Trạch Thiên Ký

Ở bên trong Quốc Giáo học viện gặp gỡ Lâm lão công công, cho dù đối mặt với sư phụ của mình Thương Hành Chu, hay hoặc giả ở tuyết lĩnh, ở nơi khác, cho đến đêm qua ở đạo điện đối mặt Đường gia Nhị gia, mỗi khi gặp đại nhân vật cùng trưởng bối làm cho người ta buồn bực, Trần Trường Sinh đều nhớ tới vị bằng hữu này.

Đó là bằng hữu đầu tiên của hắn sau khi từ Tây Trữ trấn đi tới kinh đô, cũng có thể nói là bằng hữu đầu tiên trong cuộc đời của hắn.

Hắn và vị bằng hữu kia quen nhau, thật ra có chút không giải thích được. Đó là thời điểm Thiên Đạo viện thu nhận học sinh, rất nhiều thí sinh tẩy tủy thành công, thậm chí Tọa Chiếu cảnh xếp hàng chờ kiểm nghiệm, hắn còn hoàn toàn không hiểu tu hành là cái gì, thấy được một thiếu niên mặc áo xanh, sau đó thiếu niên rõ ràng là tu đạo thiên tài kia nói hắn cũng là thiên tài. Người thiếu niên kia đi Lý Tử Viên khách sạn, tìm được Trần Trường Sinh, ăn một bữa cơm, sau đó hai người trở thành bằng hữu, chính là đơn giản như vậy.

Vị bằng hữu kia gọi là Đường Đường.

Hắn lúc ấy xếp hạng ba mươi sáu ở trên Thanh Vân bảng, cho nên sửa lại tên cho mình là Đường Tam Thập Lục.

Từ khi đó đến hiện tại, Thanh Vân bảng cùng Điểm Kim bảng không biết đổi bao nhiêu lần, thứ tự của hắn tự nhiên cũng đang không ngừng phát sinh biến hóa, nhưng hắn vẫn không đổi lại tên, hoặc là là bởi vì hắn thích cái đoạn năm tháng thanh xuân mà hắn dùng cái tên Đường Tam Thập Lục để sống kia.

Sở dĩ rất nhiều thời khắc Trần Trường Sinh nhớ Đường Tam Thập Lục, tưởng niệm Đường Tam Thập Lục, trừ bởi vì hắn là bằng hữu của mình ra, cũng là bởi vì đối với hắn và Quốc Giáo học viện mà nói Đường Tam Thập Lục vẫn sắm vai trò trọng yếu phi thường, việc hắn và Tô Mặc Ngu, Chiết Tụ, Hiên Viên Phá không am hiểu, Đường Tam Thập Lục cũng rất am hiểu, bọn họ nói không nên lời nói, Đường Tam Thập Lục cũng có thể rất dễ dàng nói ra, chuyện bọn họ ngại làm, Đường Tam Thập Lục chưa bao giờ biết cái gì gọi là mất thể diện.

Nói một cách khác, chính là bởi vì Đường Tam Thập Lục tồn tại, mấy năm hắn ở Quốc Giáo học viện tại kinh đô mới có thể trôi qua dễ dàng thuận ý như thế.

Đường Tam Thập Lục là một người có thể làm cho người mình thống khoái để cho đối thủ thống khổ nhất.

Bởi vì hắn là Đường gia độc tôn, đặc biệt có tiền, không kiêng kỵ gì, nhất là sau khi gia nhập Quốc Giáo học viện, hắn không còn đóng vai quý công tử, hứng chí cực, lớn lối vô cùng, kiêu ngạo vô song, ở trên mắng thần đạo tiểu cô nương phát khóc, ở trong Bách Hoa hạng đạp quá tàn phế, không có chuyện gì là hắn không dám làm cả.

Trên người của hắn có những thứ Trần Trường Sinh thiếu hụt nhất.


Đó chính là dưới hào hứng lớn lối kiêu ngạo ẩn giấu chính là nhiệt huyết, thanh xuân, bản thân.

Thiên Thư lăng chi biến , Đường Tam Thập Lục bị cưỡng ép mang ra khỏi kinh trở về Vấn Thủy, đến nay đã có ba năm.

Trừ hai năm rưỡi thời gian ở nhà cũ, hắn đã bị nhốt nửa năm ở từ đường.

Hào hứng lớn lối kiêu ngạo tựa như cũng không còn.

Nhiệt huyết thanh xuân bản thân càng thêm không biết tung tích.

Hắn rối tinh rối bù, lôi thôi lếch thếch, quần áo hèn hạ, ánh mắt đờ đẫn, tựa như người chết, ngậm miệng không nói, phảng phất bị câm.

Ở trên người của hắn chỉ có thể nhìn đến chết lặng, không khí trầm lặng, ý nghĩa từ bỏ cùng tuyệt vọng.

Cho dù ai nhìn thấy hắn bây giờ, đại khái đều sẽ cảm giác hắn là tên khất cái hoặc là khổ tu sĩ.

Không có bất kỳ ai có thể đem hắn cùng với quý công tử năm đó đứng ở trong bụi hoa, tiếp nhận vô số ánh mắt ái mộ của thiếu nữ kinh đô liên lạc chung một chỗ.

Nhưng Trần Trường Sinh sẽ không như vậy, bởi vì hắn hiểu người bạn này của mình hơn ai khác, cũng tin tưởng người bạn này của mình hơn ai khác .

Hắn tin tưởng cho dù phát hiện mặt trời rơi vào trong vực sâu không cách nào nhô lên, thế giới sắp hủy diệt, Đường Tam Thập Lục cũng sẽ không trốn vào trong chăn để khóc, mà sẽ đem hồng quan nhân ở kinh đô toàn bộ gọi tới mở một cuộc đại hội, sau đó mang theo những người tuổi trẻ mà hắn cảm thấy có tư cách cùng mình cùng nhau phấn đấu , mang theo kim ngân tài bảo số lượng vượt quá tưởng tượng cùng với mấy xe lam long tôm, cỡi con ngựa nhanh nhất hướng địa phương mặt trời rơi xuống để đuổi theo, còn muốn không ngừng mắng lời nói dơ bẩn nhất, hát bài hát ngu xuẩn nhất đối với thiên không.


Nếu như Trần Trường Sinh thấy hình ảnh trong từ đường, càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình là chính xác , hơn nữa lo lắng đêm qua ở trong đạo điện của mình cũng là dư thừa, hắn đã nói với Đường gia Nhị gia, rất lo lắng Đường Tam Thập Lục ở từ đường có bồ đoàn hay không, có thể bởi vì quỳ quá lâu đả thương đầu gối hay không.

Đường Tam Thập Lục căn bản cũng không quỳ.

Cho dù thân ảnh của hắn cô độc như thế nào, rối bù như thế nào, không khí trầm lặng như thế nào, dù sao hắn vẫn không quỳ.

Hắn không quỳ gối trên bồ đoàn, mà là ngồi trên bồ đoàn.

Hơn nữa là ngồi dạng chân.

Chính là tư thế ngồi kém ưu nhã nhất.

Chân của hắn mở ra, dùng chỗ kín hướng về phía vô số bài vị phía trước.

Các bài vị là liệt tổ liệt tông của Đường gia, là tổ tông của hắn.

Vậy thì thế nào?

Các ngươi muốn giam ta, cũng đừng có mong ta còn kính các ngươi.


...

...

Đường Tam Thập Lục, dĩ nhiên còn là Đường Tam Thập Lục lúc trước.

Đúng vậy, bị giam vào từ đường, hắn hoàn toàn ngăn cách tin tức cùng ngoại giới, đừng bảo là không cách nào viết thư cho Trần Trường Sinh, chính là người nói chuyện cùng hắn cũng không có.

Dựa theo Đường lão thái gia phân phó, nghiêm cấm bất luận kẻ nào nói chuyện cùng hắn, trong từ đường trừ một vị nô bộc bị câm chịu trách nhiệm vẩy nước quét đình viện, không còn ai khác.

Cũng chính từ ngày đó bắt đầu, Đường Tam Thập Lục không nói nữa.

Nếu nói phản kháng không tiếng động, không có ai có thể làm hoàn toàn hơn hắn.

Không cách nào biết được tin tức ngoại giới, không biết bệnh của phụ thân như thế nào, mẫu thân như thế nào, đương nhiên là chuyện làm cho người ta lo âu.

Nhưng cho Đường Tam Thập Lục đầy đủ thời giờ để suy nghĩ cùng với tu hành.

Hoặc là bởi vì từ đường quá mức an tĩnh, không có bất kỳ ai quấy rầy, hoặc là bởi vì bệnh tình phụ thân tăng thêm, sắp sửa không chịu nổi nữa, hắn chỉ dùng nửa ngày thời gian, đã suy tư rõ ràng nguyên nhân lão thái gia làm như vậy mà hai năm trước nghĩ mãi vẫn không ra.

Đường lão thái gia làm gia chủ mấy trăm năm, chuyện nổi danh nhất là gì?

Là ánh mắt của hắn.


Vô luận là Tô Ly năm đó hay là Vương Phá sau này, cũng đã chứng minh Đường lão thái gia có một đôi tuệ nhãn có thể nhìn nhận con người.

Sau đó Đường lão thái gia đem Hoàng Chỉ tán đưa cho Trần Trường Sinh đem vào Chu viên, tự nhiên không phải chỉ vì hữu nghị của Trần Trường Sinh cùng Đường Tam Thập Lục, mà là bởi vì Đường lão thái gia coi trọng Trần Trường Sinh như coi trọng Tô Ly cùng Vương Phá, hơn nữa khoản đầu tư này đạt được rất nhiều lợi ích trong quan hệ giữa Đường gia cùng Quốc Giáo.

Tại sao hắn bỗng nhiên thay đổi chủ ý?

Đầu tiên, Đường lão thái gia cùng Thương Hành Chu đúng là người trong đồng đạo, trong đó có hữu nghị bí ẩn gắn bó mấy trăm năm.

Lúc đầu hắn ngầm đồng ý để Đường Tam Thập Lục cùng Trần Trường Sinh giao hảo, âm thầm trợ giúp Quốc Giáo học viện, có trình độ rất lớn là bởi vì Trần Trường Sinh là học sinh của Thương Hành Chu .

Hôm nay Trần Trường Sinh cùng Thương Hành Chu thầy trò như người lạ, Đường lão thái gia dĩ nhiên là muốn suy nghĩ nên ủng hộ bên nào.

Từ nội bộ Đường gia đến xem, Đường lão thái gia muốn giải quyết vấn đề quyền thừa kế.

Thương Hành Chu cùng triều đình ủng hộ chi thứ hai.

Trần Trường Sinh cùng Quốc Giáo không nghi ngờ chút nào ủng hộ đích tôn.

Ở Thiên Thư lăng chi biến, Đường gia Nhị gia biểu hiện vô cùng xuất chúng, hơn nữa Đường Tam Thập Lục rõ ràng, nhị thúc lãnh khốc cường ngạnh, hơn xa tính tình ôn hòa của phụ thân mình, được lão thái gia thưởng thức hơn, mấu chốt hơn chính là phụ thân hắn đã bệnh nặng, không thuốc nào cứu nổi, nếu như lựa chọn đích tôn, chính là lựa chọn Đường Tam Thập Lục.

Một đứa con trẻ trung khoẻ mạnh, thủ đoạn cường đại, một đứa cháu hơi có tiềm lực, nhưng cánh chim không gió, làm sao chọn đây?

Hướng trong lịch sử nhìn lại, hướng trên giấy trên sách tùy tiện liếc mấy cái, liền biết chọn như thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận