Trạch Thiên Ký

Thánh Hậu nhìn nàng bình tĩnh nói:
- Cần gì phiền toái như thế.

Nói xong câu đó, bà đi tới bên tiểu cô nương, giơ tay phải lên hướng tới mi tâm, giống như muốn vuốt đi tơ máu kia.

Con ngươi tiểu cô nương dựng thẳng, cảm giác được mối nguy hiểm lớn.

Sự giảo hoạt trong mắt nàng đã sớm đã biến mất, chỉ còn lại sợ hãi bất an.

Tóc đen của nàng bay bay trên không trung.

Môi của nàng hơi hé mở, sắp sửa hét lên giận dữ.

Nhưng mà nàng không thể làm gì, thậm chí ngay cả né tránh bàn tay của Thánh Hậu cũng không làm được.

Tay phải của Thánh Hậu hạ xuống rất tùy ý, nhưng lại như dung hợp với thiên địa, không thể né tránh.

BA~ một tiếng vang nhỏ.

Tay phải của Thánh Hậu chạm vào mi tâm, che đi vết máu kia.

Tiểu cô nương run rẩy, sắc mặt tái nhợt, có vẻ cực kỳ thống khổ.

Một lát sau, Thánh Hậu chậm rãi thu tay về.

Theo động tác của bà ta, một đạo long ảnh màu đen theo tơ máu bị rút ra.

Long ảnh màu đen dài chừng nửa thước, to bằng ngón tay, liều mạng giãy dụa nhưng không thể thoát khỏi bàn tay của Thánh Hậu, dần dần thoát khỏi cơ thể tiểu cô nương.

Long ảnh màu đen như thực như hư, phảng phất như có sinh mạng nhưng rõ ràng chẳng phải sinh vật.

Đây không phải là Hắc Long thu nhỏ, mà là Long Hồn

Thánh Hậu đã rút Long Hồn ra khỏi cơ thể Hắc Long.

Cuối cùng, Long Hồn màu đen hoàn toàn bị rút ra.

Tơ máu ở mi tâm tiểu cô nương ngày càng đỏ sẫm, mặt ngoài dần dần ngưng tụ một viên huyết châu, thật sự biến thành nốt ruồi chu sa.

Theo long ảnh bị rút ra, tiểu cô nương vô cùng mỏi mệt, suy yếu ngã xuống.

Thánh Hậu nương nương gỡ xuống một khối Ngọc Như Ý bên hông.

Thế nhân đều biết, Thánh Hậu nương nương có hai kiện trang sức bất ly thân.

Một là cây trâm gỗ mun, ở đỉnh có màu đỏ như máu tươi, phần đuôi có chỗ tổn hại, đã cực kỳ cổ xưa nhưng lại chưa bao giờ thay đổi, bởi vì đó là cây trâm đứng hàng thứ ba Bách Khí Bảng.

Còn một vật khác là ngọc như ý đeo bên hông, chỉ có điều cho tới bây giờ không có ai biết khối ngọc này có tác dụng gì.

Ngay sau đó, Thánh Hậu nương nương đem hồn phách của Hắc Long rót vào ngọc như ý, động tác đơn giản nhưng thực tế là đại thần thông cao cấp nhất thế gian.

Ngọc Như Ý lập tức sống lại, biến thành một Hắc Long nhỏ.

Tiểu Hắc Long lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay của Thánh Hậu, nhìn như rất suy yếu, nhưng ánh mắt của nó rất mãnh liệt, oán độc nhìn chằm chằm Thánh Hậu.

- Ngươi là Long Tộc, huyết mạch do Tiên Thiên cô đọng, ly hồn đoạt phách, chỉ cần không lâu sẽ không có bất kỳ tổn hại nào, lại nói sau nếu không phải ngươi tự bỏ chân long huyết, ta cũng không có cách nào chiếm ngươi Long Hồn bên trong, cho nên muốn oán hận, ngươi nên oán hận mình trước.

Thánh Hậu nhìn tiểu Hắc Long, bình tĩnh nói:
- Ly hồn không thể quay về, kết cục thế nào ngươi hẳn rất rõ ràng, cho nên lần này đi Chu Viên, ngươi tự giải quyết cho tốt.

Đêm xuân sáng như ban ngày, dưới ánh sao cây xanh thậm chí còn bừng bừng sức sống, Thánh Hậu rời khỏi giếng, ở bên Bắc Tân Kiều thanh thản bước đi.

Cách đó không xa có một chiếc xe, khi bà đến gần, còn tê giác kéo xe màu đen khiêm tốn, hay chính xác ra là kính sợ vạn phần quỳ xuống, đồng thời quỳ xuống còn có một nam trung niên sắc mặt nhợt nhạt.

Chiều dài của lịch sử chảy xuôi, có vài người còn chưa chết, tên của bọn họ vẫn chưa biến mất, nhưng cũng đã trở thành phong cảnh khó quên trên dòng sông, tỷ như Chu Thông, hiện tại cũng đã có thể xác nhận hắn nhất định sẽ là người nổi danh nhất trong vài vạn năm, bất kể là là thủ đoạn tàn khốc hay tội danh giết chết nhiều đại thần, hắn vẫn có thể xếp ở vị trí đầu não.

Trong ấn tượng quan viên và dân chúng bình thường, Chu Thông là người thần bí, ngoại trừ chuyện quan trọng như Đại Triều Thí, hắn bình thường đều đứng ở Thanh Lại Ti Nha Môn ở nam thành, ngẫu nhiên xuất hành cũng sẽ có vô số cường nhân đi theo hộ tống, cực ít khi gặp người khác, mặc dù ở trên triều đình và hay lúc thẩm vấn phạm nhân, hắn cũng có thói quen đeo khăn che mặt màu đen.

Nói chung, chỉ có nữ tử mỹ mạo mới đeo khăn che mặt, Chu Thông vì sự cổ quái này mà bị người ta cười nhạo, rất nhiều người cho rằng vị ác quan này thủ đoạn quá mức độc ác, làm việc quá vô sỉ, cảm thấy không có mặt mũi nào gặp phụ lão ở quê nhà, không có mặt mũi nào nên hàng năm đều che giấu dung nhan, đương nhiên sự cười nhạo hay nguyền rủa đều chỉ âm thầm lưu hành, tuyệt đối không lọt vào tai của hắn.

Mọi người không thể tưởng được, Chu Thông chỉ là một người trung niên dung nhan bình thường, chẳng qua hàng năm đều ở nhà tù, cũng bởi vì đeo khăn che mặt nên sắc mặt có chút tái nhợt.

- Bệ hạ, ta không biết nên xử lý Trần Trường Sinh thế nào.

Chu Thông hạ giọng nói:
- Suy xét đến quan hệ với Ly Cung, không thể dụng hình.

Thánh Hậu nương nương cười cười, không nói gì thêm.

Toàn bộ đại lục đều biết Chu Thông đại nhân là người trung thành với Thánh Hậu nương nương nhất, cũng là một con chó điên cuồng nhất, cũng là con chó nghe lời nhất.

Nhưng sự thật không phải như thế, bởi vì Chu Thông hiểu rất rõ về chó.

Chủ nhân không gọi chó sẽ không kêu, đây không phải không nghe lời, tương phản, chủ nhân không gọi chó, chõ vẫn như cũ nghe ngoài động tĩnh ngoài cửa và sủa không ngừng, chủ nhân mặc dù ở trước mặt khách làm bộ chửi vài câu, làm bộ muốn đánh chó, nhưng kỳ thật trong lòng vẫn cao hứng, cảm thấy chó ngoan.

Sự không nghe lời này mới là nghe lời chân chính.

Chu Thông rất rõ ràng mình lúc nào nên nói, lúc nào nên trầm mặc, khi nào nên nhào tới sủa, khi nào xông lên trực tiếp cắn đứt cổ kẻ thù của bệ hạ.

Thánh Hậu nương nương vẫn rất hài lòng với hắn, dù hắn đã làm nhiều chuyện ác như vậy, đã trở thành vết bẩn không thể lau sạch trong Đại Chu triều nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ ném con chó này vào nồi nấu chín, bởi vì bà hài lòng về hắn hơn kẻ nuôi không quen tay như Từ Thế Tích, hơn nữa cả sử sách đánh giá bà còn không để ý, đâu rảnh để ý thế nhân nghị luận?

- Ngươi cảm thấy trẫm rất muốn biết gì từ Trần Trường Sinh sao?

Thánh Hậu nương nương thản nhiên hỏi.

Nói cũng kỳ quái, sau khi đương triều chấp chính bà cũng rất ít tự xưng trẫm, chỉ ở trước mặt Chu Thông như thế. Các đại thần cũng theo thói quen gọi Thánh Hậu nương nương, chỉ có Chu Thông kiên trì xưng hô bệ hạ.

Chu Thông nói:
- Bệ hạ để hắn sống đến hiện tại, như vậy là muốn hắn nói ra điều gì đó.

Thế gian chỉ có người chết sẽ không nói gì.

Thánh Hậu nương nương trầm mặc một lát mới nói:
- Ta quả thật muốn biết một chuyện.

Chu Thông hạ giọng nói:
- Không thể dùng hình, hay là... Dùng cái chết?

Thánh Hậu nương nương nghe vậy cười to, cao giọng nói:
- Ta đã từng hỏi Mạc Vũ một câu, hiện tại cũng có thể hỏi ngươi rồi.

Chu Thông nói:
- Xin nương nương chỉ bảo?

Thánh Hậu nương nương nói:
- Ngươi tin trên đời thật sự có người không sợ chết sao?

Chu Thông nghiêm túc suy tư rất lâu, nói:
- Không tin.

Thánh Hậu nương nương mỉm cười nói:
- Ta trước kia cũng không tin, nhưng sau lại phát hiện có người thật sự không sợ chết.

Không đợi Chu Thông bà đã nói tiếp:
- Người không sợ chết, sao có thể lấy cái chết khuất phục?

Chu Thông vắt óc suy nghĩ cũng thể được giải thích, hỏi:
- Trần Trường Sinh vì sao lại không sợ chết?

- Bởi vì hắn là người thật thà, là người thật tâm, thật tính.

Thánh Hậu nương nương khoanh tay nhìn về phía Quốc Giáo Học Viện, còn có một nguyên nhân không có nói rõ —— thiếu niên kia luôn luôn làm bạn với tử vong —— bà nghĩ, nếu Trần Trường Sinh có thể sống qua hai mươi tuổi, có thể sẽ trở thành Chu Độc Phu thứ hai không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui