- được, tôi không làm khó các người nữa.
Trời cũng đã khuya đi nghỉ ngơi cả đi, đứng xếp hàng ngoài đây làm gì, các người không biết giờ là mùa đông khuya ra ngoài thế này sẽ bị cúm hết đấy.
Thắng Nam nói rồi bước ra bên trong, bày ra trước mắt cô là một khung cảnh vô cùng giản dị trang trí cũng rất phổ thông nhưng mà cảm giác hình như không đúng lắm thì phải.
Cô cứ cảm thấy cách bố trí này tuy đơn giản nhưng mà lại cảm giác rất lạnh lẽo không hề có cái gì gọi là ấm áp cả.
Cô lười biếng mang đôi giày cao gót pha lê dưới chân cởi ra, còn quăng ngay trước bục cầu thang.
- phòng của tôi ở đâu ?
Quay người lại hỏi cô hầu nữ đang đứng dưới cúi đầu nhặt giày của cô.
- phu nhân cô cứ đi thẳng hết đường rẽ phải chính là phòng của cô ạ.
Cô gật đầu rồi rời đi.
Thắng Nam nghe theo sự chỉ dẫn của cô hầu nữ tìm đến ngay phòng mình.
Suốt dọc hành lang cô đi xô dường như đã quan sát rất kỹ từng căn phòng một, không những vậy còn tiện tay hé cửa quan sát, sau đó liền đóng lại.
Duy nhất mỗi căn phòng ở dãy bên trái là không thể mở được, cho nên cô cực kỳ tò mò muốn biết căn phòng này rốt cuộc là chứa thứ gì mà lại phải khoá chốt như vậy.
Cả căn biệt thự lớn của Kỳ Hoa viên có hơn mười căn phòng nhưng lại chỉ có mỗi một mình Đình Phong sống, cho nên Thắng Nam càng hiếu kỳ hơn về người chồng của mình.
Bản chất và tính cách của Thắng Nam chính là một người cực kỳ mạnh mẽ đánh cỡ nào cũng không gục nhưng duy nhất lại là một người dễ bị tổn thương, cô còn có tính hiếu kỳ cao và sự độc lập mạnh mẽ vì thế mới có thể sống tốt ở nước ngoài suốt 9 năm qua.
- phu nhân, nước nóng đã được chuẩn bị, cô nên đi tắm rồi nghỉ ngơi sớm ạ.
Cô hầu nữ bên ngoài thấy của không đóng liền đẩy bước vào.
- Đình Phong ?
Cô buộc miệng nhắc đến tên anh trước mặt cô hầu nữ.
- thiếu gia đã căn dặn chăm sóc phu nhân thật tốt, còn căn dặn rằng cô cứ đi ngủ trước, ngài ấy đêm nay sẽ không trở về.
Cô gật đầu không đáp lại một hồi lâu.
- phu nhân nước nóng được chuẩn bị ở căn phòng bên cạnh nếu cô tắm xong thì lại gọi tôi.
Cô hầu nữ hoàn thành nhiệm vụ rồi rời đi.
Thắng Nam cũng nhanh chóng đi đến căn phòng tắm được chuẩn bị.
Điều khiến cô e ngại hiện tại là hành lý của cô tất cả đều ở nhà ngoại, như vậy cô lấy đâu ra quần áo mà thay.
Nghĩ đến đây cô trầm tư hồi lâu rồi quyết định đi đến phòng của Đình Phong, đối diện phòng cô.
Cô biết được anh đã sắp đặt cho cô ngủ riêng là bởi vì cô đã xem từng căn phòng một cho nên biết cũng là chuyện bình thường.
Tiến vào phòng của Đình Phong, cô mở tủ chọn đại một cái áo sơ mi trắng đơn điệu ngay góc tủ mà cầm lấy.
- tao chọn mày rồi nhé.
Lấy áo sơ mi trắng của anh mục đích đơn giản chính là để cô thay ra và đi ngủ cho thoải mái.
Suốt cả đêm đó cô cứ thế mà giường đơn gối chiếc ngủ một mình trong căn phòng lạnh lẽo.
Tuy cuộc hôn nhân đối với cô mà nói là không có gì thú vị, chồng có cũng được, không có cũng chẳng sao nhưng đêm tân hôn mà không trở về còn bỏ cô một mình trong căn phòng lạnh lẽo thế này cô thật hề vui vẻ gì.
~
- phu nhân, chào buổi sáng ạ !
Thắng Nam vừa xuống dưới nhà thì liền được nghe tiếng chào hỏi của các cô hầu nữ.
Tình cảnh cũng hệt như đêm qua, họ đều xếp hàng để chào cô.
- buổi sáng tốt lành, các người ai làm việc nấy đi, tôi không cần phục vụ đâu.
Các cô hầu gái ai đi làm việc nấy, ít ai để ý trên người Thắng Nam đã thay quần áo ra từ bao giờ.
Thắng Nam cười nói vui vẻ rồi tiến về phía phòng bếp, đặt mông ngồi xuống ghế ngay vị trí trung tâm của chiếc bàn dài.
- phu nhân, chỗ này cô không thể ngồi.
Một cô hầu nữ sắc mặt trắng bệch khi nhìn thấy cô ngồi vào chiếc ghế ấy.
- tại sao chứ ? Ghế nhiều như vậy ngồi mà còn phải chọn sao ? Tôi chính là thích chỗ ngồi này, cái ghế này đấy.
Ai mà không biết thiếu gia của họ ghét nhất chính là có người tự ý ngồi vào chiếc ghế này, bởi vì chiếc ghế này là chiếc ghế mà Đình Phong thường ngồi để dùng bữa không có sự cho phép bất cứ người làm nào trong ngôi nhà này dám ngồi đều bị anh mang đi phạt nặng, còn nếu là khách đến không biết thì Đình Phong cũng xem như là họ phạm phải vì không nhắc nhở.
Thế mà giờ đây cô vào bước chân vào Hoa Kỳ viên đã phá vỡ ngay nguyên tắc đầu tiên của Đình Phong.
- phu...phu nhân chiếc áo này người lấy ở đâu vậy ạ ?
Cô hầu nữ lúc này càng run sợ hơn khi nhìn thấy cô một lượt đã phá vỡ liền hai nguyên tắc của thiếu gia họ.
Thứ nhất là không được ngồi vào chiếc ghế trung tâm đó.
Thứ hai là không được chạm vào bất kỳ món đồ gì khi chưa được thiếu gia cho phép.
- cô làm gì mà sắc mặt xanh xao thế ? Có phải là bệnh rồi không ? Tôi giúp cô gọi bác sĩ đến khám nhé.
Nhìn thấy sắc mặt của cô hầu nữ xanh xao và trắng bệch đến cả giọt máu cũng không thấy, cho nên Thắng Nam có lòng tốt quan tâm.
Cô hầu nữ quỳ xuống trước mặt cô lên tiếng.
- phu nhân, là tôi không tốt, xin cô rời khỏi chiếc ghế ấy ngồi chỗ khác được không ạ ? Còn nữa, cô có thể thay chiếc áo đó ra không ạ ? Nếu để thiếu gia nhìn thấy cô như thế không những là tôi mà ngay cả đám hầu nữ khác đều sẽ bị phạt.
Phu nhân, xin cô...
Cô hầu nữ mắt mũi bắt đầu đỏ ngầu, nước mắt nước mũi cũng vì thế mà rơi lã chã lấm lem cả khuôn mặt.
- được, được.
Tôi làm theo ý cô là được chứ gì, đứng dậy đi, cô mà quỳ tôi sẽ bị tổn thọ mất.
Thắng Nam dìu cô hầu nữ đứng dậy, sắc mặt hiện lên một tia phức tạp.
- khi nào thì thiếu gia các người sẽ trở về ?
- ngài ấy đến tận trưa mới trở về, phu nhân cô có việc gì căn dặn sao ạ ?
Cô đột nhiên hiện lên tia vui vẻ bù vào gương mặt phức tạp lúc nãy.
Cô còn nghĩ rằng nếu cô thay chiếc áo này ra thì lấy gì mặc giờ thì cô có thể yên tâm vì đến trưa chủ nhân chiếc áo này mới về, cô còn cơ hội để thay ra.
- giúp tôi chuẩn bị xe, tôi muốn ra shop quần áo gần đây mua ít quần áo mới.
Cô sắp xếp nhanh một chút, tôi mua quần áo về thì mới có thể thay chiếc áo này ra, tôi nói vậy chắc cô hiểu rồi chứ ?
Cô hầu nữ không ngốc đến mức không hiểu gì, liền nhanh chóng sai người đi chuẩn bị xe.