Trạch Thiên Ký

- Ngươi hãy thử kiếm cua ta đây.

Hắn nói với Trần Trường Sinh, sau đó bình tĩnh đi thẳng về phía trước, bước chân rất ổn định mà thong thả, ánh mắt trở nên càng ngày càng sáng ngời, dường như trở lại là một hài đồng Xã Thục cách đây vài năm.

Một kiếm này của Cẩu Hàn Thực rất đơn giản, trảm từ trên xuống dưới.

Thậm chí có vẻ có chút keo kiệt.

Nhưng một kiếm này vô cùng không đơn giản, phía trên dường như có thể chạm tới trời xanh, phía dưới lại như có thể sâu tới hoàng tuyền, giữa đất trời chính là kiếm này, kiếm này thuộc loại nhân gian chân thật mà nhỏ vụn.

Tuy nhiên một kiếm này thật sự là rất mộc mạc.

Nhìn thấy một kiếm này, người có chút cảm giác về kiếm ý đều cảm thấy trong lòng có vị chua.

Mỗi người đều thấy được quá khứ gian nan của chính mình trước đây.

Cẩu Hàn Thực thấy lại càng nhiều hơn, bởi vì đây vốn là kiếm của hắn.

Hắn nhìn thấy khi còn nhỏ trong nhà nghèo rót mồng tơi, mẫu thân thay người trong tộc giặt quần áo mà sống, mình không có tiền tiến vào Xã Thục, quỳ trước cửa Tam Giác Hồ tiên sinh suốt cả đêm.

Sau khi tiến vào Xã Thục có thể đọc sách, nhưng không có tiền mua lò ấm áo, ngoài cửa gió lạnh tới thấu xương, cái này chính là gian khổ học tập, hắn lại không có cơm ăn, chỉ có thể mỗi sáng sớm nấu một nồi cháo, đợi sau khi đông lạnh lại dùng dao xẻ thành hai khối, ăn từng chút một, cái này chính là ăn lạnh, gian khổ học tập mười năm, ăn lạnh trong vài năm.

Thời điểm huy động một kiếm này, Cẩu Hàn Thực thật sự suy nghĩ rất nhiều.

Bần hàn thật sự là chuyện đáng sợ nhất trong cuộc sống. Vì sao hắn có thể kiên trì đến khi tiến vào Ly Sơn Kiếm Tông? Kiên trì tới hiện tại? Không phải đều là vì trận đối chiến này sao?

Đúng vậy, một kiếm này của hắn chính là một đạo cắt cháo lạnh năm đó.

Trong thời điểm Cẩu Hàn Thực vung ra một kiếm kia, ánh mắt của Trần Trường Sinh liền thay đổi.

Thời điểm chưa nhìn thấy một kiếm này, hắn liền cảm nhận được đây là hồn nhiên thiên thành, không, càng chính xác hơn là một kiếm này có dính tới chuyện nhân gian.

Cẩu Hàn Thực đã dùng hai đạo kiếm chiêu vô cùng tinh diệu hùng mạnh, hắn lại hai lần dùng tử vong xung phong đến hóa giải, mà hiện tại khi đối mặt với một kiếm này, hắn lại sinh ra một ý niệm khó có thể phá tan trong đầu.

Bởi vì một kiếm này không tiến qua, muốn đồng quy vu tận thì đầu tiên chính là hai kiếm phải đụng vào nhau.

Trần Trường Sinh không muốn đoản kiếm trong tay và Ly Sơn Kiếm của Cẩu Hàn Thực đối nhau, bởi vì một khi chạm vào nhau sẽ sinh ra biến hóa, về phương diện kiếm đạo này, hắn không thể làm chuẩn xác hơn Cẩu Hàn Thực.

Lúc mới bắt đầu là Cẩu Hàn Thực không muốn hai kiếm của bọn họ chạm vào nhau, hiện tại lại đảo ngược.

Làm sao bây giờ?

Mọi người xem cuộc chiến bên cửa sổ lầu hai đang khiếp sợ cho một kiếm cơ khổ tuyệt diệu của Cẩu Hàn Thực, ngay sau đó liền bị chiêu kiếm của Trần Trường Sinh làm tâm thần chấn động, liên tục kinh hô.

Trần Trường Sinh đạp bên cạnh, đạp vào giọt nước đọng trên đán, uốn khuỷa tay bị bám nước mua đâm thẳng về trước, mũi kiếm mang theo kim quang nhàn nhạt đâm về phía Cẩu Hàn Thực.

Một mùi máu tươi nhàn nhạt xuất hiện trong Tẩy Trần Lâu.

Mùi vị kia đến từ vết thương trên người hắn và Cẩu Hàn Thực, cùng với máu do các thi sinh tham gia đối chiếu trước lưu lại, nhưng lại càng nhiều hơn nữa là đến từ chiêu kiếm pháp này của hắn.

- Đây là Quốc Giáo Chân Kiếm…
Vẻ mặt một đại giáo chủ thánh đường đột nhiên run sợ, thì thào nói.

Từ Thế Tích cũng không thể duy trì trầm mặc, lớn tiếng quát:
- Không phải chiêu này đã bị cấm rồi sao?

Viện trưởng Học Viện Trích Tinh nói:
- Hẳn là còn ở trong Tàng Thư quán của Học Viện Quốc Giáo.

Trần Trường Sinh đúng là dùng chiêu Quốc Giáo Thực kiếm, còn có một cái tên nổi danh khác chính là Sát Lục kiếm, chính là bí kiếm của một vị viện trưởng tiền nhiệm ở Học Viện Quốc Giáo, nghe nói nhiều năm trước, thời điểm vị viện trưởng kia bị Giáo Hoàng đại nhân cưỡng ép trấn áp đã dùng chiêu kiếm pháp này khiến Giáo Hoàng đại nhân bị thương nặng.

Nếu như Cẩu Hàn Thực dùng một kiếm kia là do cô hàn, được quyết định bởi kiên trì.

Như vậy Trần Trường Sinh dùng một kiếm này chính là giết chóc, quyết định ở chỗ điên cuồng.

Hai kiếm như vậy gặp nhau, ai sẽ chiếm được thế thượng phong?

Tàn vũ trong Tẩy Trần Lâu chợt tiêu tán, cát vàng tràn ngập trên mặt đất lại nhảy vọt lên.

Hai đạo kiếm phong lượn lờ không dứt, kinh ý chung quanh tán ra, mái hiên màu đen của lâu bị gió thổi không ngừng kêu lên.

Cẩu Hàn Thực và Trần Trường Sinh đã tách ra, máu càng thêm chảy nhiều, lại càng thêm nhiều vết thương.

Không ai thấy rõ lúc trước xảy ra chuyện gì, nhưng hai kiếm này hẳn là vẫn chưa đụng vào nhau.

Tầm mắt của Mạc Vũ dời xuống, dừng ở dấu chân trước người Cẩu Hàn Thực, xác nhận đúng là hắn lui trước, không khỏi có chút khiếp sợ, khẽ nhướn mày lên, trong mắt sinh ra ý tứ phức tạp, khóe môi lại dương lên.

Trong lầu một mảnh tĩnh mịch, mọi người liên tục khiếp sợ.

Thu Sơn Quân và Từ Hữu Dung chưa tới tham gia Đại Triều Thí năm nay, rất nhiều người đều nghĩ rằng Đại Triều Thí sẽ có chút thất sắc, nhưng không ai có thể nghĩ tới, trận quyết chiến Đại Triều Thí này lại có thể đánh tới trình độ như vậy.

Từ lúc bắt đầu, Trần Trường Sinh và Cẩu Hàn Thực đã đấu kiếm gần năm mươi lần, nhưng mà kiếm của bọn hắn lại thủy chung chưa từng gặp nhau, vậy nhưng bọn họ lại chịu vô số vết thương do kiếm gây ra, thậm chí có nhiều lần chỉ cách cái chết trong gang tấc, thủ đoạn bực này, tu vi kiếm đạo bực này thật sự là làm người ta tán thưởng không biết nói gì.

Hai người kia rốt cục là tu hành như thế nào? Sao bọn họ có thể nắm giữ nhiều bí kiếm gần như thất truyền như thế? Cẩu Hàn Thực thậm chí còn tự nghĩ ra được kiếm pháp hoàn mĩ như thế.

Đương nhiên, bọn họ có thể dựa vào ưu thế cảnh giới và tu vi, không quan tâm tới những kiếm chiêu của Cẩu Hàn Thực và Trần Trường Sinh, trực tiếp dùng thực lực nghiền ép, nhưng nếu cùng cảnh giới thì tình huống sẽ khác? Phải biết rằng Cẩu Hàn Thực và Trần Trường Sinh đều chưa tới hai mươi mà đã biết nhiều kiếm pháp như vậy, biết khi nào nên lựa chọn chiêu gì, làm ra lựa chọn gần như hoàn mỹ, loại năng lực này thật sự có chút làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

Trần Trường Sinh lại nắm giữ thế mãnh liệt như vậy, chỉ vì đồng quy vu tận mà sinh kiếm chiêu, liên tiếp không ngừng mà thi triển đi ra, đáng sợ hơn chính là, từ sự lựa chọn của hắn và kiếm ý, tất cả mọi người thấy được thiếu niên này muốn đứng đầu danh sách Đại Triều Thí, vì thế hắn ngay cả chết cũng không sợ.

- Tiếp tục như vậy sẽ có người chết mất.
Trần Lưu Vương đứng giữa mọi người nói.

Mọi người biết lời hắn nói rất đúng, cũng có chút bận tâm. Bọn họ đương nhiên có thể ngăn cản trận cuồng chiến điên cuồng này phát triển, nhưng đầu danh Đại Triều Thí còn chưa có quyết ra, Cẩu Hàn Thực và Trần Trường Sinh làm sao có thể đồng ý, nếu phải bình định thắng bại, Trần Trường Sinh luôn luôn dựa vào tử vong tìm kiếm cơ hội thắng, như vậy làm sao phán hắn thua?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui