay, khi quay lại con đường nhỏ hẹp này, cảnh vật
còn đây mà người đã không còn nữa, thỉnh thoảng nhìn thấy người đi đường nhưng
cũng đều là những khuôn mặt lạ lẫm, mơ hồ.

Mạc Hướng Vãn hít một hơi thở sâu, chuẩn bị bước vào
căn nhà cũ của mình.

Bỗng có người đứng phía sau gọi cô “Hướng Vãn”. Mạc
Hướng Vãn giật mình quay lại, thì ra là Mạc Bắc.

Mạc Hướng Vãn ngạc nhiên nhìn anh đang đi rất nhanh về
phía cô. Vào một ngày trời lạnh như hôm nay, vậy mà anh vẫn vã cả mồ hôi, nhưng
vừa nhìn thấy cô, ánh mắt anh hiện rõ nét vui vẻ và an tâm.

Mạc Bắc lại gần nằm lấy tay cô rồi nói: “Thì ra em
đang ở đây.”

Anh nói xong liền cầm lấy chùm chìa khóa trong tay cô
mở cửa, bên trong sực ra mùi ẩm mốc lâu ngày. Mạc Hướng Vãn đưa tay xua xua
trước mặt, do dự không biết có nên đi vào trong hay không nữa?

Mạc Bắc cảm nhận thấy liền dừng lại hỏi: “Em có vào không?”

Mạc Hướng Vãn dừng bước bên ngoài cửa, ngó đầu vào
nhìn khoảng tối đen bên trong. Cô không muốn bước vào nên nói: “Em chỉ muốn xem
qua thôi.”


Chợt nhớ ra điều gì, cô quay sang nhìn anh: “Tại sao
anh lại đến đây?”

Mạc Bắc dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô đầy trách móc:
“Em tắt di động, anh đành phải dùng đầu óc suy đoán xem em sẽ đi đến đâu.”

Cô áy náy đáp lại: “Em xin lỗi.”

Mạc Bắc đưa tay đóng cánh cửa rồi khóa lại, sau đó
nói: “Không xem nữa thì thôi, ở đây cũng sắp phá bỏ rồi, nhà cũ cũng không cần
thiết phải vào xem làm gì.”

Anh nắm lấy tay cô rồi nói tiếp: “Chúng ta đi ra ngoài
dạo phố đi!”

Mạc Hướng Vãn liền đi theo Mạc Bắc bước ra khỏi con
đường nhỏ, quay trở lại đường cái rộng rãi, huyên náo.

Ngồi trong xe của Mạc Bắc, anh nắm chặt lấy bàn tay
cô, rất chặt, không chịu buông ra. Mạc Hướng Vãn có thể cảm nhận được, cô quay
sang nhìn anh, anh mím chặt môi, có lẽ đang không vui vẻ gì.

Cô bất giác nói với anh: “Mạc Bắc, em không muốn giấu
giếm anh điều gì, có được một người có thể để em an tâm nói ra hết mọi thứ là
phúc phận của em. Mạc Bắc, lúc này em thật sự cảm thấy rất hoảng sợ.”

Mạc Bắc khẽ khàng nói: “Lúc không thể nào liên lạc
được với em, anh cũng cảm thấy vô cùng hoảng sợ.”

“Mạc Bắc, em không phải con người có lòng độ lượng, em
không thể nào chịu nổi quá nhiều áp lực, vậy nên đành tắt di động đi.”

“Hướng Vãn, nếu không chịu nổi thì đừng một mình gánh
chịu nữa, em chỉ cần nói cho anh biết là được rồi.”

“Liệu em có gây ảnh hưởng xấu đến anh không?” Cô nhìn
anh bằng ánh mắt tràn đầy lo lắng.

“Nếu như anh dễ dàng bị người khác gây ảnh hưởng đến
vậy thì chẳng thể nào sống được đến bây giờ rồi”. Anh nghiêm mặt nói với cô.
“Hướng Vãn, nhiều lúc em đã nghĩ sự việc quá mức nghiêm trọng đấy.”

Nói xong, Mạc Bắc liền rút một tập thư từ trong túi
ra, có bức ố vàng, có bức rách nát, một tập khá dày, khiến cho Mạc Hướng Vãn
ngây thần người ra.

Anh đặt chồng thư này lên trên đùi cô.

“Khi nào về đọc hết đi, không phải tin xấu đâu.”

Trong số thư này có bức gửi đến từ thành phố phía Nam,
có bức gửi về từ nước ngoài, địa chỉ đều là ở khu nhà cũ, người nhận thư đều là
cô cả.

Mạc Hướng Vãn nhẹ nhàng cầm những bức thư rách nát
này, dường như đang vô cùng sững sờ, cô mở từng bức ra đọc. Thật sự, có rất
nhiều thư, còn có cả những tờ giấy chuyển khoản. Cô đọc không hết, chỉ nhìn
ngày tháng ở ngoài phong bì, bức gần nhất là khoảng hai tháng trước, lâu nhất
chính là khoảng tám năm trước.

“Em đang thu người lại quá mức đó.”

“Thế nhưng em không muốn nhìn thấy những thứ này. Từ
trước đến nay, bọn họ đều không đến tìm em.”

“Hai người họ đều đã quay về đây, chỉ là em không muốn
gặp lại cho nên họ không thể nào gặp em được. Có lẽ cả hai người đều đang cảm
thấy áy náy, hối hận vô cùng.”

Cô cúi đầu xuống thì thầm: “Làm như vậy thì có ý nghĩa
gì chứ? Em thật sự cảm thấy mệt mỏi, em không muốn đọc thư nữa.”

“Được thôi.”

Mạc Hướng Vãn nắm lấy bàn tay của Mạc Bắc rồi nói:
“Mạc Bắc, hãy đưa em tới một nơi có thể nghỉ ngơi dưỡng sức được không?”

Mạc Bắc nhìn cô vui vẻ nói: “Tuân lệnh.”

Trên suốt đường đi, Mạc Hướng Vãn ôm chồng thư trong
lòng, nhưng trái tim lại đang nghĩ về Mạc Bắc.

Làm sao anh có thể tìm được cô? Nhưng quá trình và
nguyên nhân đều không quan trọng, điều quan trọng là bây giờ người đàn ông này
đang ở bên cạnh cô, đúng vào lúc cô không biết đi đâu, làm gì, ngẩn ngơ đứng đó
thì anh liền xuất hiện như một phép màu vào kéo cô vào lòng.

Mạc Bắc lái xe đưa cô đến một nơi, nơi mà cô có thể
nhìn thấy khu nhà cũ của mình từ xa, kiến trúc cổ xưa trải qua bao năm tháng
vẫn sừng sừng đứng đó.

Mạc Bắc cho xe dừng lại ở bãi đỗ, hai người đi ra
ngoài, lúc bước qua cánh cửa, cô đã nắm chặt lấy bàn tay anh.

“Hướng Vãn, có muốn nhìn thấy căn phòng trước kia
không?”

“Căn phòng nào?”

“Chính là một khởi điểm.”

Mạc Hướng Vãn nhớ rõ rằng, sảnh lớn ở nơi này có một
mái vòm màu trắng sữa, sau buổi trưa sẽ không nhìn thấy ánh đèn nữa, thế nhưng
lúc nào cũng có thể nhìn thấy chiếc đèn treo bên ngoài cửa kính. Tất cả đều
hiện lên trong đầu cô lúc này.

Mạc Bắc dẫn cô bước lên tấm thảm mềm mại mà dày dặn,
từng bước từng bước tiến vào nơi hai người đã bắt đầu.

Tất cả mọi thứ ở đây đều là đồ cũ, được sửa sang rồi
mở cửa lại, nhìn mọi thứ cũng trở nên mới mẻ hơn. Kiến trúc của nơi đây vẫn
được giữ nguyên như tám năm về trước, sau khi sơn sửa lại, cảm giác đã hoàn
toàn khác.

Hai người bước vào phía căn phòng ấy, trong này cũng
đã khác trước rất nhiều.

Mạc Hướng Vãn buông tay Mạc Bắc ra, tiến lại gần cửa
sổ. Nơi này không còn cột chống nữa, chỉ còn lại tấm thảm đỏ tươi, đặt chân lên
phía trên cảm giác cũng không còn như trước nữa.

Cô tựa bên khung cửa sổ ngắm con sông Hoàng Phố đang
được phủ một màu vàng lóng lánh của ánh hoàng hôn.

Mạc Bắc ôm cô từ phía sau.

Mạc Hướng Vãn khẽ run người.

Cô vẫn nhớ rõ, người thanh niên mặc chiếc áo khoác
bông chẳng khác gì những khách làng chơi khác với cái ôm lạnh lẽo tựa băng, cô
đã cam tâm tình nguyện dâng hiến tấm thân mình. Còn anh của lúc này thân người
ấm áp, mềm mại giống như tấm thảm phía dưới chân đang bao bọc lấy cô.

Mạc Bắc ôm lấy phần eo của cô, thì thầm: “Em không
phải là Thảo Thảo, em chính là Mạc Hướng Vãn”. Anh mở cánh cửa sổ ở phía trước
mặt cô ra, để cho luồng không khí tươi mới, trong lành tràn vào khắp phòng.

Cô hít một hơi thật sâu.

Trên mặt kính cửa sổ vẫn in rõ dòng chữ “Giáng sinh
vui vẻ” và cả hình ảnh ông già Noel đang tươi tắn mỉm cười.

Cô chỉ vào ông già Noel rồi nói: “Em nhớ rõ trước kia,
đây là dòng chữ tiếng Anh.”

“Thời đại đã thay đổi, bây giờ người Trung Hoa cũng
đón lễ Giáng Sinh, đương nhiên phải viết chữ Hán rồi.”

“Có phải tất cả đều đã đổi thay? Thật sự là đã thay
đổi hết rồi sao? Những vết tích của quá khứ đều không còn nữa?”

Mạc Bắc im lặng, cùng cô nhìn về con sông ngoài cửa
sổ.

Kiến trúc ở phía bên kia con sông Hoàng Phố hiện đại,
sang trọng, các tòa nhà chọc trời thi nhau xếp hàng, phản chiếu lại ánh nắng
hoàng hôn rực rỡ.

Anh nói: “Khi em còn nhỏ, nhất định đã đi đến những
nơi thế này, có còn nhớ cảm giác khi nhìn về phía bên kia sông không?”

Cô khẽ “ừm” một tiếng.

“Ai ngờ được khu vực đổ nát năm xưa lại biến thành khu
vực tiền tệ huy hoàng, tráng lệ như bây giờ. Chỉ cần chúng ta muốn, tất cả đều
có thể.”

“Đây chính là có nỗ lực ắt có thành công.”

“Hướng Vãn, bởi vì có công sức của con người, cho nên
rất nhiều thứ đã thay đổi.”


Mạc Bắc hôn lên vành tai cô, khiến cô cảm thấy nhồn
nhột nhưng lại không hề trốn tránh, cô để mặc cho anh truyền hơi ấm sang mình.

“Em sắp sửa thất nghiệp rồi, đúng vào thời kỳ khó khăn
thế này. Bên công ty mới cũng không cần em nữa, em thất bại hoàn toàn rồi. Bây
giờ là lúc em phải gánh chịu hậu quả của tất cả những sai lầm mắc phải trước
kia.”

“Đối mặt với thử thách, em sẽ càng ngày càng mạnh mẽ
hơn, ông trời có mắt mà, em nhất định phải tin vào bản thân.”

Mạc Hướng Vãn quay người lại nói: “Đúng vậy, em phải
tự tin vào bản thân. Mạc Bắc, tất cả rồi sẽ tốt đẹp, ngày mai chúng ta vẫn có
dũng khí tiến lên để đón nhận ánh nắng mặt trời, đúng không nào?”

Mạc Bắc mỉm cười: “Ai dám nói không phải chứ?”

Anh cúi đầu hôn nhẹ lên bờ môi cô.

Cách thức anh đăt nụ hôn cũng đã khác, dù rõ ràng vẫn
cùng một bờ môi ấy.

Mạc Hướng Vãn nghĩ, đây không phải là quá khứ mà là
hiện tại. Trên cùng một địa điểm nhưng tâm trạng của hai người đã hoàn toàn
khác xưa.

“Hướng Vãn, lúc không tìm được em, anh thật sự cảm
thấy cô cùng sợ hãi. Anh không hy vọng em nhớ lại quá khứ, em hãy dũng cảm tiến
lên phía trước.”

Mạc Hướng Vãn thì thầm gọi tên anh: “Mạc Bắc.”

Nụ hôn của anh ngày càng nồng nàn hôn, quấn quýt lấy
lưỡi cô, quyến luyến mãi không chịu rời.

Nếu như tiếp tục thì mọi chuyện sẽ chẳng thể nào không
chế được nữa, nhưng lúc này, Mạc Hướng Vãn không hề muốn rời khỏi anh, chỉ muốn
thân mật ở bên anh cho tới thiên trường địa cửu.

Bàn tay của Mạc Bắc nhẹ lướt trên khắp thân người cô,
dần dần làm tê dại mọi suy nghĩ trong cô.

Nhưng anh nghĩ, lúc này không được, càng không phải là
nơi đây. Nơi này ẩn chứa đoạn ký ức kinh khủng nhất trong cuộc đời của Mạc
Hướng Vãn, đối với cả anh và cô, nơi đây chất đầy những ám ảnh về một tuổi trẻ
bồng bột, đen tối.

Anh đưa cô đến đây là để cho cô thấy nơi đây đã thay
đổi thế nào. Anh cố gắng kiềm chế bản thân, vốn dĩ muốn rời khỏi người cô vậy
mà lại chẳng nỡ buông ra. Anh thì thầm gọi tên cô: “Hướng Vãn?”

Anh không biết nên tiến lên hay lui về, cho nên tỏ ra
vô cùng thận trọng.

Mạc Hướng Vãn đang nằm trọn trong vòng tay của anh,
cái ôm của anh hoàn toàn khác với chín năm trước, anh đưa cô tới đây để nhìn
thấy một vùng trời hoàn toàn đổi khác ngoài kia.

Không biết tại sao cô lại cảm nhận được, sau đó xúc
động vô ngần.

Cô chủ động hôn anh, mỗi một phút quyến luyến bên anh
đều giúp cô hòa giải phần nào cảm giác hoang mang, hoảng loạn trong lòng. Cô ôm
chặt lấy anh, hai người sẽ chẳng bao giờ chia cách nữa.

Mạc Hướng Vãn tựa vào ngực anh thì thầm: “Nơi này có
phải đã từng sửa sang rồi?”

Mạc Bắc bật cười: “Không, vòi nước trong nhà vệ sinh
vẫn làm từ bạc.”

Cô lại hỏi anh: “Mạc Bắc, em thật sự có thể tìm được
một điểm xuất phát mới chứ?”

Mạc Bắc không trả lời, anh tự cảnh báo bản thân không
nên quá đường đột, thế nhưng cô như ngọn lửa mãnh liệt, đã thiêu đốt cả thân
người anh. Anh ôm chặt lấy cô, trong khoảng khắc đó, trời đất như xoay chuyển,
anh đặt cô lên giường, thận trọng hôn lên người cô.

Mạc Hướng Vãn khẽ hít thở, một luồng khí nóng rực
truyền từ trái tim ra khắp thân người.

Lúc này, người đàn ông ở bên cô đã kịp thời tìm đến
vào lúc cô mất hết phương hướng, nắm chặt lấy tay cô. Cô gần như tan chảy trước
nụ hôn nồng nhiệt, ấm nóng của anh.

Đôi tay của Mạc Bắc đặt lên thân người cô, anh nói
trong hơi thở gấp gáp: “Hướng Vãn, cứ tiếp tục thế này anh sẽ lại mắc sai lầm
mất. Anh vồn dĩ không muốn…”. Lời còn chưa dứt, Mạc Hướng Vãn đã ngẩng đầu lên
đặt nụ hôn lên môi anh.

Bàn tay ôm chặt lấy bầu ngực cô, tai anh áp sát vào
đến mức nghe rõ mồn một nhịp đập trái tim cô.

Mạc Hướng Vãn nắm chặt lấy bàn tay, nhìn anh thầm
nghĩ, anh không chỉ là bố của con trai cô mà còn là người đàn ông mà cô hết
lòng yêu thương. Vật cản giữa cô và anh dường như đã bị đạp đổ từ rất lâu rồi.

Mạc Bắc nhìn Mạc Hướng Vãn đang nằm trong vòng tay
mình, ánh mắt cô tràn ngập tình yêu, lòng nhiệt thành, sự háo hức, cô đang bắt
đầu hòa quyện thành một thể với anh. Cô đã tiếp nhận hơi ấm mà anh mang tới,
anh hy vọng bản thân có thể mang đến cho cô những gì mà cô hằng khao khát.

Anh và cô của hôm nay không còn là Mace và Thảo Thảo
ngày xưa nữa. Anh là Mạc Bắc, còn cô là Mạc Hướng Vãn. Giờ phút này họ là của
nhau, hòa vào làm một, trao nhau nụ hôn nồng cháy, nụ hôn đó giống như ngọn lửa
mãnh liệt thiêu cháy hết mọi chuyện trong quá khứ, cả cái lần đầu tiên không
vui vẻ gì tại chính nơi đây cũng theo đó mà tan theo mây khói.

Lúc Mạc Bắc tiến vào, Mạc Hướng Vãn cảm thấy hơi đau,
nhưng không hề trốn tránh. Qua bờ vai anh, cô nhìn thấy ánh hoàng hôn rạng rỡ
chiếu rọi vào trong phòng, in bóng lên mặt đất. Thân thể cô tiếp nhận anh, cho
nên trái tim cũng mở rộng chào đón.

Mạc Bắc cúi đầu nhìn cô, chậm rãi kết hợp cùng cô, để
tiến vào nơi thẳm sâu nhất.

Cô đang căng thẳng, cơ thể cũng trở nên căng cứng, anh
liền dùng nụ hôn để khiến cho cô cảm thấy thoải mái hơn, để cô dần dần mở rộng
con tim hơn nữa. Giờ đây đã không còn vật cản gì, họ dùng sự tiếp xúc thân mật
nhất thay cho ngôn ngữ để thấu hiểu lần nhau.

Lúc này, Mạc Hướng Vãn chẳng còn suy nghĩ được gì nữa,
người đàn ông trên cơ thể mình đang dần tăng sức mạnh, mỗi lần anh tiến vào cô
lại cảm thấy trái tim mình như nhẹ nhõm hơn.

Anh cũng nỗ lực kết hợp nhịp nhàng với cô, hoàn toàn
khác với anh của nhiều năm trước. Thân thể anh tràn đầy sức lực, mang trong
mình dục vọng chiếm lĩnh và bảo vệ.

Mạc Hướng Vãn dần vứt bỏ nỗi sợ hãi của nhiều năm
trước, toàn tâm toàn ý đón nhận anh cùng tình yêu sâu đậm của anh nữa. Hành
động thân mật lúc này giữa họ mang theo một sức công phá lớn khiến toàn thân cô
như đang thay đổi hoàn toàn, thật sự chẳng cần phải suy nghĩ gì, cũng chẳng còn
tâm sức mà nghĩ tới nữa. Có lẽ cứ như vậy, giao phó tất cả cho người đàn ông
này, vì anh đã tiến được vào nơi thẳm sâu nhất trong lòng cô, cô còn lý do gì
mà tiếc nuối, mà trốn tránh nữa đây?

Giây phút này, Mạc Hướng Vãn chỉ còn nghe thấy mình
đang thì thầm gọi tên anh: “Mạc Bắc, Mạc Bắc!”

Vào thời khắc sau cùng, anh đặt tay lên ngực, lắng
nghe nhịp đập trái tim cô và nói: “Thật sự, anh vô cùng vui sướng, cuối cùng đã
tìm được chỗ cho mình ở trong này, chính là ở bên cạnh Phi Phi.”

Tất cả mọi thứ sau đó đều không còn nằm trong tầm kiểm
soát nữa. Mạc Hướng Vãn dường như đã tỉnh dậy giữa bao năm tháng ngủ vùi, tỉnh
rồi lại ngủ tiếp, tâm hồn cô như đang trôi dạt trên mặt sông Hoàng Phố, lúc
chìm lúc nổi, nhưng có một điều cô luôn được ôm chặt bởi một đôi tay rắn chắc,
một cơ thể ấm áp, với cô như thế đã là quá đủ.

Một lúc sau, cô mở mắt, ngước đầu lên nhìn ánh mặt
trời ngoài cửa sổ. Cô khẽ xoay người, người bên cạnh vẫn ôm chặt lấy ngực và eo
cô. Cô đưa tay rút lấy chồng thư trong túi xách.

Mạc Hướng Vãn bóc từng bức thư ra một, giống như đang
đọc từng mục trên tờ báo vậy. Cô nhìn thấy tất cả cảm xúc hối hận, trách mắng,
không hiểu và cả sự quan tâm trong những bức thư đó.

Mạc Bắc xoay người lại, ôm chặt cô vào lòng.

“Tại sao em lại gửi lại hết những bức thư đó về căn

nhà cũ?”

“Thà rằng, từ trước đến nay bọn họ chưa bao giờ gửi
thư về, còn hơn là mỗi năm gửi về một phong thư, sẽ khiến cho em nhớ lại chuyện
năm xưa.”

Mạc Bắc lại càng ôm chặt cô hơn: “Cả hai người họ đều
đã quay về tìm em, có điều không dám gặp mặt em mà thôi. Chính bởi thái độ kiên
quyết không trả lời thư của em đấy.”

Mạc Hướng Vãn điều chỉnh lại dáng người trong lòng
anh, cô quay sang hỏi: “Anh đã liên hệ với họ?”

Mạc Bắc chỉ biết than dài.

Mạc Hướng Vãn vuốt lên mái tóc mềm mại của anh, đây là
một người đàn ông thật dịu dàng, ấm áp.

“Mạc Bắc, những chuyện nên làm, không nên làm với em
thì anh đều đã làm cả rồi.”

Mạc Bắc bật cười nói: “Bởi vì em chính là món quà sinh
nhật tuyệt nhất trong cuộc đời anh.”

Dựa vào sự nhanh nhạy của mình, cô bỗng hỏi anh: “Có
phải anh sinh đúng vào ngày Giáng Sinh không?”

“Thật ra, anh sinh muộn hơn chúa Giê Su năm ngày”. Anh
đưa tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt cô rồi lại quay về đề tài chính. “Hướng Vãn, hai
người họ rất muốn quay về thăm em.”

Mạc Hướng Vãn cúi gằm mặt xuống.

“Em không thể nào quên được quá khứ chính là do em
chưa bao giờ chịu tha thứ cho hai người họ”. Anh càng ôm chặt cô hơn, muốn cho
cơ thể của Mạc Hướng Vãn có thể ấm hơn nữa. “Nếu vậy, bản thân em sẽ càng ngày
càng cảm thấy khổ sở hơn.”

Mạc Hướng Vãn vẫn im lặng không nói gì.

Mạc Bắc nhẹ hôn lên mái tóc cô, thay đổi tư thế ôm lấy
cô, hai tay vòng qua chiếc eo thon gọn, mềm mại của cô, động tác vừa thận trọng
lại vừa dịu dàng. Anh đột nhiên hỏi: “Lúc sinh Phi Phi có phải em đã rất vất
vả, khổ sở?”

Đây là chuyện đã qua, khi anh hỏi đến liền gọi lên
trong cô đoạn ký ức gian truân mà cô không muốn nhớ.

Anh chính là một nửa còn lại, là người đàn ông đã đem
đứa con đến cho cô. Phi Phi chính là đứa con yêu dấu, là một phần máu thịt của
hai người họ.

Ý nghĩ này lại khiến cô cảm thấy ngọt ngào, ấm áp.

Mạc Hướng Vãn liền nói với Mạc Bắc: “Em đau suốt tám
tiếng đồng hồ liền, sau cùng phải lên bàn mổ. Phi Phi ở trong bụng em chẳng mấy
khi khiến em chịu đau đớn, sau khi ra đời cũng vô cùng ngoan ngoãn, dễ nuôi, có
lẽ thời gian đau đớn nhất chính là tám tiếng đồng hồ ấy.”

Anh xoay người cô lại và nhìn thấy vết sẹo in trên
bụng cô, dù rằng bây giờ đã mờ nhạt đến mức gần như không nhìn thấy nữa. Anh nhẹ
nhàng vuốt lên chiếc bụng mềm mại, nhỏ nhắn của cô, rồi nói: “Thật sự xin lỗi
vì khi ấy anh đã không có ở bên cạnh em.”

“Anh có ở đó cùng chẳng làm được gì mà.”

“Ít nhất thì anh cũng có thể ở bên cạnh em.”

Đột nhiên, Mạc Hướng Vãn thấy lạnh nên khẽ kêu lên:
“Lạnh quá.”

Lúc này, Mạc Bắc mới nhận ra cửa sổ đang mở, anh liền
đứng dậy đóng chặt cánh cửa lại, không khí ấm áp lại lan tỏa trên thân thể hai
người.

Mạc Hướng Vãn lại ôm lấy Mạc Bắc: “Em hiểu được ý anh
muốn nói.”

“Em hãy thử giải phóng bản thân, đây không chỉ đơn
giản là tha thứ. Hướng Vãn, em có thể quay đầu lại thì mới có thể nhìn về phía
trước xa hơn nữa.”

Mạc Hướng Vãn thở dài: “Ở nơi này, em đã từng là một
món quà của anh.”

Mạc Bắc đưa tay lên trán, khẽ than: “Tốt nhất là hay
quên điều đó đi, mẹ Phi Phi của anh ạ.”

Anh thấy Mạc Hướng Vãn không phản ứng gì, liền đưa tay
cù cô, thế là cô co người muốn trốn tránh, có điều anh không chịu thôi, không
bao giờ lui nữa, mãi mãi nắm chặt lấy tay cô.

Mạc Bắc nói với Mạc Hướng Vãn bằng thái độ ăn vạ đến
cùng: “Mẹ Phi Phi, em đã để anh tiến sâu vào trái tim em rồi thì đừng mong đuổi
được anh đi nữa.”

Mạc Hướng Vãn chỉ còn biết gật đầu mỉm cười dịu dàng.

Mạc Bắc lại nói: “Thật ra, bây giờ nghĩ lại thì chuyện
ngày xưa cũng không đến nỗi tồi tệ như mình nghĩ, đúng không? Ví dụ như anh
vậy.”

Mạc Hướng Vãn không nhịn được bật cười.

Mạc Bắc nhìn thấy Mạc Hướng Vãn cuối cùng đã có thể
bật cười tươi tắn, vui vẻ, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn.

T¬T

Vào buổi sáng sau khi đọc được bài báo về cô ở trên
mạng, Mạc Bắc nhận được điện thoại của mẹ. Bà Mạc nghiêm nghị hỏi: “Bắc Bắc,
những gì viết trên mạng có phải là thật không?”

Mạc Bắc trước tiên không nói gì, anh ngẫm nghĩ một hồi
rồi mới chậm rãi nói: “Mẹ à, không phải mẹ đã điều tra rồi sao?”

“Mẹ vẫn luôn nghĩ là hai đứa yêu quá sớm, con người
của con bé đó tốt, mẹ cũng chẳng truy cứu làm gì. Thế nhưng sự thật thì hai đứa
không phải là như vậy. Những chuyện đó bị người ta bới móc ra, làm sao mà mẹ
chịu đựng nổi, mất mặt thế nào con có biết không? Lần này lại còn mất mặt trước
bàn dân thiên hạ nữa chứ!”

“Mẹ ơi, lúc đó bản thân con cũng mắc phải lỗi lầm.
Những người mắc phải lầm lỗi, mẹ không cho người ta con đường làm lại từ đầu
sao? Đừng có lúc nào cũng nghĩ tới việc mất mặt có được không ạ?”

Bà Mạc nghe thấy ý muốn biện hộ, che chở cho cô gái
kia của Mạc Bắc, ban đầu lặng người ngạc nhiên, bà thật không ngờ con trai mình
cũng có lúc kiên quyết đến vậy. Từ trước đến nay, tính cách Mạc Bắc ôn hòa, nhã
nhặn, luôn luôn kính trọng, lễ phép với bố mẹ. Chính vì thế bà cảm thấy căng
thẳng liền ra lệnh cho anh: “Bắc Bắc, mẹ đề nghị con mau đi làm xét nghiệm
AND.”

Mạc Bắc lập tức phản đổi: “Mẹ à, không phải mẹ đã gặp
đứa trẻ rồi sao? Thằng bé lẽ nào trông không giống con khi còn nhỏ? Nếu như
trong không giống thì làm gì có chuyện mẹ đến thăm thằng bé hết lần này đến lần
khác như thế?”

Bà Mạc hoàn toàn không thể đối đáp lại được.

“Mẹ,
con vẫn luôn tin tưởng rằng mẹ là người thấu tình đạt lý.”

Bà Mạc liền nghiêm nghị nói lại: “Lúc đó, mẹ vẫn chưa hề biết trước kia cô ta
làm những chuyện đó, hôm nay biết được thật sự là mẹ đã hồn bay phách tán.”

“Hồi trước, con còn làm những chuyện hoang đường, bại
hoại hơn, chẳng lẽ mẹ lại không biết?”

Bà Mạc đang rất tức giận, nhưng Mạc Bắc vẫn cứ hỏi
liên tục: “Mẹ ơi, bây giờ mẹ muốn con phải thế nào chứ? Sau khi xét nghiệm AND,
nếu như đó là con của con thật thì cướp đứa trẻ về rồi bỏ mặc mẹ đứa bé không
quan tâm sao? Mẹ à, mẹ còn nhớ bộ phim Đài Loan Mẹ
ơi, xin hãy yêu con thêm lần nữa mà lần trước hai mẹ con
mình cùng xem không, lần đó mẹ đã khóc rất nhiều, mẹ vẫn nói rằng bố của đứa
trẻ là người không ra gì, tại sao lại đối xử với mẹ của đứa trẻ như vậy. Mẹ ơi,
con không muốn làm người bố như vậy đâu.”

Bà Mạc hoàn toàn nghẹn lời, tức tối quát lên: “Con
đừng có ăn nói lăng nhăng với mẹ, tự đi mà nói với bố con ấy.”

Mạc Bắc dập điện thoại, đứng bật người dậy, đi đến chỗ
Chủ nhiệm Giang xin phép nghỉ. Anh nghĩ chuyện này không thể nào chậm trễ được,
cần phải nói rõ ràng tất cả mọi chuyện.

Lúc về đến nơi, mẹ anh cũng có nhà, chị giúp việc nói
buổi sáng thấy mẹ anh vội vội vàng vàng từ đâu về, vừa vào nhà đã hổn hà hổn
hển nói với bố anh rất nhiều chuyện. Từ lúc đó đến giờ bà vẫn đóng chặt cửa
phòng mình, còn bố anh thì đang ở trong thư phòng luyện thư pháp.

Mạc Bắc trước tiên đi gặp bố.

Anh bước vào thư phòng, nhìn thẳng vào bức tự lớn trên
tường, còn Mạc Hạo Nhiên đang quay lưng lại phía anh viết chữ. Từ chỗ đứng của
mình, Mạc Bắc nhận thấy mái tóc của bố đã bạc quá nửa, thân thể cao lớn của bố
giờ đây cũng đã già nua, lụ khụ đi nhiều.

Anh gọi nhỏ: “Bố ơi.”

Mạc Hạo Nhiên khẽ “ưm” một tiếng.

Mạc Bắc bước tới, tĩnh tâm mài mực cho bố. Vốn ban đầu
anh nghĩ, liệu có nên để bố mở lời trước để đi vào chuyện chính không, nhưng
thấy bố chỉ đưa tay cầm bút, chăm chú đặt từng nét sổ, dấu chấm, không hề có ý
nói gì hết, Mạc Bắc đành chậm rãi mở miệng đi vào vấn đề anh cần nói.

“Bố à, lúc con gặp lại cô ấy, cô ấy đã là một bà mẹ
đơn thân chăm chỉ làm việc. Buổi tối cô ấy còn tới trường Đại học Sư phạm để
học lớp tại chức, thường xuyên phải làm thêm giờ. Cô ấy hoàn toàn khác với lần
đầu khi hai đứa con gặp nhau.”

Mạc Hạo Nhiên lại “ừm” một tiếng nữa.

“Con không biết tại sao tám, chín năm trước cô ấy lại
làm như vậy, nhưng lúc đó con cũng là một người chẳng ra gì, không hề nghiêm
chỉnh chút nào. Thế nhưng cô ấy đã sinh con của con ra đời, sau đó sống đứng
đắn nuôi con chừng ấy năm nay. Bố à, trước kia chính bố từng nói, con người
quan trọng nhất chính là phải sống một cách “nghiêm túc”. Cho nên, cô ấy cũng

đã dạy dỗ và nuôi nấng ra một đứa trẻ ngoan ngoãn, đáng yêu như thế.”

Mạc Hạo Nhiên vẫn chỉ quan tâm đến việc luyện thư
pháp, Mạc Bắc nhìn qua, bố anh đang viết “Thái cúc mọc hướng Đông, ưu nhã ngắm
Nam Sơn”. Anh không nhịn được, đành bật cười ra tiếng.

Mạc Hạo Nhiên nghiêm mặt lại nói: “Nói cho cùng thì bố
chẳng thể nào hiểu mẹ đứa trẻ được như con.”

“Bố ơi, các báo, đài tối nay chắc sẽ còn đăng nhiều
tin tức tầm bậy tầm bạ khác nữa, có điều con vẫn cứ tuân theo đúng lời dạy dỗ
của bố, vào dịp đón năm mới sẽ đưa cháu trai về, chỉ cần bố đồng ý là được ạ.”

Mạc Hạo Nhiên chắp tay ra sau lưng nhìn bức tự mình
vừa viết, đột nhiên than thở: “Bố già thật rồi, tay cầm bút không còn đủ sức
nữa, con nhìn chữ “Thái” mà xem, trông mềm yếu quá, làm sao có thể “ưu nhã ngắm
Nam Sơn” được nữa chứ?”

Mạc Bắc vẫn im lặng chờ câu trả lời của bố.

Mạc Hạo Nhiên tiếp tục ngắm bức tự, trầm ngâm nói: “Từ
trước đến nay, bố luôn giữ sự thanh bạch của bản thân, con hiểu điều này mà.”

Mạc Bắc đưa ánh mắt vừa thận trọng vừa cung kính nhìn
ông.

“Nếu như ngay cả bố cũng không đồng ý thì con sẽ làm
như thế nào?”

Mạc Bắc từ từ bước tới bên chiếc bàn viết chữ, anh
đứng bằng một tư thế cung kính nhất rồi nói với bố: “Bố, mấy năm đi làm, con
cũng tích lũy được một khoản tiền nhất định, con sẽ mua một căn phòng ba phòng
ngủ, hai phòng khách ở gần đây để gia đình ba người chúng con sinh sống. Hai
năm nữa thì con trai con sẽ thi vào cấp hai, con hy vọng có thể cho thằng bé
học ở trường trong khu nhà mình. Bố à, chỉ cần bố mẹ điện thoại một cuộc, con
sẽ quay về làm trong đạo hiếu, bất cứ lúc nào bố mẹ cũng có thể sang thăm Phi
Phi.”

Mạc Hạo Nhiên cũng đứng bật dậy, nhìn vào đứa con trai
đang đứng trước mặt mình. Một ánh mắt trong sáng, không tức giận, không tự ti,
đứng nghiêm trang ở đây, biểu đạt rõ mọi suy nghĩ trong lòng.

Mạc Bắc tiếp tục nói: “Mẹ đứa trẻ bị công việc làm ảnh
hưởng quá nhiều, cho nên con đã đề nghị cô ấy rời khỏi ngành này. Cô ấy đang đi
tìm việc, con sẽ không can thiệp vào chuyện công việc của cô ấy. Mấy năm nay cô
ấy đã chăm chỉ học tập để lấy tấm bằng đại học, tiếng Anh cũng khá, năng lực
làm việc cao, nhanh nhẹn, năng động lại cần cù, chăm chỉ. Con tin chắc rằng dù
cho đăng trong thời kỳ khủng hoảng kinh tế thì cô ấy vẫn có đất dụng võ. Con hy
vọng cô ấy có thể sinh thêm một đứa bé nữa cho con, để con làm trọn hết trách
nhiệm của một người bố. Con cũng sẽ khuyên cô ấy nên đi học bằng MBA, đợi khi
nào nhóc thứ hai lớn hơn một chút, cô ấy sẽ tìm được công việc thích hợp và tốt
hơn nữa.”

Anh nói xong liền nhìn bố bằng ánh mắt chân thành,
không phải không hy vọng sẽ nhận được cái gật đầu đồng ý của bố mình.

Bố anh chắp tay sau lưng, suy ngẫm kỹ càng, sau đó
liền mỉm cười nói: “Mạc Bắc, bây giờ có phải con đang uy hiếp ông già này
không?”

Mạc Bắc lắc đầu: “Bố, từ trước đến nay con không bao
giờ dám làm vậy.”

“Mẹ con muốn đi xét nghiệm AND của đứa trẻ.”

“Bố cảm thấy có cần thiết phải làm vậy không ạ?” Mạc
Bắc liền hỏi lại.

Mạc Hạo Nhiên không trả lời câu hỏi của con trai mà
chỉ nói: “Không phải con đã dự định hết tất cả mọi thứ rồi sao? Bố và mẹ chỉ có
thể đi theo kế hoạch con sắp xếp mà thôi.”

“Bố ơi, bây giờ con cũng đã là một người bố, con muốn
cho con trai mình một gia đình hoàn chỉnh. Mẹ của con trai con cũng là một
người mẹ vĩ đại như bất cứ ai khác trên thế giới này, con và con trai con đều
không thể bì với cô ấy được.”

Mạc Hạo Nhiên liền chỉ vào bức tự mình viết đặt trên
bàn rồi nói: “Bức tự này viết không ổn, con hãy đem vứt đi hộ bố. Tâm không
tịnh thì chẳng thể nào viết được nét chữ ra hồn.”

Mạc Bắc đáp lại một câu “vâng” rồi cầm bức tự lên,
nhưng sau đó lại gấp gọn gàng và mang về cất trong phòng mình.

Chị giúp việc liền chạy tới khuyên anh: “Liệu có nên
nói chuyện với mẹ cậu không?”

Mạc Bắc đưa mắt liếc qua căn phòng của mẹ, bên trong
vọng ra tiếng ti vi. Anh thầm nghĩ, phải để cho bố mẹ một khoảng thời gian nhất
định thì họ mới có thể chấp nhận được việc này, vì vậy anh lắc đầu.

Sau khi rời khỏi nhà, anh không quay về văn phòng luật
mà gọi điện thoại cho Mạc Hướng Vãn, thế nhưng máy cô luôn luôn trong tình
trạng không liên lạc được. Anh gọi điện đến cơ quan của cô, trợ lý của cô nói
rằng cô đã xin phép về nhà nghỉ. Anh lại điện về nhà, nhưng không có ai nhấc
máy cả.

Mạc Bắc suy nghĩ một hồi, để tìm xem có chút đầu mối nào
khác không. Sau đó anh cho xe phi thẳng về khu nhà cũ của cô, anh đã đoán đúng,
Mạc Hướng Vãn đang đứng ngây người trước cánh cửa ngôi nhà cũ.

Hình dáng cô lúc ấy thật cô đơn, yếu ớt.

Mạc Bắc bước lại gần, không muốn để cô phải tiếp tục
cô đơn nữa. Vào lúc cô cần, anh nhất định phải ở bên cạnh cô, giúp cô vượt qua
khó khăn, trắc trở đó.

T¬T

Sắc trời dần dần tối sậm, Mạc Hướng Vãn vội gọi anh
thức dậy: “Phi Phi còn phải ăn bữa tối nữa.”

Mạc Bắc liền bật cười: “Anh đã nhờ bố Vu Lôi đón luôn
Phi Phi rồi. Hôm nay Vu Lôi tổ chức sinh nhật, Phi Phi phải đến tham dự tiệc.”

Mạc Hướng Vãn cũng bật cười: “Phi Phi nhà ta đã lớn
rồi, cũng phải đi tham dự tiệc tùng rồi.”

Mạc Bắc ôm lấy người cô: “Cho nên hai vợ chồng chúng
ta phải tự tìm lấy niềm vui của riêng mình thôi”. Nói xong anh lại định hôn cô
tiếp, nhưng lại bị Mạc Hướng Vãn đẩy ra, khuôn mặt cô đỏ ửng lên, vẫn còn lưu
lại đôi chút vết tích của lần ân ái vừa rồi.

Mạc Bắc mặc lại quần áo một cách miễn cưỡng, lại còn
nhìn chằm chằm khi cô mặc đồ.

Nhiều năm nay, Mạc Hướng Vãn chưa từng không mặc đồ
đứng trước mặt một người khác, vậy nên anh cứ nhìn chằm chằm như vậy khiến cô
cảm thấy không thoải mái, khi cài áo trong, loay hoay mãi mà vẫn chưa được, Mạc
Bắc thấy thế liền bước lại “trợ sức”.

Anh thì thầm bên tai cô: “Hướng Vãn, anh muốn mời cả
bố mẹ em tới đây, nói với họ rằng chúng ta chuẩn bị đăng ký kết hôn.”

Mạc Hướng Vãn liền ngây thần ra.

Mạc Bắc giúp cô mặc quần áo chỉnh tề rồi nói tiếp:
“Hướng Vãn, gia đình ba người chúng ta chắc chắn hòa thuận, hạnh phúc bên nhau.
Một người bố trẻ trung như anh, một người mẹ trẻ đẹp như em, Phi Phi lại là một
đứa trẻ thông minh, dễ thương, nhất định sẽ khiến người khác vô cùng ngưỡng
mộ.”

Mạc Hướng Vãn định thần lại, đẩy anh một cái rồi nói:
“Anh đừng có làm bậy.”

Nhưng anh vẫn không chịu thôi: “Ai làm bậy chứ? Lẽ nào
em định đến khi có nhóc tì thứ hai mới chịu đi đăng ký kết hôn cùng anh sao?”

Nghe thấy anh nói vậy, khuôn mặt Mạc Hướng Vãn lại đỏ
bừng bừng, cô lườm anh: “Anh đúng là đồ mặt dày.”

Mạc Bắc mặc xong trang phục của mình liền đeo cặp kính
lên, lại biến thành một luật sư đoàng hoàng, nho nhã. Mạc Hướng Vãn nhìn thấy
dáng vẻ này của anh, lại nhớ đến những phút giây cuồng nhiệt trước đó giữa hai
người, mặt lại nóng ran nhưng trong lòng cô lúc này hạnh phúc vô cùng.

Giờ đây, cô không còn sợ hãi. Có một người như vậy
đứng bên cạnh, ôm ấp, bao bọc, che chở mọi lúc mọi nơi, cô không cần phải lo
lắng, sợ sệt nữa.

Bầu trời phía ngoài chỉ còn lại một vệt sáng yếu ớt
cuối ngày, màn đêm lại sắp sửa buông xuống, sau đem đen đó sẽ là một ngày mai
tươi sáng, tràn đầy hy vọng.

Mạc Hướng Vãn đi đến quầy báo mua một tờ báo tối.

Mạc Bắc nhìn cô lắc đầu đầy ngao ngán, hai người cùng
ngồi trong xe đọc chuyên mục về làng giải trí.

Lại là bài báo của cô phóng viên Kim Thanh sắc sảo nọ,
mũi giáo chỉ trích trực tiếp chĩa thẳng vào nhân viên làm việc trong các công
ty giải trí, tuy không trực tiếp nói ra tên của Mạc Hướng Vãn, thế nhưng lại
viết rõ ràng về chuyện năm xưa xảy ra với cô.

Mạc Bắc cảm thấy hơi lo lắng nhìn về phía cô nhưng Mạc
Hướng Vãn lại mỉm cười một cách bình tĩnh: “Cô phóng viên tên Kim Thanh này tuy
rằng viết rất cay độc, nhưng có rất nhiều thứ viết rất đúng.”

Mạc Bắc liền hỏi: “Là cái gì?”

Cô bèn chỉ vào một câu trong bài báo nói: “Kim Thanh
viết rằng, quy phạm ngành nghề trong làng giải trí vì không có quy củ gì nên
lại càng cần phải lập nên phép tắc cụ thể. Không có nguyên tắc sao phân được
đúng sai, chính vì thế mà rất nhiều nhân viên trong ngành không thể nào phát
huy tốt được sở trường của bản thân được.”

“Chúng ta nên mua thêm một tờ báo tìm việc làm nữa”.
Mạc Bắc đưa ra ý kiến.

Mạc Hướng Vãn vỗ lên ngực mình rồi nói: “Đúng rồi, em
quên khuấy đi mất, cần thiết phải mua tờ báo đó.”

Cả hai người nhìn nhau rồi cùng bật cười.

Mặt trăng sáng trong, treo cao giữa bầu trời, nhẹ
nhàng rải ánh vàng xuống khắp muôn nơi. Mạc Hướng Vãn đặt tờ báo kia gọn vào
một chỗ, ngẩng đầu ngắm nhìn màn đêm tuyệt đẹp, trong lòng cảm thấy vô cùng
thanh thản.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận