Trạch Thiên Ký

"Nếu như ta không nhìn nhầm, ngươi chính là... Người bình thường!"

"Đúng vậy, ta chưa bắt đầu tu hành chính thức."

"Đại triêu thí... thủ bảng thủ danh sao?"

"Đúng vậy, ta chỉ có thể đứng hạng nhất."

Vấn đề Đường Tam Thập Lục đặt ra rất trực tiếp, rất sắc bén, mà Trần Trường Sinh trả lời rất chân thành, rất bình tĩnh, tựa như đang nói một chuyện rất đơn giản, tỷ như ăn cơm phải ăn uống món mặn món chay hợp lý, không nên ăn quá mặn quá mỡ, ngủ sớm dậy sớm, như vậy mới có thân thể khỏe mạnh —— cuộc sống chính là ăn uống, chuyện này cũng không sai, thái độ cử trọng nhược khinh, hóa nhã làm tục cũng rất tốt —— nhưng vấn đề là chuyện muốn đạt được thủ bảng thủ danh của đại triêu thí, thật sự không phải chuyện ăn uống bình thường.

Bởi vì chỉ có thể đứng hạng nhất, vì vậy phải lấy được hạng nhất, phong thanh vân đạm như thế, đương nhiên như một tiên đề, không có bất cứ đạo lý nào để nói. Tựa như một đứa trẻ trói gà còn không chặt, nói muốn nhổ râu rồng của hoàng kim cự long mạnh mẽ nhất trên thế giới này xuống làm kiếm, đây là một câu truyện cổ tích đẹp đẽ, nhưng nếu như trong hiện thực thực sự có người nói như thế, sẽ bị coi là hoang tưởng.

Người kia nhất định sẽ bị coi là điên rồ hay ngu xuẩn, dĩ nhiên, cũng có thể là thiên tài tuyệt thế.

Thiên tài và kẻ ngốc cách biệt nhau một ranh giới mong manh , ranh giới đó chính là khả năng.

Người giống như Trần Trường Sinh, hoàn toàn không nhận ra đạo ranh giới này, càng thêm tin tưởng không một chút nghi ngờ vào bản thân mình, đến tột cùng hắn thuộc về loại nào?

Đường Tam Thập Lục vốn rất kiêu ngạo, rất tự luyến, hôm nay hắn lại phát hiện ra một người rõ ràng bình tĩnh thậm chí có đôi chút đần độn, ngây thơ thậm chí có đôi chút trẻ con, có thể ở phương diện kiêu ngạo cùng tự luyến đối với mình mang đến đả kích hủy diệt—— theo đạo lý mà nói, ngốc nghếch nói bừa căn bản không thể nào uy hiếp được thiên tài chân chính như hắn, nhưng vấn đề là ở —— thời điểm Trần Trường Sinh dùng ánh mắt chân thành kiên định nói ra chuyện hoang đường như thế, hắn vẫn không thể phản bác hay là cười nhạo, sâu trong nội tâm của hắn cảm thấy loại khả năng không thể tồn tại này, tựa như thật sự tồn tại!

Chuyện này là sao? Hắn chưa gặp ai giống như Trần Trường Sinh—— làm việc đoan chánh, cho nên chính trực, cho nên khí tráng —— cho nên ngươi căn bản không thể phủ định được hắn, đây chính là không thể phản bác, cho nên hắn không còn lời nào để nói, nghẹn tới nội thương. Nếu như hắn biết Trần Trường Sinh từng để cho Từ phu nhân cùng vị phụ nhân và nha hoàn Sương Nhi của Đông Ngự thần tướng phủ cũng từng có thời khắc không thể phản bác được như thế, có lẽ hắn sẽ cảm thấy được an ủi, sẽ có cảm giác đồng bệnh tương liên.


Uống cạn trà thơm, Đường Tam Thập Lục thậm chí còn nhai cả lá trà, mới tỉnh táo lại sau rung động lúc trước, nhìn vẻ mặt Trần Trường Sinh không có bất kỳ biến hóa nào, tựa như lúc trước hắn không hề nói câu nói kia, không nhịn được lắc đầu, nghĩ thầm sự thú vị của người này xem ra vượt xa suy đoán của mình.

"Thời gian chỉ còn không tới một năm... mặc dù ta rất bội phục dã vọng của ngươi, nhưng dùng lý trí đánh giá, thật sự không có biện pháp nào coi trọng ngươi được, cho nên cũng không nên có lời gì chúc phúc cho ngươi, như vậy sẽ làm cho ta trở nên quá dối trá, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, Đông Ngự thần tướng phủ bên kia không dễ dàng buông tay đâu."

Đường Tam Thập Lục không biết Trần Trường Sinh cùng Đông Ngự thần tướng phủ có ân oán gì, nhưng trong lòng hắn, kinh đô dù sao cũng là nơi mà Thánh Hậu cai quản, Đông Ngự thần tướng phủ mặc dù có thể âm thầm làm chút ít thủ đoạn ngăn trở tiền trình của Trần Trường Sinh, cũng không thể làm chuyện gì quá đáng.

Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói: "Ta sẽ ra sức trốn bọn hắn."

Đường Tam Thập Lục nói: "Có thể trốn được sao? Ngay cả Trích Tinh cũng không dám thu nhận ngươi."

Trần Trường Sinh nói: "Đây cũng là chuyện mà ta không hiểu."

Đường Tam Thập Lục nói: "Đông Ngự thần tướng phủ , không thể ảnh hưởng tới Trích Tinh học viện, Từ Thế Tích không có năng lực đó, nghe nói... Là trong cung có người truyền lời, cho nên ta thật sự rất tò mò, vấn đề giữa ngươi và Đông Ngự thần tướng phủ, đến tột cùng ẩn giấu bí mật gì mà liên quan tới cả trong cung."

Trần Trường Sinh lúc này mới biết Trích Tinh học viện không thu nhận mình, sau lưng còn có bí mật như vậy, cực kỳ kinh ngạc, nhất thời quên nói, đợi sau khi hồi tỉnh, ngược lại cảm thấy tâm tình tốt hơn chút ít —— thì ra Trích Tinh học viện mà hắn tôn trọng đối mặt với thế lực không thể kháng cự, mới làm ra sự việc không đáng được tôn trọng này.

Mà vấn đề kế tiếp, chính là tại sao lại có thế lực không thể kháng cự kia?

Không đề cập tới Đại Tây Châu xa xôi mà thần bí, trên Trung thổ đại lục có rất nhiều địa phương cao cao tại thượng, người phàm không thể đến gần, tỷ như sơn môn của các đại tông phái phía nam, phương bắc có Tuyết Lão thành... Mà theo Đại Chu lãnh đạo cuộc chiến tranh giữa loài người cùng Ma tộc lấy được thắng lợi cuối cùng, hoàng cung Đại Chu kinh đô đã trở thành địa phương đứng đầu trong đó.


Theo truyền thuyết trong hoàng cung có vô số cường giả cảnh giới Thông U làm thị giả, theo truyền thuyết trong hoàng cung có lão thái giám là cao thủ cảnh giới Tụ Tinh, theo truyền thuyết trong hoàng cung có cỗ kiệu nhỏ bằng thanh trúc, theo truyền thuyết, trong hoàng cung thậm chí có một con tuyệt thế cự long uy vũ vô song, trung thành ngàn năm!

Ở trong mười bốn năm sống trên cõi đời này, Trần Trường Sinh thông qua sách vở có rất nhiều hiểu biết đối với Đại Chu hoàng cung, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, cuộc sống của mình lại cùng địa phương cao xa mà thần bí kinh khủng này phát sinh liên lạc, nghĩ tới câu nói của Đường Tam Thập Lục, hắn trầm mặc im lặng, nghĩ thế nào cũng không tìm được nguyên nhân.

"Phía trước rèm của Thánh Hậu nương nương có vô số con chó đang quỳ, Từ Thế Tích là một con chó tương đối hung ác, nhưng cũng không có biện pháp mời được những người trong cung tạo áp lực cho Trích Tinh học viện. Cho dù có thể, hắn cũng không muốn trả một cái giá lớn như thế, như vậy, không cần hắn trả một cái giá lớn, quý nhân trong cung đã chủ động nguyện ý đi làm..."

Nói tới đây, lúc trước Đường Tam Thập Lục phỏng đoán vẫn có chút mơ hồ, bỗng nhiên trở nên rõ ràng, nhưng nhìn gương mặt ngây thơ của Trần Trường Sinh, lại cảm thấy suy nghĩ này thật vớ vẩn —— chẳng lẽ một người ngay cả mời khách ăn cơm còn không biết, thật... sự có quan hệ gì với con phượng hoàng kia?

Hắn thật sự rất muốn hỏi Trần Trường Sinh, rốt cuộc là chuyện gì, nhưng thông qua hôm nay, hắn đã rất rõ ràng tính tình của Trần Trường Sinh, biết nếu đối phương không muốn nói, như vậy dù làm thế nào cũng sẽ không nói, cho nên cuối cùng hắn cũng chỉ có thể nói: "... Người thực sự quan trọng nhất Đông Ngự thần tướng phủ vẫn luôn là nàng, ngươi phải hiểu rõ điểm này."

Thời điểm nói những lời này, hắn vẫn nhìn ánh mắt của Trần Trường Sinh.

Trần Trường Sinh trầm mặc thời gian rất lâu, đột nhiên hỏi: "Nàng... đến cùng là người như thế nào?"

Đường Tam Thập Lục vẻ mặt không thay đổi, nội tâm cũng đã dâng lên sóng lớn, thông qua những lời này của Trần Trường Sinh, còn có lúc hắn nói chuyện vẻ mặt biến hóa rất nhỏ, hắn có thể khẳng định, Trần Trường Sinh cùng phượng hoàng kia nhất định có vấn đề, chẳng qua không rõ ràng đến tột cùng là vấn đề gì mà thôi.

"Rất khó hình dung nàng là người như thế nào, kể cả là tin đồn hay người ta thuật lại, về mặt tính tình nàng không có điểm nào quá mức đặc dị."


Đường Tam Thập Lục nói tới đây, phát hiện rất khó giải thích, cho đến khi hắn thấy ánh mắt của Trần Trường Sinh, đột nhiên suy nghĩ ra thứ gì.

"Nàng... rất giống với ngươi."

"Nàng, cũng là người làm cho người ta không còn lời nào để nói."

"Dĩ nhiên, ngươi làm cho người ta không còn lời nào để nói, là bởi vì thái độ của ngươi quá bình tĩnh, giọng nói quá chán, làm cho người ta buồn bực muốn hộc máu... Trong truyền thuyết nàng rất ít nói, cũng rất ít xuất hiện tại trước mắt người đời, nhưng nàng giống với ngươi, cũng rất dễ dàng làm cho người ta buồn bực muốn hộc máu."

Trần Trường Sinh có chút nghi ngờ không hiểu nổi.

"Nàng không cần nói chuyện, không cần giễu cợt, không cần khinh miệt, không cần từ trên cao nhìn xuống... Nàng chỉ cần tồn tại, chỉ cần đứng ở nơi đó, đã đủ để cho nhiều người buồn bực muốn hộc máu. Ta thừa nhận, trong những người đó cũng bao gồm cả ta, có huyết mạch Thiên Phượng, lúc nhỏ đã tự động thức tỉnh, tu đạo cực kỳ thuận lợi, mà ngộ tính cực mạnh, nghị lực cực mạnh, điểm nào cũng mạnh... Ngươi không cảm thấy người như vậy thật sự rất quá đáng hay sao? Ngay cả thiên tài như ta ở trước mặt nàng cũng sẽ cảm thấy tuyệt vọng, loại người làm cho người ta không còn lời nào để nói như thế, thật rất ghê tởm."

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi cùng nàng đều là người làm cho người bên cạnh không còn lời nào để nói, chỉ là phương pháp phương thức hoàn toàn khác biệt, nàng thật sự... Quá đặc biệt. Thật ra rất nhiều người đều nghĩ, đại khái cũng chỉ có Thu Sơn Quân, đối mặt với nữ tử như thế mới có thể bình tĩnh như thường sao?"

Nói xong câu đó, thấy Trần Trường Sinh không hề có tỏ vẻ gì, hắn liền cáo từ rời khỏi khách sạn.

Sau khi thanh y thiếu niên rời đi, Trần Trường Sinh đem chiếc bàn lau sạch không còn một hạt bụi, rất hiếm thấy không có đi tắm, rất hiếm thấy không có đọc sách, mà đi tới trong viện, đem ghế trúc kê dưới tàng cây, cách cánh hoa cùng với lá xanh màu mỡ, nhìn bầu trời đầy sao rực rỡ, trên mặt không có sắc thái gì.

Lại một lần nữa nghe tên của Từ Hữu Dung cùng Thu Sơn Quân , vẻ mặt của hắn không thay đổi, tâm tình thật ra khó tránh được sự rung động, dù sao hắn chỉ là thiếu niên mười bốn tuổi, cảm xúc ấm ức chua xót là cảm xúc mà hắn luôn luôn bài xích, sau khi vào kinh đô cũng đã hai lần cảm nhận được.

Liên tục bốn lần thi vào học viện cũng bởi vì Đông Ngự thần tướng phủ mà thất bại, hắn rất tức giận, hoàng cung đưa ý kiến áp chế Trích Tinh học viện, không phải bởi vì Đông Ngự thần tướng, tất nhiên là bởi vì nàng, điều này làm cho hắn càng thêm tức giận, hơn nữa tâm tình ấm ức chua xót lúc này, hắn phát hiện mình càng ngày càng không thích tiểu nữ sinh Từ Hữu Dung kia.

Khi còn bé ở trong miếu, hắn đối với sư huynh đã nói, chính mình hoặc là sẽ tức giận, nhưng sẽ không ghét người khác.


Hiện tại hắn bắt đầu ghét tiểu nữ sinh kia .

Đúng vậy, cho dù là Thiên Phượng chân nữ để cho vô số tông phái thiên tài, tuyết vực thiếu niên đều phải im hơi lặng tiếng, ở trong ý thức của Trần Trường Sinh, nàng chỉ là tiểu nữ sinh.

Hắn nhớ rất rõ ràng, nàng sinh vào ngày mười một tháng mười một, so với mình còn nhỏ hơn ba ngày.

Nhỏ hơn một ngày cũng là nhỏ, huống chi còn tới ba ngày.

Nữ nhân tên là Từ Hữu Dung thật sự làm cho người ta chán ghét a.

Cảm xúc của Trần Trường Sinh càng ngày càng không ổn, nghĩ thầm làm sao sư phụ lại đặt một cái hôn sự như vậy cho mình? Hắn từ trên ghế tung mình đứng lên, từ trên đai lưng cởi xuống một vật nhỏ bằng trúc, bỏ vào chỗ sâu nhất trong hộp hành lý, sau đó bắt đầu rửa mặt rửa tay, đem mình tắm rửa sạch sẽ, tâm tình rốt cục đã tốt hơn nhiều.

Trong hộp có một phong hôn thư, vật nhỏ bằng trúc kia, là hắn mười một tuổi năm ấy kinh đô gửi tới, hắn nhớ rõ vật này được một con bạch hạc mang tới, nhớ rõ phong thư đến cùng với nó, nhớ rõ những lời trong thư, cũng nhớ rất rõ ràng, từ sau hôm đó bạch hạc không còn tới nữa.

...

...

Tối nay.

Một con bạch hạc đáp xuống đỉnh núi phía nam của Thánh Nữ phong.

Bầu trời đầy sao , bên sườn núi có một vị thiếu nữ đang ngồi.​


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận