Trạch Thiên Ký

Một đạo kiếm quang sáng lên, so với bên kia cầu khói tuyết tỏa ra vô hạn quang minh thật sự là quá mờ mờ, hoàn toàn không đáng giá nhắc tới. Kiếm ở trong mưa bụi vẽ thành quỹ tích, rơi đến địa phương cũng thật tầm thường chẳng có gì lạ, cho dù ai đến xem, cũng là một kiếm chiêu rất bình thường. Song ở thời khắc mũi kiếm khẽ nhếch lên, mưa bụi cùng khói tuyết từ trên trời rơi xuống nhất thời dừng lại, ngay cả Trai kiếm mang đến vô hạn quang minh cũng bắt đầu tan biến, hướng Vô Cấu kiếm mà biến mất!

Đại Quang Minh Kiếm chưa đến, đến chính là kiếm ý đi theo sương khói, hình dạng vô hình, ý nghĩa vô tượng, nhưng Trần Trường Sinh đã khám phá ra được ý đồ ẩn giấu đằng sau Trai kiếm, bởi vì hắn dùng Tuệ Kiếm, hắn dùng bảy ngày thời gian rửa sạch tuệ nhãn của mình, hắn muốn nhìn thấy được chân thật.

Có thể đoán được kiếm ý ẩn trong sương khói, có thể thấy được chân thực, không có nghĩa là có thể dễ dàng phá bỏ, hắn làm sao làm được? Vô Cấu kiếm nhìn như tùy ý chếch lên, kiếm chiêu rõ ràng bình thường chí cực, nhưng đặc biệt thích hợp với tình thế trước mắt, tựa như một bức vẽ chim chóc hoa tươi tỉ mỉ, hắn tùy ý hạ xuống một bút nhìn như vô tâm, vết mực vặn vẹo vô lực, nhưng nếu như đứng xa nhìn lại, ngươi mới thấy được đây là một cành mai.

Tùy ý điểm mực, cũng có thể là vẽ rồng điểm mắt, một bút bình thường, có đôi khi cũng có thể làm cho cả bức họa trở nên sinh động.

Vấn đề là muốn ở thời cơ thích hợp, cục diện thích hợp điểm xuống một vết mực, hạ xuống một bút này, cần vô số lần luyện tập cùng cảm ngộ lúc bình thời, như vậy mới có thể biết một bút này nên đặt xuống nơi đâu, hơn nữa nên dùng bút pháp thế nào.

Đây là bút pháp gì? Đây là kiếm pháp gì?

Phía dưới boong tàu của thuyền lớn đột nhiên vang lên một tiếng hô tràn đầy khó tin: "Mai Lư tiểu kiếm?"

Người nói chuyện là một giáo tập của Tông Tự sở, dùng thân phận địa vị của hắn, tự nhiên không thể đứng ở mũi tàu, nhưng đứng cự ly gần, hắn miễn cưỡng có thể thấy rõ ràng một kiếm Trần Trường Sinh trong mưa bụi, hắn cảm thấy kiếm chiêu của Trần Trường Sinh nhìn rất quen mắt, rất giật mình, trong vô thức thốt lên.

Có rất nhiều người nghe được những lời này, sau đó hồi tưởng lại một kiếm của Trần Trường Sinh, phát hiện thật sự đúng là Mai Lư tiểu kiếm không chút nổi danh của Tông Tự sở, trong lúc nhất thời khó nói thành lời , sự hiểu biết của Trần Trường Sinh trên kiếm đạo đã làm cho người ta khiếp sợ đến chết lặng, chẳng qua hắn làm sao lại có thể nghĩ đến, hơn nữa có can đảm dùng một môn kiếm pháp vô cùng bình thường như vậy tới phá Đại Quang Minh Kiếm của Từ Hữu Dung? Hơn nữa trước mắt lại có vẻ thành công?

Thật sự thành công không? Không, đây mới chỉ bắt đầu.

Thế gian một trong ngũ đại tuyệt chiêu Đại Quang Minh Kiếm, làm sao dễ dàng phá đến như vậy, trong lúc kiếm chiêu của Trần Trường Sinh phá mưa bụi mà lên, mới lộ đường kiếm, quang minh khẽ tan biến trong khói tuyết đột nhiên lần nữa bộc phát, hóa thành vô số vết kiếm, hiệp tuyết dẫn mưa lần nữa chém về phía Trần Trường Sinh.

Quang minh còn trong khói tuyết, Từ Hữu Dung còn bên kia cầu, đã có vô số kiếm chiêu nườm nượp nối nhau mà tới, kiếm chiêu đều ẩn mà không phát, chỉ bằng chút ít dấu vết trong sương khói, đã có thể cảm giác được kiếm chiêu tinh diệu tuyệt luân, uy lực vô cùng đến mức nào.


Đây cũng là điểm khó tin nhất của Đại Quang Minh Kiếm. Quang minh chiếu rọi trong thiên địa, có thể hóa vạn vật, có thể hóa vạn kiếm, cho dù tu vi của Trần Trường Sinh ở trên kiếm đạo cao tới đâu, nhưng gặp tuyệt chiêu kiếm đạo có thể tự biến hóa tựa như hoa tuyết dày đặc như thế, còn có thể làm sao?

Kiếm của Từ Hữu Dung căn bản không có bất kỳ dừng lại, trong lúc Tông Tự sở giáo tập lên tiếng kinh hô, Trai kiếm phá tuyết lao ra, cách Trần Trường Sinh chỉ có hơn mười trượng, kiếm thế đã lướt qua cầu đá, đi tới trước người của hắn.

Không giống các cuộc chiến trước cửa Quốc Giáo học viện những ngày qua, Trần Trường Sinh không sử dụng Da Thức bộ, cố gắng thoát khỏi kiếm thế của đối phương để đoạt tấn công, bởi vì từng chiến đấu với Nam Khách nên hắn biết rõ, muốn so đấu tốc độ với thiên phượng huyết mạch, là lựa chọn phi thường ngu xuẩn.

Hơn nữa nếu hắn đã vẽ ra đạo ở trên cầu tuyết, Từ Hữu Dung đã tiếp nhận, như vậy hắn làm sao có thể rút lui? Hắn mắt ánh mắt yên tĩnh mà chuyên chú, nhìn đầy trời quang minh, không chút do dự, hai tay cầm kiếm, từ trên xuống dưới, hướng nơi quang minh rực rỡ nhất chém xuống!

Trên thuyền lớn vang lên tiếng cổ vũ của Đường Tam Thập Lục : "Đảo Sơn côn! PHÁ...!"

Trai kiếm của Từ Hữu Dung chưa thực sự chém xuống, phá khói tuyết mà tới chính là kiếm ý.

Giống như trước, Trần Trường Sinh hóa Quốc Giáo học viện Đảo Sơn côn thành kiếm, cũng không thể thật sự phá vỡ Đại Quang Minh Kiếm.

Quang minh trong khói tuyết, đã biến hóa thành ba đạo kiếm ý, mà Trần Trường Sinh cũng tương ứng thi triển ba kiếm.

Tất cả mọi chuyện đều phát sinh ở trong thời gian vô cùng ngắn ngủi.

Kiếm quang chiếu sáng Nại Hà kiều bị sương khói mưa bụi bao phủ, sau đó lại tan biến, một đạo nối tiếp một đạo.

Lạc Thủy phảng phất tiến vào trận giông tố giữa hè, thỉnh thoảng có tia chớp lóe lên.


Nhưng khói tuyết ngưng thành tầng mây, thu liễm nhưng vẫn còn cuồng bạo cường đại, không có bị tia chớp xé rách, di động tới bên kia cầu.

Vô luận những người trên thuyền hay là dân chúng hai bờ Lạc Thủy, cũng đã không cách nào thấy rõ ràng chi tiết trên Nại Hà kiều , tỷ như tay áo cùng lụa trắng lướt nhẹ, chỉ có thể mơ hồ thấy thân ảnh Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung trong mưa bụi cùng khói tuyết.

Từ Hữu Dung chậm rãi đi về phía trước phát ra thần thánh khí tức càng ngày càng đậm, quang minh uy áp càng ngày càng mạnh, giống như thần tượng trong Ly cung, mà Trần Trường Sinh đứng tại nguyên chỗ vẫn như lúc trước, bình tĩnh trầm mặc tựa như tảng đá, mặc cho nước chảy mạnh thế nào cũng không thay đổi hình dáng, không động tâm thần.

Một người lấy động, một người lấy tĩnh.

Tĩnh chính là tâm, động chính là kiếm.

Vô Cấu kiếm giống như tia chớp, Trai kiếm thì giống như một vầng mặt trời, nhưng trong mưa bụi cùng khói tuyết, trên thực tế càng giống hai chiếc thuyền chạy ở trên biển rộng lúc hoàng hôn, đón gió mà đi, lướt sóng mà đi, dần dần càng ngày càng gần, cuối cùng sẽ có một khắc gặp nhau.

Cho đến lúc này, kiếm của Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung còn không gặp nhau, nhưng kiếm ý đã gặp nhau vô số lần.

Trên Lạc Thủy phát ra vô số kiếm minh thanh thúy, ngay sau đó chính là tiếng lưỡi kiếm sắc bén cắt vào đồ vật cực kỳ cứng rắn.

Có trận pháp cường đại bảo vệ, cho dù tàu chiến cũng không thể đâm nát Nại Hà kiều, bị hai cây kiếm tạo ra quang hải cùng sóng lớn, lộ ra vẻ yếu ớt vô cùng, trên mặt cầu cứng rắn xuất hiện vô số vết rách, mảnh đá văng ra trong nháy mắt lại bị kiếm thế nghiền nát, trên lan can hai bên có thêm vô số vết nứt nhỏ như mạng nhện, chút ít tượng đá lẳng lặng nhìn Lạc Thủy vô số năm tức thì bị kiếm ý phiêu tiên cắt thành mảnh nhỏ.

Dân chúng hai bờ Lạc Thủy cách xa một chút, thấy không rõ hình ảnh trên cầu , chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng lập lòe trong tuyết, nghe được thanh âm, nhưng dù như thế, tâm thần cũng vẫn kích động bất an, những người trên thuyền đứng gần chút ít, tức thì bị kiếm chiêu tuyệt diệu trong mưa bụi khói tuyết rung động hô lên thành tiếng.

"Đó là Thiên Đãng kiếm pháp!"


"Ngư Ca Tam Xướng!"

"Hắn làm sao biết kiếm pháp của Tuyệt Tình tông!"

Tiếng kinh hô đến từ phía dưới, mọi người đứng ở mũi tàu nhìn Nại Hà kiều, trầm mặc không nói.

Đúng vậy, trên thế giới này quả thật không có loại kiếm pháp nào có thể phá vỡ Đại Quang Minh Kiếm hoàn toàn, bởi vì kiếm chiêu của Thánh Nữ phong quá mức phi thường, thời khắc quang minh hiện lên trong sương khói, Trần Trường Sinh nhớ tới ghi lại trên Đạo Tàng, cũng có cảm khái như vậy —— hắn chưa từng thấy kiếm pháp phiền phức gần như bao quát vạn vật, rồi lại đơn giản mà phù hợp với quy tắc thiên đạo như thế , thậm chí ngay cả tưởng tượng cũng không tưởng tượng tới, Đại Quang Minh Kiếm đã là điểm cuối cùng của kiếm đạo, từ khi học đạo tới nay, hắn chỉ ở trên cánh đồng tuyết Ma vực thấy Tô Ly chém ra thông đạo bằng Già Thiên kiếm, mới có cảm thụ tương tự như vậy.

Lấy kiếm đạo tu vi hiện tại của hắn, muốn phá vỡ Đại Quang Minh Kiếm, chỉ có hai phương pháp, đó chính là vận dụng một thức cuối cùng của Ly sơn pháp kiếm, hoặc là như ban đầu ở Chu viên, hoặc là ở Tầm Dương thành đối mặt với Chu Lạc, vận dụng vạn kiếm trong kiếm trì đang trong Tàng Phong vỏ kiếm, nhưng mà kết cục của lựa chọn trước tất nhiên là đồng sanh cộng tử, không cách nào lựa chọn, lựa chọn sau thì chính bản thân hắn đều không thể khống chế hậu quả khi vạn kiếm xuất hiện, tiêu hao sẽ vượt xa hắn thôi diễn tính toán thời gian bảy ngày, cho nên cũng không thể lựa chọn.

Cuối cùng, hắn sử dụng phương pháp là kiếm thứ ba mà Tô Ly dạy cho hắn, cũng là một kiếm mà bản thân Tô Ly cũng không học được. Chẳng qua lần này hắn chỉ dùng kiếm ý, mà không phải sử dụng bản thân một kiếm kia, hắn không dùng một kiếm kia để phòng thủ, chẳng qua chỉ dùng chữ Bổn trong một kiếm kia, bởi vì phương pháp này đánh giá thế nào cũng thấy rất đần.

Hắn dùng vô số kiếm để phá một kiếm của Từ Hữu Dung.

Quang minh chiếu rọi thế tục, có thể như hết thảy kiếm ý thiên thượng nhân gian.

Vậy hắn sẽ đem tất cả kiếm thiên thượng nhân gian, thi triển ra toàn bộ.

Loại phương pháp này rất đần, nhưng có thể học tất cả kiếm pháp thiên thượng nhân gian, hơn nữa biết thời khắc nào xuất kiếm nào, sử dụng ra sao, mới có thể ở trước quang minh, phá vô hình chi hình, vô ý chi ý, làm sao có thể là kẻ ngốc chứ?

Dưới thuyền lớn chút ít giáo tập cùng học sinh Thanh Đằng chư viện xem không hiểu, các đại nhân vật đứng ở mũi tàu lại vô cùng rõ ràng điểm này.

Cho nên nhìn kiếm ý tung hoành thiên địa trên cầu, bọn họ trầm mặc thời gian rất lâu.

Lễ bộ Thượng thư không phải là người tu đạo, không kềm nén được hỏi: "Bao nhiêu kiếm rồi?"


Lăng Hải chi vương mặt không chút thay đổi nói: "Trần viện trưởng đã thi triển bốn mươi ba kiếm."

Ti Nguyên đạo nhân tâm tình phức tạp nói: "Một kiếm vẫn còn chưa hết."

Hai vị cự đầu của Quốc Giáo nói đều đúng, hơn nữa cũng không phải chia ra nói Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung.

Đại Quang Minh Kiếm của Từ Hữu Dung quả thật còn chưa thi triển hoàn toàn.

Bốn mươi ba kiếm của Trần Trường Sinh , dĩ nhiên có thể lý giải làm một kiếm.

Mũi tàu một mảnh an tĩnh, trên thực tế thời điểm ban đầu, vẫn có người nói chuyện.

Khi Trần Trường Sinh thi triển đến kiếm thứ sáu, Tô Mặc Ngu nhẹ nói: "Ta thua."

Khi Trần Trường Sinh thi triển đến kiếm thứ chín, một thần tướng từ quan ải về báo cáo công tác khẽ cau mày, lắc đầu.

Khi Trần Trường Sinh thi triển đến kiếm thứ mười một kiếm, Tiết Hà nhẹ nhàng vuốt ve chỗ cụt tay của mình.

Khi Trần Trường Sinh thi triển đến kiếm thứ hai mươi bảy, Chiết Tụ lắc đầu. Nếu như hắn và Trần Trường Sinh chính diện đối kháng, ở thời khắc này sẽ thua, dĩ nhiên là nói luận kiếm, cũng không phải là chiến đấu sinh tử. Sau đó hắn nhìn Đường Tam Thập Lục một cái, có chút không giải thích được, nghĩ thầm chẳng lẽ ngươi có thể chống đỡ được nhiều hơn ta.

Đường Tam Thập Lục vẫn không nói chính mình lúc nào sẽ thua, lúc này lại cảm khái nói: "Chúng ta học kiếm đều học đến trên người con chó hay sao?"

Mũi tàu rất nhiều người sắc mặt trở nên có chút khó coi, nhưng không cách nào phản bác.

Thế nhân đều biết Trần Trường Sinh đọc một lượt Đạo Tàng, chẳng lẽ hắn còn học được toàn bộ kiếm pháp trên thế gian này ư?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận