Đang để ý một người?
Chân Yểu sững sờ, ý là người anh ấy thích sao?
Chu Huệ giật mình, "Nó?! Con không nghe lầm chứ?"
Ở tuổi này của Tống Lục Bách, trong giới nhà giàu có rất nhiều người đã kết hôn, tuy người còn độc thân cũng rất nhiều, nhưng bà vẫn không khỏi lo lắng cho chuyện đại sự cả đời của con trai.
Có mấy lời không ai dám nói trước mặt bà, nhưng bà vẫn tương đối rõ ràng.
Người ngoài nói ba cậu con trai nhà bà là quý tử trời cho, tình yêu hay hôn nhân chỉ là miếng kem trên bánh, có hay không đều được, đương nhiên cũng có người nói Tống Lục Bách thành thạo trên thương trường, trong mắt chỉ có Tống thị và các loại biểu đồ, con số, không biết nể mặt người khác, làm sao có thể dễ dàng đế ý đến một cô gái nào đó được.
Khách quan mà nói, Chu Huệ rất đồng ý với quan điểm trên.
Vì vậy bây giờ Tống Lịch Kiêu nói cho bà biết điều này, phản ứng đầu tiên của bà không phải vui mừng, mà là vô cùng nghi ngờ.
"Sao mà nghe lầm được, chính miệng thư ký Diệp nói cho con biết đấy."
"Người ta nói gì với con?"
"Cô ấy nói sáng hôm trước có cuộc họp, lúc anh cả ngồi xuống mở tài liệu, bên trong có kẹp một bức thư màu hồng."
"Chỉ vậy thôi? Hết rồi à?" Ban đầu Chu Huệ còn thấy hơi hưng phấn, tưởng là sắp được nghe thấy cái gì đặc sắc, ai ngờ lại kết thúc không đầu không đuôi như vậy, "Một bức thư thì nói lên được gì chứ!"
"Bao nhiêu năm nay, mẹ có thấy trên người anh có món đồ màu hồng nào không?" Tống Lịch Kiêu thản nhiên cười một tiếng, "Đang bình thường tự nhiên dùng phong bì màu hồng làm gì, chỉ có đưa thư tình mới dùng cái trò này, không tin mẹ hỏi Yểu Yểu đi, con bé là con gái, chắc chắn biết rõ hơn chúng ta."
Chân Yểu đang nghe đến xuất thần, đột nhiên bị gọi tên, hai từ "Bức thư màu hồng" và "Thư tình" này khiến cô nhớ lại quá khứ.
Tống Lịch Kiêu nói vậy khiến cô thấy chột dạ, dù sao thì trước đó cô đã suýt đưa một bức thư tình trong phong bì màu hồng cho người khác.
"Chắc là vậy," Cô gật đầu bừa, "...!Con có một người bạn từng, từng làm như thế.
Nhưng mà..."
Cô định nói là cũng không chắc, nhưng Tống Lịch Kiêu đã tự nói thêm, "Thấy chưa? Con còn đang tò mò không biết ai có gan đưa thư tình cho anh ấy, đã thế anh ấy không chỉ nhận, mà còn giữ lại.
Nhưng mà cái cách tỏ tình này cũng cổ lỗ sĩ quá đi, giờ vẫn có người gửi thư tình, không biết anh lừa được cô gái ngoan này ở đâu đây."
"Như vậy, thật sự là thích ai đó rồi sao?"
"Thích hay không thì không biết, nhưng chắc chắn anh ấy rất quan tâm đến người đó."
"Nó vẫn còn giữ bức thư tình đấy?"
"Mấy người cấp trên đều nhìn thấy, nhưng mà không ai dám nói gì, còn nhìn thấy anh cả mặt vô cảm cất bức thư đi."
Cất đi.
Chu Huệ suy nghĩ về hành động này, cảm thấy thực sự có gì đó ẩn đằng sau.
"Không được, mẹ phải đi hỏi nó ngay lập tức." Bà không kìm lòng được.
"Vậy không được, bây giờ mẹ mà hỏi anh ngay thì thể nào anh cũng nghi ngờ con, vài ngày nữa hãng nói bóng gió một chút, giả vờ hỏi."
Tống Lịch Kiêu đã muốn xem trò vui rồi lại còn thích làm lớn chuyện, vô cùng hào hứng đóng góp ý kiến, giây sau Tống Tất liền dội cho một gáo nước lạnh, "Con cũng lo cho cái thân mình đi, lần đi săn ảnh này về phải tập trung lo cái công ty con cho ba, rồi hai năm nữa người bị thúc giục là con đấy."
"Nói sau đi, phiền phức.
Có phải cô nàng nào cũng vừa dễ thương vừa hiểu chuyện như Yểu Yểu đâu ba."
Chân Yểu có chút xấu hổ, "Con mới là người gây phiền cho mọi người."
Chu Huệ cười, "Con đối với chúng nó là trách nhiệm ngọt ngào."
"Mẹ nói đúng, chính xác."
"Được rồi, nói chuyện xong chưa? Nãy giờ cứ nghe con nói, ba mẹ còn chưa nói được câu nào với Yểu Yểu." Tống Tất khó chịu nói, "Con đi làm gì thì làm đi, cả ngày chẳng được cái tích sự gì."
Thế là Tống Lịch Kiêu "chẳng được cái tích sự gì" bị ép phải rời khỏi cuộc gọi video.
Chân Yểu còn chưa kịp suy nghĩ về nội dung của cuộc trò chuyện vừa rồi, đã nghe thấy Chu Huệ nói: "Yểu Yểu, đến lúc về Tầm Thành với Duyên Từ rồi, có muốn học thêm gì nữa không?"
Cô hơi giật mình, gật gật đầu.
Tất nhiên là cô muốn.
Sau khi bị mù, không phải cô chưa từng có ý định từ bỏ, nhưng quãng thời gian ở nhà họ Tưởng, trong đầu cô chỉ nghĩ đến việc rời đi, cho nên cô không ngừng ép buộc bản thân phải tiếp thu thêm kiến thức.
Sau này cô cũng dần nhận ra, sâu thẳm trong trái tim mình, cô vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ hy vọng.
Nếu sau này cô vẫn không khỏi thì sao? Khoảng thời gian mà cô đã lãng phí khi bị mù, chắc chắn sẽ phải bù lại gấp đôi, cho nên cô thường nghe phim bằng tiếng Anh, nội dung cũng liên quan đến hội họa hoặc thiết kế.
Ít nhất như vậy có thể đỡ sốc kiến thức hơn.
Chân Yểu nghĩ.
"Chuyện này Lục Bách cũng mới nhắc đến với dì, nó nói để nó tự kiểm tra, dì nghĩ để nó làm thì quả thực yên tâm hơn nhiều, cho nên trước hết chú và dì sẽ không xen vào, nhưng chúng nó đều là đàn ông con trai, bạn con thì không đến thăm con thường xuyên được, tìm người vừa ý cũng không dễ, cho nên dì có nghĩ đến một người."
"Ai ạ?" Chân Yểu tò mò.
"Là Sương Kỳ mà dì đã nói với con trước đây, không phải cô bé từng là giáo viên tiếng Anh của con sao? Có thể cô bé sẽ là giáo viên và là một người bạn tốt với con."
"Cô Lục ạ?"
"Đúng, con nghĩ sao? Nếu được thì dì sẽ bảo cô bé đến gặp con."
Chân Yểu nghĩ đến "tình tiết" năm xưa, không khỏi do dự, "Cô Lục có đồng ý không ạ?"
"Lần trước dì cũng có nói với cô bé, cô bé còn quan tâm hỏi vài câu về tình hình của con, sau đó đồng ý rồi."
Cô chợt thấy nhẹ nhõm, qua một thời gian dài như vậy, cứ nghĩ cô Lục sẽ không để tâm đến chuyện này, hơn nữa bây giờ gặp lại nhau bọn họ cũng không phải mối quan hệ cô trò nghiêm túc trong trường.
Quan trọng nhất là, cô không muốn từ chối ý tốt của Chu Huệ và Tống Tất.
"Con không có ý kiến gì ạ." Cô gật đầu.
Chu Huệ cười dịu dàng, "Vậy thì tốt, để dì nói với cô bé một tiếng."
Trò chuyện một hồi, Tống Tất và Chu Huệ cúp điện thoại.
Chân Yểu nghiêng người về phía trước, tì một tay lên mép bàn trà rồi chạm vào điện thoại, cất nó vào trong người mình.
Sau khi cô ngả người ra, đầu óc trống rỗng bắt đầu xuất thần.
Mới đầu chỉ là ngẩn người, không suy nghĩ được gì, nhưng ngay sau đó, một số câu nói chợt hiện ra trong đầu.
Bức thư màu hồng phấn...!
Đúng là người khác gửi thư tình cho Tống Lục Bách sao?
Nếu thật sự là thư tình, vậy anh ấy giữ lại bởi vì đã đồng ý rồi đúng không?
Chân Yểu không biết anh đối xử với người lạ ra sao, lúc đầu cô cũng thấy anh khó gần, không dám tiếp cận, cho nên thật khó tưởng tượng một người phải dũng cảm thế nào mới dám đưa thư tình cho Tống Lục Bách, còn khiến anh ấy nhận nó.
Nhưng mà...!cô nghĩ anh là người trong nóng ngoài lạnh, có lẽ đối với người khác cũng vậy.
Đối xử với cô như nào, thì đối xử với người khác cũng như thế.
Cô chỉnh lại tư thế ngồi, nửa người trên buông thõng xuống, tựa đầu vào tay vịn của ghế sofa.
Dì Huệ và những người khác sẽ hỏi han anh thế nào, rồi Tống Lục Bách sẽ trả lời gì? Có lẽ cô nên mừng vì vừa dọn ra khỏi nhà anh, không thì nếu anh có bạn gái và muốn đưa về nhà, cô ở đó không phải là xấu hổ lắm sao.
Chân Yểu vẫn giữ nguyên tư thế nằm này, say sưa suy nghĩ một lúc.
"Tiểu thư," Sau một loạt tiếng bước chân, giọng nói của người giúp việc vang lên, "Tôi lấy chăn cho cô nhé? Cô có muốn ngủ một lúc không?
"À? Không cần không cần, cháu mới dựa vào một lúc thôi." Cô đột nhiên ngồi bật dậy, xua tay, "Không cần chăn, cháu vào phòng làm việc đây."
"Được, cô định nghe cái gì, tôi giúp cô tìm."
Chân Yểu gật đầu, nhờ giúp việc dẫn vào phòng làm việc, người kia thuần thục giúp cô tìm bộ phim tài liệu đang nghe dở lần trước, sau đó mang hoa quả và nước ấm đến.
Thường thì buổi sáng cô sẽ đợi như vậy trong phòng làm việc, đến trưa thì chợp mắt một lát, sau đó ở trên ban công nghe nhạc và xem phim, rồi gọi điện thoại cho Khương Linh.
Hôm nay cũng như vậy, chỉ là thời gian ngồi chơi vào buổi chiều có vẻ dài hơn trước một chút.
Tống Duyên Từ về lúc chiều muộn, cả hai ngồi ăn tối cùng nhau.
Sau bữa tối, Chân Yểu ngồi trong phòng ăn, tay cầm máy tính bảng nghe nốt bộ phim với Tống Duyên Từ đang làm bánh và cắt trái cây ở trong bếp.
Hai người thỉnh thoảng lại thảo luận về cốt truyện và lời thoại.
Lúc món bánh ra lò cũng là lúc bộ phim kết thúc.
Tống Duyên Từ đặt bánh trước mặt Chân Yểu, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô.
"Yểu Yểu, có chuyện cần nói với em trước."
"Chuyện gì ạ?"
"Chiều nay anh gọi điện cho bác sĩ tâm lý, cô ấy nói vẫn nên đưa em về Tầm Thành một thời gian cho quen, cố gắng không để em phải tiếp xúc với môi trường mới.
Nên anh nghĩ, anh nên về nhà chung ở với em thì tốt hơn."
"Nhưng nhà chung cách Khải An xa lắm đúng không ạ? Như vậy thì sẽ phiền đến anh." Chân Yểu biết Tống Duyên Từ bình thường bận rộn nhiều việc, trước đây cô cũng phải cân nhắc điều này rồi mới chuyển đến căn hộ cạnh bệnh viện của anh, như vậy anh có thể chăm sóc cô, đi qua đi lại cũng dễ dàng.
"Những cái này có thể nghĩ cách giải quyết, không phải vấn đề lớn gì, dù sao thì việc chữa khỏi cho em vẫn được ưu tiên hơn." Tống Duyên Từ nhéo nhẹ chóp mũi cô, "Nói rõ trước nhé, không được thấy áy náy hay là có lỗi gì, biết chưa?"
"Nhưng mà -"
"Không nhưng." Giọng anh vẫn vui vẻ như cũ, nhưng lại có thêm chút nghiêm túc.
Chân Yểu chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, "Em biết rồi."
Hai ngày cuối cùng ở Vân Thành, Tống Duyên Từ đưa cô ra ngoài đi dạo một lúc, đều chọn thời gian và địa điểm ít người qua lại, cô cũng chơi rất vui vẻ, nhưng dù vui vẻ đến đâu cũng không quên gọi điện cho Tống Lục Bách mỗi ngày.
Chỉ là mỗi lần gọi điện thoại, cô sẽ không thể không nghĩ đến chuyện bức thư tình, còn đoán trong đầu không biết dì Huệ đã hỏi anh hay chưa, sự việc sau đó rốt cuộc như thế nào.
Chân Yểu chưa từng nghĩ mình sẽ hóng hớt như vậy, nhưng cô thấy cái loại chuyện này thì người ta tò mò cũng là thường tình.
Lúc hai người ra ngoài chơi, Tống Duyên Từ quay chụp rất nhiều ảnh và video, anh chọn mấy bức đẹp đẹp để giữ cho mình, còn lại thì hào phóng gửi vào trong nhóm Wechat.
Vốn dĩ không có ai trong nhà họ Tống nghĩ đến việc lập nhóm chat, bởi vì mọi người đều coi thường cái công cụ "kết nối tình cảm" này, còn Tống Lục Bách thì thấy rất tốn thời gian quý báu của anh.
Vậy mà sau khi Tống Tất và Chu Huệ đi Úc về, nhóm chat này cứ thế được thành lập, nhưng lại chỉ có một tác dụng - tiện gọi video chung với Chân Yểu, cũng tiện gọi cho cả những người khác.
Về tên nhóm, Tống Lịch Kiêu đặt là: Hôm nay Yểu Yểu có nhớ anh không?
Chân Yểu là người trong cuộc nhưng không biết chuyện, những người khác cũng ngầm hiểu ý, không nói cho cô biết, tên nhóm cứ như vậy được giữ lại mà không ai phản đối, dù sao chẳng ai nghĩ cái chữ "Anh" này là chỉ riêng Tống Lịch Kiêu, đều ngầm nhận đó là mình.
Sau khi Tống Duyên Từ gửi ảnh và video, nhóm chat im lặng nhiều ngay cuối cùng cũng trở nên sôi động.
Tống Lịch Kiêu: Vẫn là anh hai hào phóng, Yểu Yểu ở cùng anh cả thì cứ giấu giấu diếm diếm, em còn tưởng cái nhóm này chết rồi:)
Chu Huệ: Yểu Yểu đáng yêu quá! Mắt thẩm mỹ của Duyên Từ được đấy, chọn quần áo đẹp hơn Lục Bách nhiều, sau này đừng để Yểu Yểu mặc quần áo của nó(TLB) mua nữa.
Tống Lịch Kiêu: [dựng ngón cái.jpg]
Tống Lịch Kiêu: Nhưng mà phải nâng skill chụp ảnh đi nhé, may mà Yểu Yểu 360 độ đều xinh, không bị cái ánh sáng với góc chụp của anh dìm chết.
Tống Tất: Hết chưa? Chỉ có thế thôi à?
Tống Lịch Kiêu: Lừa rồi.
Anh hai, anh đừng có giấu đấy.
Năm phút sau.
Tống Lịch Kiêu: Người đâu?
Chu Huệ: Kỳ cục.
Đột nhiên, một tin nhắn mới xuất hiện trong khung chat.
Tống Lục Bách: /
Tống Lịch Kiêu:?
Chu Huệ: Lịch Kiêu, tin nhắn mẹ gửi đi rồi thu hồi kiểu gì?
Tống Lịch Kiêu: Thu hồi á? Câu chê anh cả thẩm mỹ kém? Quá muộn rồi, không thu hồi được, chắc chắn là anh ấy đã nhìn thấy.
Chu Huệ: Ha.
Lại qua một lúc nữa.
Tống Lục Bách: Ấn nhầm.
Tống Lịch Kiêu: Điêu vừa thôi, có phải anh bí mật lưu tất cả ảnh và video rồi đúng không?
Lúc này, người đàn ông đang ngồi trong phòng làm việc nhìn chằm chằm vào những bức ảnh trên điện thoại của mình, cố gắng kìm nén sự bất bình với người giữ ảnh chụp làm của riêng.
Mãi cho đến khi có tiếng gõ cửa, anh mới thoát khỏi album chứa đầy ảnh và video vừa được lưu kia.
Về phần tin nhắn mới nhận được, anh chỉ đơn giản là không có thời gian để ý..