Trái đất ấm lên

Hầu hết kiến trúc các tòa nhà ở Giang Nam đều có tường trắng gạch đen, phố Nam nằm cạnh một con sông nhỏ, những năm gần đây khu vực này dần bị cải tạo thành khu công nghiệp văn hóa sáng tạo, các quán trà, cà phê, tiệm hoa mở cửa buôn bán khắp con phố.
Lão Trương mới nghỉ hưu vào năm ngoái, ông ấy đam mê ngành đồ cổ này ba mươi năm rồi, cũng là người bạn tri kỷ của Ôn Thệ.
Quầy hàng của ông ấy ở đầu đường, Ôn Thệ đi bộ từ từ tới đó, trên đường đi anh nhìn thấy rất nhiều du khách tham quan đi lướt qua.
Một bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt Ôn Thệ, anh dừng chân lại, quay đầu lại xác nhận.
"Phương Liễm."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người bị kêu tên thẳng lưng xoay người lại, khóe miệng Ôn Thệ bất giác nhếch lên, đi về phía cô.
"Thầy Ôn à." Phương Liễm hơi trừng to đôi mắt, cũng cảm thấy cuộc gặp gỡ này có hơi ngoài ý muốn.
Ôn Thệ liếc nhìn sang bên cạnh, hỏi cô: "Cô muốn mua máy chụp ảnh à?"
Phương Liễm trả lời: "Ừa, để hoài niệm."
Ôn Thệ gật đầu: "Vậy cô xem tiếp đi, tôi đi đến phía trước tìm một người bạn đã."
"Ok." Phương Liễm đợi sau khi anh rời đi, ngồi xổm xuống đất.
Chủ sạp hàng đưa cho cô xem một cái máy ảnh màu đen, nói: "Nếu cô muốn chụp ảnh đẹp thì mua cái này đi, ảnh được là do cái này chụp ra khá nét đó."
Phương Liễm cầm lấy, cầm trên tay quan sát kỹ chiếc máy ảnh, bề ngoài cũng khá mới, cô hỏi ông chủ: "Cái này chụp như thế nào vậy?"
Ông chủ nghiêng người tới, giải thích từng cái một cho cô biết: "Máy ảnh ngắm và chụp này là loại đơn giản nhất rồi, đặt mắt nhìn ở chỗ này, sau đó nhấn tay vào chỗ này là được rồi."
Phương Liễm vừa nghe vừa gật đầu.
Ông chủ là một người rất hào phóng, nói với cô: "Trong đó có cuộn phim rồi, cô có thể cầm đi chụp thử."
"Được." Phương Liễm nhắm một mắt lại, giơ máy ảnh lên trước mặt, từ từ di chuyển người.
Các thông số kỹ thuật của máy ảnh cũ khiến tất cả các hình ảnh trông như được phủ thêm bộ lọc cổ điển lấy nét mềm.
Hôm nay bầu trời trong xanh, ánh sáng rất tốt, kính ngắm di chuyển qua những viên ngói đen, các viên gạch xanh, lại chuyển qua cây liễu rũ bên cạnh bờ, sau đó lại đến các món đồ vật linh ta linh tinh, tiếp theo là người đi đường  đang hối hả di chuyển, cuối cùng khung hình dừng ở trên người của một ai đó cách đây không xa.
Trong màn ảnh, Phương Liễm nhìn thấy anh đang nghiêng đầu, xoay người nhìn về chỗ cô đang đứng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Liễm đang giơ máy ảnh lên, cô giật mình vì cảm giác giống như bản thân là phóng viên báo lá cải bị bắt khi đang chụp lén vậy, ngón tay nhấn vào nút chụp hình trong vô thức, không biết hình ảnh đã lấy nét hay chưa.
Cô đã chột dạ hạ máy ảnh xuống, cúi đầu, giả vờ điều chỉnh máy.
Ôn Thệ đi về phía cô, hỏi: "Mua xong rồi hả?"
Phương Liễm vẫn cúi đầu như cũ: "Ừa."
"Đưa tay cho tôi nào."
"Hử?"
Ôn Thệ lặp lại câu mới nãy: "Đưa tay cho tôi."
Phương Liễm ngoan ngoãn vươn tay ra.
Ôn Thệ kéo vòng dãn chuỗi vòng hạt ra, xuyên qua từ đầu ngón tay đến trên cổ tay của cô.
Chuỗi bồ đề liên hoa(*) này có màu trắng, điểm xuyết thêm chút xanh rất hợp với cô.
(*) Một vật phẩm quý từ Tây Tạng, mang ý nghĩa công đức, thiện lành và bình an
Ôn Thệ nhìn một lát, nói bằng giọng điệu vừa lòng: "Đúng là rất hợp với cô."
Phương Liễm không hiểu về đồ cổ cho lắm, thấy chuỗi hạt châu trên tay giống ngọc nhưng không phải là ngọc, hỏi anh: "Cái này đắt lắm hả?"
Ôn Thệ cười: "Không bao nhiêu cả, cho cô đeo chơi đó, rảnh thì cứ chà xát hạt châu trong tay, nó sẽ càng sáng lên đó."
Anh nói xong liền rời đi, đi về gian hàng phía trước của bạn anh, tiếp tục nói chuyện với người ta.
Phương Liễm đứng tại chỗ, ngắm nhìn chuỗi hạt đeo trên cổ tay, lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa một lúc.
Cô giơ máy ảnh trong tay lên, nói với chủ sạp hàng: "Tôi muốn mua cái này."
"Được, tôi đổi cuộn phim mới cho cô nhé! Cuộn phim đó đều là hình chụp thử thôi, chắc là sắp dùng hết rồi đó."
Phương Liễm lại từ chối: "Không cần đâu, anh cứ tính tiền hết đi, lấy thêm cho tôi một cuộn mới nữa, khi nào hết tôi sẽ tự mình thay."
Dù ông chủ không biết cô lấy cuộn phim đã chụp một đống ảnh để làm gì nhưng vẫn đồng ý, cũng không lấy thêm tiền.

Anh ấy chỉ về một hướng, nói với Phương Liễm: "Cửa hàng chính của tôi ở đằng kia kìa, khi nào cô chụp xong rồi có thể tới tìm tôi rửa ảnh."
"Được."
Sau khi Phương Liễm thanh toán xong, cất đồ vào trong túi xách, Ôn Thệ còn đang nói chuyện với bạn mình.
Hôm nay bầu trời trong xanh, ánh mắt trời có hơi chói mắt.
Phương Liễm đi qua đó, muốn chào hỏi một tiếng.
"Thầy Ôn." Cô kêu.
Ôn Thệ nhìn về phía cô: "Cô mua máy ảnh xong rồi à?"
"Vâng, vậy tôi đi trước nhé."
"Này, Phương Liễm." Ôn Thệ lên tiếng giữ cô lại: "Buổi tối cô có rảnh không?"
Phương Liễm hỏi: "Có chuyện gì à?"
"Muốn hỏi cô chút thôi à."
"Buổi tối có hẹn rồi."
Ôn Thệ chăm chú quan sát biểu cảm của cô, không lập tức nói tiếp, giống như đang phân biệt câu nói này của cô là thật hay là giả.
Phương Liễm tưởng anh không tin, nói lại câu đó với giọng điệu nhấn mạnh: "Tôi thật sự có hẹn rồi."
Ôn Thệ cười, nói: "Được, tôi biết rồi."
Hôm nay Phương Liễm không quay lại cửa tiệm. Cô quay về nhà trước mới đặt đồ ăn ngoài, sau đó lại nằm trên giường nghịch chiếc máy ảnh mới mua.
Cô nhìn thấy chuỗi hạt trên cổ tay thì cởi nó xuống, cầm nó trong tay, sờ thử thì cảm giác rất dễ chịu, trơn trượt như được bôi dầu lên vậy.
Ôn Thệ bảo càng chà xát thì càng sáng, chà xát như thế nào? Giống như chà xát quả óc chó đó hả?
Phương Liễm cầm điện thoại lên, gửi vấn đề này cho một vị "chuyên gia chơi đồ cổ" nào đó.
Một lát sau, chuyên gia gửi cho cô một đoạn clip ngắn.

Ôn Thệ quấn một chuỗi hạt châu màu trắng thành hai vòng, cầm trong tay, dùng lòng ngón tay cái vân vê hạt châu xoay vòng, hạt châu va chạm vào nhau phát ra âm thanh rất trong trẻo, vui tai.
Ôn Thệ sợ cô xem không hiểu lại gửi tin nhắn giải thích một lần nữa: Sau khi xếp nó thành hai tầng, đè từng hạt châu ở vòng bên ngoài xuống, quen rồi thì có thể tăng tốc lên nhanh một chút.
Phương Liễm dựa theo cách của anh, sau khi quấn chuỗi hạt thành hình số tám thì chồng hai vòng lên nhau, thử làm mấy lần là có thể di chuyển thuần thục trong tay.
Phương Liễm cảm giác món đồ này như được bôi trơn, chà một hồi lại cảm thấy rất dễ nghiện. Cô vừa cảm giác được một chút niềm vui thì thấy tin nhắn của Ôn Thệ vừa mới gửi tới: "Khi nào rảnh thì chà hai lần là được rồi, đừng chơi nhiều quá, cẩn thận đau tay."
Phương Liễm dừng động tác trong tay lại, chụm tay lại, đeo lại chuỗi hạt về cổ tay, nhắn trả lời "vâng" một tiếng.
Cô lại cầm lấy máy ảnh bên cạnh lần nữa, nhắm một mắt ngắm lấy cảnh.
Phương Liễm nhắm ngay bồn cây xương rồng trên bệ cửa sổ, nhấn nút chụp, một tiếng "tách" vang lên vào lúc đó.
Cô xoay người, tầm mắt lại nhìn lên phía trên bệ, chụp một tấm hình đầu linh dương trên bức tường.
Ông chủ nói không sai, Phương Liễm mới chụp được mấy tấm hình thôi mà đã hết cuộn phim rồi, cô lấy cuộn phim cũ ra, đổi cuộn mới vào.
Bầu trời bên ngoài trong vắt, lá cây xanh mơn mởn, may mà mới chỉ tháng năm nên chưa có tiếng ve kêu rôm rả.
Sau khi Phương Liễm ăn cơm xong, dọn dẹp quần áo trên ghế sô pha một lát, tính ngủ bù buổi trưa.
Cô kéo rèm cửa xuống, phòng ngủ giống như rời chìm vào đêm tối trong nháy mắt.
Phương Liễm ngủ không sâu, cô rất dễ tỉnh dậy giữa chừng nên rèm cửa trong nhà đều là loại có hiệu quả che nắng tốt nhất do cô đặc biệt đi tìm.
Khi Phương Liễm nhắm hai mắt lại, đầu óc lại bắt đầu hoạt động sôi nổi hơn, không biết tại sao mà hôm nay cô lại cảm thấy không thể bình tĩnh được.
Cô xoay người thì cảm thấy bị cấn vì một món đồ nào đó.
Cô mở to hai mắt, giơ tay lên, tháo chuỗi hạt châu trong tay xuống, sau đó đặt nó lên tủ đầu giường, lại đổi tư thế thêm lần nữa để chuẩn bị ngủ.
Khoảng thời gian đầu vẫn không thể nào ngủ được, sau đó mơ mơ màng màng một lúc, rất nhanh lại nghe thấy tiếng chuông báo thức.
Phương Liễm ngáp một cái, lần ò điện thoại bên cạnh gối.
Nửa tiếng trước, Triệu Hành nhắn tin hỏi cô đêm nay anh ấy có cần qua đón cô hay không.
Phương Liễm trả lời: Không cần đâu.
Cô biết nhà anh ấy ở đâu, từ đó đi tới đây không tiện đường chút nào cả.
Hơn nữa, sự quan tâm chăm sóc như vậy sẽ không tạo thêm chút thiện cảm nào với cô ấy cả.
Phương Liễm thay quần áo, trang điểm xong, ra cửa vào lúc sáu giờ mười lăm phút, sẽ xuống xe ở đầu phố Phượng Hoàng vào khoảng sáu giờ rưỡi.
Cơm chiên vào buổi trưa còn dư hơn một nửa, mới hơn năm giờ Phương Liễm đã cảm thấy đói, nghĩ trong chợ phiên cũng không có gì nên đã hâm nóng cơm lại ăn.

Bây giờ cô có chút hối hận, áo thun trễ vai khá ngắn, váy lại thấp tới eo, cô phải hóp mãi mới được.
Triệu Hành còn chưa tới, anh ấy cũng không trả lời tin nhắn cô vừa mới nhắn.
Dù gì cũng có chút khác ngày thường, sau mấy ngày tiếp xúc với anh ấy, anh ấy trực tuyến gần như 24 tiếng một ngày, tin nhắn wechat luôn trả lời lại ngay trong vài giây.
Phương Liễm có dự cảm xấu.
Khi Phương Liễm nhận được cuộc điện thoại của Triệu Hành, cô đã đợi anh ấy ở đầu phố gần mười phút.
Phương Liễm nhấn nút trả lời: "Alo."
Triệu Hành hỏi: "Phương Liễm, em tới rồi à?"
"Vâng."
"Rất xin lỗi em, đột ngột xảy ra chút việc trong sở cảnh sát, hôm nay anh không thể đi tới đó được rồi, hôm khác anh mời em đi ăn cơm được không?"
Thật ra Phương Liễm đã đoán ra được rồi, giọng điệu của anh rất gấp gáp, không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.
Phương Liễm có chút lo lắng nói: "Mọi chuyện vẫn ổn chứ?"
"Không có gì đâu."
Phương Liễm hơi chau mày lại, nói: "Vậy thì tốt, anh làm việc trước đi, chú ý an toàn, hẹn ngày khác cũng được."
Sau khi Phương Liễm cúp điện thoại xong, chiếc xe ở trước mặt cô nhấn còi. Cô giật mình, tưởng bản thân đang đứng ở chỗ đậu xe, nhanh chóng vui về sau một bước.
Chiếc xe kia vẫn dừng tại chỗ không chuyển động, cửa sổ xe hạ xuống, người ngồi trên ghế lại gọi: "Phương Liễm."
Phương Liễm xoay người, nói bằng giọng điệu kinh ngạc: "Thầy Ôn."
Ôn Thệ cầm vô lăng, hỏi cô: "Cô đang đợi bạn à?"
Phương Liễm nói: "Vâng, nhưng mà mới bị cho leo cây."
Ôn Thệ chớp mắt, nhìn cô hỏi: "Vậy có thể tới lượt tôi không nhỉ?"
Phương Liễm bất ngờ: "Hả?"
Nụ cười trên mặt Ôn Thệ không hề che giấu được sự vui vẻ, anh nói: "Không phải buổi sáng tôi đã xếp hàng rồi à? Người phía trước không tới thì phải tới lượt tôi chứ."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận