Bầu trời u ám mưa phùn, nếu hình ảnh như vậy được đặt dưới ngòi bút của nhà thơ thì nó luôn luôn lộng lẫy và xa hoa, nhưng đặt ở thực tế thì chưa chắc đã là như vậy.
Bầu không khí tràn ngập hơi nước, người buôn bán trên đường thì lác đác ít ỏi, ai nấy đều ủ rũ phờ phạc.
Ôn Thệ cầm dù đi trên đường, áo sơ mi bị nước mưa làm ướt, dính sát vào cánh tay, lạnh buốt, nhớp nháp khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu không phải do anh mong ngóng món đồ kia hơn nửa tháng trời thì anh tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài dưới thời tiết như thế này đâu.
Điện thoại di động nằm trong túi reo lên hai tiếng, chắc là Nhậm Du đang hối thúc anh, Ôn Thệ không quan tâm, cũng không lấy điện thoại ra, chỉ bước đi nhanh hơn.
Anh đi một mạch thẳng tới Cảnh Du Hiên, gấu quần của anh đã bị ẩm ướt, đứng bên cạnh cửa gỗ, thu dù lại, không gấp gáp đi vào mà lấy khăn tay ra lau mắt kính trước.
Nhậm Du đứng ở bên trong cửa hàng nhìn thấy bóng dáng của anh, vội vàng ra ngoài đón tiếp, tiếng của người đàn ông thoát ra theo khe cửa đang được mở: "Tôi nói nè đại thiếu gia, anh còn có thể nào đến chậm thêm chút nữa không?"
Ôn Thệ đeo kính lên lần nữa, sự tuấn tú, đơn thuần của gương mặt bị giảm xuống mấy phần.
Anh mở miệng hỏi thẳng Nhậm Du: "Hàng ở đâu?"
"Ở bên trong, anh Tôn mới gọi điện tới nói anh ấy đã tới đầu hẻm rồi, đừng để bị anh ấy đoạt mất đấy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Thệ cười với anh ấy, nói: "Không có chuyện đó đâu."
Nhậm Du đi vòng qua sau quầy, lấy ra một cái khăn tay, đặt nó trên bàn rồi mở ra, trên trong có năm, sáu đồng tiền xu: "Anh xem thử đi, đây đều là đồng bạc cả đó, màu sắc rất đẹp, tôi đoán chắc cũng bốn chữ số đấy."
Ôn Thệ cầm một cái trong đó lên, đồng tiền có mặt ngoài hình vuông, mặt trong hình tròn, bên trên được khắc bốn chữ "Càn Long Thông Bảo(*)", đồng xu có màu vàng sáng, các chữ đều có hình thù rõ ràng, cũng không có dấu vết bị hư hỏng do va đập.
(*) Đồng xu được lưu hành dưới triều đại của hoàng đế Càn Long vào năm 1735 - 1795.
Anh càng cẩn thận quan sát, khóe miệng của anh càng lúc càng nhếch lên cao hơn, ánh sáng nhàn nhạt do phản chiếu từ đồng xu hiện rõ trên tròng mắt kính.
"Quả nhiên là đồ tốt." Ôn Thệ bỏ đồng tiền xu xuống, nói: "Tôi muốn mua hết."
Anh vừa dứt lời, cửa gỗ lại bị mở ra, một người đàn ông trung niên đeo chuỗi hạt bước vào trong, đồng thời mở miệng nói một câu: "Hàng đâu rồi? Mau đưa tôi xem nào."
Nhậm Du nhếch miệng cười xấu xa, biểu cảm như muốn xem kịch hay, không chê chuyện đủ lớn, còn châm dầu vào lửa: "Thầy Ôn mới nói muốn mua toàn bộ rồi, anh Tôn à, anh đến trễ quá rồi!"
Tôn Mậu Lâm trừng to mắt, biểu cảm khó tin, chỉ vào Ôn Thệ, hỏi: "Nhóc con, cậu muốn mua hết à?"
Ôn Thệ cẩn thận gấp khăn tay lại thật kỹ: "Đúng thế."
Cảnh Du Hiên có một quy định, đến cửa hàng kiểm tra hàng hóa, ai đến trước được mua trước, không tiết lộ hình ảnh trước, cũng không chấp nhận đặt cọc trước.
Tôn Mậu Lâm hỏi: "Thật sự không chừa cho tôi cái nào à?"
Ngoài mặt thì Ôn Thệ nói một tiếng "xin lỗi" nhưng trong lòng lại không hề cảm thấy có lỗi một chút nào hết.
Tôn Mậu Lâm chán nản thở dài một tiếng, xòe tay ra nói: "Vậy thì cũng nên để tôi xem một chút đi chứ, nhìn bằng hai mắt cũng được mà phải không?"
"Quên chuyện đó đi." Ôn Thệ vỗ vai ông ấy: "Sợ anh càng nhìn, trong lòng càng cảm thấy không thoải mái."
Nhậm Du đứng bên cạnh vui vẻ cười ra tiếng, anh rất thích xem những chuyện như thế này. Anh trách mắng Tôn Mậu Lâm: "Tôi đã thống nhất nhắn tin vào trong nhóm rồi mà, ai bảo anh chạy không lại người ta chứ."
"Cậu ta bao nhiêu tuổi, còn tôi thì bao nhiêu tuổi." Tôn Mậu Lâm nhắm nòng súng vào Nhậm Du: "Sau này cậu có thể thiên vị cho những người lớn tuổi như chúng tôi một chút bằng cách thông báo sớm ba phút được không?"
Nhậm Du cười để lộ ra hai hàm răng trắng sáng, xua tay, không thèm nể nang mặt mũi ai cả: "Anh là một kiện tướng hội bơi mùa đông mà người già cái gì chứ! Anh còn chưa tới tuổi về hưu nữa là, tôi không chấp nhận đâu."
Ôn Thệ cất món đồ vào túi, không muốn tiếp tục ở lại đây trò chuyện với hai người này nữa. Dù sao trên người mình có báu vật mà chỗ này thì lại có một con sói đói đang thèm nhỏ dãi.
Tôn Mậu Lâm nhìn thấy anh cất bước muốn đi ra ngoài cửa, ông ấy kêu to với Ôn Thệ: "Đi rồi à? Sợ tôi giành mất à?"
Ôn Thệ không quay đầu lại, chỉ cười rồi để lại một câu: "Bản thân có đồ tốt thì đương nhiên phải trộm vui một mình chứ."
Trong lời nói của anh dù vô tình hay cố ý đều đang hả hê khiến Tôn Mậu Lâm tức giận nhưng không có chỗ nào để xả giận. Nhậm Du vỗ bả vai Tôn Mậu Lâm an ủi, nói hai ngày nữa còn có hàng về, bảo ông ấy đừng có lo.
Bước chân vội vàng, khi đến cả người nhếch nhác bị ướt mưa. Sau khi rời khỏi Cảnh Du Hiên, Ôn Thệ nhàn nhã đi dọc theo tuyến đường cũ trở về. Tâm trạng rất tốt, nhìn màn mưa phùn mờ mịt trước mắt cũng cảm thấy rất lãng mạn.
Mới khoảng hơn bảy giờ sáng một chút nên lúc này chỉ có quán ăn sáng bắt đầu mở cửa kinh doanh, các món ăn sáng thì bốc khói nghi ngút.
Ôn Thệ vừa mới tỉnh dậy, khi nhìn thấy tin nhắn trên WeChat anh đã vội vã chạy tới đây ngay, anh còn chưa kịp ăn sáng nên mau chóng bước vào, gọi một phần bánh bao áp chảo nổi tiếng ở đây.
Khách trong cửa hàng cũng khá nhiều, Ôn Thệ tìm được một chỗ trống, ngồi xuống. Đối diện anh là một cô gái trẻ tuổi, có vẻ cô cũng mới vừa tới đây.
Một lát sau, bà chủ bưng hai dĩa áp chảo lên: "Đồ ăn tới rồi, của hai vị đây."
Ôn Thệ kéo một phần trong đó đến trước mặt mình, lấy một đôi đũa từ ống tre ra, cẩn thận chọc thủng vỏ bánh bao, nước súp đậm đà bên trong ngay lập tức chảy ra ngoài.
Anh vừa muốn cúi đầu há miệng ăn thì nhìn thấy có một thứ gì đó bay thành đường vòng cung trên không trung rồi hạ cánh xuống trên người mình.
Ôn Thệ sửng sốt một lúc, mới chậm rãi cúi đầu xuống thì thấy áo sơ mi của mình dính một chút dầu mỡ, sau đó ngẩng đầu nhìn người đối diện.
Cô gái đang cầm đũa, miệng còn đang cắn cái bánh bao áp chảo kia, ánh mắt có chút thẫn thờ, giống như đã bị đông lại.
"Xin lỗi anh rất nhiều!" Sau khi cô gái kịp thời phản ứng lại, nhanh chóng bỏ đũa xuống, lúng ta lúng túng rút mấy tờ khăn giấy ra đưa cho anh.
Ôn Thệ nở nụ cười, không hề tức giận nói: "Không sao đâu."
Đối phương dùng nước thấm đẫm khăn tay, muốn lau giúp anh nhưng lại bị Ôn Thệ vươn tay ra ngăn lại, nói: "Đừng dùng nước lau, sẽ càng khó giặt sạch hơn."
"À." Cô gái ngại ngùng thu tay lại: "Xin lỗi anh, tôi sẽ bồi thường tiền cho anh nhé."
"Không cần đâu, thật sự không sao cả, có thể tẩy được." Ôn Thệ lau sơ qua rồi không quan tâm đến vết dầu trên tay áo nữa: "Mau ăn đi."
Anh lại cầm đũa lên, mỉm cười, bổ sung thêm một câu: "Nhớ cắn một miếng nhỏ trước nha."
Cô gái khẽ gật đầu, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy áy náy, gọi ông chủ lấy thêm một chén chè trôi nước đậu đỏ quế hoa cho anh.
Tốc độ ăn của cô rất nhanh, không lâu sau trong đĩa đã trống trơn. Cô rút một tờ khăn giấy ra lau miệng, trước khi rời đi lại nói với Ôn Thệ một tiếng: "Xin lỗi anh rất nhiều."
Anh cũng chỉ lặp lại câu đó một lần nữa: "Không sao đâu."
Vì Ôn Thệ ăn thêm một chén chè trôi nước đậu đỏ nữa nên khi anh vừa đứng lên đã cảm thấy hơi no căng. Anh bước ra khỏi cửa hàng bán đồ ăn sáng, bước đi chậm rãi, chén chè trôi nước đậu đỏ kia quá ngọt đối với anh, sau khi anh ăn no rồi càng thấy ngấy.
Các cửa hàng bên đường đang lục tục mở cửa, một xưởng mộc sáng đèn buôn bán, Ôn Thệ vô tình nhìn thấy lại không rời mắt đi được. Anh biết cửa hàng này, anh đã đi qua đây rất nhiều lần rồi nhưng hôm nay anh lại phát hiện ra một chuyện rất khác biệt.
Qua cửa kính thủy tinh sát sàn, Ôn Thệ nhìn thấy cô gái trẻ tuổi mới gặp được ở cửa hàng ăn sáng. Cô mặc áo thun đen và quần yếm rộng thùng thình, mái tóc đen được búi lỏng sau gáy, một tay đang cầm búa, một tay cầm dao trát tạo rãnh trên thanh gỗ.
Ôn Thệ không ngờ cô lại là một thợ mộc, anh dừng chân lại, hào hứng quan sát cô. Trong ấn tượng của Ôn Thệ thì những người làm nghề mộc đều là những thợ thủ công lớn tuổi, lần đầu anh gặp được cô gái trẻ như thế cầm xẻng trát gọt gỗ, khung cảnh này không thể nói là hợp hay không hợp, anh chỉ cảm thấy nó khá mới mẻ.
Ôn Thệ vừa mới nhớ lại biểu cảm trợn to mắt cắn bánh bao áp chảo của cô là anh lại cong môi cười. Nghĩ lại thì một người bất cẩn trở thành thợ mộc, không biết tay nghề có được đảm bảo hay không nhỉ?
Trời còn đang đổ cơn mưa, giọt mưa chạy theo bề mặt dù, rơi vào trong vũng nước loang lổ bên đường. Người trong phòng vươn tay vén một sợi tóc ra sau mang tai, dừng lại lấy sức, Ôn Thệ phát hiện bản thân dừng lại ở đây quá lâu rồi liền thu hồi tầm mắt, bung dù tiếp tục đi về phía trước.
Cả ngày cuối tuần đều tắm mình trong cơn mưa, sáng sớm hôm sau, bình minh rực rỡ dâng lên, nhiệt độ không khí lập tức tăng cao lên theo, trời quang mây tạnh, mới tháng tư thôi mà nhiệt độ đã như vào mùa hạ rồi.
Mấy năm trước, khi Ôn Thệ mới tiếp xúc với đồ cổ, anh đã rất thích sưu tầm những quyển sách cũ được xuất bản từ lâu rồi nhưng sau này anh dần dần cảm thấy mấy món đồ này không còn thú vị nữa, không chỉ chiếm chỗ mà còn dễ hư hỏng, không đáng tiền. Anh dành thời gian sắp xếp lại một chút, tính bán qua tay cho người khác.
Cuộc hẹn vào buổi chiều hôm nay là để gặp mặt một người sưu tầm sách cổ, công việc của người đó là giáo viên dạy lịch sử ở trường trung học, đồng thời cũng từng là đồng nghiệp của Ôn Thệ, muốn mua quyển "Reveries of a Solitary Walker" của Jean-Jacques Rousseau trên tay của anh, đồng thời cũng hỏi anh còn có quyển sách cổ nào nữa không.
Địa điểm cuộc hẹn là quán trà Tùng Nguyệt nằm ở đầu phố, cửa tiệm trang nhã nằm bên cạnh một gốc cây liễu, hai cái đèn lồng được treo trước cửa, giấy trên đó được vẽ mấy hình cây cỏ hoa lá. Ôn Thệ đi tới trước cửa, đứng dưới mái hiên, lấy điện thoại ra xem tin nhắn trên WeChat.
"Ối, xin nhường đường một chút ạ!" Có hai người đang khiêng bàn gỗ đi tới. Ôn Thệ ngước mắt lên nhìn mới phát hiện bản thân đang chắn đường đi của người khác, anh nhanh chóng lui về sau một bước, chừa đường đi cho họ.
Thầy Đường còn chưa trả lời tin nhắn của anh nữa, chắc là đang trên đường đi đến đây. Ôn Thệ nhấn tắt màn hình điện thoại, nghiêng đầu quan sát quang cảnh trong cửa hàng một lát.
Cô gái đang khiêng bàn bỗng dừng chân lại, cũng quay đầu lại nhìn. Khi ánh mắt hai người va vào nhau, Ôn Thệ cũng không nhận ra cô ngay lập tức. Cô gật đầu với anh một cái, tiếp tục đi về phía trước. Trong cái chớp mắt đó, Ôn Thệ mới nhớ tới người đó là cô.
Hôm nay cô rất khác với ngày hôm đó, nửa người trên mặc một cái áo thun ôm sát cơ thể, nửa người dưới lại là quần lao động màu xanh quân đội rộng thùng thình, còn để lộ ra một phần eo, tóc đen được cô buộc cao thành đuôi ngựa, có thể nhìn thấy rõ đường cong cơ bắp trên cánh tay của cô.
Ngay cả Ôn Thệ cũng không phát hiện ra khóe miệng của bản thân đã nhếch lên từ lúc nào, tầm mắt vẫn đuổi theo bóng lưng của cô cho đến khi nó biến mất sau tấm bình phong. Lúc đó anh không suy nghĩ quá nhiều, chỉ biết là mối quan hệ của anh và người đó không tính là quá xa lạ.
Mấy phút sau, thầy Đường đã tới nơi, trà cũng vừa mới được bưng ra bàn. Hai người chào hỏi đơn giản mấy câu, Ôn Thệ đặt món đồ bản thân mang tới lên trên bàn, đưa quyển "Reveries of a Solitary Walker" cho anh ấy xem trước: "Anh xem thử xem."
Bìa quyển sách cũ đã bị ố vàng, trang giấy ở trong tay cũng rất mỏng, giòn, Đường Hải cẩn thận từng li từng tí lật xem trang bìa trong và mục lục: "Đúng rồi, đúng là bản này đó."
Ôn Thệ đưa cho anh ấy một chồng sách khác, nói: "Tôi thấy những quyển sách cổ ở đây đều bị hư hại nghiêm trọng, anh chắc chắn mua à?"
Đường Hải nở nụ cười, nói với anh: "Cần mấy cuốn bị hỏng như này, học sinh của tôi bây giờ đang là nhà phục hồi di sản văn hóa trong trường đại học, bọn nó cần mấy quyển như này để lên giảng dạy."
"Ồ." Ôn Thệ đã hiểu, gật đầu: "Vậy tôi về tìm tiếp, nếu có thì sẽ liên lạc với anh."
"Được."
Đường Hải nói buổi trưa còn có tiết dạy ở trường nên uống được nửa ly trà đã đứng dậy rời khỏi. Ôn Thệ không muốn để lỡ một ngày trời nắng đẹp như này, bản thân lại là một người rảnh rang nên tiếp tục ở lại thưởng thức trà.
Quán trà Tùng Nguyệt này nổi tiếng gần xa, không phải chỉ dựa vào trà ngon và đồ ăn ngon. Bà chủ Ngô Tùng Nguyệt ở đây luôn thích mặc đủ loại sườn xám đã được cách tân, gương mặt không quá xinh đẹp, sắc sảo, nhưng một cái chau mày, một nụ cười của cô ấy thôi đã rất hấp dẫn rồi.
Cô ấy bước xuống bậc thang, chỉ vào một khoảng không phía dưới cầu thang, nói với người đứng phía sau: "Là chỗ này nè, cậu xem rồi làm cho tớ một cái kệ để tớ đặt chậu hoa được không?"
"Nếu trồng cây thì bỏ đi, ánh mặt trời không chiếu tới chỗ này, hay là tớ làm một cái tủ để cậu đặt đồ dùng ăn uống lên nhé, cậu thấy sao?"
"Cũng được đó, cậu xem rồi làm đi."
Ôn Thệ nhìn thấy cô gái kia lấy ra một cái thước cuộn, vừa đo đạc, vừa ghi chép số liệu vào trong quyển sổ. Ánh nắng vàng chiếu xuống bàn, phản chiếu rõ từng cơn gợn nước trong ly trà. Cảnh đẹp đều ở ngoài cửa sổ nhưng anh lại chăm chú nhìn vào chỗ rẽ tối tăm kia, không biết chỗ đó có gì đẹp để ngắm.
Ôn Thệ chợt bừng tỉnh, lấy lại tinh thần, vươn tay cầm lấy ly trà, đưa nó lên miệng nhấp một ngụm, trà đã nguội rồi, mùi vị rất chát. Anh đặt ly trà xuống, đứng dậy rời khỏi quán trà.