Trạch Thiên Ký

Hắn đã gặp vị trung niên phụ nhân này rất nhiều lần, cũng không thấy xa lạ gì.

Hắn từng suy đoán thân phận của nàng rất nhiều lần, nhưng tìm không được nửa điểm đầu mối, cảm giác rất thần bí, nhưng tất nhiên nàng là đại nhân vật trong hoàng cung.

Tối nay kinh đô nổi lên mưa gió, mưa nhỏ đã ập xuống, lấy thân phận địa vị của trung niên phụ nhân, theo đạo lý mà nói, căn bản không nên xuất hiện tại nơi này.

Trần Trường Sinh bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng, cảm thấy nước mưa rơi vào trên mặt đã trở nên hàn lãnh.

Hoặc là, nàng tới để giết mình?

Cũng may chuyện này không phát sinh, nếu không hắn sẽ cảm thấy có chút khổ sở.

Trung niên phụ nhân ngón tay gõ nhẹ, như bình thường ý bảo hắn ngồi xuống, uống trà.

Trần Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm.

Bách Thảo Viên rừng cây đối với hắn mà nói có ý nghĩa rất lớn, đây là địa phương duy nhất mà hắn có thể bình tâm tĩnh ý ở nơi kinh đô này.

Trong hai năm, mỗi đêm ngồi uống trà với trung niên phụ nhân này, là lúc hắn có thể bình tâm tĩnh ý.

Nếu như trung niên phụ người lựa chọn phiến rừng cây này, cái bàn uống trà này để giết hắn, hắn sẽ cảm thấy không vui.

Hắn rất thích cảm giác tĩnh tọa không phải nói lời nào này, rất thoải mái, rất tự tại, rất dễ dàng để cho hắn nhớ tới Tây Trữ trấn...

Hắn hơi nhíu lại chân mày, bởi vì hiện tại hắn không thích nhớ tới Tây Trữ trấn.

Được rồi, nhưng con suối đằng sau miếu cũ kia vẫn trong suốt.

Lông mày của hắn dần dần giãn ra.

...

...

Nhìn hắn nhíu mày, nhìn giãn chân mày, nhìn vẻ ngây ngô trên mặt hắn, mới nhớ tới, a, phải vài ngày nữa hắn mới tròn mười bảy tuổi, nhưng đây không phải là giả hay sao? Nhưng đúng thật là một tiểu tử rất giỏi, cho dù sắp chết rồi, còn có thể dừng bước lại, ở bên cạnh bàn trong rừng bưng chén bạch trà ấm áp, còn có thể có thời gian suy nghĩ việc khác.

Khóe môi Thiên Hải Thánh Hậu dần dần nhếch lên rất chậm chạp, giống như đang hàm chứa nụ cười ở bên trong.


Nếu như người trẻ tuổi này thật sự là con của mình, có thể cũng là chuyện không tồi, ít nhất sẽ không làm cho nàng quá mất thể diện, như vậy thời điểm ta nhìn thấy ngươi chết đi, có lẽ có thể cảm nhận được nhiều cảm thụ mà mình muốn cảm thụ hơn, do đó ở trong mãn thiên tinh không tìm được dấu vết thiên đạo đang ẩn giấu, cuối cùng đạt được tự do chân chính.

Khóe môi Thiên Hải Thánh Hậu dần dần bình tĩnh cũng rất chậm chạp, cho nên không biết nụ cười này đã đi nơi nào.

Nàng lẳng lặng nhìn Trần Trường Sinh, vươn một ngón tay điểm vào mi tâm của hắn.

Trần Trường Sinh giật mình cảm thấy hơi kinh hãi, nhưng không né tránh.

Không phải hắn không muốn tránh, mà là hắn tránh không được.

Vô luận mới vào kinh đô, hay là hiện tại, vô luận nàng làm gì với hắn, hắn cũng không có cách nào phản đối.

Thời điểm ban đầu, hắn có chút không thích ứng, nhất là có đôi khi bị nàng nâng cằm, khẽ vuốt gương mặt, lại càng có cảm giác nhục nhã, nhưng sau đó... Có thể là đã quen rồi.

Đầu ngón tay nhẹ chạm vào, trong thức hải mơ hồ vang lên một tiếng phá hủy cực kỳ nhỏ, tựa như một bọt khí bị phá vỡ.

Gió đêm xuyên qua Bách Thảo Viên, mang đến mùi thơm của dược thảo và linh quả, còn có chút mùi vị chỉ có nàng có thể ngửi thấy được.

Bởi vì ngón tay của nàng vừa chạm vào hắn, đã đâm thánh quang do Từ Hữu Dung thi triển, thần thức của nàng mang đến cơn gió nhẹ, trong gió có khí tức của hắn.

Nàng lẳng lặng nhắm mắt, cẩn thận cảm nhận đạo khí tức kia, vẻ mặt dần dần trở nên dịu dạng.

Đạo khí tức kia quả nhiên như xuân như gió, làm người ta say mê, rất khó tưởng tượng, nếu như hoàn toàn phóng thích ra ngoài, có ai có thể chống cự được hấp dẫn như vậy.

Nàng mở mắt, nhẹ nhẹ gõ gõ mặt bàn, ý bảo Trần Trường Sinh uống trà.

Trần Trường Sinh vẫn nắm chén trà ở trong tay, đưa lên miệng nếm một chút, sau đó đem chén trà để xuống.

Hắn nhìn trung niên phụ nhân, muốn mở miệng nói điều gì đó, sau đó lại khép miệng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói ra.

"Ta... sau này có thể sẽ không tới nơi này nữa."

Hắn dừng một chút, nhìn nàng tiếp tục nói: "Ta là Trần Trường Sinh."

Nàng lẳng lặng nhìn hắn, vẻ mặt không có bất kỳ biến hóa nào.

Trần Trường Sinh đầu tiên cảm thấy giật mình, sau đó nở nụ cười tự giễu, trong hai năm đã gặp nhiều lần như vậy, cảnh giới thực lực của trung niên phụ nhân sâu không lường được, tự nhiên đã sớm biết lai lịch của mình.


"Nếu ngài biết ta là ai, đại khái cũng biết tình huống bây giờ của ta rồi." Hắn cúi đầu nhìn màu sắc nhạt như nước trong trong chén trà, thanh âm cũng nhẹ nhàng như nước: "Đến hiện tại ta vẫn không biết ngài là ai, cũng có thể bởi vì như vậy, những chuyện ta cảm thấy không dễ nói cho người khác, đều có thể nói với ngài."

Nàng lẳng lặng nhìn hắn, vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Ở trong suy nghĩ của Trần Trường Sinh, hoặc là nói hắn nguyện ý coi đây là một loại khích lệ.

Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta sắp chết."

Sau đó hắn bắt đầu kể lại câu chuyện của mình, bắt đầu từ trước khi ra đời, đương nhiên là kết quả Thiên Cơ lão nhân thôi diễn đưa ra suy đoán, sau đó nói đến chuyện sau khi ra đời, đó là hình ảnh Dư Nhân sư huynh miêu tả cho hắn, con suối cùng với hoàng kim cự long, tiếp theo nói đến cuộc sống trong miếu cũ ở Tây Trữ trấn, vừa nói đến kinh đô từ hôn cùng với sau đó phát sinh những chuyện này, cho đến khi nói đến hiện tại.

Thời điểm còn ở Tây Trữ trấn, không có ai nói chuyện với hắn, cho nên hắn cũng dưỡng thành tính tình trầm mặc ít nói, đi tới kinh đô mới trở nên khá hơn, nhất là sau khi quen biết Đường Tam Thập Lục, thỉnh thoảng hắn cũng phát hiện mình có chút dông dài, cùng Từ Hữu Dung ở chung một chỗ , cũng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đều không nhiều bằng lời nói tối nay.

Hắn đem cuộc đời của mình tổng kết lại, sau đó nhẹ nhàng kể cho nàng nghe.

"Ma Quân đi Hàn sơn, lúc ấy ta đã cảm thấy hoài nghi, nhưng ta không có chứng cớ, nhưng tình hình bây giờ... rất rõ ràng, ta biết sư phụ đang lợi dụng ta."

Hắn cuối cùng nói: "Nhưng đúng là ta có bệnh, cuối cùng là vấn đề số mệnh không tốt, ta có thể trách cứ được ai đây?"

Vô luận hắn nói gì, nàng cũng chỉ lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng uống một ngụm trà, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Tựa như miếu cũ ở Tây Trữ trấn, hoàng kim cự long, Thánh Quang đại lục, Trần Huyền Bá, Chu Độc Phu, những cái tên này đối với nàng không có chút rung động nào cả.

Kết thúc câu chuyện, Trần Trường Sinh cảm thấy miệng đã khô, đem trà còn trong chén uống nất, mới cảm thấy nàng thực sự quá mức bình tĩnh.

Điều này làm nàng trở nên càng thêm thần bí trong mắt của hắn.

"Ngài... Đến tột cùng là ai vậy?"

Hắn nhìn nàng tò mò hỏi.

Bách Thảo Viên rất an tĩnh, không có một luồng gió, tự nhiên không có tiếng gió, mưa nhẹ bỗng nhiên ngừng lại, tự nhiên cũng không có tiếng mưa rơi.

Ngay cả tiếng côn trùng râm ran dưới chân tường cùng trong bụi cỏ cũng đã biến mất.

Sau thời gian an tĩnh rất lâu, bỗng nhiên vang lên một giọng nói.


"Ta là ai?"

Trần Trường Sinh giật mình dị thường, bởi vì những lời này do nàng nói.

Hắn nghe rất rõ ràng, ba chữ kia từ đôi môi của nàng nói ra.

Hắn vẫn luôn cho rằng nàng không thể nói được.

Hai năm qua, vẫn luôn chỉ có mình hắn nói chuyện, nàng cho tới bây giờ vẫn không nói một lời.

Nhưng thì ra nàng có thể nói, nàng chẳng qua là không muốn nói mà thôi.

Nàng đến tột cùng là ai?

Ngoài khiếp sợ, Trần Trường Sinh bỗng nhiên sinh ra cảnh giác cùng bất an cực kỳ mãnh liệt.

Bởi vì nàng đã đứng lên.

Nàng bỗng nhiên trở nên vô cùng cao lớn, giống như là một ngọn núi bỗng nhiên xuất hiện trong thiên địa.

Nàng chậm rãi đem hai tay đưa đến sau lưng, ống tay áo nhẹ phẩy, trong rừng cây đã có gió lớn nổi lên.

Nàng từ trên cao nhìn xuống nhìn Trần Trường Sinh, vẻ mặt hờ hững, nhiệt độ trong rừng cây đột nhiên trở nên giảm bớt mấy phần.

Gió đêm nhẹ phẩy qua gương mặt của nàng, hai hàng lông mày kéo dài tới tóc mai, giống như thanh kiếm sắp sửa phi hành, càng giống như một đôi cánh sắp sữa bay lên.

Ánh mắt của nàng trở nên phá lệ hữu thần trầm tĩnh, tựa như có tinh thần ẩn chứa bên trong.

Dung nhan cực kỳ bình thường, chỉ trong mấy tức thời gian đã biến thành gương mặt xinh đẹp nhất mà mọi người có thể tưởng tượng ra.

Trên người nàng tỏa ra khí tức trở nên vô cùng cường đại.

Nàng là ai?

Nàng dĩ nhiên chính là Thiên Hải Thánh Hậu duy ngã độc tôn khắp trên trời dưới đất.

Rừng cây trở nên càng thêm an tĩnh.

Trần Trường Sinh cầm lấy chén trà, khiếp sợ quên cả việc để xuống.

Không biết qua bao lâu, hắn mới đã tỉnh hồn, đem chén trà đặt lên trên bàn.

Hắn trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó nhìn chén trà nói rõ: "Người khỏe."


Hai chữ rất đơn giản, hẳn là có lễ số, nhưng không nên xuất hiện giữa hắn và nàng.

Thanh âm của hắn rất bình tĩnh, tâm tình lại phức tạp khó có thể tưởng tượng.

Đồng thời, hắn thuận tiện suy nghĩ rõ ràng một số vấn đề.

Thời điểm Từ Hữu Dung vào Chu viên, cũng đã từng dịch dung, không có ai có thể nhận ra nàng, sau nàng nói đó là một loại bí pháp của Thanh Diệu Thập Tam ti. Nhưng hắn đọc một lượt Đạo Tàng, chưa từng nghe nói tới bí pháp này.

Lúc này hắn đã hiểu, Từ Hữu Dung dịch dung cùng thủ đoạn của Thánh Hậu giống nhau, hoặc là bởi vì phượng hoàng có thể tùy hóa hình hay sao?

"Chẳng lẽ ngươi không định gọi ta một tiếng mẫu thân ư?" Thiên Hải Thánh Hậu nhìn hắn nói.

Lúc nói những lời này, thanh âm của nàng rất đạm mạc, nhưng không biết có phải thật sự không có loại tâm tình gì khác hay không.

Trần Trường Sinh ngẩng đầu lên, nhìn về nữ nhân xinh đẹp đến mức người ta không dám trực tiếp nhìn nàng, nghĩ thầm đây là mẫu thân của mình ư?

Trong những năm sau khi được sư phụ nhặt từ bên suối trở về Tây Trữ trấn miếu cũ, dĩ nhiên hắn đã suy nghĩ tới chuyện này rất nhiều lần, cha mẹ của mình là ai, nhưng vẫn không có được đáp án.

Cho đến năm ngoái lời đồn đãi kia bắt đầu truyền khắp kinh đô, hắn mới bắt đầu một lần nữa suy nghĩ chuyện đó, sau đó đoạn thời gian trước ở Hàn sơn, chiếm được căn cứ xác thực nào đó.

Vô luận trước hay sau lời đồn, hắn cũng thỉnh thoảng từng suy nghĩ, nếu như gặp nhau... sẽ là cảnh tượng như thế nào , chính mình phải làm như thế nào, cho dù lúc trước từ cửa sổ tiểu lâu trong Quốc Giáo học viện nhảy ra ngoài, quyết ý đi hoàng cung tới gặp nàng, hắn cũng vẫn đang suy nghĩ những vấn đề này.

Song sau khi chân chính gặp nhau, hắn mới phát hiện toàn bộ mọi chuẩn bị đều không còn ý nghĩa .

Tâm thần của hắn có chút hoảng hốt, thân thể của hắn có chút lạnh lẽo như băng.

Hắn nhìn khuôn mặt mỹ lệ hờ hững vô tình của nàng, không tìm được dù chỉ một tia cảm giác mà hắn từng mong ước, tỷ như ấm áp.

Thiên Hải Thánh Hậu cảm giác được sự biến hóa trong tâm tình của hắn, nhíu mày nói: "Thật vô dụng, ban đầu ta không nên sinh ngươi ra mới đúng."

Thời điểm nói những lời này, hai hàng lông mày như kiếm của nàng tựa như sau một khắc sẽ bay thẳng tới bầu trời đêm.

Hơn nữa vẻ hờ hững trên mặt của nàng càng làm người ta thấy lạnh lẽo.

Trần Trường Sinh có chút tức giận, hơi thở trở nên thô bạo: "Ta vừa rồi đã đi giết Chu Thông ."

Những lời này xuất hiện trong thời điểm hiện tại, có chút đột ngột, có chút mạc minh kỳ diệu.

Thiên Hải Thánh Hậu nói: "Muốn chứng minh mình có chút tác dụng ư? Có dũng khí đối mặt với thế giới này ư? Tìm ta muốn mấy viên kẹo để ăn sao?"

Trần Trường Sinh nghĩ thầm không phải như thế, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, có một số việc ngươi không cần , ta cũng có thể không cần , ta có dũng khí đi giết Chu Thông, cũng có dũng khí đối mặt với ngươi.

Cho dù chúng ta là mẫu tử, cho dù ngươi là một vị mẫu thân lãnh khốc đến mức sẽ đích thân giết chết con mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận