Thu Sơn Quân không có tham gia Đại Triều Thí năm nay, không phải là bởi vì Trần Trường Sinh đặt tờ hôn ước nọ trên bàn, không phải là bởi vì lá thư này của Từ Hữu Dung trên Thanh Đằng Yến, không phải là bởi vì sự bàn luận của mọi người, trong nguyên nhân của hắn không có bất kỳ cảm xúc của tiểu nhi nữ, chỉ là bởi vì hắn muốn đi làm một chuyện đại sự.
Thu Sơn Quân không xuất hiện ở trước mắt mọi người, thời gian đã có mấy tháng, thì ngay cả đệ tử của Cẩu Hàn Thực và Ly Sơn Kiếm Tông, cũng không biết Đại sư huynh của nhà ta đi nơi nào, bởi vì chuyện đại sự nọ cần tuyệt đối giữ bí mật, mọi người không biết hắn đi nơi nào, hắn cũng không biết rằng thế gian đang ở xảy ra chuyện gì ——thông gia nam bắc, Thu Sơn Gia và Ly Sơn Kiếm Tông từ sứ đoàn phía nam đến kinh đô cầu hôn hướng vế phủ Đông Ngự Thần Tướng —— Từ Hữu Dung không biết chuyện này là bị Thánh Nữ Phong hữu ý vô ý giấu đi, hắn thực sự không biết.
Nhìn quyển tông, Trần Trường Sinh càng ngày càng trầm mặc.
Thu Sơn Quân đã đến một nơi được gọi là Chu Viên.
Trần Trường Sinh không biết Chu Viên là nơi nào, chỉ có thể thông qua Tự Thuật Sai Trắc trên quyển tông, Chu Viên hẳn là một tiểu thế giới, hoặc là nói di chỉ, giống như tòa cung điện kia bên trong thế giới Thanh Diệp của Giáo hoàng đại nhân, cảnh giới Chu Viên đối với người tiến vào cũng có giới hạn nghiêm ngặt, nhất định phải ở dưới Tụ Tinh Cảnh.
Bởi vì một số nguyên nhân, Chu Viên vô cùng quan trọng, là chỗ trọng yếu của thế giới loài người và Ma tộc nhất định tranh giành, nhưng ngoại trừ kẻ đời trước có được ở ngoài, Chu Viên chưa từng có bị người thứ hai chân chính khống chế qua.
Cũng may sau khi kẻ đời trước có được Chu Viên biến mất rất nhiều năm trước, Chu Viên cũng không có phong kín như vậy, mà là dựa theo tiết tấu thiết lập được, cách mỗi mười năm mở ra một lần.
Trước khi Chu Viên chính thức mở ra, trong thiên địa sẽ có dị tượng sinh ra, vách đá kia phía ngoài nhất sẽ thay đổi, trong khoảng thời gian này, bất kể loài người hay là Ma tộc, chỉ cần có thể tìm đủ được cửa chính của kẻ đời trước có được lưu lại, và mang đi chìa khóa của cánh cửa chính kia, thì có thể khống chế thời gian mười năm của Chu Viên.
Đương nhiên, nếu loài người và Ma tộc đều không làm được điểm này, Chu Viên sẽ đóng cửa lại, biến mất ở trong không gian lưu loạn vĩnh viễn không thể tra rõ, lẳng lặng chờ đợi đến mười năm kế tiếp.
Chu Viên đã có rất thời gian nhiều năm, không có được loài người hoặc là Ma tộc khống chế.
Lần trước Chu Viên được mở ra, đã là chuyện mấy chục năm trước.
Năm nay chính là chu kỳ Chu Viên mở lại, ngũ thánh nhân luôn luôn chú ý chuyện này, mấy vị Ma vương khủng bố kia trong bọn họ và Tuyết Lão Thành, trước hết đã nhận ra dị tượng của thiên địa, nhanh chóng phái ra người bắt đầu thu hoạch.
Mấy trăm năm qua, định kỳ Chu Viên mở ra, không có tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với vận mệnh của thế giới, nhưng thật sự hiểu biết lai lịch Chu Viên cùng với bên trong có các đại nhân vật gì, tuyệt đối không dám có điều xem thường, ai cũng không dám tin tưởng, nếu chẳng may thực sự có người đã tìm được mấy thứ đồ nọ trong Chu Viên, sẽ mang mấy thứ gì đó cho thế giới.
Bởi vì vài nguyên nhân này, Chu Viên mở ra, cùng với tin tức của đại khái phương vị, đương nhiên muốn tuyệt đối giữ bí mật, ngoại trừ ngũ thánh nhân, đại nhân vật khác cấp này như chưởng môn Trường Sinh Tông thì chỉ có người có liên quan biết.
Con người sống trên vùng đại lục này hàng tỉ thì căn bản không biết chuyện này, kinh đô ngay lúc đó còn đang đợi tổ chức Thanh Đằng Yến, ngay lúc đó Trần Trường Sinh còn đang đau đầu bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa mới tại trên tường viện.
Chu Viên đã quan trọng, hai phe thế lực đối địch ở đại lục phái người bắt đầu đi thu hoạch hiển nhiên không tầm thường, Ma tộc phái đi rất cao thủ bao nhiêu năm, mà sau khi ngũ thánh nhân một phen thương nghị, lại chỉ phái ra một người.
Người kia lại là người thứ nhất dưới Tụ Tinh Cảnh của thế giới loài người và yêu vực công nhận, Thu Sơn Quân.
Ngũ thánh nhân tính toán không bỏ sót, Thu Sơn Quân cũng quả nhiên lại một lần nữa không làm người thất vọng, hắn thành công đoạt trước Ma tộc đã tìm được cửa chính của Chu Viên, đã lấy đi chìa khóa, bảo đảm Chu Viên mười năm sau này đều thuộc về loài người.
Đây là nguyên nhân Thu Sơn Quân không có thể tham gia của Đại Triều Thí.
Từ Thế Tích nhìn trên quyển tông cho Trần Trường Sinh, đúng sự miêu tả của Chu Viên hiển nhiên không có cố gắng cẩn thận như vậy, nhưng Trần Trường Sinh có thể nhận thức rất rõ ràng được tầm quan trọng của Chu Viên. Chỉ có điều hiện tại hắn cũng không biết, thế giới loài người có thể đoạt trước Ma tộc tìm được chìa khóa thu hồi Chu Viên, ngoại trừ Thu Sơn Quân thực sự ở ngoài quá ưu tú hùng mạnh, còn có một nguyên nhân quan trọng, mà nguyên nhân kia lại cũng có liên quan với hắn.
Thời gian mấy tháng trước, cao thủ nổi danh Ma tộc ám sát Lạc Lạc ở Quốc Giáo Học Viện, bị Trần Trường Sinh ngăn trở, sau khi tên Ma tộc kia bị Tiết Tỉnh Xuyên bắt giữ, không chịu nổi tra tấn khổ hình của Chu Thông đại nhân, đã tiết lộ một ít tin tức, khiến triều Đại Chu đã tạo ra một tổ chức điệp báo Hắc Bào dưới trướng, đồng thời tìm một manh mối về Chu Viên, Thu Sơn Quân chính là theo manh mối này, cuối cùng đoạt được trước những người đó ở Tuyết Lão Thành.
Trần Trường Sinh không biết những việc này, cũng không biết Thu Sơn Quân đã trải qua gian nguy và thử thách như thế nào, hắn chỉ có thể thông qua tin tức đơn giản này giữa những hàng chữ của quyển tông, không căn cứ tưởng tượng thấy Thu Sơn Quân đã làm mấy thứ gì đó, càng nghĩ càng im lặng, sinh ra cảm xúc bội phục đối với người chưa từng gặp mặt nhưng luôn luôn nhìn xa xa này.
- Đã từ bỏ Đại Triều Thí, làm như vậy là để mưu cầu hạnh phúc cho cả loài người, ngày mai lúc tin tức này truyền khắp đại lục, ngươi cảm thấy vị trí đứng đầu danh sách Đại Triều Thí của ngươi, ở trước mặt hắn, còn có thể có vài phần vinh dự chăng?
Âm thanh của Từ Thế Tích lạnh lùng phá vỡ sự trầm mặc không gian đó.
Trần Trường Sinh đặt lại quyển tông trên bàn, im lặng nghĩ, một khi đã như vậy, vì sao lại có bữa tiệc rượu tại nhà này.
- Ta chưa bao giờ cho là mình ưu tú hơn so với Thu Sơn Quân, hơn nữa bất kể phải hoặc không phải, ta cũng sẽ không bởi vì bản thân ưu tú hơn so với hắn, mới có thể đến từ hôn.
Hắn nhìn Từ Thế Tích và Từ phu nhân nói:
- Ta từ hôn, thật sự chỉ là muốn từ hôn, chẳng qua ngay từ đầu vốn không có người tin tưởng, hiện tại vẫn không tin như cũ.
Bất kể có tin hay không, chuyện luôn phải làm đấy.
Trần Trường Sinh thi lễ đối với vợ chồng Từ Thế Tích, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Hôn thư cũ bị phong giấy mới che lại, lẳng lặng nằm yên ở trên mặt bàn.
Bên cửa đá trước vườn, Sương Nhi đứng dưới hàng trúc, nhìn bóng lưng của hắn, giơ tay muốn hô hỏi hắn chút gì, nhưng cuối cùng không có lên tiếng, tay chậm rãi hạ xuống.
Điều khiến Trần Trường Sinh cảm thấy khiếp sợ chính là, thời điểm khi hắn trở lại Quốc Giáo Học Viện, rõ ràng phát hiện tờ hôn thư đó đang nằm trên bàn ở tàng thư quán, nhưng lại trở về nhanh hơn chút so với hắn.
- Này... Là chuyện gì xảy ra?
Hắn tiếp nhận hôn thư Đường Tam Thập Lục đưa tới, có chút ngỡ ngàng.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Chẳng lẽ không phải là ngươi nên giải thích một chút đây là có chuyện gì đối với chúng ta sao? Tại sao là đưa hôn thư phủ Đông Ngự Thần Tướng trở về? Chẳng lẽ ngươi còn muốn từ hôn?
Sau khi Trần Trường Sinh trầm mặc một lát nói:
- Ta đêm nay chính là đi từ hôn đấy.
Đường Tam Thập Lục hỏi hơi quái lạ:
- Tại sao phải từ hôn? Chẳng lẽ Từ Hữu Dung còn không xứng với ngươi?
Trần Trường Sinh không có trả lời câu hỏi này, cầm hôn thư xoay người đi ra ngoài.
Hắn chuẩn bị đi Ly Cung một chuyến.
Nếu phủ Đông Ngự Thần Tướng không chịu giải trừ hôn ước, như vậy thì đành phải đi làm phiền Giáo hoàng đại nhân.
Người giải hôn, nên là người buộc hôn.