“Sao anh lại ở đây?” Cố Thanh Hà thực sự bất ngờ, trước kia mỗi lần người đàn ông này đều đến lúc nửa đêm mới bỗng nhiên về nhà, không nói một lời nào, về nhà là trút giận.
“Sao, tôi làm phiền đến cô hả?” Bóng hình cao to của anh ép đén trước mắt, không hề khách sáo mà nắm lấy cổ tay Cố Thanh Hà, ép cô vào bức tường ở phòng khách.
Lưng Cố Thanh Hà đập vào nút mở đèn chùm, cạch một tiếng, đèn phòng khách trong giây lát đã sáng rực lên, chiếu rõ vào khuôn mặt u ám của Phó Nhi Thương.
Ánh mắt anh sắc nét, nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Hà, đáy mắt dần dần biến thành lạnh lùng và giễu cợt.
“Mấy ngày không gặp, mặt mũi cô thực sự đã trở nên...!rạng rỡ rồi đấy.” Anh véo cằm cô, nhìn thật kĩ khuôn mặt mịn màng mềm mại, “Cô mất tích một tuần, cũng sống tốt nhỉ, ở bên cạnh ai vậy, hử?”
Anh hỏi nhỏ, giọng nói không thể hiện rõ sự tức giận, nhưng lại làm cho da đầu Cố Thanh Hà thắt chặt lại, trái tim đập loạn nhịp.
“Không ở bên ai cả, tôi chỉ là đi công tác thôi...”
Ngón tay ở cằm, bỗng nhiên thắt chặt lại, như muốn bóp nát chiếc xương nhỏ ấy.
“Cố Thanh Hà, cô càng ngày càng có bản lĩnh lừa người rồi đấy.
Nói dối không ngớt, cô thật sự không sợ thối miệng sao!” Anh hơi híp mắt lại, đáy mắt lóe lên sự ớn lạnh, “Cô thực sự nghĩ rằng tôi không biết gì sao? Công tác? Nếu như chỉ là công việc, sao cô cứ tắt máy mãi? Còn nữa, công việc lại có thể làm cho cố biến thành...!bộ dạng thoải mái thế này sao? Cầm tiền tôi đưa cô để đi cùng người tình của cô, cô cũng to gan thật đấy!”
Cố Thanh Hà không biết tại sao anh lại có thể hiểu lầm được như vậy nữa.
Trước kia cô chẳng phải cũng đã từng biến mất rồi sao, lúc mới kiểm tra ra bệnh, cô đã biến mất mấy ngày, nhưng người đàn ông này chưa từng hỏi cô một lời nào.
Không biết lần này lại phải gió gì nữa.
“Tôi không biết anh đang nói gì.
Với cả, tôi đi đâu là tự do của tôi.”
“Cố Thanh Hà, cô không xứng để nói hai từ tự do! Cô nợ tôi một sinh mạng, trước khi chuộc được tội, cô không xứng để nói hai từ tự do!”
“Chuộc tội...!Rốt cuộc anh muốn làm sao?” Đến bây giờ, Cố Thanh Hà đã không muốn lại đi giải thích những lời không có tác dụng về vụ tai nạn xe nữa, “Phó Nhi Thương, có phải anh nhất định muốn tôi chết đi, anh mới cảm thấy vui vẻ?”
“Sao, nếu như tôi nói cô làm vậy, cô thực sự dám đi chết không?” Phó Nhi Thương mỉa mai, “Cố Thanh Hà, cô nghĩ rằng tôi sẽ tin lời nói của cô sao? Loại phụ nữ ham sống sợ chết như cô, lại yêu tiền như mạng như vậy, sao có thể thực sự có gan đi chết chứ!”
Cố Thanh Hà ngước mắt lên nhìn anh, bỗng nhiên có chút kích động muốn nói với anh.
Bản thân đang bị bệnh, cô thực sự không còn nhiều thời gian có thể sống nữa.
Nhưng mà, nói rồi thì sao chứ?
Nói ra sự thật, sau đó nhìn người đàn ông này vỗ tay mắng cô đáng đời sao?
“Tôi không muốn cãi nhau với anh nữa.” Cố Thanh Hà đẩy anh ra định rời đi nhưng bị Phó Nhi Thương thô lỗ ấn lại.
“Cố Thanh Hà, có phải là cô đã quên, bản thân cô là đồ vật gì rồi sao?”
Đồ vật...!Anh hình dung cô như vậy.
Trái tim Cố Thanh Hà đau đớn, thực sự không hiểu, những lời nói tối nay của Phó Nhi Thương.
Rốt cuộc là có ý gì.
“Cô nợ tôi một sinh mạng! Cả đời này đều như vậy, không có sự cho phép của tôi, cô không có tư cách ở bên người đàn ông khác!”
“Tôi không có...!Phó Nhi Thương, rốt cuộc anh đang nói gì vậy?”
“Còn giả ngốc?” Phó Nhi Thương nắm lấy cánh tay cô, đẩy cô lại bên cạnh bàn trà, chỉ vào bức ảnh ở bên trên, tàn nhẫn nói, “Tự cô xem xem!”.