Trái Cấm Nguy Hiểm Thân Mật


Chân Yểu không ngờ Tống Lục Bách lại đổi ý dễ dàng như vậy, càng không ngờ đến thái độ sau đó của anh.

Anh dặn bác Lâm và những người khác sắp xếp hành lý cho cô, bình tĩnh như buổi sáng không có chuyện gì xảy ra, cũng không tức giận.

"Chân Yểu." Trước khi đến công ty, anh đứng ở cửa gọi cô.

Chân Yểu lập tức đứng thẳng người, "Anh trai."
"Vừa nãy anh hơi nặng lời."
Cô ngạc nhiên.

"Không phải anh không muốn em đến nhà họ Khương, chỉ là anh không muốn em vì chuyện lần trước mà tránh anh.

Nếu không như vậy sẽ chỉ khiến anh cảm giác em vẫn còn để ý đến những lời đó, cho là anh có ý đồ xấu."
Tống Lục Bách nói rất nghiêm túc, nhưng giọng điệu rõ ràng là đang nhượng bộ.

Chân Yểu bị phản ứng của anh làm cho không đối phó kịp, nhanh chóng phủ nhận kịch liệt: "Không! Em không có nghĩ vậy."
"Mong là thế." Anh lạnh nhạt nói.

Tự dưng trong lòng cô cảm thấy hơi áy náy, rõ ràng anh đối xử tốt với mình như vậy, nhưng mình lại xa lánh anh vì suy đoán của người khác, chắc chắn anh sẽ thấy thất vọng lắm đúng không?
"Em thật sự không nghi ngờ điều này, nhiều nhất cũng chỉ nghĩ người khác suy đoán vậy nên mới thấy kỳ lạ..."
"Trước đấy anh từng nghi ngờ giữa em và Tống Duyên Từ có chuyện gì đó, có ảnh hưởng đến thái độ của em với nó sao?"
Chân Yểu nghẹn một cái, ngay lập tức hiểu ý của anh, nhưng lại chột dạ không nói nên lời.

"Anh biết trong lòng em anh không thể so sánh với bọn họ." Tống Lục Bách dừng một chút, sau đó nói tiếp, "Nhưng anh hy vọng em không...!vì chuyện này mà né tránh anh."
Nói xong, anh đi thẳng ra ngoài.

Một chữ "Không" của Chân Yểu còn mắc kẹt trong cổ họng chưa kịp nói ra, cửa biệt thự đã "Rầm" một tiếng đóng lại.

Cô mím môi rồi từ từ ngồi lại ghế sofa, đan hai tay vào nhau bối rối.

Phải làm sao đây, hình như còn khó đối phó hơn những lúc anh tức giận thật.

Trong mắt cô, anh trai nào cũng quan trọng và chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề "ai quan trọng hơn", cùng lắm là do đã quen Tống Duyên Từ và Tống Lịch Kiêu từ trước nên khi ở chung cũng thân thiết hơn, nhưng bây giờ cô càng ngày càng tin tưởng Tống Lục Bách, hai người cũng thân thiết hơn trước nhiều...!
Nhưng dường như cô thật sự không cảm thấy kỳ lạ hay muốn né tránh Tống Duyên Từ bởi vì bị nghi ngờ chuyện gì đó có liên quan đến anh.

Nghĩ đến đây, Chân Yểu không khỏi vô cùng nghi ngờ bản thân, chẳng lẽ cô thật sự phân biệt đối xử sao?
Nhưng kỳ lạ thật...!sao khi đối mặt với những suy đoán tương tự, lúc ở cùng với Tống Lục Bách cô không thể không nghĩ đến, thỉnh thoảng trong đầu lại cảm giác như đang ngầm ám chỉ, rồi cảm thấy khó chịu.

Một vấn đề không muốn hiểu, cô càng nghĩ càng thấy áy náy.

Ngay lập tức cô liền muốn đến nhà Khương Linh, sau đó đi cùng Tống Duyên Từ đến Vân Thành, rồi lại ở cùng Tống Lịch Kiêu, có lẽ cô sẽ không gặp Tống Lục Bách cho đến tận năm mới.

Vậy thì đợi đến lúc đó rồi gặp lại đi.

Chân Yểu âm thầm thở dài trong lòng, cảm thấy phản ứng của mình đối với chuyện này thật sự rất tệ.


Chạng vạng tối, Tống Lục Bách từ công ty về nhà rồi đích thân chở cô đến nhà họ Khương.

Chân Yểu ngồi ở ghế phụ, cầm trên tay hộp sữa dâu nóng hổi, mùi thơm ngọt ngào làm cô bớt lo lắng một chút.

Sở dĩ không phải tất cả, có lẽ là bởi vì sự hiện diện của người ngồi bên ghế lái mạnh mẽ đến nỗi không thể xem nhẹ, hơn nữa mùi hương trên người anh cũng bao trùm trong không gian nhỏ hẹp này, khó có thể bỏ qua.

Chân Yểu hút từng ngụm sữa, Tống Lục Bách ngồi bên cạnh đột nhiên mở miệng: "Chuyến công tác của Duyên Từ vẫn chưa kết thúc, phải ở lại Vân Thành thêm một tuần nữa."
Cô sửng sốt, khó hiểu gật đầu, "Em biết."
"Nếu em muốn ở với nó thì không ở lại Tầm Thành được, phải tốn mấy tiếng lái xe đến, mà chỉ được ở đấy có một tuần."
"Em biết, anh Duyên Từ đã nói với em rồi.

Từ Tầm Thành đến Vân Thành chỉ mất hai tiếng lái xe thôi, cũng không xa lắm."
Người đàn ông ngồi trên ghế lái im lặng.

Một lúc lâu sau, anh mới nói: "Bên đó lại là một môi trường mới, em phải thích ứng lần nữa."
"Ừm, em sẽ thích ứng thật tốt." Chân Yểu nghiêm túc gật đầu.

"Có khi còn chưa kịp thích ứng, em lại phải về, sau đó phải làm quen với chỗ ở của nó thêm lần nữa."
"...Vâng..."
"Nếu không muốn đi lại nhiều như thế, anh có thể thay nó chăm sóc em thêm một tuần." Người đàn ông thản nhiên nói, "Gần đây anh cũng không bận."
"..." Cô mở miệng hỏi, vừa buồn cười lại vừa ngượng, "Anh, anh muốn em ở lại à?"
Tống Lục Bách im lặng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Chân Yểu nhỏ giọng nói: "Nếu em đổi ý, chắc chắn anh Duyên Từ sẽ khó chịu, hơn nữa em nghe anh ấy nói mọi thứ bên kia đã chuẩn bị xong hết, em không thể mặc kệ anh ấy được."
Anh "Ừ" một tiếng, cảm xúc khó phân biệt.

Cho nên anh ngầm thừa nhận là anh thực sự muốn cô ở lại?
...Cũng đúng, anh còn không muốn cô đến nhà họ Khương ở mấy ngày tới.

Chân Yểu im lặng, cảm giác áy náy và khó xử đan xen trong lòng.

"Anh trai." Cô cúi đầu, mặt dày đổi chủ đề, "Hôm nay trước khi anh đến công ty, thật ra em có điều muốn nói với anh, nhưng mà chưa có cơ hội."
Anh lại "Ừ" một tiếng, "Em muốn nói gì?"
"Em không phân biệt đối xử với anh, chỉ là em quen với anh Duyên Từ hơn." Cũng càng giống anh em hơn, trong lòng cô âm thầm nói thêm, "Nhưng...! sau này em sẽ không né tránh anh nữa."
"Anh thà để em đối xử khác đi." Tống Lục Bách nhìn chằm chằm về phía trước, vẻ mặt không thay đổi.

"Cái gì?"
"Không có gì." Anh nói dối không chớp mắt, "Uống sữa đi, nguội bây giờ."
"...À."
Bên ghế phụ lại truyền tới tiếng nuốt nước bọt.

Xe dừng trước đèn đỏ, Tống Lục Bách bình tĩnh quay mặt nhìn người bên cạnh.

Không biết có phải ảo giác không, nhưng dường như anh ngửi thấy một chút mùi dâu tây ngọt ngào.


Vết nước màu hồng nhạt dính lên môi, nhỏ nhỏ mềm mềm.

Đôi mắt anh tối sầm lại, bình tĩnh nhìn hai giây rồi mới quay đi, anh đưa tay lên cổ nới lỏng cà vạt rồi nhấn ga lần nữa.

...!
Chân Yểu ở nhà họ Khương ba ngày.

Thật ra cô biết rất rõ suy nghĩ của mình - cho dù ba ngày sau cô không phải đi cùng Tống Duyên Từ đến Vân Thành, cô cũng sẽ không ở lại nhà họ Khương lâu hơn.

Cô biết đôi mắt mù sẽ khiến bản thân lẫn những người xung quanh thấy bất tiện, cho dù ban đầu họ có lòng tốt và kiên nhẫn, cô cũng không muốn làm phiền họ quá lâu, chẳng may lại khiến họ thấy khó chịu.

Trong ba ngày này Trình Trì đến hai lần, lần nào cũng kiệm lời nói ít, khiến Chân Yểu không biết phải làm sao, dù cô mới là người nên trầm mặc ít nói.

"Cậu ấy nhìn..." Khương Linh thì thào nói với cô, "Rất buồn."
"Tại sao?"
"Chắc là vì cậu."
Chân Yểu không biết phải làm gì, chỉ có thể cố gắng hết sức để thể hiện rằng mình rất lạc quan.

Nếu có thể, cô cũng không muốn bày tỏ thứ tình cảm mơ hồ này, còn suýt nữa gửi thư tình cho cậu bạn để lộ cái dáng vẻ mù quáng của mình, mặc dù bây giờ cô biết mình không còn tình cảm gì với cậu ấy ngoài những người bạn cùng lớp bình thường.

Nhưng cô càng không muốn phải từ chối gặp mặt, như thể mình rất quan tâm đến chuyện đó, quá mất thể diện.

Buổi chiều ngày cuối cùng, ba người bọn họ ở cùng nhau, Trình Trì về trước bữa tối, Chân Yểu kéo Khương Linh cùng nhau tiễn ra cửa.

Trình Trì lại không vội vàng rời đi, "Chân Yểu, tớ có thể nói vài lời với cậu được không?"
Chân Yểu ngẩn người, sau đó gật đầu, bỏ tay Khương Linh ra, quay người đi một đoạn ngắn để tránh đi.

"Xin lỗi, tớ lại để tâm trạng ảnh hưởng đến cậu." Giọng Trình Trì pha trộn giữa sự trong sáng và thô ráp, đặc trưng của một thiếu niên, "Cậu cứ cư xử như bình thường là được, không cần gượng gạo vậy đâu."
"...Ừ." Cô giật mình.

"Cậu sẽ ổn thôi, chúc cậu mau bình phục."
Chân Yểu hơi ngẩng đầu lên, cười với chàng trai, "Cảm ơn."
Hai người đều không chú ý tới chiếc ô tô màu đen đang đậu ở ven đường, người ngồi trên ghế lái yên lặng quan sát về hướng này.

"Vậy tớ đi trước, hẹn gặp lại." Trình Trì ngại ngùng vẫy vẫy tay với cô gái trước mặt, sau đó mới nhận ra cô không nhìn thấy động tác của mình, bàn tay kia đưa về sờ sờ gáy rồi hạ xuống.

"Hẹn gặp lại."
Chàng trai cô gái đứng dưới bầu trời hoàng hôn, hài hòa vô cùng.

Ngoài ra cũng rất là ngứa mắt.

Tống Lục Bách nhìn đồng hồ, ước chừng thời gian Tống Duyên Từ chuẩn bị đến, sau đó xoay vô lăng quay đầu xe, thất thần rời đi.


Mấy ngày nay cô không chủ động gọi điện cho anh, xem ra cô sẽ không đổi ý.

Anh lái xe về nhà rồi đi thẳng vào phòng làm việc.

Ngón tay thon dài lướt nhẹ trên giá sách, cuối cùng dừng lại ở một cuốn sách tài chính dày cộp.

Anh dừng một chút, đưa tay kéo ra.

Cuốn sách vừa đến tay liền tách ra, một bức thư màu hồng phần lẳng lặng nằm đó.

Tống Lục Bách lấy thư ra, ném cuốn sách sang một bên.

Bao bì bên ngoài và bức thư đều rất phẳng phiu, chỉ có mặt sau của bao bì bị dính một ít bùn đất.

Anh làm ngơ, bắt đầu mở bao bì ra.

[Bạn học Trình Trì, xin chào.]
Ánh mắt Tống Lục Bách dừng lại ở hai chữ "Trình Trì" một lúc, sau đó mới tiếp tục hướng xuống.

Bức thư này không dài, chữ viết trên giấy đều tăm tắp, cô gái ẩn giấu một chút kiêu ngạo, dùng những từ ngữ đầy mơ hồ và mập mờ để thay thế chữ "thích".

Đây là thư tình.

Đây không phải lần đầu tiên anh đọc bức thư này, ban đầu chỉ xem lướt qua, thấy hơi hứng thú nên cất đi, ma xui quỷ khiến thế nào lại không đem đi vất.

Đây là lần thứ hai mở ra đọc.

Khuôn mặt lạnh lùng hơi nhếch môi cười, nhưng căn bản không có tâm trạng và kiên nhẫn để đọc hết, anh liếc nhìn chữ ký rồi xụ mặt gấp nó lại, chuẩn bị ném vào thùng rác.

"Thưa ngài." Bác Lâm đột nhiên gõ cửa.

Tống Lục Bách dừng tay lại, nhíu mày kẹp bức thư màu hồng vào giữa tài liệu nào đó, "Vào đi."
Lúc đầu Chân Yểu không gửi bức thư này đi, nhưng sau đó thì sao?
Sau đó cô có viết lại không, hay nói thẳng với cái người tên Trình Trì kia là "Tớ thích cậu"?
Bây giờ quan hệ của họ là gì?
Tống Duyên Từ cố ý lái xe về Tầm Thành để đón người.

"Bên Vân Thành anh đã chuẩn bị một căn hộ rồi, đồ đạc và vật dụng không cần thiết cũng bị dọn đi hết.

Phòng ngủ của em có phòng tắm và phòng thay đồ riêng, anh sẽ nhờ người sửa sang lại sao cho thuận tiện nhất có thể.

Bình thường anh không ở đó thì còn có giúp việc, không phải lo lắng."
Chân Yểu ngồi bên ghế phụ, đối với anh hai vừa nhẹ nhàng vừa ân cần dặn đi dặn lại, chỉ có thể gật đầu như gà mổ thóc.

"Hai ngày đầu em làm quen trước một chút, sau đó có thời gian thì anh dẫn em ra ngoài đi dạo, không khí ở Vân Thành rất thoải mái."
"Anh Duyên Từ, anh cứ yên tâm công tác đi, những cái này không cần gấp."
Tống Duyên Từ đột nhiên cười, "Bây giờ chỉ có anh ở đây, hay là cứ gọi thẳng 'Anh trai' cho tiện?
"Cũng đúng." Chân Yểu ngượng ngùng cười, cố gắng bỏ qua cảm giác tội lỗi như vừa phản bội Tống Lục Bách, bởi vì quả thực gọi vậy cũng tiện hơn, dù sao không có ai ở đây, cô không phải phân biệt cách xưng hô.

Với cả Tống Lục Bách cũng không biết.


Hai tiếng sau, hai người đến Vân Thành.

Căn hộ của Tống Duyên ở trong một chung cư cao tầng, cả tầng chỉ có một căn, đủ riêng tư và rộng rãi, đồ đạc bày biện vô cùng đơn giản, cho nên Chân Yểu ghi nhớ bố cục rất nhanh.

Lúc đầu cô quả thực có hơi khó thích ứng, chẳng những không hợp môi trường mà còn không được gặp Tống Lục Bách mỗi ngày, sống cuộc sống không có anh, thậm chí...!hình như có hơi nhớ, không nỡ.

Rõ ràng lúc mới ở cùng anh (TLB) cô còn lo lắng thấp thỏm đến mức thấy sợ hãi, bây giờ lại thành quen, liên tục so sánh anh với Tống Duyên Từ trong đầu.

Mặc dù cả hai đều đối xử rất tốt với cô.

Chân Yểu chỉ có thể đổ tội cho Tống Lục Bách, tại anh quá tốt với mình, mà cái "tốt" của anh lại không như những người khác.

Tuy nhiên tình trạng này không kéo dài.

Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ và kĩ năng nấu nướng tuyệt vời của Tống Duyên Từ, cô tạm thời ném Tống Lục Bách ra sau đầu.

Giúp việc trong căn hộ phụ trách nấu ăn cho cô, nhưng cứ mỗi khi Tống Duyên Từ đi làm về, chắc chắn anh sẽ tự tay xuống bếp làm đồ ăn cho cô.

Đôi khi là bữa chính, nếu lỡ mất bữa chính thì sẽ làm đồ ăn nhẹ.

Mà dù là bữa phụ hay bữa chính, cũng đều rất hợp khẩu vị của cô.

"Anh trai, sao anh biết em thích những thứ này?" Cô không kìm được sự tò mò, bưng đĩa lên hỏi anh.

"Mỗi lần cùng nhau ăn cơm ở nhà, anh sẽ nhân tiện quan sát xem, em thích ăn cái nào, không thích ăn cái nào."
Chân Yểu tặc lưỡi thở dài: "Cẩn thận như thế..."
Cả hai đang cười nói với nhau thì tiếng chuông cửa đột ngột vang lên.

"Em cứ ăn đi, anh đi xem là ai." Tống Duyên Từ vỗ vai cô, đi về phía cửa.

Chân Yểu đáp một tiếng, cầm một miếng bánh quy khác đưa lên miệng, cắn một miếng.

Ngay sau đó, "cạch" một tiếng, cửa mở ra.

"Anh trai, ai vậy ạ?" Mãi không thấy có tiếng động gì, Chân Yểu nghi ngờ hỏi một tiếng.

Một lúc sau, Tống Duyên Từ mới trả lời câu hỏi của cô, đáp án lại nằm ngoài dự đoán.

"Là Lục Bách đến."
...!Tống Lục Bách? Sao anh ấy lại tới đây?
Chân Yểu kinh ngạc dựa theo cảm giác của mình để quay người về phía cửa.

Tống Duyên Từ bước đi cứng ngắc, sau đó lùi lại hai bước rồi nghiêng người sang một bên, ra hiệu cho người ngoài cửa đi vào, nhưng người ở ngoài lại không nhúc nhích, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào bóng dáng mảnh mai ở giữa phòng khách.

Tống Lục Bách vô cảm nhìn xung quanh căn hộ này.

Cô gái nhỏ hai ngày trước còn ở trong nhà anh, gọi anh là "anh trai", bây giờ lại mặc áo khoác của người đàn ông khác, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc ăn bánh quy người kia tự tay làm cho, dùng xưng hô vốn đặc biệt dành riêng cho anh để gọi người ta.

Anh gần như có thể tưởng tượng được, mấy ngày nay, hoặc là mới chỉ vừa rồi, hai người đã gần gũi như thế nào.

Cả không gian cũng hài hòa và ấm áp đến mức dường như không có chỗ cho người thứ ba..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận