Edit: Vũ Quân
Khai giảng lớp 11, trường cấp ba Đức Dục đã bắt đầu chuẩn bị phân khoa văn lý.
Tuy trong chương trình học chính của năm lớp 10 vẫn có sử và địa, nhưng gần như đa số mọi người đều sẽ đem tinh lực đặt lên các môn lý, hóa, sinh.
Phạm Dương Ba là giáo viên do trường cấp ba Đức Dục dùng một số tiền lớn đào về, hiện tại đang làm thầy giáo vật lý kiêm giáo viên chủ nhiệm của lớp Thẩm Đào.
Mỗi lần đến giai đoạn trước kì phân khoa văn lí, các chủ nhiệm lớp đều sẽ đem những học sinh có thành tích toán, lí, hóa xếp phía sau gọi tới văn phòng, khuyên bọn họ chuyển sang học văn.
Vào tiết tự học, Phạm Dương Ba gõ lên bàn của nữ sinh nào đó, sau đó cô bé hiểu rõ mà đi theo ra ngoài.
Thẩm Đào nghĩ rằng thầy sẽ không gọi mình, thành tích lí hóa sinh của cô so với toán văn anh không tính là rất tốt, nhưng cũng không đến mức bị khuyên nên từ bỏ.
Một tuần sau, mọi người đều đã bàn bạc với gia đình về việc điền phiếu nguyện vọng phân khoa, thật ra đây cũng chỉ là việc mang tính hình thức mà thôi.
Phạm Dương Ba để mọi người đem phiếu nộp lên bục giảng, Thẩm Đào đi trong nhóm mấy người cuối cùng, cô ghét cảm giác mọi người như tổ ong chen chúc bên nhau, chủ yếu là cô ghét tiếp xúc tứ chi với người khác.
Thẩm Đào đương nhiên là chọn lý, cô học địa không tốt, câu hỏi dạng loại hình khí hậu dễ hiểu cũng không biết rõ, cô thích dạo viện bảo tàng nhưng cũng không phải là thích sử.
Huống hồ cô còn rất thích vật lý, rõ ràng thành tích chỉ ở mức bình thường nhưng cô lại thích.
Rất nhanh lớp đã phân chia xong, số lượng thành viên trong lớp cũng không thay đổi quá nhiều.
Những người quen biết đều đã bắt đầu chào hỏi nói chuyện phiếm với nhau, có người từ tiểu học hoặc cấp 2 đã quen biết, năm lớp 10 không học cùng nhau nhưng hiện tại đã gặp lại.
Khi Phạm Dương Ba đi vào mọi người đều yên lặng, ông cầm một tờ giấy chiếu lên, là danh sách chỗ ngồi, trên mỗi vị trí ứng với một cái tên.
"Trong 10 phút mọi người đổi lại chỗ, lát nữa thầy sẽ vào mở họp lớp."
Nói xong ông đi ra ngoài, trong lớp lại khôi phục sự náo nhiệt.
Mọi người bắt đầu thu xếp đổi chỗ ngồi, mỗi người đều đang đánh giá những người xung quanh.
Vị trí của Thẩm Đào vốn ở trong góc, bây giờ cô đổi đến vị trí thứ hai cạnh cửa sổ, cô đem ghế gác trên mặt bàn, đẩy cái bàn đi về hướng bên kia, kết quả cô cùng với người từ đầu kia đang đổi lại đây đụng nhau.
Thôi, cô chuẩn bị lui về phía sau để người ta đi trước, tính cô vẫn luôn như vậy.
Tạ Ương đã sớm đem bàn nâng tới vị trí của mình.
Cậu nhìn người ngồi phía trước tên Thẩm Đào, trộm nghĩ không phải lúc mẹ cô mang thai đã thích ăn đào chứ?
Cậu muốn nhìn một chút Thẩm Đào là bộ dáng gì, chờ mãi chờ mãi mà người vẫn chưa tới.
Lúc quay đầu cậu phát hiện ở giữa phòng học đang bị kẹt, có một cô gái nhìn về phía bên này, vẻ mặt cô bình tĩnh đem bàn kéo lại, nhường đường cho người khác.
Sao lại không phải là người khác nhường cho cậu hả? Quả đào nhỏ.
Có mấy bạn nam đang định đi giúp Thẩm Đào, liền thấy Tạ Ương bước chân đi qua.
"Cậu tự cầm ghế đi."
"?"
Tạ Ương trực tiếp bắt lấy ghế đưa cho cô, sau đó cậu nâng cái bàn lên cao, vòng qua những người khác dọn tới vị trí phía trước mình.
Cậu ấy biết mình sao? Thẩm Đào ngơ ngác đi theo cậu.
Cô vừa định mở miệng nói lời cảm ơn thì Phạm Dương Ba đã tiến vào.
Chủ nhiệm lớp chỉ cần giơ tay hoặc liếc nhìn, đã khiến cho đám học sinh có áp lực vô hình, mọi người cuống quít tranh thủ 10 phút hoàn thành việc di chuyển vị trí.
"Bây giờ các em đã chính thức phân khoa xong, thành tích thi trung khảo của mọi người đã hoàn toàn không còn ý nghĩa nữa, trước đây các em có học lớp nào thì cũng không còn quan trọng.
Bây giờ chúng ta chính là tập thể lớp 9."
"Tôi so với chủ nhiệm lớp khác sẽ càng đi trực ban nhiều hơn, cho nên các em nhất định sẽ ưu tú hơn so với học sinh lớp khác.
Mục tiêu của chúng ta không phải là cùng cấp bậc với lớp 8, mà là lớp 10."
Phạm Dương Ba có vóc dáng cao, người lại mảnh, tiếng phổ thông của thầy còn có chút hỗn loạn với ngữ điệu địa phương.
Lời thầy nói rất ngạo mạn, nhưng mọi người đều đã nghe về thực lực của thầy, ở địa phương trong lớp tốt nghiệp của thầy đã có hai người đỗ Thanh Hoa, một người đỗ Bắc Đại, số học sinh đỗ 985* lại càng nhiều.
Tạ Ương chính vì hướng về phía thầy nên đã để người nhà sắp xếp cho cậu chuyển từ lớp 10 sang lớp 9.
"Bây giờ các em dựa theo thứ tự đứng lên bục giảng tự giới thiệu một chút, bắt đầu từ vị trí gần cửa."
Thì ra người lớp 9 chiếm hơn phân nửa, mọi người đều cảm thấy hứng thú với những người mới tới.
Điệu giới thiệu nghìn bài như một, người khác khẩn trương mình cũng khẩn trương, đây đại khái chính là giai đoạn thiếu tự tin mà chúng ta sợ hãi nhưng lại không tránh khỏi trong tuổi dậy thì.
Thẩm Đào lên bục giảng, cô mở miệng: "Chào mọi người, tôi tên là Thẩm Đào.
Bởi vì lúc mẹ tôi mang thai thích ăn thủy mật đào.
Cảm ơn mọi người."
Sau đó cô đi xuống trong tiếng cười vang của mọi người, nhưng thật ra cô không khẩn trương, chỉ là có một chút chán ghét.
Từ khi cô biết nói chuyện đã nhiều lần trải qua trường hợp như vậy, nhiều đến mức nó không còn gợi lên nổi một gợn sóng.
Họ Thẩm dễ nghe như vậy, trong nhà các anh chị em khác tên đều dễ nghe, sao đến cô lại là một chữ "Đào" không hề có mỹ cảm.
Cho dù đã ồn ào cãi nhau với cha mẹ thì đã sao? May mắn duy nhất chính là tên cô không phải Thẩm Tiểu Đào, cái tên này mới thật sự là quê một cục.
.
truyen bjyx
Lúc trở về chỗ ngồi cô và nam sinh vừa rồi giúp mình kê bàn gặp thoáng qua, cô nghe thấy rõ ràng cậu cười khẽ một tiếng.
Nhìn thoáng qua sơ đồ chỗ ngồi, tên cậu là Tạ Ương.
Vì thế cô xé một tờ giấy ghi chú viết lên: "Tạ Ương, cảm ơn cậu."
Khi Tạ Ương tự giới thiệu đã nói mình thích vật lý và bóng rổ, thỉnh thoảng cậu còn chơi game.
Mấy học sinh nam của lớp 9 cũ chơi game bị Phạm Dương Ba thu thập sợ tới mức hít hà một hơi, nhưng Phạm Dương Ba lại chưa nói gì.
Tạ Ương trở lại chỗ ngồi thì nhìn thấy tờ giấy ghi chú trên bàn, chữ viết của cô nhẹ nhàng bay bổng.
Chỉ là ngữ khí giả vờ như anh em này có chút buồn cười, vừa rồi rõ ràng cô thực sự không biết làm sao, thoạt nhìn không giống như sẽ tiếp xúc với nam sinh theo phong cách như thế.
Khi tan học trên bàn của Thẩm Đào bay tới một tờ giấy, bút tích trên đó như rồng bay phượng múa.
【 Đừng giận dỗi vì tên của cậu, nó rất đáng yêu.
Lúc mẹ cậu có thai cậu thích ăn, không phải có nghĩa là cậu ở trong bụng muốn ăn sao? 】
Mấy nam sinh của lớp 9 trước đấy nghe thấy tiếng chuông tan học thì lập tức liền vây lại đây: "Người anh em cậu quá trâu bò rồi! Cậu dám ở trước mặt Phạm Phạm nói mình thích chơi game, quá đỉnh chóp."
"Phạm Phạm?"
"Ha ha ha, chúng ta bị thầy ấy chèn ép quá thảm, cho nên lén lút gọi thầy ấy như vậy."
Tạ Ương cười.
Thẩm Đào cũng cười theo, biệt danh Phạm Phạm chính là do cô gọi đầu tiên.
Chỉ là không ai có thể nghĩ đến đầu sỏ gây tội lại chính là Thẩm Đào với vẻ mặt phúc hậu và vô hại mà thôi.
Ngày đó sau khi tan học về đến nhà, nhìn thấy mẹ làm một bàn đồ ăn toàn những món cô thích, Thẩm Đào nghĩ đến câu nói kia của Tạ Ương: "Đó không phải là do cậu ở trong bụng muốn ăn sao".
"Mẹ, lúc mẹ mang thai con có vất vả không?"
Mẹ Thẩm sửng sốt, ba Thẩm lại mở miệng trước: "Rất vất vả, đừng thấy Đào Đào của chúng ta bây giờ ngoan ngoãn như vậy, khi ở trong bụng mẹ con rất quấy.
Cả ngày mẹ con đều nôn nghén, hỏi muốn ăn cái gì trước nay đều trả lời là quả đào."
"Sau đó bác sĩ kiến nghị không thể quá ỷ lại vào trái cây có tính hàn, vậy nên ba đã mua rất nhiều thủy mật đào để trong nhà, lúc mẹ con khó chịu sẽ lấy ra gọt vỏ, ngửi một chút sẽ có thể thoải mái hơn."
Thẩm Đào không biết vì sao lại đỏ hốc mắt, cô không nói nữa.
Chỉ là lúc tản bộ sau bữa tối cô đã mua một túi đào mật về nhà, cô còn nghiêm túc chọn một quả lớn nhất, gọt vỏ rồi đưa cho mẹ.
Cô cũng ăn một quả, ngọt ngào mềm mại, hình như đúng là cô thích ăn thật.
Bỗng nhiên cô tự động hòa giải với việc nhiều năm đấu tranh với tên của mình.
Vấn đề vẫn luôn đè nặng rối rắm trong lòng cô rốt cuộc cũng hoàn toàn biến mất.
Vấn đề khiến cô trói chặt chính mình 10 năm, càng giãy giụa nút thắt càng chặt, lại được Tạ Ương dễ như trở bàn tay tháo bỏ.
______