Trạch Thiên Ký

Trần Trường Sinh trầm ngâm không nói gì.

Đường Tam Thập Lục châm biếm nói:
- Ở đâu ra nhiều những đạo lý không đúng chuẩn mực như vậy cơ chứ? Đường thẳng giữa hai điểm với nhau vốn là khoảng cách gần nhất, vậy nên chính đạo vốn dĩ đã là con đường nhanh nhất.

Chính đạo chính là đường tắt? Trần Trường Sinh và Tô Mặc Ngu nghe thấy vậy thì giật mình hơi ngây người một lúc, bọn họ đều phát hiện ra bản thân mình không có lý lẽ nào để phản bác lại Đường Tam Thập Lục.

- Huynh nói được đó.
Trần Trường Sinh nhìn gã mà cảm thán tán thưởng.

- Ta nói không lại ngươi. Ta đi trước đây.
Tô Mặc Ngu lắc lắc đầu, hai tay chắp sau lưng đi về phía bên trong Thiên Thư Lăng.

- Ta rất lo lăng cho tương lai của Tô Mặc Ngu.
Đường Tam Thập Lục nhìn theo bóng dáng của tên giáo sĩ trẻ tuổi đó đang khuất dần trong rừng xanh, đôi lông mày của gã hơi chau lại, nói đoạn:
- Trước đây đã từng có rất nhiều những trường hợp, và cả bây giờ nữa đã có biết bao nhiêu người bị trói buộc ở Thiên Thư Lăng này mà không có cách nào để rời khỏi đây. Hy vọng y sẽ không gặp phải tình cảnh đó.

Trần Trường Sinh có chút ngạc nhiên, hắn hỏi:
- Bị trói buộc ở Thiên Thư Lăng?

- Ban đầu là không muốn rời đi và đến cuối cùng là cơ bản không dám rời đi. Những người đó đến quan bia ở Thiên Thư Lăng này đằng đẵng mười năm, như vậy có khác gì bị cầm tù đâu?


Đường Tam Thập Lục nói:
- Những người đó nuối tiếc thế giới phồn hoa náo nhiệt bên ngoài, bọn họ không dám thề độc để trở thành quan Bia Thị. Nhưng bọn họ lại cũng không nỡ luyến tiếc cơ hội được cảm ngộ tạo hóa, được quan bia ở Thiên Thư Lăng. Rời đi hay ở lại, đối mặt với những sự mê hoặc đó, nên phải lựa chọn ra sao, lúc nào mới nên đưa ra quyết định, tất cả đều là những khảo nghiệm của Thiên Thư Lăng đối với tất cả mọi người.

Trần Trường Sinh nói:
- Ta không cho rằng sự lựa chọn này lại có khó khăn đến cỡ nào.

- Đó là vì lúc này chúng ta đều chưa được nhìn thấy Thiên Thư.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn và nói:
- Đương nhiên, ngay cả khi nhìn thấy được Thiên Thư rồi thì ta tin ngươi cũng có khả năng giữ được tỉnh táo để nhận biết bản thân mình muốn có được thứ gì nhất. Cũng giống như Cẩu Hàn Thực vậy, y nhất định đã nghĩ đến từ trước đó rồi, nếu như ngay cả đến một cửa ải này cũng không vượt qua được thì sao có đủ tư cách để tiếp tục đi trên con đường tu hành.

Trần Trường Sinh bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, hắn hỏi:
- Nếu có thể cứ mãi ở lại trong Thiên Thư Lăng như vậy thì có cơ để ăn không?

Nghe thấy câu nói này, Đường Tam Thập Lục chẳng biết nói gì hơn, trong lòng gã nghĩ thầm: Ngươi cũng đâu phải là tên thần ăn như Hiên Viên. Nghĩ đoạn Đường Tam Thập Lục tức giận đáp lại:
- Đương nhiên là có cơm ăn rồi, chỉ cần ngươi muốn ở đây quan bia cho đến chết thì cũng sẽ có thể ăn cho đến chết.

Trần Trường Sinh có chút ngại ngùng, hắn nói:
- Đừng tức giận mà, chỉ là ta cảm thấy chuyện này tương đối quan trọng.

Đường Tam Thập Lục chẳng buồn nhìn hắn, trỏ ngón tay về phía gò núi xanh thẫm một màu những cây xanh, nói đoạn:
- Thiên Thư Lăng chỉ có duy nhất một con đường, những bia đá đó đều ở hai bên đường, quan bia hết một tầng thì mới được lên tầng tiếp theo để tiếp tục.

Trần Trường Sinh hỏi:
- Thiên Thư Lăng có mấy tầng?

Vấn đề này là mối nghi hoặc trước giờ của hắn. Theo lý mà nói thì ba nghìn cuốn Đạo Tạng cũng có miêu tả không ít về Thiên Thư Lăng, nhưng quả thực Trần Trường Sinh trước giờ chưa từng biết Thiên Thư Lăng rút cuộc là có bao nhiêu tầng.

- Ta không biết... Uhm, chính xác mà nói thì không có ai biết được Thiên Thư Lăng có mấy tầng.
Đường Tam Thập Lục nói.

Trần Trường Sinh vẫn cảm thấy thắc mắc, hắn tiếp tục nói:
- Theo những gì ta biết thì để leo được lên đến đỉnh Thiên Thư Lăng là một việc vô cùng khó khăn những cũng có một số người đã từng làm được, vậy thì tại sao lại không biết được rút cuộc là có bao nhiêu tầng cơ chứ.


Đường Tam Thập Lục nói:
- Lão thái gia từng nói với ta rằng chỉ cần thực sự được đặt chân vào bên trong Thiên Thư Lăng thì ta sẽ biết được vì sao ở đó không có khái niệm về số tầng.

- Vì sao?
Trần Trường Sinh vẫn thắc mắc.

Đường Tam Thập Lục nhìn vào mắt hắn và trầm giọng nói:
- Thứ nhất, ta không phải là quan Bia Thị; thứ hai, ta không phải là hướng dẫn viên du lịch, vậy nên người có thể không liên tiếp hỏi ta nhiều những câu hỏi vì sao như vậy được không? Ngươi chỉ cần biết những bia đá đó chỉ có thể lần lượt đi xem là được rồi. Cho đến phút cuối có thể xem hiểu được bao nhiêu tấm bia đá thì còn phải phụ thuộc vào ngộ tính của ngươi nữa.

Trần Trường Sinh có thể cảm nhận được tâm trạng chán nản của gã. Vốn hắn đã định khống chế bản thân mình không tiếp tục hỏi thêm nữa, nhưng lại không kìm được lòng hiếu kỳ, Trần Trường Sinh hỏi thử:
- Câu hỏi cuối cùng được không?

Đường Tam Thập Lục hít thở một hơi thật sâu rồi nói:
- Ngươi nói đi.

Trần Trường Sinh nói:
- Theo như cách nói trong Đạo Điển thì khi tế trời, Thánh Hậu Nương Nương và Giáo hoàng đại nhân sẽ từ thần đạo trong truyền thuyết mà bước lên tới Thiên Thư Lăng, đó chính là con đường mà huynh nói đến đó sao?

- Không phải.
Đường Tam Thập Lục trả lời:
- Thần Đạo là một con đường khác cơ.

- Nhưng ban nãy huynh mới nói Thiên Thư Lăng chỉ có một con đường thôi mà.

- Đó là cách nói đối với những người bước vào Thiên Thư Lăng để quan bia ngộ đạo.


- Nếu như muốn leo đến đỉnh núi thì còn có con đường nào gần hơn nữa không? Ta cho rằng đó chắc hẳn là thần đạo phải không?

- Thần đạo là Nam Lộc Chính Đạo, không phải là con đường nhanh nhất để leo lên đỉnh núi. Ngươi không như đám người e khó sợ nguy, ngươi chắc phải hiểu rõ không có con đường tắt nào để có được Thiên Thư, chỉ có thể nỗ lực cố gắng mà leo lên đó thôi.

- Nhưng ban nãy há chẳng phải huynh vừa mới nói với Tô Mặc Ngu rằng chính đạo chính là con đường nhanh nhất đó hay sao.

Đường Tam Thập Lục trầm ngâm một hồi thật lâu rồi mới đáp lại:
- Trước tiên đó chỉ là những lời lẽ mà ta tranh cãi nhau với y mà thôi. Thứ nữa là bất luận là chính đạo hay là con đường tắt thì dù gì ngươi cũng không thể trực tiếp từ con đường đó mà leo thẳng lên đến ngọn đỉnh của Thiên Thư Lăng được. Ngươi không cần phải hỏi ta lý do vì sao, ta nói luôn cho ngươi biết là vì trên con đường thần đạo đó có người canh gác, trước giờ chưa từng có bất cứ một ai có thể thành công leo được lên tới đỉnh Thiên Thư Lăng.

- Huynh đừng nổi nóng.
Trần Trường Sinh có chút ngại ngùng, giương tay ra vỗ vỗ lấy vai của gã.

Đường Tam Thập Lục nhìn chằm chằm vào mắt hắn và nói:
- Đây là lần thứ hai rồi đó, đừng có thêm lần thứ ba nữa nhé.

Trần Trường Sinh cảm nhận thấy Đường Tam Thập Lục chuẩn bị muốn nổi cáu, trong lòng nghĩ thầm, thôi, không nên tiếp tục chọc cho gã tức giận thêm nữa. Hắn nói:
- Ta đi tham quan một chút.

Lúc này đám thí sinh lọt vào trong cuộc thi đua chọn danh sách đứng đầu của Đại Triều Thí đều đã vào đến bên trong Thiên Thư Lăng, bóng dáng của bọn chúng đều đã tan biến mất khuất sao cánh rừng, chỉ còn lại có hai người bọn họ đang đứng bên ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận