Trái đất ấm lên

Bọn họ một người đứng một người ngồi, bỗng nhiên Phương Liễm không chịu được  nhìn thẳng của anh, hơi nghiêng đầu, tầm mắt rời khỏi người anh, hỏi: "Anh có chuyện gì à?"
Ôn Thệ nói: "Phòng tôi thiếu một cái kệ sách"
"Kệ sách hả? Vậy thì đi mua một cái đi, không phải nó được bày bán nhiều lắm à?"
Ôn Thệ miêu tả: "Tôi muốn nơi hẻo lánh lắp nó ở một góc, là loại có thể đặt trong góc á."
"À." Phương Liễm gật đầu: "Vậy thì không dễ tìm thấy một sản phẩm nào như thế đâu."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Thệ nhanh chóng hỏi: "Vậy chỗ này của các cô có thể làm được không?"
Phương Liễm đứng lên, phủi những vụn gỗ trên người xuống, hỏi anh: "Anh đã đo kích thước hết chưa? Anh muốn to cỡ nào?"
"Vẫn chưa đo, làm bằng độ lớn của kệ sách bình thường đi."
Phương Liễm dẫn anh đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Vậy thì vẫn nên tìm Điền Nịnh để chọn chất liệu gỗ trước đã."
Lối đi chất đống mấy tấm gỗ dài, đều là hàng Trần Triệt mới mua về vào buổi sáng, Phương Liễm cảm thấy nó ngáng đường, ngồi xổm xuống di dời chúng nó ra chỗ khác.
Ôn Thệ khom người giúp cô, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Hôm qua cô đi đâu chơi vậy?"
Phương Liễm ngây người một lát sau đó trả lời: "Chỉ ra ngoài ăn cơm mà thôi."
"Đi với bạn à?"
Phương Liễm không giỏi nói mấy lời vòng vo, dứt khoát ăn ngay nói thật: "Đi với đối tượng xem mắt."
Ôn Thệ lại hỏi tiếp: "Vậy cô có cảm thấy vừa lòng không?"
"Không quá vừa lòng." Phương Liễm đứng dậy, tiếp tục đi ra bên ngoài.
Ôn Thệ ở sau lưng cô, khóe miệng hơi nhếch lên cười mỉm, cảm thấy nhẹ nhõm.
Khi Ôn Thệ đặt hàng, Phương Liễm đang cầm giấy nháp tô tô vẽ vẽ, hỏi anh về một số yêu cầu thiết kế, liệu anh có muốn làm ngăn tủ hay không, có muốn làm cửa tủ trong suốt không, hai bên góc tủ là so le hay là đối xứng nhau, cô hỏi rất kỹ nhưng Ôn Thệ lại trả lời một cách mơ hồ.
Kệ sách chỉ là một cái cớ mà thôi, anh nào nghĩ nhiều như vậy chứ.
"Đều được cả, tự cô xem rồi làm đi." Ôn Thệ nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Phương Liễm xoay cây bút chì trong tay, khẽ thở dài một tiếng: "Cũng được, vậy cứ quyết định như thế trước đi."
"Phương Liễm." Ôn Thệ gọi tên cô.
Phương Liễm đang cầm bút chì gỗ ký hiệu trên bản nháp, thờ ơ ứng một tiếng: "Hử?"
"Ăn ngán bánh đậu xanh rồi thì có muốn ăn món gì khác không?"
Ngòi bút đè một dấu chấm thật đậm trên trang giấy, Phương Liễm không hiểu tại sao lại cảm thấy chột dạ(*), lắp ba lắp bắp nói: "Không, không thích món nào cả, không cần đâu."
(*) Giật mình lo sợ vì cảm thấy điều mình đang giấu giếm có nguy cơ bị phát hiện.
Ôn Thệ hỏi: "Cô thích bánh quy hạt óc chó không?"
Phương Liễm lắc đầu: "Bình thường à."
"Bánh đậu phộng nướng?"
"Không thích ăn đậu phộng."
"Vậy bánh trôi chiên thì sao?"
Phương Liễm nghe xong thì phản xạ có điều kiện: "Món này ăn ngon đó."
Khi cô nói xong đã cảm thấy hối hận, cúi đầu giấu biểu cảm của bản thân đi, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Ôn Thệ cười, gật đầu: "Biết rồi."
Anh không ở lại đây lâu, sau khi đặt hàng xong thì chuẩn bị rời khỏi.
Phương Liễm đợi đến sau khi Ôn Thệ rời khỏi xưởng Mộc Ích thì cô mới nhớ quên đưa con mèo đen bằng gỗ cho anh, gấp gáp cầm đồ, đuổi ra theo.
"Này, Ôn..." Phương Liễm dừng một chút mới lớn tiếng kêu: "Thầy Ôn!"
Ôn Thệ nghe thấy tiếng gọi thì dừng chân, xoay đầu lại.
Phương Liễm sải bước đi tới, đưa món đồ trong tay ra cho anh: "Tôi mới làm xong, nãy quên đưa cho anh."
Ôn Thệ cầm lấy con mèo gỗ to bằng bàn tay, hình dáng và biểu cảm của con mèo đều rất sinh động, trên vòng cổ có gắn một thẻ tên, trên đó viết "Phì Phì".
Ôn Thệ nhướng mày, khen ngợi từ tận đáy lòng: "Rất đáng yêu."

"À còn có..." Bầu trời hôm nay trong xanh, Phương Liễm ngẩng đầu nhìn anh thì bị ánh mặt trời làm chói mắt, cô hơi nheo mắt lại: "Không cần mang đồ ăn tới đâu, khách sáo quá rồi."
Ôn Thệ không đồng ý, nói: "Dì trong nhà rất thích nấu ăn nhưng bình thường tôi không thích ăn nhiều, thấy cô thật sự thích ăn nên mới tiện tay mang đến cho cô, cô mới là người đừng khách sáo đó."
Phương Liễm tiếp tục từ chối: "Tôi nhận lấy ý tốt của anh rồi nhưng sau này không cần như vậy đâu."
Ôn Thệ dừng một lát, hỏi cô: "Những người làm nghề mộc như các cô có quy tắc gì đặc biệt trong ngành à?"
Không có thì phải, Phương Liễm lắc đầu.
"Khách hàng tặng đồ ăn cũng không sao đúng không? Nếu không thì cứ xem như tôi hối lộ cô đi bà chủ Phương, cố gắng làm tốt đồ của tôi nhé."
Phương Liễm không chấp nhận lý do từ chối này của anh: "Anh không đưa thì vẫn sẽ làm tốt như bình thường thôi."
Ôn Thệ cười, không muốn tiếp tục tranh cãi về chuyện này nữa, nói với cô: "Trời nắng quá, mau quay về đi."
Phương Liễm quay trở lại xưởng mộc Ích, khi cô bước lên cầu thang tầng một thì nghĩ lại cảm thấy bản thân mình chuyện bé xé ra to, người ta thích nên mới tặng đồ mà thôi, cũng không phải là món đồ gì quá đắt tiền.
Chú Nguyên muốn lắp các thanh gỗ đã xử lý xong vào với nhau, Phương Liễm và Trần Triệt mỗi người giúp ông ấy giữ một đầu.
Phương Liễm liếc nhìn thấy bó hoa đặt trên mặt bàn, hỏi Điền Nịnh: "Ai mua hoa này thế?"
Điền Nịnh nhìn về phía bên ngoài: "Ôi trời, hình như khách hàng mới nãy quên cầm đi."
Phương Liễm dùng một tay lấy điện thoại trong túi ra.
Cô sợ anh không nhìn thấy tin nhắn của cô nên trực tiếp gọi điện thoại nói chuyện, may mà đối phương nghe điện thoại ngay.
"Anh đi xa rồi à?" Phương Liễm hỏi: "Anh chưa cầm hoa theo này."
"À, đúng rồi." Ôn Thệ nói từ đầu bên kia: "Tôi lên sẽ rồi, hoa đó để lại cho cô đấy."
"Được thôi."
Sau khi Phương Liễm cúp điện thoại, buông điện thoại xuống, trong đầu cô vẫn đang nhớ đi nhớ lại câu nói cuối cùng của đối phương.
Giọng điệu kia không giống như để quên đồ một chút nào cả.
Sao cô lại mơ hồ cảm thấy anh đang cố ý để nó lại vậy chứ.

Bốn, năm đóa hoa màu xanh tím được bó thành một đóa, dùng giấy màu trắng gạo bọc xung quanh.
Hoa rất đẹp không thể lãng phí nó được.
"Trong tiệm có cái bình nào không?" Phương Liễm hỏi.
Điền Nịnh đi tìm, ở đây không có cái bình hoa nào cả, chỉ có cái lon nước uống Trần Triệt uống còn dư lại.
Phương Liễm lấy một cái kìm từ trên tường dụng cụ, mở miệng lon nước màu xanh lam.
Cô không hiểu về làm vườn nên chỉ có thể làm một cái bình hoa đơn giản, sau đó thì việc cắm hoa được giao cho Điền Nịnh.
Phương Liễm nhìn thấy cô ấy hào hứng loay hoay mãi mới thuận miệng hỏi: "Đây là hoa gì vậy? Sao có vẻ bề ngoài y như nấm sò thế."
Điền Nịnh bị lời miêu tả này chọc cười, trả lời: "Đây là lan hồ điệp đó."
Trần Triệt là chàng trai thẳng thắn, không nghe nổi nữa, không kìm được mà chế giễu Phương Liễm: "Ôi má ơi, chị không có chuyện gì thì mở miệng ít thôi, lúc đi xem mắt không dọa sợ người ta à?"
Phương Liễm lườm cậu ấy một cái, nói năng rất khí phách: "Không có đâu, em yên tâm đi."
Đúng với câu nhắc cái gì thì cái đó đến, một lát sau cô đã nhận được tin nhắn của Triệu Hành trên wechat.
Hai hôm nay, đường phố Phượng Hoàng đang chuẩn bị tổ chức chợ phiên, Triệu Hành hẹn cô tối ngày mai đi dạo với nhau.
Phương Liễm do dự trong chốc lát, nhắn trả lời lại bằng một chữ "được".
Nửa tháng trước, bầu trời đổ mưa liên tục, thị trường đồ cổ phố Nam không buôn bán mấy hôm rồi.
Bây giờ trời quang mây tạnh, lại còn đang trong kỳ nghỉ một tháng năm nữa nên rất nhiều khách hàng đi mua sắm trong phiên chợ vào buổi trưa.
Nhậm Du buồn ngủ muốn đi mua cà phê nên nhờ Ôn Thệ canh chừng quầy hàng nhưng đã đi một tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa thấy quay lại, không biết đã chạy tới đâu chơi rồi.
Trên mặt bàn nhỏ trưng bày chén đĩa bằng gốm, Nhậm Du toàn bày ra những mặt hàng kém chất lượng chuyên dùng để lừa gạt các khách du lịch không biết xem hàng.
Một cô gái trẻ đi tới, cô ấy nhìn trúng một ly trà, hỏi Ôn Thệ giá cả như thế nào.
Chén sứ Minh Vĩnh Thanh Hoa nổi tiếng nhất, miệng ly phẳng, phần eo cong, kiểu dáng tinh xảo, thân cốc thường được vẽ hình hoa sen, độ cong chỗ tay cầm từ miệng ly đến phần eo hoàn toàn khớp nhau nên mới có tên là áp thủ bôi.
(*) Là loại ly khi cầm lên nó sẽ vừa khít giống như đang ôm tay.
Giá của Nhậm Du đưa ra là 298 nhưng khi Ôn Thệ cầm món đồ này ở trong tay, sờ thử chất lượng của nó, lại nhìn hoa văn, trong lòng anh đã ước lượng được một con số khác.
"Bán cho cô giá sáu mươi tám, cô mua không?"
Sau khi đối phương nghe xong, sảng khoái đồng ý: "Tôi mua."
Ôn Thệ hơi nhếch mày lên, thật ra anh đã nâng giá lên một chút rồi.

Trên bàn có mã tài khoản của Nhậm Du, cô gái kia lấy điện thoại ra quét mã trả tiền xong thì Ôn Thệ cất đồ vào trong hộp giúp cô ấy.
Cô nhận lấy món đồ nhưng không rời đi ngay, hơi do dự mở miệng hỏi: "Có chuyện này."
Ôn Thệ ngẩng đầu lên: "Sao vậy?"
"Hôm nào anh cũng đều ở đây hết à? Tôi có thể kết bạn với anh không?"
Khóe miệng Ôn Thệ cong lên, từ chối: "Rất xin lỗi, đây là sạp hàng của bạn tôi, tôi chỉ giúp trông hàng một lúc thôi."
"À, là như thế này." Cô gái nói: "Lúc tôi đi mua ở phía trước, bọn họ mở miệng là kêu giá hơn mấy trăm, vẫn là chỗ này của anh giá cả phải chăng, không lừa người khác."
Ôn Thệ cười.
Chắc là do Nhậm Du nhìn thấy tin nhắn chuyển khoản nên chạy như bay về, mấy phút đồng hồ là về tới nơi rồi.
"Lúc nãy anh bán gì rồi?"
Nhiệt độ bên ngoài dần nóng lên, Ôn Thệ mở một cái quạt giấy ra, trả lời: "Chiếc áp thủ bôi kia."
Nhậm Du chống nạnh, trừng to hai mắt nhìn anh: "Anh biết anh bán bao nhiêu không?"
Ôn Thệ bình tĩnh quạt gió: "Biết chứ, cậu không lỗ là được."
Nhậm Du muốn mắng to: "Cái gì mà không lỗ, không có tiền lời là lỗ rồi đấy! Anh có biết làm ăn không thế anh hai?"
Ôn Thệ thản nhiên thừa nhận: "Không biết thiệt, không phải đây là điều mà mọi người đều biết à?"
"Cút, mau cút đi." Nhậm Du tiến lên đuổi anh đi, tự mình ngồi trước sạp hàng: "Anh phá của một mình nhà anh là được rồi, đừng hại cửa tiệm của tôi nữa."
Ôn Thệ cũng không tức giận, ngược lại khom người, cười nói: "Muốn cược người khách kia sẽ còn quay trở lại không?"
Nhậm Du không thèm nể mặt anh, nói: "Đừng đến nữa, sáu mươi tám đã mua được một món rồi, sao anh không trực tiếp đưa cho người ta luôn đi!"
"Tôi cũng muốn lắm chứ." Ôn Thệ gấp lại quạt xếp, vứt nó vào trong lòng Nhậm Du.
"Đúng rồi." Nhậm Du nói: "Ông Trương mới gọi anh đi qua đó đấy, chắc là đã giữ lại hàng giúp anh rồi."
"Được thôi." Ôn Thệ giơ tay lên: "Vậy tôi qua đó xem một lát."
"Đi đi, mau đi đi." Nhậm Du mở cây quạt ra, sắp đến ban trưa rồi nên không khí thổi tới làn da càng lúc càng nóng hơn, hình như mùa hè năm nay tới sớm hơn thường lệ.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận