Trạch Thiên Ký

Thanh y khách nói: "Nhưng ta nghĩ, chỉ bằng điểm này không đủ để làm cho ngươi tin tưởng Trần Trường Sinh không phải hung thủ?

Biệt Dạng Hồng nói: "Không sai, khí tức của huyền sương cự long không cách nào giả tạo, cho nên cho đến vừa rồi ta vẫn cho là chuyện này do Giáo Hoàng Bệ Hạ làm ra."

Thanh y khách hỏi: "Vậy ngươi làm sao xác nhận, con của ngươi là do ta giết, hoặc là nói nghi ngờ đến trên đầu ta?"

Nghe lời này, trên nhai bình xôn xao.

Đã có người mơ hồ đoán được, đây có thể là một âm mưu nhằm vào Giáo Hoàng, nhưng nghe thanh y khách chính miệng thừa nhận, khó tránh khỏi vẫn rất khiếp sợ.

"Sở dĩ nghi ngờ, là bởi vì trên đường lên núi, có người cho ta xem một số thứ."

Biệt Dạng Hồng phất tay, vài tấm giấy từ trong tay áo bay ra, lẳng lặng lơ lửng trong không trung bốn phía, bị sơn phong phất động, phát ra tiếng tuôn rơi.

Giấy là giấy trắng, phía trên là có người dùng bút chì để vẽ.

Đường nét trên bức họa cũng không phức tạp, nhưng chi tiết vô cùng phong phú.

Ở tờ thứ nhất, có hẻm nhỏ có cổ hòe, có người trẻ tuổi.

Mặt người trẻ tuổi được vẽ trông rất sống động, hai hàng lông mày dường như muốn bay lên, giống như là chân nhân.

Nhìn thanh niên trong bức họa, trên mặt Biệt Dạng Hồng hiện lên nét đau đớn.

Hẻm nhỏ cùng cổ hòe là một góc Hán Thu thành, người tuổi trẻ kia là con của hắn Biệt Thiên Tâm.


Ở bức họa thứ hai, có một chiếc liễn, thời điểm họa sĩ đang vẽ, hẳn là có gió thổi tới, đem rèm cửa sổ nhấc lên một góc.

Vốn chỉ là một cái nhìn thoáng qua, dưới ngòi bút của vị họa sĩ kia đã biến thành ghi chép.

Trong cửa sổ xe có một vị thiếu nữ xinh đẹp mà ngạo nhiên, còn có một vị thanh y khách mang mặt nạ đồng.

Chính là thanh y khách trên nhai bình hôm nay.

Những bức họa còn lại, nội dung riêng mình bất đồng, tỷ như ngoài Hán Thu thành có thác nước đổ ra, tỷ như nam nữ trẻ tuổi sóng vai mà đi.

Mỗi một bức họa cũng là một ghi chép vô cùng chính xác, có thể biết rõ, trong mấy ngày đó Biệt Thiên Tâm đã làm gì, đã gặp ai.

Sau khi Biệt Thiên Tâm chết, những ghi chép này đã biến thành đầu mối.

Thanh y khách nhìn những bức họa này, trầm mặc thời gian rất lâu, đột nhiên hỏi: "Ngươi tin tưởng những bức họa này?"

Biệt Dạng Hồng nói: "Ta tin tưởng người vẽ ra những bức họa này, nhưng vẫn chỉ là nửa tin nửa ngờ, cuối cùng ngươi hiện thân mới thật sự là căn cứ chính xác."

"Bây giờ nghĩ lại, hôm nay ta xuất thủ quả thật không khôn ngoan, nhưng nếu ngươi không động lòng nghi ngờ, tất không thể quyết định nhanh chóng như thế, ta còn có cơ hội giết chết Trần Trường Sinh sau đó rời đi, nghĩ như thế, ta đúng là đã bại trong tay người vẽ những bức họa này."

Thanh y khách nhìn bức họa, cau mày nói: "Ta vẫn thầm tính toán, âm mưu này không người nào có thể phá được, nhưng làm sao nghĩ đến toàn bộ hành tung của mình đều rơi vào trong mắt người này, không biết là ai có thể âm thầm nhìn trộm ta lâu như thế, lại không để cho ta phát hiện."

Biệt Dạng Hồng nói: "Thu Sơn Quân."

Thanh y khách hơi ngẩn ra, có chút bất ngờ.


Nghe cái tên này, đám người trên nhai bình tao động.

Thu Sơn Quân đương nhiên là danh nhân, nhưng hắn đã mất tích năm năm, có rất nhiều người đã sắp quên sự hiện hữu của hắn.

Không ai ngờ đến, thời điểm hắn tái xuất hiện, lại làm nên đại sự như vậy.

Bạch Thái nghe lời này càng giật mình, nhìn Cẩu Hàn Thực nói: "Đại sư huynh ư? Đây là chuyện gì?"

Cẩu Hàn Thực lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

...

...

Thánh Nữ phong phía dưới có khe suối, mùi cá nướng lan tỏa càng ngày càng xa, trong rừng cây tiếng tất tất càng ngày càng gần, có chút dã thú gan lớn thậm chí còn thò đầu ra ngoài.

Thu Sơn Quân xé một miếng cá ném tới, sau đó xoay người lại nói: "Phụ thân, ngươi giữ ta ở chỗ này cũng vô ích."

Thu Sơn gia chủ đem cá nướng trong tay của hắn nâng lên, cắn mấy miếng, đắc ý nói: "Ngươi đừng hòng gạt ta."

Thu Sơn Quân bất đắc dĩ nói: "Thật sự, ngươi đã tới chậm rồi, ta vừa rồi đã gặp được Biệt tiên sinh."

Thu Sơn Gia Chủ mở rộng miệng, không biết nên nói cái gì.


Nếu như là người khác, có lẽ còn có thể nghĩ Biệt Dạng Hồng sẽ không vì mấy câu nói của ngươi mà tin ngươi đâu, nhưng hắn là phụ thân của Thu Sơn Quân, biết danh tiếng con mình thật tốt, mấu chốt nhất chính là đứa con trai của mình từ trước đến giờ làm việc chu đáo chặt chẽ, trừ nói chuyện tất nhiên sẽ còn có chút thủ đoạn khác.

Thu Sơn gia chủ có chút bất an hỏi: "Ngươi có mấy phần nắm chắc?"

Thu Sơn Quân nói: "Dù sao không có chứng cớ trực tiếp gì, hơn nữa chuyện này liên quan tới mối thù giết con, ta nghĩ Biệt Dạng Hồng nhiều nhất chỉ tin ta ba phần."

Thu Sơn gia chủ hơi yên lòng, nói: "Như thế còn đỡ, hi vọng không xảy ra biến cố gì."

Thu Sơn Quân nói: "Nếu như thanh y khách hôm nay không nhịn được mà xuất thủ, ba phần sẽ biến thành chín phần."

Thu Sơn gia chủ vẻ mặt khẽ run lên, nói: "Nếu ta là hắn, hôm nay căn bản sẽ không tới Thánh Nữ phong, chớ đừng nói chi là xuất thủ."

Thu Sơn Quân nói: "Thanh y khách cảnh giới sâu không lường được, làm việc lãnh khốc vô tình, nhưng nếu nói đến mưu lược ẩn nhẫn thì còn kém xa phụ thân, rồi lại nói nơi này dù sao cũng là Thánh Nữ phong, Trần Trường Sinh tất nhiên còn có thủ đoạn khác, hơn nữa Vương Phá có thể cũng sẽ tới, nói không chừng hắn sẽ xuất thủ."

Mặc dù trong lời nói có ca ngợi đối với mình, tâm tình của Thu Sơn gia chủ vẫn trầm xuống.

Dựa theo cách nói của Thu Sơn Quân, nếu như thanh y khách xuất thủ, Biệt Dạng Hồng tất nhiên sẽ sinh ra nghi ngờ, đến lúc đó Trần Trường Sinh thật sự có thể sống sót.

Thu Sơn gia chủ u oán nhìn hắn một cái, nói: "Nếu việc đã đến nước này, không thể làm gì khác đành phải nghĩ phương án khác."

Thu Sơn Quân không giải thích được hỏi: "Ngài còn muốn làm gì?"

Thu Sơn gia chủ tự chấn an tinh thần, nói: "Nếu thật sự như ngươi nói, đợi chuyện nơi đây xong xuôi, dĩ nhiên cần phải tuyên dương chiến công của ngươi một phen."

Thu Sơn Quân bất đắc dĩ nói: "Ta hôm nay đang nướng cá cùng ngài ở bên suối, làm gì có chiến công gì chứ?"

Thu Sơn gia chủ nghiêm nghị nói: "Ngươi có nghĩ tới, nếu như âm mưu của Đại Tây Châu được như ý, Giáo Hoàng Bệ Hạ sẽ chết oan, trọng yếu hơn là, vợ chồng Biệt Dạng Hồng giết chết Giáo Hoàng tất nhiên đưa đến thiên hạ đại loạn, Ma tộc tất nhiên xâm lấn, Nhân tộc tất nhiên sẽ bấp bênh, mà hiện tại mọi chuyện đều nhờ có ngươi mà không xuất hiện."

Thu Sơn Quân nói: "Lý lẽ này có vẻ hơi quái dị."


Thu Sơn gia chủ càng nói càng kích động, lớn tiếng nói: "Quái ở chỗ nào? Con, nếu như nói ngươi là chúa cứu thế của Nhân tộc ta cũng không quá đáng a!"

Thu Sơn Quân bất đắc dĩ nói: "Phụ thân, không khỏi quá khoa trương rồi."

Thu Sơn gia chủ nói: "Ngươi biết cái gì? Chẳng lẽ ngươi là có thể chắc chắn suy luận trước đó của ta không thành sự thực hay sao."

Thu Sơn Quân bỗng nhiên trầm mặc.

Trong suối con cá hướng phương xa né tránh.

Trong rừng cây dã thú cũng không biết đã đi nơi nào.

Không biết qua thời gian bao lâu, Thu Sơn Quân nói chuyện.

Hắn nhìn Thu Sơn gia chủ, thật tình hỏi: "Phụ thân, ngươi cũng biết suy luận này có thể thành sự thật, như vậy vì sao ngươi lại làm như vậy?"

Cái âm mưu này là âm mưu nhằm vào Quốc Giáo cùng Trần Trường Sinh.

Người thực hiện âm mưu này là thanh y khách cùng Mục Tửu Thi đến từ Đại Tây Châu.

Nhưng không ai biết, triều đình trước đó tất nhiên đã biết được chuyện này, chẳng qua không biết tham dự bao sâu mà thôi.

Thu Sơn Quân càng dám chắc, phụ thân nhất định là người biết chuyện.

Nghe câu hỏi, Thu Sơn gia chủ cũng trầm mặc thời gian rất lâu.

Đến cuối cùng, hắn vẫn không trả lời câu hỏi của Thu Sơn Quân.

Hắn đứng dậy, vuốt ve đầu Thu Sơn Quân, sau đó rời khỏi bên dòng suối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận