Chân Yểu vội vàng ôm hộp quay người, "Anh trai?!"
Tiếng sột soạt của đế giày đạp trên cỏ càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại trước mặt cô.
Mùi ngọt ngào của bánh quy bị mùi hương quen thuộc lấn át mất, lập tức giảm bớt cảm giác tồn tại.
Hương gỗ trên người anh không hăng, không nồng, rõ ràng là rất nhẹ, thế nhưng khi anh im lặng đứng đó, lại khiến người khác không thể bỏ qua.
"Anh có ở đó không?" Cô liếm môi, chiếc hộp dưới tay hơi biến dạng, "Không phải Tiểu Giai nói anh không tới sao?"
Tâm trạng lên xuống thất thường, như quả bóng bị một bàn tay đè xuống mặt nước, bây giờ bàn tay vô hình đó thả ra, quả bóng đó lại nổi lên mặt nước.
"Cô bé nói anh không có ở đây bao giờ?"
Chân Yểu muốn phản bác, nhưng ngẫm lại, quả thực Tiểu Giai không nói không có ở đây, mà chỉ nói bánh quy là do anh sai người gửi tới.
"Anh bảo cô ấy không được nói đúng không?" Cô nhớ vừa rồi Tiểu Giai vội vàng rời đi, còn tưởng có việc gấp, hiện tại xem ra cô ấy chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn khỏi hiện trường sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
"Không làm vậy thì làm sao anh biết em muốn gặp anh đến mức này." Tống Lục Bách nhìn chằm chằm người trước mặt, trong lời nói mang theo ý cười.
"Em đâu có..."
Cô gái nhỏ vốn muốn cãi lại anh, nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng liền biến mất không thấy tăm hơi.
Cô quay mặt sang một bên như muốn tránh anh, chỉ là không nhìn thấy nên bị nhầm hướng, bên mặt trái đối diện thẳng với anh, từng chi tiết từng cái chớp mắt anh đều nhìn rõ.
Hai cuộc gọi gần nhất anh nhận được, cả vẻ mặt cô lúc này, chỉ khiến anh nhìn thấy sáu chữ.
Nói một đằng làm một nẻo.
"Anh đi nhé?" Tống Lục Bách hơi nhướng mày.
Cô gái nhỏ không tình nguyện nói một câu: "Lần nào anh cũng dùng chiêu này."
"Vậy em ngã thêm lần nữa để ngăn anh lại?"
"Anh!" Chân Yểu xấu hổ, sao anh lại đem chuyện cũ ra nói.
Cô xoay người muốn vào nhà, người phía sau liền gọi lại, "Đi đâu?"
"Em muốn vào nhà."
"Không ăn nữa à?"
"Em chưa rửa tay, rửa xong rồi ăn."
Một bàn tay lớn đột nhiên nắm lấy cánh tay của cô, dùng sức kéo cô trở lại ghế xích đu, "Ngồi đi, anh đút em ăn."
Cuộc nói chuyện quen thuộc này khiến cô choáng váng, chỉ là lần trước cô là người đút cho anh ăn.
"...Anh cũng chưa rửa tay mà." Nói xong, Chân Yểu lại định đứng lên, nhưng bàn tay vừa buông ra đã đặt ở trên vai cô, đứng dậy liền bị người kia ấn xuống.
"Vừa rửa rồi."
"Vừa nãy? Không phải anh mới tới sao?"
"Ai nói thế?"
Chân Yểu nghẹn họng.
"...Em đoán."
Nếu không thì tại sao vừa đến anh đã đi rửa tay? Chắc cũng không phải cố tình đi...!
Bàn tay đặt trên bả vai cô có vẻ hơi nóng, khiến nửa người trên của cô căng cắng.
Hộp giấy đang ôm trong ngực bị người kia mở ra, ngay sau đó mùi bơ thơm nồng nàn bay tới chóp mũi, còn xen lẫn mùi hương thoang thoảng của cây bách và gỗ đàn hương, như ẩn như hiện.
"Há miệng.".
truyện kiếm hiệp hay
Cô mím mím môi, từ từ mở miệng ra.
Bề mặt có dính những hạt đường của chiếc bánh quy chạm vào giữa đôi môi mềm mại của cô, sự ma sát nhẹ khiến cô rùng mình, không chút suy nghĩ mà cắn một cái.
"Rắc" một tiếng, chiếc bánh quy vỡ vụn, cô vội vàng nhai miếng bánh mình vừa cắn xuống rồi nuốt, vì mất tập trung nên không nếm được vị.
Tống Lục Bách ngồi xổm ở đối diện, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cô.
"Ngon không?"
Cô gái với đôi má ửng hồng liếm môi một cái, lớp đường trắng cũng theo đó mà tan đi, phần lớn vụn bánh quy đều bị đầu lưỡi cuốn theo.
"Ừm!" Cô cắn cắn môi, lại liếm một lần nữa, "Ngon."
Hàm răng trắng thấp thoáng dưới đôi môi, khoảnh khắc cắn xuống môi dưới như muốn cắt đôi quả hồng đỏ chín mọng.
Vừa rồi anh cũng cảm nhận được một chút khi đưa bánh quy tới gần.
Rất mềm.
Có lẽ nên nướng bánh mỏng và nhỏ hơn.
"Vẫn còn, há miệng."
Chân Yểu định nói là để cô tự làm, kết quả một chữ "Em" còn chưa kịp phát ra, người đàn ông đã đưa miếng bánh tới miệng cô, buộc cô phải ngoan ngoãn ăn hết.
"So với Tống Duyên Từ làm thì vị thế nào." Tống Lục Bách hỏi.
Hương vị thực sự không rõ ràng cho lắm, vị bơ và sữa béo cũng không đủ ngậy, chỉ lướt qua một cách vội vàng, hương thơm đọng lại trong miệng càng không cảm nhận được.
Cô không quá thèm ăn, vừa rồi nếm thử cũng không nhiều, hương vị của chiếc bánh quy bơ này chỉ có thể coi là vừa miệng, chắc chắn không ngon bằng của Tống Duyên Từ.
Nhưng tất nhiên cô không thể ăn ngay nói thật, câu trả lời đúng và an toàn là tốt nhất.
"Cái này ngon hơn." Cô chỉ vào cái hộp mà mặt không đỏ tim không đập.
Tống Lục Bách không giống người sẽ ngẫu nhiên mua ở đâu đó rồi lừa cô, nhưng nếu mua ở cửa hàng thì chắc phải ngon lắm chứ, cái này...!
"Anh, anh mua ở đâu vậy?"
"Thích?"
Cô lại gật đầu.
"Thích thì ăn hết đi." Anh né tránh câu hỏi trước đó, "Thứ đơn giản như vậy, đừng có lúc nào cũng coi bánh của ai đó nướng như báu vật thế."
Chân Yểu ngẩn người một lát, "sắp xếp" lại từng hành động của anh, bỗng nhiên nhận ra điều gì đó.
Chẳng lẽ...!
"Anh," Cô nặn ra một nụ cười, "Cái bánh quy này, là...!anh làm à?"
Một lúc sau, Tống Lục Bách đang ngồi xổm trước mặt cô mới thản nhiên "Ừ" một tiếng.
Chân Yểu sững sờ, "Thật, đúng là anh làm?"
"Thử làm xem sao.
Ban đầu định vứt đi, nhưng không muốn lãng phí nên đem đến đây." Anh lạnh nhạt nói, "Lần đầu tiên làm, không ngon thì đừng ăn."
"Anh trai, anh..." Cô nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc dường như lấy lại giọng, "Biết nấu ăn?"
"Bao nhiêu năm ở nước ngoài, em tưởng anh phụ thuộc vào giúp việc hết à?"
"Ra là vậy." Chân Yểu dùng đầu ngón tay phủi phủi chiếc hộp.
Không đúng, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là bởi vì cô thích ăn đồ ăn mà Tống Duyên Từ làm, nên anh mới tự xuống bếp nướng bánh cho cô đó nha!
Vậy mà anh lại tự mình làm!
"Cảm ơn." Tim của Chân Yểu đập nhanh hơn bình thường, phải thở vài nhịp mới bình tĩnh lại, "Ăn ngon lắm, lần đầu tiên mà đã làm được thế này, anh giỏi thật đó."
Một cái tay cầm lấy miếng khác đưa lên miệng, khóe môi người đàn ông khẽ cong lên.
Chỉ là cô không nhìn thấy.
"Há miệng."
"Vẫn còn đút cho em sao?" Chân Yểu lùi mũi chân về phía sau một chút, mất tự nhiên nói, "Anh không ăn ạ?"
"Anh không ăn đồ ngọt."
"Lần trước ở Vân Thành anh có ăn mà."
"Bởi vì lần đó em đút cho anh ăn."
Đôi môi vừa hé mở một chút bỗng dưng khép lại, hai má hồng nhạt như trái đào.
"Há miệng."
Lần này Chân Yểu ngoan ngoãn mở miệng để anh đút cho mình, không biết có phải miếng này được rắc nhiều đường hơn không, có vẻ ngọt hơn miếng vừa rồi rất nhiều.
Cô rầu rĩ ăn trong im lặng.
Miếng thứ hai rồi đến miếng thứ ba, miếng thứ tư, thứ năm.
Như thể anh bị nghiện đút bánh quy cho cô, cứ thế im lặng đút hết miếng này đến miếng khác.
Vậy mà lúc này cô lại mừng vì mình không nhìn thấy gì, nếu không cô cũng không biết làm sao mình có thể nuốt được trước cái ánh mắt chăm chú của anh.
"Em không ăn được nữa." Chân Yểu cuối cùng cũng thu hết can đảm để nói, "Ăn nhiều ngọt quá."
Một lúc sau, anh "Ừ" một tiếng.
Cô vừa mới thở phào nhẹ nhõm, khóe môi chợt ấm lên.
Người đàn ông hơi dùng sức lên đầu ngón tay, vuốt dọc theo viền môi dưới, nhiệt độ truyền đến nơi khóe môi, cuối cùng đầu ngón tay hơi ấn xuống giữa môi.
Cô ngây ngốc ngồi đó, quên cả phản ứng.
Ngay sau đó, anh rút tay về.
Ngón tay vừa tranh thủ áp vào cằm cô cũng không trực tiếp rời đi, mà còn hơi lướt qua khối thịt mềm mại kia.
Một cảm giác nhột nhột khó tả lướt qua hai bên quai hàm và cổ, rồi chạy dọc xuống sống lưng.
Chân Yểu run rẩy muốn trốn về sau, nhưng một lực đã giữ lại lưng cô.
"Đừng nhúc nhích."
Trọng tâm của xích đu lập tức bị ảnh hưởng, cả người cô chuẩn bị nhào về phía trước, cuối cùng theo bản năng, cô đưa hai tay chống lên người trước mặt.
Trái tim đập loạn xạ vì sợ hãi lo lắng, lòng bàn tay áp vào bờ vai và lồng ngực mạnh mẽ của người đàn ông, mà bàn tay anh vừa đặt trên lưng cô giờ đã đỡ xuống eo, cảm nhận tới từng ngón tay khiến người cô như muốn nhũn ra.
Chân Yểu bỗng dưng lùi lại, thu tay về sau như bị điện giật, vội vàng đẩy bàn tay đang đặt trên eo mình ra.
"Anh trai!"
"Lau miệng cho em, ngọ nguậy cái gì."
"Anh, anh có thể nói cho em biết, em tự làm!" Mặt cô nóng lên, môi và cằm dường như vẫn ở dưới đầu ngón tay anh, "Em thấy những hành động này không ổn lắm, cho dù chúng ta là anh em ruột cũng không được."
Trong cơn xúc động, cô chợt nói ra những lời này, đâm thủng những suy nghĩ đã giấu bấy lâu nay.
"Không ổn? Không ổn chỗ nào?" Tống Lục Bách mặt không cảm xúc, "Anh làm gì?"
"Anh...!anh không được tùy tiện chạm vào đó!"
"Giúp em lau miệng thôi, nếu không phải em cứ lùi về sau mãi, anh cũng không phải giữ em lại.
Hay em nghĩ anh có mục đích khác?" Giọng điệu anh rất thành thật, từng bước ép sát.
"Cho dù muốn giúp em, cũng phải chú ý chừng mực..." Vai Chân Yểu hơi hạ xuống, khí thế đột nhiên yếu đi, "Anh em ruột sau khi trưởng thành, cũng không nên quá mức thân mật như vậy chứ?"
Tống Lục Bách bỗng nhiên giơ tay lên, móc lấy sợi dây thừng rồi kéo xích đu lại gần mình.
Cô cái nhỏ ngồi phía trên lắc lư vài cái, mò mẫm lấy dây thừng hai bên để giữ thăng bằng.
"Cái này gọi là thân mật?" Anh chuyển chủ đề, "Em thấy không nên, hay vẫn ghét anh đến gần em?"
Ghét?
Chân Yểu không nghĩ nhiều, theo bản năng liền lắc đầu, sau khi tỉnh táo lại mới nhận ra hành động này của mình, lo lắng thấp thỏm siết chặt lấy dây.
Cũng không ghét, cô chỉ...!chỉ không biết phải làm gì, trong lòng thấy bứt rứt.
Sau khi phủ nhận, cô lại càng bứt rứt hơn.
"Không ghét." Tống Lục Bách bình tĩnh lặp lại câu trả lời của cô, đột nhiên chiếc xích đu bị kéo gần hơn một chút về phía trước, mắt cá chân cô đụng phải đầu gối của anh.
Hơi thở ấm áp chợt đến gần, ngay trong gang tấc.
"Thế có thích không?"
Chân Yểu siết chặt sợi dây, ấp úng một hồi mới nói: "Ghét và thích, không có cái nào ở giữa sao?"
"Ai quan tâm cái gì ở giữa." Anh cười, "Anh hỏi em có thích không."
Tim cô đập nhanh hơn, miệng lưỡi khô khốc.
"Anh...!Em..."
Đột nhiên, Chân Yểu nghĩ đến bức thư tình kia, thốt lên không chút nghĩ ngợi: "Cứ coi như anh không thấy hành động này có chút thân mật nào, nhưng nếu bị bạn gái anh nhìn thấy, cũng sẽ không vui chứ?".