Trạch Thiên Ký

Cách xa vạn dặm, Tây Trữ miếu cũ, dòng suối ban đêm không tiếng động.

Thiên Hải Thánh Hậu nhìn tên tăng lữ bên kia suối, nói: "Ngươi hẳn rất rõ ràng, ta thủy chung cảnh giác là ai."

Tràng hạt trong lòng bàn tay của tăng lữ kia ngưng chuyển động, vẫn nhắm mắt, lạnh nhạt nói: "Bọn họ chưa từng đi qua bên kia, tự nhiên không nghĩ tới suy nghĩ của ngươi."

Nàng nói: "Ta cũng chưa từng đi qua."

Lúc này nàng còn ở đỉnh Thiên Thư lăng, chẳng qua tầm mắt rơi vào nơi đây cách xa mấy vạn dặm.

Cách xa hơn nữa, chỉ cần thiên địa có khí tức tương liên, thần hồn của nàng có thể đích thân đi đến.

Chính là nàng đang bên khe suối.

Tăng lữ suy nghĩ một chút, nói: "Có lý."

Thiên Hải Thánh Hậu nhìn hắn hỏi: "Đây có phải cục diện ngươi muốn nhất nhìn qua hay không?"

Tăng lữ kia nói: "Ta chưa từng nghĩ đến nhìn thấy được gì."

Thiên Hải Thánh Hậu lẳng lặng nhìn hắn, hỏi: "Ngươi là con của Kiến Thành Thái tử? Hay là cháu?"

Tăng lữ vẻ mặt toát ra một chút tâm tình hồi ức, trầm mặc một lát nhẹ nói: "Kiến Thành Thái tử là gia phụ."

Thiên Hải Thánh Hậu nhíu mày hỏi: "Trẫm không rõ, tại sao di tộc các ngươi lại liên thủ với hắn, phải biết rằng hắn là con chó đen của Thái Tông Hoàng Đế."

Tăng lữ chậm rãi nói: "Oán hận dù nhiều đến đâu cuối cùng cũng không thắng nổi thời gian cùng với khát vọng trở về, chúng ta muốn trở về."


Thiên Hải Thánh Hậu hỏi: "Nhưng các ngươi có nghĩ tới việc sẽ dẫn dị tộc đi theo hay không?"

Tăng lữ trầm mặc chốc lát, lắc đầu nói: "Di tộc không phải là dị tộc, nơi đây là cố hương của chúng ta, không có ai có tư cách ngăn cản chúng ta trở về."

Thiên Hải Thánh Hậu nói: "Ngươi có dám chắc dị tộc sẽ không sinh ra dị tâm đối với đại lục này ư?"

Tăng lữ trầm mặc, không nói gì thêm.

Nước trong dòng suối nhỏ đã bị thần hồn cường đại của hai vị cường giả này làm đọng lại.

Huyết thủy ngưng tụ thành hoa sen ở trên mặt nước hoặc phía đông hoặc phía tây, cây bên khe suối trong gió lúc yên lúc động.

...

...

Một trận mưa thu một trần hàn, ngày hôm qua cỏ còn vương rất nhiều thanh ý, vào lúc này đã úa vàng.

Kế đạo nhân đứng ở cỏ dại không đến đầu gối, cảm ứng được cự ly giữa Ngọc Như Ý cùng mình, lần nữa nhìn về Thiên Thư lăng, nói: "Thối vị đi, giống như Tô Ly, rời khỏi thế giới này."

Thiên Hải Thánh Hậu thu hồi tầm mắt nhìn về Tây Trữ trấn dòng suối nhỏ cách xa vạn dặm, nói: "Mấy đứa con của ta muốn làm Hoàng Đế, Trần Quan Tùng muốn lưu danh tại trên sử xanh, Dần bị hai chữ tế thế vây khốn, Bạch Đế muốn đánh một trận với Ma Quân, như vậy ngươi thì sao? Ta thủy chung không rõ, ngươi làm nhiều chuyện như vậy, đến tột cùng muốn nhận được thứ gì."

Kế đạo nhân mặt không chút thay đổi nói: "Đây là di chỉ của Thái Tông Hoàng Đế Bệ Hạ, hơn nữa ban đầu ngươi hứa hẹn với ta cùng với sư đệ, sẽ đem ngôi vị hoàng đế trả lại cho Trần gia."

Thiên Hải Thánh Hậu nói: "Ta chỉ có một đứa con, hắn chịu thiên khiển mà trời sinh thiên luân đã bị phá hủy khi còn trong bụng ta."


Nói tới đây , nàng nhìn Trần Trường Sinh một cái, lại đi nhìn nơi nào đó trong Thiên Thư lăng một cái.

"Bất kể con trai của ta là người thế nào, hoặc là thuần lương, hoặc là đơn giản, hoặc là ngu xuẩn, hoặc là tàn phế, nếu hắn bước lên ngôi vị hoàng đế, ai sẽ thống trị thế giới này?"

Thiên Hải Thánh Hậu nhìn phương hướng thảo nguyên, châm chọc nói: "Đến lúc đó Hoàng Đế chân chính là ai? Đám phế vật cùng hỗn trướng này, hay là ngươi đây?"

Kế đạo nhân trầm mặc không nói, không trả lời vấn đề này.

Gió đêm thổi lất phất trên hoang dã, cỏ vàng theo gió mà động, giống như ruộng lúa, nhưng không có mùi thơm, chỉ có mùi mục nát do nước mưa ngâm quá lâu ngày.

"Nói nhiều lời không thú vị như vậy, nhìn nhiều người cùng chuyện không thú vị như vậy, cuối cùng, các ngươi vẫn là muốn giết trẫm."

Thời điểm Thiên Hải Thánh Hậu nói những lời này, nàng đã động.

Nàng đạp một bước về phía trước, hai tay vẫn chắp ở phía sau, chậm rãi mở ra.

Trong bầu trời đêm đã không có mưa rơi, nhưng khi nàng giang hai tay liền có vài giọt mưa từ trong gió không biết từ chỗ nào bay tới, rơi vào lòng bàn tay của nàng.

Nàng cúi đầu liếc nhìn bọt nước trong suốt trong lòng bàn tay giống như trân châu, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về thế giới đã làm cho nàng phiền chán tới cực điểm.

"Như vậy, ai dám giết trẫm?"

...


...

Thế cục tối nay đã sớm xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Hoàng liễn đồ yên lặng, tiếng giết chóc trong kinh đô nổi lên bốn phía, còn có ánh lửa cùng khói dầy đặc thỉnh thoảng phát lên, nơi xa bình nguyên, có quân đội yên tĩnh tựa như tượng đá đang thủ hộ, có quân đội còn đang xôn xao, thế giới này đã thoát khỏi khống chế của Thiên Hải Thánh Hậu , ngay cả đại thần cùng người nhà mẹ đẻ trung thành nhất với nàng, cũng lựa chọn vứt bỏ nàng.

Không nghi ngờ chút nào, cục diện mà nàng gặp phải đã tồi tệ tới cực điểm.

Nhưng nàng hoàn toàn không e sợ, nhìn tuyệt thế cường giả bốn phía Thiên Thư lăng, nhìn toàn bộ đám địch nhân trên thế giới này, nói một câu nói như vậy.

Ai dám giết trẫm?

Bốn chữ này thật sự bá đạo tới cực điểm, khoa trương tới cực điểm, quanh quẩn ở Thiên Thư lăng cùng đường phố kinh đô an tĩnh, thật lâu không ngừng nghỉ, thủy chung không người dám đáp lời.

Không biết qua thời gian bao lâu, rốt cục có thanh âm vang lên.

Đó là phiến đá bị chèn ép phát ra thanh âm, nghe rất giống tiếng hàm răng va chạm, cũng rất giống bộ xương gánh chịu vô số sức nặng phát ra thanh âm.

Khanh khách khách.

Chu Lạc trong xe lăn đứng dậy, tầm mắt theo thần đạo màu trắng đi lên, cuối cùng rơi vào đỉnh Thiên Thư lăng.

"Ta tới đi."

Thời điểm hắn nói ra ba chữ kia, không có bất kỳ cảm giác dõng dạc nào, rất bình thản, mờ nhạt giống như nước.

Có thể đây là bởi vì hắn biết rõ kết cục của mình là gì, hoặc là bởi vì sau khi mở ra lá thư của Tô Ly tại Vạn Liễu viên, hắn một mực chờ đợi cái kết cục này.

Chu Lạc, một trong Bát Phương Phong Vũ, Tuyệt Tình tông Tông chủ, Thiên Lương quận đại nhân vật, đúng như ban đầu Tô Ly đã nói ở trong Tầm Dương thành, hắn có thể chết, nhưng không thể bại.


Hiện tại hắn đã thua, hơn nữa còn tàn phế, làm sao lại luyến tiếc cái chết chứ?

Hắn tối nay tới kinh đô, chính là muốn tìm cái chết , hắn muốn dùng tử vong của mình, thay gia tộc tông phái của mình, mưu cầu lợi ích lớn nhất.

"Ngươi muốn như thế nào ?"

Kế đạo nhân thanh âm từ đàng xa bay tới, đã không có ở vị trí thu nguyên nơi thành bắc, mà tựa như đã đi tới chỗ xa hơn.

Chu Lạc dùng tay trái nắm chặt chuôi kiếm bên hông, mặt không chút thay đổi nói: "Ta muốn Vương gia trọn đời không thể thoát thân."

Hắn không có nói Vương gia gì, nhưng tất cả mọi người biết hắn nói chính là Vương gia nào.

Thiên Lương quận Vương gia đã sớm lụi bại, hiện tại cũng chỉ còn lại có một người.

Chu Lạc muốn Vương gia trọn đời không thể thoát thân, chính là nhằm vào người kia cùng cây đao kia.

Kế đạo nhân thanh âm không có lập tức vang lên, mà là qua một lát mới đưa ra câu trả lời.

Rất rõ ràng, thỉnh cầu trước khi chết của Chu Lạc làm cho hắn cũng cảm thấy có chút phiền phức.

"Tốt, ta hứa với ngươi."

Nghe được câu này, trên mặt Chu Lạc đã xuất hiện một chút tâm tình, thân thể cũng trở nên càng thêm cao ngất .

Hắn đi thẳng về phía trước, cước bộ chậm chạp, theo thứ tự đạp phá nước cạn trên thạch bình, dần dần tạo thành tiết tấu đặc biệt nào đó.

Hắn đi tới phía dưới thần đạo, chậm rãi rút kiếm khỏi vỏ .

Một đạo khí tức cường đại theo kiếm rời vỏ, tràn lan tràn ngập trong thiên địa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận