Trạch Thiên Ký

Vị đạo sĩ họ Ngô kia rất bình thường không có danh tiếng gì nổi bật, bình sanh chỉ để lại ba quyển sách cùng với bản miêu tả về trận pháp này. Trần Trường Sinh thời điểm ban đầu chỉ nghĩ xem qua một chút, không có hi vọng quá lớn, nhưng càng xem càng cảm thấy có điểm nào đó không đúng —— vị Ngô đạo sĩ kia ở trong bản miêu tả này ghi lại trận pháp cũng rất đơn giản, thậm chí có thể nói có chút vụng về, ở người tu đạo thành công xem ra hoàn toàn không đáng giá để mỉm cười một cái, nhưng hắn ở trong mấy tờ phía trên mơ hồ thấy được dấu vết của trận pháp ở Chử Thì lâm.

Thời gian chậm chạp trôi qua, Trần Trường Sinh tiếp tục xem sách, không có một tia lo âu cùng phiền não, ánh mắt bình tĩnh mà kiên định.

Hắn đã hứa với hắc long, sẽ cứu nàng ra, như vậy hắn nhất định sẽ làm được, năm nay không được, sang năm không được, cuối cùng sẽ có một năm nào đó làm được. Hắn tin chắc, nhất định hắc long sẽ không bị nhốt mấy trăm năm nữa trong lòng đất. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết của mọi chuyện đều phải thành lập trên cơ sở hắn có thể sống qua hai mươi tuổi.

"Mấy đêm trước, ta thấy được một thanh kiếm đang thiêu đốt... Rất lợi hại."

Một đạo thanh âm lạnh lùng mà thanh thúy vang lên ở phía sau hắn. Không biết lúc nào, hắc long lặng yên không một tiếng động bay tới phía sau hắn, nhắc tới thanh kiếm thiêu đốt kia, sâu trong mắt rộng hiện lên vẻ sợ hãi: "Cái đó đúng... là kiếm của Tô Ly ư?"

Trần Trường Sinh cũng đã sớm xác nhận giới tính của hắc long, hơn nữa nghe qua thanh âm của nàng, nhưng vẫn còn có chút chưa quen.

Ở trên con đường vạn dặm nam quy, hắc long bởi vì ban đầu giúp hắn trấn áp thương thế ở Chu viên, thần hồn tiêu hao quá kịch liệt, tuyệt đại đa số thời gian đều đang ngủ say, nhưng không thể không thừa nhận, nó không chịu tỉnh lại còn có một nguyên nhân trọng yếu, chính là không muốn bị Tô Ly phát hiện.

Khi đó Tô Ly đã bị thương nặng, ngay cả người bình thường cũng không bằng, hắc long vẫn theo bản năng cảm thấy sợ hãi đối với hắn. Lúc đầu ở tuyết sơn trong ôn tuyền, nàng đã cảm giác thấy, kiếm của Tô Ly... từng chém qua rất nhiều đồng tộc của nàng, thậm chí đồng tộc còn cường đại hơn so với nàng.

"Tô Ly tiền bối cùng Thánh Hậu nương nương chiến một cuộc, kết quả cuối cùng... Hẳn là ngang tay sao?"

"Như vậy ngươi thì sao? Nhiều ngày như vậy cũng không đến gặp, nhất định là bề bộn nhiều việc, đang bận rộn cái gì?"

"Ta tranh thủ thời gian nghiên cứu trận pháp."

Trần Trường Sinh liếc nhìn bức họa hai vị thần tướng cao lớn trên thạch bích, nói tiếp: "... Thời gian khác, ta chuẩn bị cho một cuộc chiến."

"Ngươi là Giáo Hoàng đời sau, ai dám khiêu chiến ngươi chứ?"

"Thật là nhiều người."

"Ngươi có thể không đánh với bọn hắn."

"Người kia thì không được."

"Ai?"


"Từ Hữu Dung."

"... vị hôn thê của ngươi?"

Hắc long thanh âm chẳng biết tại sao trở nên đạm mạc, âm điệu giảm đi rất nhiều chập chùng.

Trần Trường Sinh không chú ý tới điểm này, nói: "Ta cũng không biết hiện tại nàng còn tính là vị hôn thê của ta hay không."

Hắc long trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, nói: "Nói nghe một chút."

Trần Trường Sinh do dự một chút, sau đó đem chuyện xảy ra gần đây kể lại hoàn chỉnh cho hắc long, vô luận trước sau Nại Hà kiều, hay là sau đó đêm tuyết vào cung, thậm chí ngay cả chút ít tâm tình nhỏ bé nhất trong đáy lòng hắn cũng không có bất kỳ giấu diếm.

Đây là lần đầu tiên hắn kể về chuyện giữa mình và Từ Hữu Dung, mặc dù hắn đã nói với Đường Tam Thập Lục, nhưng tuyệt đối cũng không nói tới chi tiết cụ thể, sở dĩ không có chút nào giấu diếm đối với hắc long, là bởi vì hắc long từng cứu mạng hắn mấy lần, hắn vô cùng tín nhiệm đối với hắc long—— mặc dù hắn biết lấy thọ nguyên khá dài của Long tộc, con hắc long này mới vừa tiến vào thời kỳ trưởng thành, nhưng dù sao nó đã sống mấy trăm năm, trong vô thức hắn coi nàng là tiền bối đức cao vọng trọng.

Nói tóm lại, hắn vô cùng tín nhiệm đối với hắc long, hơn nữa cảm thấy rất thoải mái, cho nên đem rất nhiều chuyện nói tỉ mỉ một lần.

Không gian dưới đất một mảnh u tĩnh, trên thạch bích bỗng nhiên xuất hiện một đạo tuyết sương, che phủ mặt hai vị truyền kỳ thần tướng.

Hắc long rơi xuống, mắt rồng đen nhánh phản chiếu thân ảnh của Trần Trường Sinh, sau đó nó chậm rãi há miệng ra.

Gần nhất mấy lần tới Bắc Tân kiều, mỗi khi Trần Trường Sinh nghiên cứu trận pháp, suy tư kế sách thoát khốn cho hắc long tới tâm lực quá mệt mỏi, hắc long sẽ khẽ cúi cái đầu cao quý, phun long tức lãnh đạm nhưng nhẹ nhàng khoan khoái trợ giúp Trần Trường Sinh khu trừ mỏi mệt , khôi phục tinh thần, giống như lúc trước như vậy.

Trần Trường Sinh đã thành thói quen như thế, lúc này nhìn thấy động tác của hắc long , rất tự nhiên nhắm hai mắt lại, chuẩn bị nghênh đón hàn khí mang theo tinh điểm tuyết sương.

Ngao ô, một tiếng long ngâm trầm thấp mà lạnh lùng vang lên.

Một đạo long tức rơi vào trên mặt cùng trên người Trần Trường Sinh.

Không phải là hàn khí mang theo tinh điểm tuyết sương, mà là huyền sương cự long long tức thực sự.

Chỉ trong nháy mắt, thân thể Trần Trường Sinh đã bị đông cứng, biến thành một khối băng trong suốt.

...


...

Nước nhẹ nhàng ve vuốt khối băng, phát ra thanh âm ào ào.

Nơi này không phải là Lạc Thủy, mà là ao nhỏ trong hoàng cung, bởi vì có trận pháp tồn tại, trong hoàng cung bốn mùa như mùa xuân, hồ nước tuy nhỏ, cũng không có đóng băng.

Chuyện này đối với Trần Trường Sinh mà nói, là chuyện tốt, cũng không phải chuyện tốt.

Một khối băng trong suốt khổng lồ, ở trong ao nước không ngừng chập chùng , hắn thì đang đông cứng trong khối băng này.

Sở dĩ nói hồ nước không đóng băng là chuyện tốt, là bởi vì được nước rửa qua, khối băng có thể mau chóng tan đi. Sở dĩ nói cũng không phải là chuyện tốt, đó là bởi vì nước ao không ngừng chập chùng, khối băng trong đó trôi nổi bất định, thỉnh thoảng quay cuồng , hắn ở bên trong rất khó chịu, hơn nữa rất lúng túng.

Lúng túng loại tâm tình này, bình thường là ở trong tình huống bị người ta nhìn thấy mới có thể phát sinh.

Nếu như không có ai thấy, bất kể ngươi giống Đường Tam Thập Lục ở trong rừng tuyết ôm cây không ngừng nấc, hay là như hắn lúc này đông cứng trong khối băng ba chìm bảy nổi, cũng là chuyện không sao cả, Trần Trường Sinh lúc này cảm thấy rất lúng túng, bởi vì vẫn có người đang nhìn hắn.

Chính xác hơn, đây không phải là người.

Hắc dương đứng ở bên hồ nước, khẽ nghiêng đầu, nhìn hắn trong khối băng trong hồ nước.

Nó đã nhìn thời gian rất lâu, tựa như cảm thấy chuyện này rất thú vị, nhưng lại thủy chung không có rời đi.

Cho nên Trần Trường Sinh cảm thấy càng ngày càng lúng túng.

Nếu như lúc này hắn có thể phá vỡ khối băng, dĩ nhiên đã sớm làm rồi, chẳng qua là long tức của huyền sương cự long quả nhiên không giống tầm thường, hẳn là trực tiếp đem thức hải thân thể cùng nhau đông cứng, cho dù hắn hiện tại đã hoàn toàn nắm giữ Liệu Thiên kiếm, có thể ngưng kiếm ý thành ngọn lửa, cũng không có cách nào đem khối băng quanh người phá vỡ.

Hắn dùng thời gian rất lâu, cũng chỉ có thể khó nhọc hòa tan một tầng băng thật mỏng trên mặt, miễn cưỡng mở mắt.

Thời gian chậm chạp trôi qua, khối băng tiếp tục chìm nổi, hắc dương tiếp tục có chút hăng hái đứng nhìn, tựa như không rõ hắn đến tột cùng đang làm cái gì, hay là đang luyện loại đạo pháp gì?

Băng trước mặt Trần Trường Sinh hòa tan càng ngày càng nhiều, sau khi mở mắt rốt cục có thể mở miệng, hắn vội vàng hô lên với hắc dương: "Xin hãy giúp ta."


Cũng bởi vì tiếng hô này, nước băng theo mũi miệng của hắn chảy ngược vào, hắn sặc rất khó chịu.

Mặc dù thanh âm rất yếu ớt ,nhưng hắc dương đã đọc được khẩu hình của hắn.

Giống như mỗi một lần trong hai năm quá khứ, thời điểm Trần Trường Sinh cần trợ giúp, hắc dương cũng sẽ đáp lại yêu cầu của hắn.

Hắc dương chậm rãi đi vào trong hồ nước, dùng sừng đem khối băng đẩy lên trên tảng đá, sau đó cúi đầu khẽ dùng sức.

Chỉ nghe rắc rắc phần phật một tiếng giòn vang, khối băng từ đó nứt ra, Trần Trường Sinh rơi xuống.

Hắn cả người cũng bị nước làm cho ướt nhẹp, bị đông lạnh vô cùng thảm, sắc mặt tái nhợt, u phủ cùng thức hải cũng bị hàn khí xâm nhập, lại bị nội thương không nhẹ.

Trong mắt của hắn hiện lên vẻ sợ hãi cùng ngơ ngẩn.

Tại sao hắc long bỗng nhiên trở nên lãnh khốc thô bạo như thế? Mình rốt cuộc đắc tội với nó chỗ nào?

Tuyết vân phía trên hoàng cung dần dần tản mát , lộ ra vầng mặt trời nhu hòa tựa như giả dối.

Mặt trời dù nhu hòa thế nào, cuối cùng là mặt trời chân thật, ánh mặt trời là ấm áp như vậy.

Trần Trường Sinh từ vỏ kiếm lấy ra một bộ xiêm y dự bị, bởi vì tay chân bị đông cứng, dùng thời gian rất lâu mới khó nhọc thay xong.

Hắn tựa vào bên cạnh cây cột trong cung điện vắng lạnh, nhắm mắt lại, bắt đầu mượn ánh mặt trời khôi phục nhiệt độ.

Hắc dương chậm rãi khuất lên chân trước, lẳng lặng đứng ở bên cạnh hắn, sau đó cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại.

...

...

Thật lâu sau, Trần Trường Sinh hồi tưởng lại cái ngày mùa đông năm ấy, cuối cùng sinh ra rất nhiều cảm khái cùng buồn bã nhàn nhạt.

Khi đó hắn còn rất trẻ, cho nên không hiểu rất nhiều chuyện, rất nhiều chi tiết cũng không chú ý tới.

Chi tiết ở dưới đất được dạ minh châu chiếu rọi, đã được ánh mặt trời chiếu sáng bên hồ nước.

Hắn cho rằng hắc long là tiền bối, là có thể tín nhiệm , là đối tượng có thể dễ dàng tâm sự thật lòng.

Trong những lời này, có hai nơi là tuyệt đối sai lầm.


Hắc long dĩ nhiên đáng giá để hắn tín nhiệm, nhưng nàng không phải là tiền bối, nàng nghe chuyện giữa Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung, cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Bởi vì nàng là tiểu cô nương, nàng có đầy đủ lý do để tức giận.

Huyệt động dưới đất u ám hàn lãnh, tiểu cô nương đang ăn gì đó.

Nàng không muốn lấy bộ dáng hắc long ăn cơm ở trước mặt Trần Trường Sinh, bởi vì như vậy sẽ quá mức gió cuốn mây tan, không có mỹ cảm, nàng sợ làm hắn sợ.

Nhưng Trần Trường Sinh không hiểu, cho nên nàng rất tức giận.

Nàng nghe được Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung ở Nại Hà kiều gặp gỡ, cũng rất tức giận.

Nàng trước kia từng nghĩ, nếu như hắn cuối cùng không biết chuyện này thì tốt, kết quả... không biết là do thức ăn hay là tức giận, gương mặt của nàng khẽ khua lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy vẻ mất hứng, vết máu như nốt ruồi chu sa tràn đầy sát ý, đồng tử uy nghiêm hiện tại tràn đầy ủy khuất.

"Phụ tâm lang! Nếu không phải bởi vì ngươi ở trên Nại Hà kiều cũng có một vết thương ở mi tâm, khá giống với ta... lúc trước ta đã nuốt sống ngươi rồi."

Nàng hai tay cầm lấy lam long tôm, tựa như cầm cây mía, oán hận mà gặm, đồng thời hung hăng, oán hận mà nghĩ .

Không bao lâu, mấy chục món ăn Trần Trường Sinh mang đến, đã bị nàng ăn sạch sẽ.

Dưới áo đen , bụng của nàng chỉ hơi hơi nhô lên.

Sau đó, nàng chậm rãi cúi đầu, ngồi ở trong cái bóng của mình.

Thật ra thì nàng không cần ăn gì cả.

Ăn gì, cũng chỉ là ăn một mình.

Nàng chẳng qua không muốn ăn cơm một mình.

Nàng đã một mình ăn cơm mấy trăm năm.

Nàng muốn có thể có người cùng nhau ăn cơm.

Hoặc là không ăn cơm, hàn huyên một chút cũng tốt.

Không hàn huyên cũng được, ngồi một chút cũng tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận