Trạch Thiên Ký

Trần Trường Sinh nghĩ tới bằng hữu còn ở trong Thiên Thư Lăng kia, nghĩ tới Hoàng Chỉ Tán, cảm thán nói:
- Có tiền thật tốt.

Chiết Tụ nghĩ lại nói tiếp:
- Hơn nữa ta có cảm giác, đi theo ngươi ta sẽ không bị thua thiệt.

Lúc nói chuyện, hai người không hề giảm bớt tốc độ, không lâu sau liền đi tới phía trên đồi núi, thấy được lửa trại, cũng thấy được người ngồi bên cạnh đống lửa.

Nhìn cách ăn mặc, hẳn là hai người tu hành phía nam, không biết bởi vì chuyện gì mà lại xuất kiếm tranh đấu lẫn nhau, kết quả liền lưỡng bại câu thương, trên người đều có vô số vết thương.

Điều khiến Trần Trường Sinh cảm giác có chút ngoài ý muốn chính là, hai tu giả phía nam này đang ngủ say, vết thương trên người đã khép lại, nếu không phải trên quần áo loang lổ vết máu thì sẽ không nhìn ra là bị thương.

Hắn đi tới trước người hai tu giả phía nam kia, giơ tay bắt mạch, lại xốc mi mắt lên cẩn thận quan sát một lúc, cuối cùng mở xiêm y của bọn họ nhìn miệng vết thương.

Miệng vết thương của hai người này tuy rằng chưa tới mức trơn nhẵn như lúc đầu, nhưng rõ ràng đã không còn đáng ngại, mà lúc này ngủ say hẳn là do kết quả của hương an thần, có thể trợ giúp cho việc khôi phục.

- Là sư tỷ của Thanh Diệu Thập Tam Ti cho bọn hắn dùng Đoạn Niệm hương.

Trần Trường Sinh đứng dậy nói với Chiết Tụ:
- Có người giúp đỡ cứu người chung quanh, chúng ta có thể thoải mái rồi.

Chiết Tụ lại lắc lắc đầu nói:
- Không phải Thanh Diệu Thập Tam Ti.

Vẻ mặt của Trần Trường Sinh khẽ quái dị, nghĩ thầm tới Đạo Tạng mình đã đọc liền hiểu rõ ràng thủ đoạn của Thanh Diệu Thập Tam Ti, vết thương của hai tu giả phía nam có thể phục hồi như cũ nhanh như vậy, bên cạnh miệng vết thương còn lưu lại một chút khí tức thần thành, rõ ràng chính là Thánh Quang Thuật quốc giáo, vì sao Chiết Tụ lại nói không phải Thanh Diệu Thập Tam Ti chứ?

Quốc Giáo Thánh Quang Thuật rất khó tu hành, loại cảnh giới Thánh Quang Thuật hắn thấy lúc này, cho dù là Ly Cung cũng chỉ có hơn mười vị giáo chủ có thể thi triển, cho nên hắn cho rằng người cứu trị cho hai tu giả phía nam này hẳn là tuổi phải khá lớn, là vị sư tỷ, thậm chí lớn hơn nữa có thể là một nữ trưởng bối, chỉ là lúc nhập vươn mình không có lưu ý mà thôi.

- Dùng để khép miệng vết thương đúng là Thánh Quang Thuật, nhưng hương vị của hương an thần này không đúng, không phải Đoạn Niệm hương của Thanh Diệu Thập Tam Ti mà là Vô Cấu do Thánh Nữ Phong luyện thành.

Chiết Tụ mặt không cảm xúc nhìn hắn nói:
- Loại hương phía trước ta đã ngửi qua rất nhiều lần, còn loại hương phía sau ta ngửi qua một lần sẽ không quên, cho nên sẽ không nhận nhầm.

Lúc này Trần Trường Sinh mới nhớ khi hắn ở trên cánh đồng tuyết phía bắc săn bắt Ma tộc, cũng thường xuyên thay quân đội Đại Chu làm một ít nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm, không biết đã ở bên bờ sinh tử bồi hồi bao nhiêu lần rồi, nếu nói về việc hiểu rõ hai đại thánh địa chữa thương Thanh Diệu Thập Tam Ti và Thánh Nữ Phong, sợ rằng không có bao nhiêu người hơn được hắn.

- Vừa là Thánh Quang Thuật, bên người lại mang theo Vô Cấu…. đây là ai vậy?

Hắn lẩm bẩm, nghĩ thầm có thể là người có thể tinh thông cả hai giáo phái nam bắc như thế hẳn là một vị tiền bối rất giỏi, chỉ là tiền bối như vậy chẳng lẽ vẫn chỉ dừng lại ở Thông U Cảnh thôi sao?

Chiết Tụ lẳng lặng nhìn hắn, không nói lời nào.

Trần Trường Sinh hơi kỳ quái hỏi hắn:
- Ngươi nhìn ta chằm chằm như thế làm gì?

Chiết Tụ nhìn ánh mắt của hắn, hỏi:
- Ngươi là thật sự không biết hay chỉ là giả ngu?

Trần Trường Sinh giật mình, sau đó liền hiểu rõ, trong lúc nhất thời liền trở nên ngơ ngẩn.

Một nguyên nhân rất trọng yếu khi hắn tiến vào Chu Viên chính là muốn đi gặp người thiếu nữ kia, sau đó tự tay đưa hôn thư trả cho nàng.

Chẳng qua là sau khi nhập vườn liền xảy ra nhiều chuyện như vậy, thế cho nên hắn liền quên mất chuyện này, quên rằng nàng ở trong Chu Viên.

Mấy năm gần dây, người tinh thông từ bắc tới nam, chỉ mới ở Thông U Cảnh liền tu luyện Thánh Quang Thuật tới cảnh giới này, còn tùy thân mang theo Vô Cấu Trần theo người, đại lục còn ai trừ nàng chứ?

Hắn nhìn Chiết Tụ luống cuống nói:
- Không thể nào?

Chiết Tụ nhìn hắn nói:
- Đúng thế.

Trần Trường Sinh không nói gì nữa, nhìn về phía sơn dã trong bóng đêm, nghĩ lúc trước nàng cũng từng đứng ở chỗ này, cũng đứng bên cạnh đống lửa, không biết sao lại cảm thấy tâm tình có chút quái dị.

- Đi chứ?
Chiết Tụ hỏi.

Trần Trường Sinh bỗng nhiên xoay người đi tới bên người hai tu giả phía nam, lấy ra kim đồng bắt đầu trị liệu.

Chiết Tụ có chút khó hiểu, thầm nghĩ rằng Từ Hữu Dung cũng đã trị qua, ngươi còn làm điều thừa như vậy làm gì?

- Dùng Thánh Quang Thuật cầm máu, lại dùng Vô Cấu Trần tĩnh thần, cái này đủ rồi sao? Trong kinh mạch của hai người kia còn có nhiều đoàn chân nguyên chảy loạn xạ như thế, nếu không nghĩ biện pháp làm cho sạch sẽ, chỉ sợ vừa tỉnh dậy sẽ khiến tu vi hạ thấp ba thành, có một ít người nghĩ chỉ cần tùy tiện học được chút pháp môn liền có thể trị bệnh cứu người, thật sự là không ổn.

Trần Trường Sinh vừa vận châm như gió vừa lầm bầm lầu bầu nói.

Chiết Tụ từ trên cao nhìn xuống hắn nói:
- Ngươi có thể đổi chữ có ít người bên trong câu đó thành nàng.

Trần Trường Sinh làm xong chuyện liền đứng dậy, nhìn hắn nghiêm túc giải thích nói:
- Ta cũng không phải là muốn so đo với nàng.

Chiết Tụ rất nghiêm túc nói:
- Ta không tin.

Trần Trường Sinh cảm thấy mặt có chút nóng, không nói gì nữa, chuẩn bị đánh thức hai người tu hành này, để bọn họ đi tới bên sông hội họp với người khác.

Ngay vào lúc này hắn nhìn thấy trên mặt đất bên cạnh đống lửa vẽ vài thứ, cẩn thận nhìn rõ mới nhìn ra là một bản đồ đường đi, còn có một hàng chữ đơn giản.

Chữ viết cũng không tệ lắm.

Hắn yên lặng nói ở trong lòng.

- Nàng nói bọn họ đi tới trong rừng núi, xem ra có rất nhiều người đang tụ tập ở đó.

Chiết Tụ nhìn hắn hỏi:
- Chúng ta có đi tới đó không.

Trần Trường Sinh không cần suy nghĩ liền nói:
- Không cần.

Chiết Tụ hỏi:
- Vì sao?

- ta… còn có chuyện phải làm…. Còn có rất nhiều người…. đang chờ ta đi trị thương…. Được rồi.

Trần Trường Sinh đứng dậy, trầm mặc một thời gian dài, khẽ ngượng ngùng nói:
- Ta vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Lễ phục màu trắng vô cùng bắt mắt trong bóng đêm, nếu như ở bên trong đường phố dân gian sẽ rất dọa người, nhưng ở trong mắt đám người tu hành, lễ phục màu trắng này cũng giống như pháo hoa của Thanh Diệu Thập Tam Ti và Thánh Nữ Phong, đại biểu cho hy vọng sống sót.

Một đường đi tới, thiếu nữ đã nghe được hai lần niềm vui bất ngờ, cùng với tiếng gọi ầm ĩ, cho nên khi nàng nhìn thấy biểu hiện bình tĩnh của người tu hành ngồi bên cạnh đống lửa, trong lúc nhất thời lại có chút không thích ứng kịp, một lát sau nàng mới hiểu ra là vì sao, hóa ra người tu hành kia đang ở trong Minh Tưởng.

Nàng đi tới bên cạnh, phát hiện miệng vết thương của người tu hành này đã được băng bó kỹ càng, theo góc độ bị thương và phương pháp băng bó, hẳn không phải là tự mình trị liệu.

Nàng vốn chuẩn bị xoay người rời khỏi, nhưng lại nhớ tới một chuyện, lại lần nữa ngồi chồm hổm xuống, giơ tay cởi bỏ mảnh vải băng bó ra, quan sát miệng vết thương bên trong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui