Phương Liễm không kìm được mà nhếch môi lên, vì những câu nói nghe có vẻ bình thường này của anh lại chứa ý đồ khác.
Ôn Thệ mở khóa cửa xe, nói với cô: "Lên xe đi."
Phương Liễm không từ chối, đi vòng qua một bên khác, lên ngồi trên ghế phụ.
Cô liếc mắt nhìn qua đầu xe, là Mercedes-Benz dòng GLC, cấu hình hết tất cả cũng chỉ có giá dưới năm trăm nghìn nhân dân tệ.
Nhà ở giống như hoàng cung loại nhỏ nhưng anh lại dùng loại xe bình dân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không phải người ta nói anh là loại người phá của à? Cô cảm thấy không giống với hình tượng đó lắm.
Lúc cô đi tới, Ôn Thệ cũng suy nghĩ rất nhiều điều.
Hôm nay Phương Liễm rõ ràng đã sửa soạn hơn, thậm chí anh còn ngửi được mùi nước hoa trên người cô, mùi hương không quá nồng, giống như mùi cam xanh cuối hè đầu thu.
Trước khi Ôn Thệ khởi động xe, anh liếc nhìn cô, giả vờ hỏi bằng giọng điệu không quan tâm: "Đối tượng hẹn hò của cô à?"
"Ừ."
"Không phải lần trước bảo không thích à?"
"Đúng là không thích nhưng cũng không ghét nên vẫn tiếp xúc để xem thế nào. Hơn nữa..." Phương Liễm chỉnh đúng lại: "Lần trước tôi bảo là không vừa ý lắm cơ mà."
Ôn Thệ nói: "Vậy chắc chắn hôm này cũng sẽ không vừa ý rồi."
Phương Liễm cảm thấy có hơi bất đắc dĩ: "Anh nói xong rồi chứ!"
Ôn Thệ chỉ cười.
Màn đêm buông xuống, bầu trời được bao phủ bởi ánh hoàng hôn màu cam, người người đi tới đi lui trên con đường Hạ Ban, đèn đường bắt đầu hoạt động.
Cuối phố Phượng Hoàng có một quảng trường ngoài trời, chợ phiên cốp xe sắp khai mạc, có rất nhiều xe đã đậu sẵn ở đó, cũng có rất nhiều khách du lịch tham quan, Phương Liễm nhìn thấy Ôn Thệ lái xe đi thẳng tới, lúc này cô mới phản ứng kịp: "Anh cũng muốn mở quầy hàng à?"
"Ừ."
"Anh bán gì vậy?"
Ôn Thệ đánh lái, dừng xe ở chỗ trống, trả lời: "Sách."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Liễm ngờ vực: "Sách?"
Sau khi xuống xe, Ôn Thệ mở cốp sau xe ra, trong đó chứa đựng mấy chục quyển sách bản cổ, Phương Liễm nhìn thấy anh dọn từng quyển từng quyển một ra, mấy quyển sách đó có trang giấy đã ngả vàng rồi không nói, có vài quyển bị cong góc, còn có một số quyển không còn lành lặn nữa.
Mấy quyển sách mới tinh, giấy tờ bằng phẳng ở trong nhà sách còn ế hàng chất đống kia kìa, thật sự sẽ có người mua mấy quyển sách đã sử dụng rồi còn rách rưới như này nữa à?
Phương Liễm không có giấu kỹ biểu cảm của mình nên Ôn Thệ vẫn nhìn thấy được.
Anh nói: "Chỉ muốn tham gia cho vui mà thôi."
Phương Liễm cầm một quyển sách lên mở ra xem, thấy trong đó có dấu bút xanh vẽ vời trên đó nên cô hỏi Ôn Thệ: "Đây là do anh viết à?"
"Ừm, lúc còn bé thích viết vẽ linh tinh trên sách."
Phương Liễm chau mày, mấy câu chú thích bình luận nghiêm túc, cẩn thận như này có thể xem là vẽ vời linh tinh được à? Dùng bút đỏ tô son cho hình các nhân vật trong sách lịch sử mới có thể xem là vẽ linh tinh mới đúng.
Phương Liễm nhìn thấy nét chữ cũng rất trưởng thành, không kiềm được sự nghi ngờ trong lòng, hỏi: "Lúc còn bé à? Không lẽ bây giờ anh già rồi sao?"
Ôn Thệ nói: "Dù sao cũng không còn trẻ nữa."
Anh dán một mã quét tài khoản vào cạnh cốp sau, bên trên còn ghi hai hàng chữ: Giá cả tùy tâm, lấy đủ là được.
"Đi thôi."
Phương Liễm sững sờ: "Đi đâu?"
Xe nào xe nấy đều bật đèn xe lên hết khiến con đường như sáng bừng lên, Ôn Thệ nói: "Đằng trước đông đúc như thế thì phải đi dạo chơi chứ."
"Vậy xe thì sao?"
Ôn Thệ vứt chìa khóa xe cho người đàn ông bán quạt xếp tay ở bên cạnh: "Anh Tào, giúp em canh xe chút nhé."
Phương Liễm vẫn cảm thấy không yên tâm: "Lỡ như có người lấy rồi không trả tiền thì sao?"
"Cũng không sao hết." Ôn Thệ nói: "Chỉ cần khi lấy về có thể đọc là được, nếu không muốn đọc thì sẽ không ai quan tâm đến đống sách đã qua sử dụng này đâu."
Phương Liễm nhìn thấy bề ngoài của những quyển sách đó có vẻ là lâu lắm rồi nên hỏi: "Anh không giữ lại làm kỷ niệm à?"
Ôn Thệ trả lời: "Không cần đâu, có quyển chỉ cần xem một lần là được rồi."
Phương Liễm gật đầu, lờ mờ hiểu được ý của anh.
Màn đêm buông xuống, trời đã tối đen rồi, hai người bọn họ sóng vai nhau đi trên đường, hai bên đường đều là những quầy hàng dùng cốp sau xe trưng bày hàng hóa.
Ôn Thệ nghiêng đầu nói với Phương Liễm: "Thật ra cô có thể bán mấy tượng điêu khắc bằng gỗ kia của cô, chắc chắn sẽ bán rất chạy."
Phương Liễm gật đầu: "Để hôm nào tôi hỏi ý của chị Thần Thần đã."
Ôn Thệ thuận miệng hỏi: "Cô và bà chủ Trần là bạn bè à?"
"Em trai của chị ấy đang làm việc trong cửa tiệm của tôi nên chỉ xem là có quen biết mà thôi."
Ôn Thệ nhớ lại một lúc: "Là tên nhóc kia à?"
"Đúng thế."
Phương Liễm cảm thấy hình như có con muỗi đang bay trước mặt mình nên lùi về sau để trốn.
Ôn Thệ chậm chân lại, xoay đầu nhìn cô: "Sao vậy?"
"Không sao hết, có muỗi thôi."
"Muỗi rất thích cắn cô à?"
"Ha ha." Phương Liễm cười gằn một tiếng, nói: "Cực kỳ thích."
Một hồi sau, cô đã cảm thấy cánh tay của mình có hơi ngứa rồi, vươn tay gãi thử, quả nhiên sờ được một cục u đang sưng lên.
Phương Liễm giơ cánh tay ra trước mặt Ôn Thệ: "Anh xem nè."
Xung quanh có rất nhiều cỏ nên muỗi được sinh ra từ đó cũng rất hung hăng, vết muỗi đốt kia vừa lớn vừa sưng đỏ, Ôn Thệ cảm thấy có hơi dở khóc dở cười: "Hình như máu của cô ngọt quá rồi đó."
Phương Liễm thu cánh tay lại, dùng móng tay nhấn mấy cái lên vết ngứa đó: "Ông nội của tôi cũng nói vậy đó."
Hai người tiếp tục đi về phía trước, Phương Liễm và Ôn Thệ thay đổi vị trí cho nhau, để cô cách xa bụi cỏ hơn một chút, anh còn kéo ống tay áo lên để lộ ra cánh tay của mình.
Phương Liễm nhìn thấy hành động của anh, không kiềm được mà cười, nói: "Muốn chuyển dời sự chú ý giúp tôi à?"
"Ừ, chỉ sợ bọn nó không thích uống máu của tôi thôi." Ôn Thệ nói: "Hôm nay tôi không có mặc thêm áo trong, nếu có thì có thể cởi áo sơ mi để cô che bớt rồi."
Phương Liễm nhất thời bất cẩn, quên mất lễ phép, buột miệng nói: "Cởi ra đi, dù sao cũng không có ai nhìn đâu."
Ôn Thệ dừng chân lại, sửng sốt, sau đó thực sự vươn tay muốn cởi nút áo sơ mi ra, dọa Phương Liễm chạy nhanh tới cản anh lại: "Tôi nói đùa đó."
Ôn Thệ cười: "Tôi cũng nói đùa thôi."
Phương Liễm thu tay lại, biểu cảm hoảng sợ trên mặt còn chưa rút hẳn, nghĩ lại thì cô lại cảm thấy buồn cười, đành phải thở dài một hơi.
Ôn Thệ nói: "Tôi giống loại người như vậy à?"
Phương Liễm trả lời: "Lỡ như là như thế thì sao?"
Anh hỏi tới cùng: "Lỡ như như thế nào?"
Phương Liễm không trả lời lại được.
Đang lúc cả hai người đều im lặng, điện thoại của Ôn Thệ phát ra tiếng nhắc nhở có tiền vào tài khoản.
"Hừm." Anh lấy điện thoại trong túi ra.
"Bán được hàng rồi?" Phương Liễm hỏi.
Phương Liễm nhìn thấy Ôn Thệ nhếch miệng lên cười, tò mò hỏi: "Bao nhiêu thế?"
"Năm đồng."
"..."
Chỉ có năm đồng mà cười vui vẻ như vậy à? Phương Liễm không biết giá thị trường của sách đã sử dụng rồi là như thế nào, nhưng nghe như thế nào cũng cảm thấy năm đồng không hề nhiều một chút nào cả.
Hai người đúng lúc đi tới cửa hàng tiện lợi ở đầu phố, Ôn Thệ nói: "Mời cô ăn kem nhé!"
Một đường đi tới đây, bây giờ Phương Liễm thực sự cảm thấy có chút khát, đồng ý: "Được nha."
Kem ở thời bây giờ có rất nhiều loại, Phương Liễm suy nghĩ đến năm nhân dân tệ kia nên khom lưng lục lọi trong tủ lạnh, lấy ra một que kem màu xanh từ dưới đáy.
Cô ngẩng đầu lên hỏi Ôn Thệ: "Anh muốn ăn loại nào?"
"Tôi không ăn đâu." Ôn Thệ cầm lấy cây kem trong tay cô, nói: "Tôi đi tính tiền đây."
Phương Liễm đi đến khu vực ăn uống, ngồi xuống, khi Ôn Thệ đi tới, trong tay còn cầm một hộp khác.
"Anh đưa kem cho Phương Liễm, ngồi xuống ghế, mở bao bì hộp giấy ra.
"Đây là cái gì vậy?"
"Kem chống ngứa vitamin E."
Ôn Thệ cầm cái chai trong tay, ngả người về phía trước Phương Liễm, nói: "Đưa tay kia cho tôi."
Phương Liễm ngậm kem vào trong miệng, đưa tay ra.
"Cháu trai của tôi cũng hay bị muỗi đốt, bôi cái này có hiệu quả nhất đó." Anh mở nắp chai ra, bôi một chút dung dịch lên vết muỗi đốt.
Cô cảm nhận được sự mát lạnh trên da trong chớp mắt, còn có chút châm chít.
Ôn Thệ đặt cái chai lên trên bàn, một tay cầm cổ tay Phương Liễm, tay khác dùng ngón tay thoa dung dịch đó ra.
Mùi thảo dược nồng nặc bao trùm bầu không khí, Phương Liễm cắn một miếng kem đậu xanh, mở to đôi mắt, tầm mắt từ cánh tay của mình chuyển dần lên mặt Ôn Thệ.
Dung dịch kem chống ngứa rất nhanh bị da cô hấp thụ hết, Ôn Thệ thả tay ra, ngẩng đầu lên hỏi: "Có phải đỡ ngứa hơn nhiều rồi không?"
Phương Liễm chớp mắt, hoàn hồn lại, thu hồi cánh tay của mình: "Ừa, đúng là rất hiệu quả đấy."
Ôn Thệ vặn kín nắp chai, đặt chai thuốc trước mặt cô: "Cô cầm cái này về đi."
"Cám ơn anh."
Ôn Thệ ngồi thẳng người, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe cộ và người đi đường trên phố rất thưa thớt, làn gió làm dịch chuyển chiếc lá tạo thành một cái bóng đung đưa qua lại dưới ánh đèn đường, một đêm dài an lành.
Mộc Tê Châu nằm ở Giang Nam, trù phú và xinh đẹp, dù tốc độ hiện đại hóa phát triển rất nam dạo gần đây nhưng thành phố này vẫn giữ lại được một số truyền thống.
Nơi này không có cuộc sống về đêm, sau mười giờ đã được xem là đêm khuya rồi, mọi người đều ăn cơm sớm, nghỉ ngơi sớm và thức dậy cũng sớm.
Sau khi Phương Liễm ăn xong miếng kem đậu xanh cuối cùng, bỗng nhớ tới cái gì đó, nói với người bên cạnh: "Vậy thì chẳng phải đêm nay anh không có lợi nhuận gì mà còn lỗ vốn nữa à?"
Ôn Thệ lại không hề nghĩ như thế: "Thật á? Sao tôi lại cảm thấy tôi kiếm được lợi lớn nhỉ?"
Hai người không hẹn mà cùng nghiêng đầu, tầm mắt đều dừng lại trong đôi mắt của đối phương, âm thầm thăm dò, bầu không khí mơ hồ như nổ ra tiếng pháo hoa.
Mấy giây sau, lông mi của Phương Liễm khẽ rung lên, thu hồi tầm mắt lại trước.
"Cô ăn xong rồi à? Vậy thì đi thôi." Ôn Thệ đứng dậy từ trên ghế.
Phương Liễm lại nhìn anh một lát, không biết tại sao lại cảm thấy có hơi khó chịu.
Khi hai người cùng đi tới cửa, Phương Liễm không hề chần chừ, mở miệng nói trước: "Chuyện đó, tôi về nhà trước đây, ngày mai còn phải làm việc nữa."
Ôn Thệ nói: "Tôi lái xe đưa cô về."
"Không cần đâu, nhà tôi ở ngay bên cạnh thôi, đi hai bước là tới ấy mà."
"Được thôi, vậy về tới thì nhắn tin nhé."
Phương Liễm đi chưa được lâu thì đã nhận được điện thoại của Triệu Hành.
"Anh làm xong việc trong sở rồi à?"
"Đúng thế, bây giờ em có ở nhà không? Có muốn ra ngoài ăn bữa tối với anh không?"
Phương Liễm suy nghĩ một lát, từ chối: "Hôm khác đi, hôm nay em cảm thấy hơi mệt."
"Được, vậy em nghỉ ngơi sớm đi."
"Vang, anh cũng vậy nhé."
Phương Liễm buông điện thoại từ tai xuống, thở dài một hơi, cô cảm thấy rất mệt mỏi.
Mùa hè thật sự sắp tới rồi, mấy con muỗi lúc ẩn lúc hiện, gió đêm thổi tới trên mặt đều là những làn gió nóng.
...
Sáng hôm sau, Ngô Tùng Nguyệt gọi điện thoại gào thét bảo Phương Liễm tới quán trà, muốn nhờ cô thử sản phẩm mới của cô ấy.
Phương Liễm gắp một miếng Bích Loa Tôm(*) đã bóc vỏ bỏ vào miệng, nhấm nháp một lát mới đưa ra lời nhận xét: "Rất tươi nhưng mà có hơi mặn."
(*) tôm nõn Tây Hồ xào với lá trà Long Tỉnh thượng hạng, là đặc sản của Tô Châu, Trung Quốc.
Ngô Tùng Nguyệt chau mày: "Tớ vừa mới ăn thử thì cảm thấy vừa miệng mà, có phải cậu nhạt miệng không?"
"Chắc là vậy." Lúc trước Phương Học Ích nấu cơm cả một năm cũng không dùng hết một bịch muối, ngày thường Phương Liễm ăn mì tôm chỉ sử dụng một nửa bịch gia vị thôi.
Ngô Tùng Nguyệt đẩy một dĩa đồ ăn khác đến trước mặt Phương Liễm: "Cậu nếm thử món này đi."
Phương Liễm dùng đũa gắp cánh gà, đang muốn mở miệng ăn thì phát giác có gì đó không thích hợp: "Rốt cuộc cậu gọi tớ tới đây là để làm gì vậy?"
Ngô Tùng Nguyệt nói: "Thử đồ ăn chứ gì."
"Tớ lại không rành ăn uống mà."
Ngô Tùng Nguyệt ngồi xuống đối diện cô, khóe miệng nở một nụ cười tươi: "Thôi bỏ đi, tớ muốn hỏi cậu, có phải cậu và người kia thành rồi đúng không?"
Phương Liễm nghi ngờ: "Người nào?"
"Đừng giả vờ nữa, hôm qua tớ nhìn thấy hai người rồi."
Phương Liễm vẫn bày ra biểu cảm khó hiểu: "Sao?"
"Trên phố Phượng Hoàng đó, tối qua đấy, không phải cậu ở cùng với sir Triệu gì đó à?"
Lúc này Phương Liễm mới phản ứng lại kịp, nói: "Người đó không phải là anh ấy đâu."
Ngô Tùng Nguyệt sững sờ: "Vậy chứ người đó là ai thế?"
Phương Liễm cúi đầu xuống, cắn miếng cánh gà phủ đầy lòng đỏ trứng muối, ngập ngừng nói ra một cái tên: "Là Ôn Thệ."
Phản ứng của Ngô Tùng Nguyệt rất giống với những gì cô tưởng tượng, giọng nói chói tai vang lên: "Cậu nói ai?" Tiếng nói vang vọng cả quán trà, nhân viên bán hàng đều sôi nổi ngẩng đầu nhìn qua.
Phương Liễm vẫy tay với bọn họ, ý bảo bọn họ cứ tiếp tục làm việc đi.
"Cậu có chuyện gì hả?"
Phương Liễm gặm chân gà. nói: "Không có chuyện gì hết á, hôm qua khi tớ bị Triệu Hành cho leo cây thì đúng lúc gặp được anh ấy nên nói chuyện với nhau chút thôi à."
Ngô Tùng Nguyệt khoanh tay, chau mày, dùng ánh mắt đáng giá nhìn cô, cô ấy vẫn còn cảm thấy nghi ngờ về độ chính xác trong lời nói của cô.
Phương Liễm ngẩng đầu lên, hỏi ra sự thắc mắc trong đầu: "Cậu cảm thấy anh ấy rất đáng ghét à?"
Ngô Tùng Nguyệt quay lại ngồi trên ghế: "Cũng không phải như thế, tớ chỉ cảm thấy con người của anh ấy có chút không đáng tin tưởng thôi."
"Tại sao? Là do anh ấy suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng hả?"
"Cậu không biết à?" Ngô Tùng Nguyệt cười gằn một tiếng, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, ngồi xích lại gần Phương Liễm, nói: "Nghe nói anh ấy thiếu nợ bảy triệu nhân dân tệ vì một cái chén. Chuyện này khiến cha anh ấy tức muốn chết. Do đó đâu phải anh ấy chỉ chơi bời lêu lổng thôi đâu mà còn bị đuổi ra khỏi công ty gia đình nên cả ngày mới không có chuyện gì để làm đó."
Chiếc chân gà bên trong miệng rớt xuống đĩa, phát ra một tiếng động lớn, Phương Liễm vẫn duy trì động tác há miệng, ngơ ngác trừng lớn hai mắt.
"Gọi là tự do phóng khoáng à?" Ngô Tùng Nguyệt hỏi xong lại đổi sang giọng điệu khác: "Cũng không đúng, chắc là bị bệnh mới đúng đấy!"