Trạch Thiên Ký

Trần Trường Sinh không nói câu nào, hắn vẫn cứ lặng lẽ nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Đường Tam Thập Lục tiếp tục nói tiếp:
- Những gì đạt được trong Thiên Thư Lăng chưa chắc chắn đã có thể ngay lập tức nhận thấy, nhưng bản thân chúng ta cuối cùng đi được bao xa, đi được đến bước nào thì lại hoàn toàn phụ thuộc vào dự tham ngộ của chúng ta ở Thiên Thư Lăng được bao nhiêu. Biết bao nhiêu năm trôi qua đã có biết bao người từ sớm đã chứng minh sự thật này, chưa từng có bất cứ một trường hợp ngoại lệ nào.

Trần Trường Sinh hiểu ý tứ của Đường Tam Thập Lục, hắn đương nhiên cũng hiểu được tầm quan trọng của Thiên Thư Lăng đối với những người tu hành. Nhưng vấn đề là ở chỗ, trạng thái tinh thần của Trần Trường Sinh ở thời điểm này đang mắc phải một vấn đề rất lớn.

Tu đạo đương nhiên là một sự việc rất quan trọng, nếu có thể tu được đến Thần Ẩn thì Trần Trường Sinh có thể nối lại được kinh mạch, không còn phải lo lắng về nỗi ám ảnh chết chóc nữa. Nếu có thể tu được đến cảnh giới tự do thì chri cần giương tay một cái cũng có thể hái được những ngôi sao, có thể làm chủ được vận mệnh của chính mình, thậm chí còn có thể trường sinh bất lão, càng chẳng phải lo lắng về bất cứ chuyện gì nữa.


Vấn đề ở chỗ Thần Ẩn là một cảnh giới trong truyền thuyết, Chu Cổn Độc Phu năm xưa còn chẳng chạm được đến cảnh giới đó nữa là hắn? Nay Trần Trường Sinh đã giành chiến thắng trong Đại Triều Thí, bắt đầu tiếp cận với bí mật Nghịch Thiên Cải Mệnh, nếu như không tu luyện được đến cảnh giới Thần Ảnh thì việc tu luyện còn có ý nghĩa gì đối với bản thân hắn cơ chứ? Trần Trường Sinh trước giờ luôn quy tắc, khuôn khổ, cần cù bỗng chốc trở nên buông thả một cách khó hiểu như vậy, thậm chí hắn còn cảm thấy cuộc sống này chẳng có ý nghĩa gì hết.

Ánh bình minh đã dần chiếu rạng, Trần Trường Sinh – một tu hành giả mười lăm tuổi đột nhiên mất đi hứng thú tu hành. Chính vào lúc đó hắn đang từng bước di chuyển đên Thánh địa duy nhất trong lòng của tu hành giả: Thiên Thư Lăng.


Phía Nam Kinh thành có một con sông, phía Bắc con sông là một đường đi thẳng táp, đứng trên bờ nhìn về phía Nam có thể trông thấy một vườn cây um tùm rộng lớn. Sâu bên trong vườn cây rộng lớn đó có một tòa Thanh Khâu, toàn kiến trúc đó chính là Thiên Thư Lăng. Đoàn xe dừng lại trên đường, đám thí sinh vén rèm cửa sổ lên, nhìn về phía tòa Thanh Khâu đó, người nào người nấy gương mặt đều hiện rõ dáng vẻ tự hào.

Những ngày mới đến Kinh đô, Trần Trường Sinh ở trọ tại khu nhà bên trong vườn mận bên ngoài Thiên Thư Lăng, nay nhà trọ đó còn giữ nguyên một phòng, hắn đã từng biết bao nhiêu lần đứng ngắm nhìn Thiên Thư Lăng từ đằng xa. Vì thế nên Trần Trường Sinh không giống như đám thí sinh kia, đặc biệt là những thí sinh đến từ phương Nam cảm thấy hưng phấn đến như vậy.

Thanh Đằng của Ly Cung, Cậu Nại Hà và Thiên Thư Lăng đều là những danh lam thắng cảnh của Kinh đô. Thiên Thư Lăng là nơi mà tất cả các du khách đều muốn đến hơn cả. Cũng giống như Ly Cung, nơi đây cũng rất nhộn nhịp. Dọc lối đi hai bên bờ sông hàng quán san sát, tiếng rao ồn áo náo nhiệt không ngớt. Tuy hiện giờ vẫn là đang ban sớm nhưng người qua người lại đã đông như mắc cửi. Trên đoạn đường hơi hướng lên phía Bắc một chút còn nhìn thấy được có rất nhiều quan nha triều đình và rất nhiều trụ sở của các học viện tông phái.

Đoàn xe không dừng lại quá lâu trên đường đi, dưới sự dẫn đường của các giáo sĩ quan viên, bọn họ nhanh chóng băng qua chiếc cầu gỗ rộng lớn bắc ngang qua sông, đi đến khu vườn bên ngoài Thiên Thư Lăng. Đoàn thí sinh không dừng lại ở đó mà xuyên thẳng qua thần đạo giữa hàng cây tùng cổ xanh rờn, hướng ánh nhìn đến một trăm linh tám bức tượng điêu khắc, cả đoàn tiếp tục đi tới Thanh Khâu.

Khu vườn bên ngoài Thiên Thư Lăng đã có rất nhiều du khách và những người dân trong kinh thành đến đây để chơi chim cảnh. Lúc này bọn họ nhìn thấy đoàn xe này đi thẳng vào trong Thiên Thư Lăng thì ai nấy đều ngay lập tức đoán được ra thân phận của những người ngồi trong xe, biết được rằng những người này đều là những thí sinh tham gia cuộc thi lựa chọn ba người đứng đầu trong Đại Triều Thí năm nay, bất giác tất cả mọi người ở đó đều thể hiện một sự ngưỡng mộ đối với những người trên xe.


Tán cổ thụ che khuất ánh mặt trời, đường đi râm mát, càng cảm thấy khung cảnh trở nên u mịch. Càng đi sâu vào bên trong thì bầu không gian lại càng yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy có tiếng bánh xe lăn lên sỏi đá trên đường. Đám thí sinh nhìn qua khung cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh hai bên đường đi, đang ngày càng đi sâu vào bên trong nhưng vẫn chưa nhìn thấy được rõ diện mạo hình dáng của tòa Thanh Khâu đó ra sao, bọn họ ai nấy đều cảm thấy càng lúc thêm sốt ruột.

Tận cùng của con đường thần đạo u mịch đó là một cánh cửa đá, đoàn xe dừng chân trước cánh cửa đá. Những quan viên và giáo sĩ phụ trách các công việc cụ thể liên quan đến việc thăm bia Thiên Thư Lăng năm nay mang theo những văn thư liên quan đến trước cửa, giao ban trao đổi với quan binh Cấm Vệ của Thiên Thư Lăng, đám thí sinh lần lượt xuống xe, xếp hàng để đợi vào bên trong.

Một thoáng sau cánh cửa đá đó được từ từ mở ra, đám thí sinh có thể cảm nhận được rằng mặt đất dường như đang khẽ rung lên, bọn họ bất giác đều cảm thấy khiếp sợ. Trong lòng bọn họ đều thầm nghĩ, cánh cửa đá nhìn trông chẳng có vẻ gì là nổi bật này rút cục là nặng đến mức độ này mà lại có thể khiến cho mặt đất rung lên như vậy được cơ chứ. Một tảng đá có sức nặng khủng khiếp đến như vậy thì phải dùng đến trận pháp gì mới có thể mở được?

Kèm theo một âm thanh trầm lặng vang lên, cánh cửa đá nặng trịch đó ngừng di chuyển, tòa Thanh Khâu hiện ra trước mắt tất cả mọi người một cách hoàn chỉnh nhất.

Thiên Thư Lăng đã xuất hiện trước mặt mọi người với phương thức như vậy đó.


Lăng, thường là để chỉ lăng mộ, là nơi chôn cất thi thể của Hoàng đế hoặc Thánh nhân. Chỉ có những công trình kiến trúc đó mới có đủ tư cách được gọi là Lăng.

Thiên Thư Lăng quả thật rất giống với một ngôi mộ, nền móng của lăng vuông vức rộng lớn vô cùng. Chỉ có điều phần trên của lăng mọc lên vô số cây xanh, chính vì thế nên thoáng nhìn cứ ngỡ đó là một ngọn núi nhỏ. Vì bị tán cây che khuất nên đám thí sinh không nhìn thấy được những tấm bia đá huyền thoại đó, không biết được Thiên Thư được cất giấu ở nơi đâu, nhưng tất cả đều biết Thiên Thư đang nằm trong số đó. Nhất thời không gian trên con đường thần đạo bất chợt trở nên tĩnh lặng đến lạ thường, ai nấy đều cung kính nghiêm trang.

Lúc này tâm trạng của Trần Trường Sinh có chút vấn đề, tư tưởng có chút hỗn loạn bất định, đương nhiên không cảm thấy phấn khích như lần đầu tiên vào Kinh đô, đứng trong nhà trọ hướng mắt ra xa nhìn thấy tòa Thanh Khâu đó được. Nhưng khi thực sự đứng trước Thiên Thư Lăng, hắn vẫn có một cảm xúc cung kính khác lạ như vậy, nhìn thấy những cây cổ thụ xanh mướt bên trên Thiên Thư Lăng, một không gian vô cùng yên tĩnh.

Kinh đô, đó luôn là trung tâm của đại lục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận