"Có phải xe của Lục Bách không?" Tống Duyên Từ giật mình.
"Anh cả? Anh ấy không đến công ty à?"
Nghe vậy, Chân Tuân nheo mắt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe màu đen đang đậu bên đường.
"Anh Lục Bách đến ạ?" Cô gái nhỏ vừa đứng vững ngạc nhiên nói, giọng điệu có chút vui mừng.
Anh ngoảnh lại, cúi đầu nhìn cô cười, "Có vẻ là vậy."
Trong lúc mấy người đang nói chuyện, chiếc xe cách đó bảy tám mét chậm rãi khởi động, cuối cùng dừng trước mặt bọn họ.
Cửa kính ô tô từ từ hạ xuống, lộ rõ khuôn mặt của người đàn ông.
"Anh cả, sao anh lại ở đây?"
"Xong việc rồi tới đón người." Tống Lục Bách xuống xe, mở cửa ghế sau ra, "Tối hôm qua anh đặt chỗ ở một nhà hàng rồi."
Tống Lịch Kiêu nghẹn một bụng tức, "Không phải chứ, anh cả, trước khi bọn em tới ngày nào anh cũng chiếm Yểu Yểu, mãi mới được một ngày thoải mái tự do, anh còn keo kiệt chạy đến cướp người à?"
Tống Lục Bách lạnh lùng liếc nhìn anh một cái, "Anh có bảo bận cả ngày đâu?"
"..."
"Yểu Yểu, lên xe." Anh hơi do dự rồi quay lại nhìn cô gái bên cạnh.
Suốt buổi sáng, Yểu Yểu thỉnh thoảng lại nhớ đến giọng điệu và thái độ của Tống Lục Bách trước khi rời nhà, tự hỏi liệu anh có tức giận không, rồi có cảm giác như bọn họ để anh một mình sau đó đi chơi, khiến cô mặc dù chơi vui nhưng vẫn có chút tiếc nuối.
Nhưng cô không ngờ là anh sẽ đến ngay sau khi xong việc, thế là gật đầu luôn mà không cần suy nghĩ.
Vừa định đi về phía trước, Chân Tuân đột nhiên kéo cô lại, "Gần đây cũng có một quán ăn ngon, không cần phiền như vậy."
"Tôi không thấy phiền." Tống Lục Bách thờ ơ nói.
"Lục...! Anh ấy bận như vậy còn dành thời gian để đến đây, chúng ta cũng không nên mặc kệ anh ấy nha." Chân Yểu nhanh chóng xoa dịu bầu không khí, vỗ nhẹ vào cánh tay Chân Tuân.
"Yểu Yểu ít khi được đi ra ngoài, hôm nay đã đi rồi thì cứ tận hứng đi." Giọng Tống Duyên Từ rất nhẹ nhàng, chỉ một câu đã giải quyết xong vấn đề, sau đó bước tới dẫn Chân Yểu ngồi vào trong xe.
Tống Lục Bách rũ mắt xuống, đóng cửa xe lại, "Anh đưa con bé đến nhà hàng của Chu Dự Thời, địa chỉ gửi trong nhóm cho bọn em sau."
"Ấy, anh cả, cho em ngồi xe anh nhá, đằng nào ngồi xe ai cũng thế." Tống Lịch Kiêu cười híp mắt.
"Để anh mày yên đi."
Nói xong, Tống Lục Bách xoay người ngồi vào xe, đóng sầm cửa lại.
Chiếc xe nổ máy rồi từ từ lái đi.
Chân Yểu ngồi ở ghế sau, im lặng nghe bọn họ nói huyện, cho đến khi ba người còn lại cứ thế bị bỏ lại phía sau.
"Anh, chúng ta không đợi bọn họ ạ?"
"Bọn họ sẽ tự lần theo địa chỉ." Người ngồi trên ghế lái bình tĩnh nói.
Cô gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Khuôn mặt sắc nét của người đàn ông phản chiếu qua gương chiếu hậu, đôi đồng tử đen láy nhìn người ngồi sau qua tấm gương nhỏ.
Đèn chuyển từ đỏ sang xanh, anh dời mắt.
"Đi với bọn họ vui lắm à?"
"Dạ?" Chân Yểu sững sờ một lúc, "...À, thì, thì..."
"Xem ra đúng là không có anh, vẫn còn nhiều người có thể chăm sóc cho em."
Giọng nói người đàn ông không thể bình thản hơn, so với giọng điệu khi ra lệnh cho giúp việc ở nhà thì còn bình thường hơn nhiều, nhưng cô luôn cảm thấy tâm trạng anh có chút gì đó lạc lõng khi nói ra điều này.
"Cái này sao có thể giống nhau được."
"Có gì mà không giống nhau?"
"Anh là anh, họ là họ, người nào cũng rất quan trọng với em, không ai thay thế được."
"Nếu ai cũng quan trọng vậy thì không giống nhau ở đâu?"
Chân Yểu bị lời nói của anh chặn lại, không biết nên nói cái gì, "Anh trai...!chính xác thì anh muốn em trả lời thế nào?"
Dây thần kinh Tống Lục Bách đột nhiên thắt lại, giọng nói nhẹ nhàng và có chút bất bình của cô gái khiến anh bừng tỉnh khỏi suy nghĩ cố chấp này.
Phải, anh muốn cô trả lời thế nào? Hay là anh muốn cô bảo đảm cái gì?
Đối với cô mà nói, bọn họ cũng chỉ là anh em thôi.
Anh không biết mọi thứ bắt đầu đi chệch hướng từ lúc nào, bây giờ tất cả đều nằm ngoài tầm kiểm soát của anh, hoàn toàn khác với cảm giác thương hại ban đầu.
Cố gắng kiềm chế, hay là cứ buông thả đi?
Lại đèn đỏ một lần nữa, chiếc xe từ từ dừng lại.
Lần này tâm trạng của anh hoàn toàn khác so với lúc mới đến.
"Anh trai." Chân Yểu sợ ảnh hưởng đến việc anh lái xe, suy nghĩ một chút trước rồi mới nhân cơ hội này gọi anh.
"Ừ."
"Em không biết sao anh lại nói như vậy, nhưng mà sáng nay lúc anh nói anh không đi cùng, em thực sự..." Cô mím môi, có chút xấu hổ nói, "Thực sự thấy hơi buồn."
Tống Lục Bách như bị rượu nồng độ cao sốc lên tận óc, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
"...Nếu sáng nay có anh ở đó, em sẽ càng vui vẻ hơn."
Cô gái vẫn đang tự nói chuyện với mình, ngón tay đặt ở bên cạnh ghế anh, hơi rướn người lên để lộ ra khuôn mặt, từng nét biểu cảm đều viết rõ ràng trên đó.
Ánh nắng trưa ấm áp rơi trên con ngươi và hàng mi dài cong vút, đôi mắt trong veo sạch sẽ.
Trái tim anh bỗng nhiên bị lấp đầy bởi một thứ gì đó, đến khi căng ra rồi sụp đổ xuống.
Biết rằng cô nói vậy chỉ để làm cho "anh trai" của mình vui, nhưng cũng không ngăn được những suy nghĩ bắt đầu thành hình rõ rệt trong đầu anh, sợi dây trói buộc lý trí đã biến mất trong khoảnh khắc vừa rồi.
"Ngồi xuống." Đôi mắt anh sâu thẳm, giọng nói hơi khàn khàn.
"...Vâng." Chân Yểu ngoan ngoãn ngồi lại, không biết lời nói của mình có tác dụng không.
Nhưng cô không muốn anh không vui nên vẫn chưa từ bỏ ý định thử thêm lần nữa.
"Lần sau đi cùng em."
Chân Yểu ngây người, sau đó gật đầu cười, "Vâng!"
Kể từ khi mất thị giác, dường như cô nhạy cảm hơn với cảm xúc của những người xung quanh, vì vậy sau khi Tống Lục Bách nói điều này, cô có thể cảm nhận được bầu không khí bị ràng buộc bởi hai người họ đã thoải mái hơn, tâm trạng cô cũng tốt lên.
Trong gương chiếu hậu, người đàn ông nhướng mắt nhìn nụ cười xinh đẹp của cô gái, ánh mắt tối sầm lại.
"Chiều nay em định đi đâu?" Anh hỏi.
"Vẫn chưa biết, chắc là ăn xong rồi về nhà? Hình như anh Duyên Từ và mọi người không nói là sẽ đi đâu."
"Có muốn đi công ty với anh không?"
"Công ty?" Chân Yểu lúng túng, "Tống thị ạ?"
"Ừ."
"Nhưng mà -" Cô đến đấy làm gì?
"Không muốn đi?"
"Em đi cũng không có gì để làm, sợ quấy rầy anh làm việc."
"Dưới công ty anh có tiệm bánh, anh sẽ bảo Từ Thừa mua cho em." Tống Lục Bách nói, "Trong phòng làm việc có cả phòng nghỉ riêng, em mệt thì tự đi vào đấy cũng được."
Chân Yểu mở miệng, cảm giác mình không thể nói ra lời từ chối, "Nhưng không phải như vậy sẽ thành em bỏ rơi các anh ấy sao?"
"Buổi sáng đi cùng bọn họ," Anh dừng một chút, "Buổi chiều đi cùng anh?"
Giọng điệu của nửa câu sau như không phải câu nghi vấn.
Gò má cô chợt nóng nóng, nghe vậy có vẻ rất công bằng...!
Bình thường sống chung nhưng bọn họ gặp nhau rất ít, để anh ở một mình rồi lại vui vui vẻ vẻ với những người còn lại thì có hơi quá đáng.
"Ừm." Cô sờ sờ chóp mũi, gật đầu đồng ý, "Được."
"Đừng đồng ý cho có." Tống Lục Bách thản nhiên nói, "Nếu lát nữa ba người bọn họ ngăn cản em, em phải từ chối thế nào?"
"Em sẽ không dao động." Chân Yểu nghiêm túc nói.
Cô không thể nhìn ra khóe môi người đàn ông hơi cong lên, dấu vết rất nhạt.
"Tốt lắm."
Cô gái nhỏ bị bao nhiêu người nhìn chằm chằm như vậy, tất nhiên phải đặt bên cạnh mới yên tâm nhất.
...!
Sau bữa ăn, Chân Yểu cắn răng nói về kế hoạch buổi chiều.
"Anh cả, anh chơi thủ đoạn vừa thôi, sao cứ buộc Yểu Yểu trên người rồi mang đi khắp nơi thế?" Tống Lịch Kiêu khó tin.
Sợ bọn họ lại gây sự, cô vội vàng chủ động nhận trách nhiệm, "Là em đòi đi."
"Em đòi đi?" Tống Duyên Từ buồn cười nói, "Công ty có cái gì vui à?"
"Chẳng qua là em thấy mình vui vẻ như vậy, anh Lục Bách lại bận rộn cô đơn một mình, như vậy không hay lắm.
Cho nên để công bằng thì chiều nay em sẽ cùng anh ấy đi làm."
"Cô đơn?" Tống Lịch Kiêu cười thành tiếng, "Anh ấy cô đơn 26 năm, em không biết anh ấy thích ở một mình đến mức nào đâu."
Chân Yểu không nói, lộ ra vẻ kiên quyết.
"Vậy bọn anh thì sao bây giờ?" Chân Tuân hỏi.
"Mọi người cứ ở nhà đợi bọn em, chiều tối sẽ về ngay."
Thấy cô gái nhỏ quyết tâm như vậy, không cần nghĩ cũng biết nhất định có người cho uống thuốc độc dụ dỗ rồi.
Ba ánh mắt như phóng dao về phía tên khởi xướng, người kia lại thản nhiên nhận lấy, như thể mình mới là người vô tội.
Thế là ăn cơm xong, mỗi người đi một ngả.
Chân Tuân thì về khách sạn để giải quyết việc riêng, Tống Duyên Từ và Tống Lịch Kiêu về nhà Tống Lục Bách, hai người còn lại lái xe đến Tống thị.
Xe đậu ở bãi đậu xe dưới tầng hầm, Tống Lục Bách dẫn cô gái nhỏ vào thang máy đến tầng cao nhất, sau khi bước ra khỏi thang máy là phòng làm việc, đảm bảo sự thuận tiện và riêng tư tuyệt đối.
"Khu văn phòng của Từ Thừa và các trợ lý thư ký khác đều ở ngoài cửa, không có người nào được tự tiện đi vào."
Chân Yểu gật đầu, chẳng qua là vì không nhìn thấy nên không tránh khỏi một chút lo lắng khi đặt chân đến nơi hoàn toàn xa lạ.
Cô suy đoán dựa trên phòng làm việc cũ của ba mình, cảm giác diện tích phòng làm việc của Tống Lục Bách chỉ có hơn chứ không kém, nhưng cô không biết cách bày trí ra sao, chẳng may đụng phải cái không nên đụng rồi gặp rắc rối thì sao bây giờ?
Hay là lấy gậy dò đường ra?
"Đưa tay cho anh." Đang nghĩ ngợi, Tống Lục Bách chợt cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, "Anh dắt em đi."
Trước kia những người khác cũng từng làm như vậy, cho nên Chân Yểu rất tự nhiên duỗi tay ra, chờ anh nắm lấy cổ tay mình.
Nhưng mà một giây sau, lòng bàn tay và ngón tay đột nhiên nóng lên, bị bàn tay ấm áp và khô ráo của người đàn ông nắm chặt.
Tay anh lớn hơn cô rất nhiều, dùng một tay cũng có thể bao bọc được hết, cứ thế không cho cô từ chối hay rút ra.
Chân Yểu giật mình, trong lòng thấy hơi bối rối, "Anh trai..."
"Cái gì?" Giọng nói của anh đều đặn, nhẹ nhàng rơi xuống từ trên đầu cô.
"Không, không có gì." Khi cô đáp lại, bàn tay đang nắm lấy tay cô như hơi siết chặt lại, khiến cô lúng túng không biết nói lời nào.
Mỗi một chỗ trên da đều trở nên nhạy cảm.
Nhiệt độ, cường độ và những vết chai mỏng trong lòng bàn tay anh, đều có thể cảm nhận được qua một cử động vô hình của ngón tay.
Cô cúi đầu, im lặng đi theo anh.
Tống Lục Bách dẫn cô về phía trước vài bước.
"Đây là ghế sofa, tất cả đồ ăn vặt đều ở trên bàn, bên cạnh là máy tính bảng và tai nghe.
Trên ghế có chăn, lạnh thì bảo anh."
Chân Yểu cố gắng hết sức để bỏ qua cảm giác trong tay, bên tai nóng lên, gật đầu đáp lại, "Vâng."
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh dặn đi dặn lại nhiều như vậy, trong lòng vừa ấm áp lại có chút mới mẻ.
"Bên này," Anh dẫn cô sang một hướng khác, sau đó siết chặt tay đang cầm rồi nắm lấy tay còn lại của cô đặt trên cánh cửa, "Là phòng nghỉ của anh, nếu em mệt thì vào đó ngủ."
"...!Không cần đâu." Cô vội vàng lắc đầu.
Nếu là phòng nghỉ của anh, không phải cái giường trong đó cũng là của anh ấy sao...!
Lồng ngực Chân Yểu như bị nóng lên, cô cắn cắn môi để kiểm soát biểu cảm của mình, lúng ta lúng túng nói: "...Không hay lắm."
Người phía sau mỉm cười rất nhẹ, sau đó cô mới nhận ra hình như anh cũng đang dùng một tay khác để chống lên cánh cửa, nửa vây quanh cô nửa ôm cô vào ngực.
Khoảng cách giữa hai người không xa cũng không gần, vừa đủ để cô ngửi thấy mùi hương trên người anh.
Tống Lục Bách nắm tay cô, sau đó thả ra rồi lùi lại nửa bước, đặt năm ngón tay lên đầu xoa xoa, khiến cô nhẹ nhàng lắc lư như một con lật đật.
Lần đầu tiên, có một chút bỡn cợt trong giọng nói lạnh nhạt và điềm tĩnh của anh.
"Đổi khăn trải giường rồi.".