Trạch Thiên Ký

Trong động phủ, một thân ảnh đứng trước giường bệnh, nhìn Thất Gian hôn mê bất tỉnh.

Tầm mắt từ gương mặt tái nhợt của nàng, chuyển qua phần bụng bị tầng tầng băng bó, chuyển qua ngón tay phiếm màu lục nhàn nhạt, càng ngày càng lạnh. Nghe ngoài động phủ truyền đến thanh âm cường ngạnh nối tiếp với từng tiếng bức bách, nghĩ tới lúc trước ở kiếm tức nghe được chút ít thanh âm, nghĩ tới vô số thanh âm nghe được trong mấy mươi ngày, thanh âm cũng trở nên có chút lạnh.

"Ta không chấp nhận."

Đạo thân ảnh kia nói bốn chữ như vậy đối với toàn bộ Ly sơn, sau đó đứng dậy đi tới ngoài động phủ. Nghe thanh âm của hắn, cả tòa Ly sơn cũng yên tĩnh lại, Chưởng môn lẳng lặng nhìn Tiểu Tùng Cung, khóe môi khẽ nhếch, lộ ra một đạo nụ cười, nụ cười kia ẩn giấu rất nhiều ý tứ, nhưng không còn chút cảm xúc khổ sở nào.

Cửa động phủ bị đẩy ra rồi, đạo thân ảnh kia xuất hiện dưới bầu trời xanh mướt, xuất hiện trước mấy trăm ánh mắt. Đây là một nam tử trẻ tuổi, dáng người cao lớn cao ngất, Ly sơn kiếm tông phục sức trong gió khẽ đung đưa, rõ ràng trọng thương chưa lành, sắc mặt tái nhợt, nhưng không chút ảnh hưởng tới anh khí trên gương mặt, vừa tự có một đạo ý tứ không câu chấp không kềm chế.

Nhìn nam tử trẻ tuổi này, Ly sơn chủ phong vang lên vô số tiếng hô vui mừng.

"Đại sư huynh!"

"Đại sư huynh đã tỉnh!"

"Đại sư huynh đã tỉnh!"

Tiếng hô vui mừng nhanh chóng từ chủ phong lan đến Ly sơn chư phong còn lại, trong lúc nhất thời, dãy núi sục sôi, hôm nay Ly sơn nội loạn, sư thúc tổ bí mật năm xưa mang cho các đệ tử áp lực cùng lạnh lẽo thật lớn, lúc này đã bị xóa đi rất nhiều.

Nam tử trẻ tuổi này dĩ nhiên là Ly Sơn kiếm tông nội môn đại sư huynh, đứng đầu Thần Quốc Thất Luật: Thu Sơn Quân.

Mười mấy tên Ly sơn đệ tử đứng trước động phủ vội vã lao lên. Thu Sơn Quân lắc đầu ý bảo không cần đỡ hắn, chậm rãi đi tới trước, đầu tiên hướng về phía Chưởng môn hành lễ, sau đó nhìn về mọi người đứng ngoài kiếm quang, ánh mắt bình tĩnh, mặc dù thấy được cha của mình, cũng không có động dung chốc lát.


Thấy Thu Sơn Quân tỉnh lại, tâm tình mọi người đều không giống, nhưng phần lớn cũng lấy vui mừng làm chủ, cho dù Tiểu Tùng Cung cùng hai vị Giới Luật đường trưởng lão, cũng không có quá nhiều cảnh giác, Thu Sơn Gia chủ thấy hình ảnh này, xác nhận uy vọng của con mình trong lòng các đệ tử thế hệ trẻ ở Ly sơn, ánh mắt càng trở nên sáng ngời, khẽ vuốt râu ngắn.

Không đợi Thu Sơn Quân mở miệng, Tiểu Tùng Cung trước tiên đã nói: "Thu Sơn sư điệt, ngươi đã hôn mê mấy chục ngày đêm, không biết đã xảy ra chuyện gì, xin đợi chốc lát, chớ sinh hiểu lầm."

Lúc này trước động phủ trên đỉnh Ly sơn kiếm gãy máu vương, cục diện dị thường máu tanh, cho dù ai cũng có thể nghĩ đến, Thu Sơn Quân mới vừa tỉnh lại đã thấy hình ảnh này, đương nhiên sẽ cho rằng Tiểu Tùng Cung đám người đang có hành động bức vua thoái vị, cho nên mới nói ra bốn chữ lúc trước, Tiểu Tùng Cung đám người cho rằng đợi chính mình giải nghĩa tình huống rõ ràng, Thu Sơn Quân tự nhiên biết lựa chọn thế nào.

Vô luận như thế nào, Tiểu Tùng Cung đám người muốn nhận được Thu Sơn Quân ủng hộ, bởi vì Ly sơn nội loạn lần này, Thu Sơn gia vốn chính là một trong hai đại trợ lực của bọn họ, mà địa vị của Thu Sơn Quân ở trong lòng đệ tử thế hệ trẻ Ly sơn, lại là thứ quan trọng nhất để kết thúc trận Ly sơn nội loạn này, tiện đà trợ giúp bọn họ hoàn toàn nắm giữ cục diện .

Thu Sơn Quân trầm mặc chốc lát, nói: "Sư thúc thỉnh giảng."

Bạch Thái không khỏi cảm thấy lo lắng, muốn nói gì đó với sư huynh. Không ngờ Chưởng môn ngăn cản hắn, thậm chí đem thanh kiếm trong tay, cũng thả lại kiếm quang trước động phủ.

Cảm xúc vui mừng khi thấy đại sư huynh tỉnh lại dần dần mất đi, chư phong một mảnh an tĩnh, mọi người lại một lần nữa nghe Tiểu Tùng Cung thuật lại chuyện đã xảy ra trong Chu viên, cùng những những chuyện Tô Ly từng làm.

Tiểu Tùng Cung trưởng lão thanh âm quanh quẩn phía trước động phủ, Thu Sơn Quân trầm mặc không nói, gương mặt tái nhợt không có bất kỳ tâm tình, tay phải buông tại bên người lại khẽ run lên.

Điều này đại biểu tức giận, giận không kềm được.

Rất nhiều người cũng chú ý tới chi tiết này, tâm tình trở nên càng ngày càng khẩn trương, Bạch Thái càng khổ sở tới cực điểm, nghĩ thầm kế tiếp nên làm gì bây giờ, chính mình làm sao có thể đối địch với đại sư huynh?

Tiểu Tùng Cung nói xong xuôi mọi chuyện.


Thu Sơn Quân trầm mặc một lát, hỏi: "Sư bá, theo ngài xem xét, chuyện này nên xử lý như thế nào?"

Nghe lời này, phần bất an cuối cùng trong lòng Tiểu Tùng Cung đám người cũng đã tiêu biến nốt. Giới Luật đường trưởng lão ôn tồn nói: "Lúc trước đã có quyết nghị, Thất Gian giao cho Giới Luật đường thẩm vấn, Chưởng môn tạm thời thối vị, ngươi đã tỉnh lại, dĩ nhiên do ngươi chấp chưởng."

Trường Sinh tông vị trưởng lão họ Khương bổ sung: "Chiết Tụ và Trần Trường Sinh cấu kết với Thất Gian phải bị tội gì, Trường Sinh tông sẽ cùng Thánh Nữ phong thương nghị gửi thư tới Ly cung, Giáo Hoàng cũng phải đưa ra một câu trả lời rõ ràng."

Tiểu Tùng Cung nhìn hắn nói: "Sư điệt lúc trước không biết tình hình cụ thể, cho nên có chỗ hiểu lầm, ở trong động phủ nói ra bốn chữ này, hiện tại hẳn là rõ ràng, chính mình nên làm như thế nào ."

Vô số ánh mắt rơi vào trên người Thu Sơn Quân, mọi người có thể đoán được hắn sẽ lựa chọn như thế nào. Bởi vì Tiểu Tùng Cung đám người lên án là thật, Thất Gian thật là con gái của Tô Ly cùng Ma tộc công chúa, để tránh cho Ly sơn nội loạn tiếp tục chảy máu, Thu Sơn Quân có thể sẽ thống khổ giãy dụa, nhưng nhất định sẽ nhanh chóng đưa ra quyết định, đó là đại khí người làm đại sự phải có, mà toàn bộ đại lục cũng biết, cho dù lúc còn là hài đồng, Thu Sơn Quân làm việc đã rất đại khí!

Hắn nhất định sẽ đưa ra lựa chọn phù hợp nhất với ích lợi của Ly sơn, phù hợp nhất với nhân gian chánh đạo . Nhân ma bất lưỡng lập, trước mặt nó, nếu nói sư ân, ân tình dạy dỗ, lại tính là cái gì đâu!

Thu Sơn Gia chủ lẳng lặng nhìn con của mình, trong lòng kiêu ngạo tới cực điểm. Tụ Tinh cảnh trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, Ly Sơn kiếm tông Chưởng môn trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, qua mấy năm nữa sẽ là Trường Sinh tông Tông chủ trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, qua chút ít năm nữa tự nhiên chính là Thánh Nhân trẻ tuổi nhất từ trước tới nay. Dõi mắt lịch sử trường hà, ai còn có thể ưu tú hơn con của mình? ? Niềm kiêu ngạo của hắn cũng không vẻn vẹn đến từ điều này, còn đến từ biểu hiện của Thu Sơn Quân trong chuyện này —— hắn cho rằng tựa như cái chết của Lương Tiếu Hiểu, Thu Sơn Quân hôn mê cùng tỉnh lại, giống như trước cũng là bố cục hoàn mỹ.

Thu Sơn Quân hôn mê vô cùng đúng lúc, tỉnh lại lại càng đúng lúc. Lúc hắn hôn mê, nằm ngoài Ly sơn nội loạn phân tranh, khi hắn tỉnh lại, phân tranh đã đến kết thúc, chỉ có hắn có thể kết thúc trận phân tranh này, hắn là duy nhất , tự nhiên cũng chính là thí sinh tốt nhất. Hắn không cần gánh chịu tiếng xấu Tiểu Tùng Cung đám người xông chủ phong bức chưởng môn thoái vị, chỉ cần ngủ một giấc, đã có thể đạt được lợi ích, sau đó nếu có thể chảy vài giọt nước mắt, thậm chí còn có thể làm cho sự trung thành cùng nhân nghĩa của mình càng được thế nhân tán thưởng...

Thu Sơn Gia chủ nhìn con của mình cảm khái nghĩ tới, quả nhiên long nhi, cha còn thua ngươi xa.

"Có một vấn đề."

Thu Sơn Quân nhìn Tiểu Tùng Cung nói: "Lúc trước ngươi nói với Bạch Thái, nếu quả thật kiếm tâm vô cấu, vì sao chỉ dám trách mắng đồng môn, cũng không dám hỏi sư phụ ngươi, chứng thực chuyện này là thật hay giả?"


Tiểu Tùng Cung không lưu ý đến một chi tiết trong những lời này, thuận miệng nói: "Không sai."

Thu Sơn Quân xoay người nhìn Bạch Thái một cái, nói: "Ngươi vì sao không dám hỏi?"

Bạch Thái cảm thấy khổ sở trong lòng, nghĩ thầm hỏi có tác dụng gì?

Thu Sơn Quân nhìn về Chưởng môn, hỏi: "Sư phụ, sư bá nói... có thật không?"

Bạch Thái khổ sở chí cực, nghĩ thầm sư huynh ngươi vì sao phải đem Chưởng môn bức đến tuyệt cảnh như vậy? Làm sao nhẫn tâm như thế?

Chưởng môn nhìn Thu Sơn Quân, khẽ mỉm cười, chuẩn bị nói chuyện.

Tiểu Tùng Cung đột nhiên cảm giác có chút không ổn, lớn tiếng quát lên: "Ngươi phải dùng liệt tổ liệt tông của Ly sơn để thề, không thể nói dối! Ngươi nói cho Thu Sơn, Thất Gian đến cùng có phải do Ma tộc công chúa sinh ra hay không!"

Chưởng môn nhìn Thu Sơn Quân thở dài nói: "Chuyện này là thật."

Ý tứ của những lời này đã rất rõ ràng, chuyện này là thật, chuyện còn lại tự nhiên không đúng.

Tiểu Tùng Cung không cần tới thứ khác, chỉ cần ngươi thừa nhận chuyện này là tốt rồi, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Thu Sơn Gia chủ nhìn hình ảnh trước động phủ, đột nhiên cảm giác được nơi nào đó có chút không đúng. Đúng vậy, vô luận Chưởng môn hay là Thu Sơn Quân, cũng biểu hiện quá mức bình tĩnh.

"Ngươi còn ở nơi này làm cái gì?"

Thu Sơn Quân bình tĩnh nói với Bạch Thái: "Mau mau đỡ Chưởng môn đi nghỉ ngơi."


Sơn gian một mảnh an tĩnh, tất cả mọi người có chút ngơ ngẩn, không rõ đây là ý gì.

Coi như là Bạch Thái cũng ngây người một lát, sau đó mới tỉnh hồn lại, theo lời đỡ Chưởng môn đi tới trong động phủ.

Trước lúc vào động phủ, Chưởng môn nói: "Ngươi xử lý cho tốt."

Thu Sơn Quân nói: "Sư phụ yên tâm."

Nói xong câu đó, hắn tự tay từ hơn mười đạo kiếm quang trước động phủ, tháo xuống thanh kiếm thuộc về mình.

Thanh kiếm này tên là Nghịch Lân.

Nhìn hình ảnh này, tất cả mọi người mới biết được, Chưởng môn chẳng biết lúc nào lại đem Ly sơn vạn kiếm đại trận giao cho hắn!

Tiểu Tùng Cung trưởng lão nhìn Thu Sơn Quân, vẻ mặt dần dần ngưng trọng, nói: "Ngươi hỏi xong."

Thu Sơn Quân nói: "Đúng vậy, đã hỏi xong."

Tiểu Tùng Cung hít một hơi thật dài, nói: "Sau đó thì sao?"

Thu Sơn Quân nhìn dãy núi, tùy ý nói: "Sau đó... tự nhiên là Ly sơn đệ tử giơ kiếm nghênh địch."

Tiểu Tùng Cung sắc mặt trở nên dị thường khó coi, lạnh giọng quát lên: "Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì! Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy! Sư phụ ngươi chính miệng thừa nhận! Mẫu thân của Thất Gian chính là Ma tộc công chúa!"

Thu Sơn Quân cầm kiếm, nhìn Tiểu Tùng Cung cùng các địch nhân cường đại, hỏi: "Vậy thì như thế nào?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận