Trái đất ấm lên

Bảy triệu nhân dân tệ đối với những người có gia cảnh giàu có như anh thì nghe nhiều vậy chứ cũng không phải nhiều, nhưng nếu dùng bảy triệu nhân dân tệ đó để đặt ngang bằng với một cái chén thì dù có quý báu cỡ nào đi nữa thì pol đều cảm thấy làm quá.
Một cái chén mà thôi, chẳng lẽ ăn bằng cái chén bảy triệu nhân dân tệ đó thì sẽ đặc biệt ăn ngon hơn à?
...Cũng không chắc.
Phương Liễm đặt đũa xuống, rút một tờ khăn giấy ra, lau khóe miệng, nói bằng giọng điệu lẩm bẩm: "Đúng là có bệnh thật."
Ngô Tùng Nguyệt nhìn thấy chuỗi hạt trên cổ tay cô thì nổi hứng: "Mới mua cái này à? Đẹp quá nha."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Liễm cúi đầu, liếc nhìn chuỗi hạt, buổi sáng cô không có việc gì để làm nên lấy vòng hạt bồ đề ra xoa nắn trong tay một chút, sau đó tiện tay đeo vào luôn, quên tháo ra.
Ngô Tùng Nguyệt hỏi: "Cậu mua ở đâu vậy?"
"Hai hôm trước tớ đi mua một cái máy ảnh phim trên phố Nam."
"Sao tự dưng lại muốn mua máy ảnh phim vậy?"
"Lúc thu dọn đồ đạc thì nhìn thấy album ảnh nên có lật xem, nhớ khi còn bé trong nhà có một chiếc máy ảnh nhưng không biết sau này để lạc mất ở đâu rồi."
Ngô Tùng Nguyệt quay lại chủ đề ban đầu: "Vậy cậu và Triệu Hành đó thì sao? Cậu cảm thấy mối quan hệ của hai người thế nào?"
Câu trả lời của Phương Liễm vẫn như cũ: "Cũng bình thường à, cứ để xem tình hình đã."
Ngô Tùng Nguyệt nhìn thấy cô không hào hứng lắm, bĩu môi, nói: "Tớ cảm thấy cậu không thích anh ấy cho lắm."
Khóe miệng của Phương Liễm hạ xuống.
Trong cửa tiệm còn có việc nên cô cầm lấy điện thoại trên bàn bỏ vào trong túi rồi đứng dậy, nói: "Tớ đi đây."
Ngô Tùng Nguyệt gọi cô lại: "Này, đợi đã, để tớ gói chút đồ ăn để cậu mang về cho mấy người Trần Triệt nếm thử."
Phương Liễm xách theo đồ ăn được đóng gói, quay trở về xưởng mộc Ích, nhìn thấy bóng dáng chú Nguyên và Trần Triệt đang bận rộn trong công việc thông qua cửa kính sát đất.
Điền Nịnh trồng mấy cây sen đá. Giữa trưa trời nắng đẹp nên cô ấy xếp bọn nó thành một hàng ngay cửa ra vào, chúng nó đứng sừng sững như đang hành quân trong quân đội.
Phương Liễm bước lên bậc thang, đẩy cửa đi vào bên trong. Tiếng máy đánh bóng kêu vù vù.
"Mang theo gì về đó?" Lý Túc Nguyên ngẩng đầu nhìn cô, hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Liễm giơ cao cái bịch trong tay lên, trả lời: "Cửa hàng Tùng Nguyệt có mấy món ăn mới, mọi người ăn cơm chưa vậy?"
Trần Triệt thả cây gỗ xuống, nâng cánh tay lên lau mồ hôi: "Còn chưa ăn đâu, đang đợi chị về đó."
Phương Liễm đi đến bên cạnh cái bàn nhỏ, lấy đồ ăn đóng hộp ra, mở nắp rồi bảo Điền Nịnh đi lấy chén đũa.
"Thơm quá, thơm quá đi à." Trần Triệt ghé đầu lại gần, tay anh ấy mới làm việc xong nên rất bẩn, anh ấy đẩy Phương Liễm một cái rồi bảo: "Em muốn ăn thịt bò."
Phương Liễm lau tay rồi kẹp một miếng thịt bò kho đút cho anh ấy.
Lý Túc Nguyên nhìn thấy cảnh này, chọc ghẹo hai người: "Đang bón cho chó à?"
Phương Liễm cười, phối hợp tạo ra tiếng động chọc chó "ki ki ki".
Trần Triệt nhai thịt, tức giận trừng mắt Lý Túc Nguyên một cái.
Phương Liễm cười nghiêng ngả nhưng tâm trí vẫn đang nằm ở vấn đề khác.
Cô đang nghĩ, đây mới là tất cả những gì cô hiểu rõ, những gì cô quen thuộc, đồng thời cũng là những gì mà bản thân cô có được.
...
Ngày nghỉ mùng một tháng năm đã qua nhưng kỳ nghỉ vẫn chưa kết thúc, hôm nay rõ ràng là thứ bảy nhưng đường xá vắng tanh, không khác gì một buổi chiều các ngày làm việc bình thường.
Cuộn phim lần trước đã sử dụng hết rồi nên Phương Liễm đến cửa hàng để rửa phim.
Ông chủ vẫn còn nhớ cô, bảo cô đợi ở ngoài một lát, rất nhanh sẽ có hàng.
Phương Liễm ngồi trên ghế sô pha, lướt điện thoại một lát, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một cửa hàng làm đồ thủ công ở phía đối diện, biển hiệu của cửa hàng có viết "Chuỗi Hạt - Túi Thơm - Đèn Cầy".
Dù sao Phương Liễm ngồi đợi cũng chán muốn chết nên cô quyết định đứng dậy đi ra khỏi cửa hàng máy ảnh, đi qua cửa hàng ở phía đối diện.
Sau khi đẩy cửa ra, ánh sáng trong cửa hàng có hơi tối, bầu không khí im ắng khiến người ta bước đi nhẹ nhàng hơn trong vô thức.
Bà chủ sau quầy hàng đứng dậy chào đón cô, bà ấy là một người phụ nữ trung niên có gương mặt hiền hậu, đang mặc một chiếc váy dài có màu trắng và xanh xen kẽ nhau.
Bà ấy hỏi Phương Liễm: "Xin chào, cô muốn làm đồ thủ công à?"
Phương Liễm lắc đầu, nói với bà ấy: "Tôi muốn dạo xem sao thôi."
Cửa hàng được chia làm hai khu vực, khu vực đồ thủ công mỹ nghệ được đặt một cái bàn, trang bị bàn ghế, trên mỗi bàn đều có dụng cụ, khu vực khác là dùng kệ gỗ để trưng bày, có nhiều sản phẩm có thể mua luôn.
Sau khi Phương Liễm liếc nhìn từng dãy hàng hóa, cuối cùng dừng tại khu trưng bày vòng tay, cô hỏi bà chủ: "Những vòng tay này đề làm từ bồ đề hết à?"
Cô chủ giải thích cho cô biết: "Vòng tay bồ đề nằm ở chỗ này, bên trên là vòng tay sáp ong và đây là vòng được làm từ ngọc lam."
Bà ấy chú ý thấy Phương Liễm đang đeo một chiếc vòng làm từ bồ đề có họa tiết màu xanh lá loang lổ: "Chiếc vòng trên tay cháu rất đẹp đó."
Phương Liễm giơ tay lên: "Người ta tặng cháu, cháu không hiểu biết nhiều về món đồ này."
Bà chủ nhìn kỹ lại thì bất ngờ hít hà một tiếng: "Sao cô lại cảm thấy chiếc vòng này  quen vậy chứ!"
Phương Liễm giật mình, chớp mắt khó hiểu.
Bà chủ ngẩng đầu, nhìn kỹ gương mặt của cô, hỏi: "Có phải cháu quen biết với Ôn Thệ không?"
Phương Liễm gật đầu.
Bà chủ cửa hàng nở nụ cười, hỏi lại: "Cậu ấy đang theo đuổi cháu à?"
Phương Liễm kiên quyết phủ nhận: "Không có ạ."
Bà chủ như nhìn thấu tất cả nhưng không muốn nói huỵch toẹt ra, cười nói: "Chất lượng vòng hạt này rất tốt, ban đầu cô muốn giữ lại cho bản thân mình nhưng mới sở hữu được hai ngày thì đã bị cậu ta mua mất rồi, cô biết là muốn tặng cho cháu rồi."
Phương Liễm: "..."
Cô không muốn ở đây thêm chút nào nữa, kiếm cớ rời khỏi: "Là thế này, hình cháu chụp đang được rửa ở cửa tiệm đối diện, chắc cũng sắp xong rồi nên cháu xin phép rời đi trước ạ."
Bà chủ cửa hàng nói rất nhiệt tình: "Này, rảnh thì tới đây chơi nhé, Ôn Thệ và chồng cô có quan hệ rất thân thiết đó."
Khóe miệng Phương Liễm đang nhếch lên nở nụ cười thì cứng đờ.
Cô bước nhanh ra ngoài, quay trở về cửa hàng máy ảnh, không lâu sau, ông chủ cửa hàng đi ra từ phòng kỹ thuật, đang cầm một xấp ảnh chụp vừa mới rửa xong trong tay.
Ông ấy hỏi Phương Liễm: "Những bức này đều là do cô chụp à? Tôi thấy trong này có rất nhiều ảnh chụp từ trước khi cô mua, cô không cần thì cứ đưa cho tôi đi, tôi lấy ra làm ảnh treo tường, tôi sẽ không thu tiền của cô đâu."
Phương Liễm đồng ý nói: "Được, vậy để tôi lựa ra."
Ông chủ cầm một xấp ảnh trong tay, giúp cô lựa hình.
Khi lật đến một tấm ảnh nào đó, ông ấy vừa định đặt tấm ảnh này trước mặt mình thì bị Phương Liễm lên tiếng ngăn lại: "Tôi muốn tấm này."
"À." Ông chủ đưa tấm hình đó cho Phương Liễm, thuận miệng hỏi: "Tấm này do cô chụp à?"
"Đúng thế."
Ông chủ nở nụ cười như "đã hiểu", hỏi: "Hình đó là chụp bạn trai của cô à?"
Phương Liễm lắc đầu: "Không phải, chỉ là một người qua đường mà thôi."
Ông chủ nhớ hôm đó cô đứng trước cửa hàng nói chuyện với một người đàn ông, nếu nói là không phải bạn trai thì ông ấy còn tin chứ bảo chỉ là người qua đường thì ông ấy không tin một chút nào cả.
Ông ấy hiểu ý, cười nói: "Cái ống kính này giống như đôi mắt vậy đó, khi chụp ảnh thì tầm mắt đều ở đó, xem hình chụp là biết rồi, trong mắt cô có anh ấy."
Phương Liễm chăm chú nhìn người trước mặt trong vòng hai giây, hỏi: "Sao ông lại nhiều chuyện thế chứ."
Ông chủ cười ha ha lấy một cái túi giấy để cô cất những tấm hình chụp này vào.
Có lẽ đây là cảm giác mới mẻ lâu rồi chưa cảm nhận được do máy ảnh mới mang đến, thường ngày Phương Liễm là một người không thích đi ra ngoài, bây giờ hôm nào cũng đều ở bên ngoài, cầm theo máy ảnh chụp đây đó.
Đường Mộc Tê là một con phố cổ lâu đời nhất trong thành phố này, được xây dựng cạnh sông và chạy song song với đường thủy, khác với những con phố thương mại ồn ào, nhộn nhịp, đến bây giờ, con phố này vẫn giữ được hương vị của thành phố cổ, yên tĩnh và giản dị.
Hôm nay trời nhiều mây, cũng là ngày mọi người đều đi làm, người đi bộ trên đường rất thưa thớt, rất thích hợp để chụp cảnh vật.
Phương Liễm đứng trên cầu đá, hôm nay thời tiết tốt, trời yên biển lặng, một con thuyền gỗ ba lá có mái che bị bỏ hoang đang thả neo gần bờ sông.
Cô nhấn nút chụp, sau đó tiếp tục đi lên phía trước, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Ôn Thệ đứng dưới cầu, ngẩng đầu lên nhìn cô, biểu cảm trên mặt cũng có phần bất ngờ.
Đã không đếm xuể đây là lần thứ mấy hai người không hẹn lại gặp nhau rồi.
Phương Liễm đi xuống bậc thang, hỏi Ôn Thệ: "Sao anh lại ở đây?"
Ôn Thệ nghiêng người chỉ về một hướng khác: "Đến đây lấy hàng, cô thì sao?"
Phương Liễm giơ máy ảnh trong tay lên: "Đi chụp ảnh."
"Là chiếc mua vào hôm đó à?"
"Vâng."
Phương Liễm nhìn thấy hai tay của anh trống trơn, tò mò hỏi: "Không phải anh nói đến đây lấy hàng à? Hàng đâu rồi?"
Ôn Thệ lấy một cái túi bách bảo(*) lớn khoảng bằng lòng bàn tay từ trong túi ra, nói với Phương Liễm: "Mở tay ra."
(*) Túi vải có màu đó, thường được thêu hoa văn trên đó.
Phương Liễm ngoan ngoãn mở tay phải của mình ra, sau khi nghĩ tới cái chén bảy triệu nhân dân tệ kia thì cô lại duỗi thêm tay trái của mình ra, chụm hai tay lại trước mặt Ôn Thệ.
Dáng vẻ này của cô có hơi ngốc.
Ôn Thệ vừa cười vừa mở túi ra.
 Mấy đồng xu tròn lăn vào lòng bàn tay, Phương Lăng nâng cao tay lên, để gần trước mắt, cẩn thận xem xét: "Đây là cái gì?"
 Khác với những đồng xu thông thường, những đồng xu tròn này được điêu khắc hoa văn 3D. Đầu lâu được điêu khắc rất tỉ mỉ và tinh xảo, đa số thời gian được khắc ở trên đều được sản xuất vào năm ba mươi của thế kỷ hai mươi.
 "Đây được gọi là đồng niken hobo(*)." Ôn Thệ lật sang mặt sau của đồng xu, cho Phương Liễm xem hoa văn đầu lâu được chạm khắc trên đó: "Trong cuộc suy thoái lớn ở Hoa Kỳ, nhiều người đã phải trở thành người vô gia cư. Họ sử dụng các phương pháp đơn giản để làm đẹp những đồng xu, ban đầu là để mang lại cho chúng nhiều giá trị nghệ thuật hơn có thể lấy ra mua những món đồ đắt tiền hơn. Sau này, món đồ này dần được phát triển, bổ sung thêm các kỹ thuật khảm nạm và các công nghệ khảm thêm kim loại, nó dần dần trở thành một loại tác phẩm nghệ thuật."
(*) Là một loại hình nghệ thuật điêu khắc liên quan đến việc sửa đổi sáng tạo các đồng xu mệnh giá nhỏ, tạo ra các bức phù điêu thu nhỏ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui