Phương Liễm vừa nghe thấy những tri thức lịch sử chính thống này đã muốn bỏ trốn rồi, vừa mới hé miệng ra một chút, cô không kiềm được há miệng ngáp một cái.
Hai người liếc nhìn nhau, Ôn Thệ mỉm cười, hỏi: "Có phải rất chán hay không?"
"Không phải đâu." Phương Liễm trả đồ vật trong tay cho Ôn Thệ: "Tôi là học sinh dốt."
Phương Liễm cảm thấy không thể đứng ở chỗ này mãi được, nhìn tình hình xung quanh một lát, cô đề nghị: "Hay tôi mời anh uống một ly nước nhé?"
Ôn Thệ đương nhiên đồng ý: "Được nha."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên đường đi có rất nhiều cửa hàng đồ uống mới mở, Phương Liễm tìm một cửa hàng ở gần đây, gọi hai ly nước bán chạy của cửa hàng.
Buổi chiều, số lượng khách hàng không nhiều nên nhân viên pha chế đồ uống làm rất nhanh, lát sau đã báo cô lại lấy hàng.
Mỗi tay của Phương Liễm cầm một ly trà sữa, xoay người tìm Ôn Thệ.
Anh đang đứng bên cạnh bờ, hình như đối diện là một quán trà, có thể nghe được tiếng hát ê ê a a từ chỗ đó.
Phương Liễm đi qua đó, đưa một ly trà sữa trong tay cho anh.
"Cám ơn cô." Ôn Thệ nói.
"Ly của anh không có đường nên không ngọt đâu."
Trà có mùi hoa nhài thoang thoảng, nồng vị sữa, mát lạnh do đá tạo cảm giác tươi mát, sảng khoái.
Ôn Thệ bình luận: "Cũng khá ngon đó."
Phương Liễm gật đầu, cũng nói: "Cũng khá ngon."
"Này, cô từng nghe bình đàn(*) chưa?"
(*) Là một loại hình nghệ thuật biểu diễn âm nhạc phổ biến ở vùng Giang Nam của Trung Quốc, có hai người thường là một nam một nữ biểu diễn cùng nhau, người nam sử dụng đàn tam (đàn ba dây) và người nữ sử dụng đàn tỳ bà.
"Khi còn bé từng đi theo ông nội nghe." Phương Liễm lần theo tầm mắt của anh nhìn qua bên đó: "Anh muốn đi nghe à?"
Ôn Thệ nói: "Không phải rất muốn, chỉ là mới phát hiện tôi chưa từng nghe thôi."
"Chưa từng nghe á?" Phương Liễm cảm thấy kinh ngạc: "Sao có thể chứ!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Thệ giải thích: "Tôi không phải lớn lên ở chỗ này, cũng không học đại học ở đây, tính ra thời gian tôi ở Mộc Tê Châu khoảng năm năm thôi."
Phương Liễm có chút bối rối: "Vậy anh... Vậy anh lớn lên ở đâu thế?"
Ôn Thệ trả lời: "Tôi ở cùng với ông ngoại, lớn lên ở Myanmar."
"À." Phương Liễm gật đầu, nhưng thực ra sự nghi ngờ trong lòng lại lớn hơn.
Hai người đi về phía trước theo dọc bờ sông, nhiệt độ không khí vừa phải, trời có nhiều mây nên cũng không cần lo bị quá nắng.
Phương Liễm nhìn thấy khung cảnh đẹp như vậy thì lại giơ máy ảnh lên.
"À, đúng rồi." Ôn Thệ đứng bên cạnh đợi cô, tay cầm hai ly nước đá trong tay, nói: "Cháu trai của tôi rất thích cái con chuột nhỏ do cô làm, gần đây cô có rảnh không? Có thể làm thêm cho nó hai món nữa được không? Điêu khắc cái gì cũng được."
"Có thể nha." Phương Liễm vừa nhìn mấy ảnh điều chỉnh khung hình, vừa trả lời lại: "Nhưng hai hôm nay tôi không thể làm việc vì dao không dùng được nữa, đợi khi nào đổi cái mới thì tôi sẽ làm cho anh."
Ôn Thệ hỏi: "Đối với các cô thì có phải dụng cụ có vị trí rất quan trọng đúng không?"
Phương Liễm không biết tại sao anh là hỏi một câu nhảm nhí như vậy: "Đó là chuyện đương nhiên rồi, đầu bếp thái thịt còn phải lựa dao đó."
Ôn Thệ lại bị cô chọc cười.
Hơn bốn giờ chiều, mặt trời xuất hiện trên bầu trời một cách diệu kỳ, những tia nắng vàng nghiêng nghiêng chiếu xuống phố cổ, làm cái bóng dưới đất được kéo dài ra.
Lúc này đã không còn sớm nữa, cũng đã chụp rất nhiều ảnh, uống xong thứ muốn uống rồi, cũng đã đi gần tới cuối đường rồi.
"Đi về thôi." Phương Liễm nói: "Ly nào của tôi vậy?"
Ôn Thệ vươn tay phải ra: "Ly này nè."
Đá đã tan thành nước rồi nên mùi trà sữa trở nên rất nhạt, Phương Liễm hút hai ngụm, vứt ly nhựa vào trong thùng rác, bỗng ngẩng đầu lên hỏi người bên cạnh: "Tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?"
Ôn Thệ xoay đầu: "Chuyện gì?"
Phương Liễm ngập ngừng một lát, mở miệng hỏi: "Anh thật sự vì một cái chén mà tiêu hết bảy triệu nhân dân tệ à?"
Cô biết câu hỏi này sẽ có chút phản cảm nhưng không ngờ bầu không khí xung quanh đều trở nên đông cứng lại vì sự lúng túng, nụ cười trên miệng của Ôn Thệ cũng đã thu lại.
Phương Liễm không biết phải làm gì để cứu rỗi.
Sau khi anh im lặng một lúc thì mở miệng trả lời: "Là sáu triệu tám, cái chén đó một triệu tám, năm trăm còn lại là... tôi thiếu người ở trong nhà."
Cho nên chuyện này là thật, Phương Liễm quay mặt đi, đúng là người có tiền có khác, đều toàn dùng "triệu" để làm đơn vị.
Thật ra Phương Liễm còn có câu hỏi khác nữa nhưng không dám hỏi nhiều.
Ôn Thệ cúi đầu, chăm chú nhìn sắc mặt cô, hỏi: "Sao vậy?"
"Không sao." Phương Liễm tiếp tục đi về phía trước: "Có rất nhiều tin đồn liên quan tới anh nên tôi tò mò muốn xác thực với người trong cuộc một chút thôi à."
"Thật à? Tin đồn gì? Là tốt hay xấu vậy?"
Phương Liễm xoay đầu nhìn anh một cái: "Không phải anh nên đoán được đó là chuyện xấu hay tốt à?"
Ôn Thệ cười, hỏi lại: "Vậy cô có tin không?"
Bước chân của Phương Liễm chậm lại, giống như đợi anh đuổi theo, sau đó nói cho anh biết: "Tôi sẽ không nhận biết rõ một người từ trong miệng của người khác đâu."
Ôn Thệ nói: "Tôi không tới nỗi không tốt như vậy đâu."
Phương Liễm trả lời: "Tôi cũng cảm thấy như vậy."
Trên đường đi, anh còn muốn nói rất nhiều chuyện nhưng bây giờ lại cảm thấy không cần thiết nữa rồi.
Như thế là đủ rồi.
Hai người đi một vòng dọc theo bờ sông xong lại chia tay nhau ở đầu đường, hoàng hôn rực rỡ, xe trên đường phố cổ nhiều hơn.
Ôn Thệ hỏi Phương Liễm đi về bằng xe gì, Phương Liễm nói: "Tối nay tôi có hẹn ăn cơm với bạn, lát nữa anh ấy tới đón tôi."
"À, vậy tạm biệt nhé."
Phương Liễm giơ tay lên vẫy: "Bái bai."
Ôn Thệ xoay người, đi về phía bãi đỗ xe, Phương Liễm đứng tại chỗ không di chuyển nhưng tầm mắt luôn dõi theo anh trong vô thức.
Hình dáng đó rất nhanh đã biến mất tại ngã rẽ.
Không lâu sau, xe của Triệu Hành cũng đã tới nơi.
Phương Liễm mở cửa xe, ngồi lên ghế lái phụ, Triệu Hành đưa trà sữa mới vừa mua cho cô, hỏi: "Một mình em đi dạo ở đây cả buổi chiều à?"
"Cám ơn anh." Phương Liễm nhận lấy ly trà sữa: "Còn có một người bạn nữa."
Triệu Hành nghĩ người đó là bạn thân của cô theo bản năng nên hỏi: "Sao em không gọi người bạn đó đi ăn cùng?"
Phương Liễm suy nghĩ một lát, trả lời: "Không cần đâu, đêm nay người bạn đó còn có việc khác nữa."
Buổi chiều Phương Liễm đã uống một ly trà sữa rồi nên bây giờ cô lại cảm thấy buồn nôn khi nhìn thấy đồ ngọt, sau khi cô cắm ống hút vào, chỉ hút nhẹ một ngụm rồi cầm trong tay thôi chứ không uống thêm nữa.
Triệu Hành để ý thấy hành động này của cô, tưởng ly trà sữa này không hợp khẩu vị của cô: "Không ngon à?"
Phương Liễm nói: "Khá ngon."
Cô nâng ly nước lên uống thêm hai ngụm.
Vào giờ cao điểm, xe trên đường tấp nập nối đuôi nhau, xe con vừa đi vừa dừng, tốn mười phút mới qua được một giao lộ.
Phương Liễm nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, khi Triệu Hành không nói tiếng nào, cô cũng không biết nên chủ động mở miệng nói gì nữa.
Đài phát thanh đang phát bài "Ngày Nắng"(*), anh ấy vươn tay ra tăng âm lượng lên.
(*) Bài hát của Châu Kiệt Luân.
Trong giây phút này, Phương Liễm giống như nhìn thấy được một tương lai có thể diễn ra.
Yên ả, hài hòa, ổn định, có người bầu bạn, nhưng...
Nhưng nó lại giống như một ly nước sôi để nguội, dù đun nóng hay làm lạnh đi thì nó đều không tăng hay hạ nhiệt độ bao nhiêu, cũng không thay đổi được mùi vị nhạt nhẽo.
Mấy tháng trước, cuộc sống này chính là điều Phương Liễm muốn có nhưng bây giờ cô lại cảm thấy không quá chắc chắn.
Phương Liễm cũng không hề suy nghĩ đến đáp án là như thế nào nữa.
Triệu Hành dẫn cô đi tới một nhà hàng có không gian rất rộng, được trang trí theo phong cách nghệ thuật hiện đại rất tinh tế, căn phòng giống như một vườn hoa thu nhỏ.
Vì là một nhà hàng đang nổi tiếng trên mạng nên có rất nhiều khách hàng ngồi trong sảnh chính, Triệu Hành vẫn săn sóc đặt trước chỗ như trước đây.
Hai người ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lánh của thành phố khi về đêm.
Phương Liễm mở thực đơn ra xem, mỗi một món đồ ăn đều được viết chi tiết về nguyên liệu nấu ăn, nhưng nếu kết hợp bọn chúng lại với nhau thì cô lại không tưởng tượng được ra món ăn đó sẽ có vị gì nữa.
Súp rau lươn bạc, nghêu hấp rượu trắng, bánh cuốn tôm xoài, mì sốt cà ri kem húng quế...
Ngón tay của Phương Liễm mở đến trang cuối cùng cũng không nhìn thấy món nào cô muốn ăn nên cô từ bỏ việc chọn món, giao nhiệm vụ này cho chàng trai phía đối diện: "Hay là anh chọn món đi."
Triệu Hành nhận lấy thực đơn: "Không có món gì ăn không được đúng không?"
"Không có."
Anh gọi người phục vụ tới, rất nhanh đã chọn xong món.
Cuộc trò chuyện của hai người trên wechat lúc bình thường cũng không quá nhiều nên trong lúc đợi đồ ăn được bưng lên, hai người trò chuyện các vấn đề gần đây với nhau, đều giống như bình thường, dùng mấy câu đã có thể nói xong vấn đề.
Tiếng dương vang lên chậm rãi, dù khách rất đông nhưng bầu không khí trong nhà hàng vẫn có thể xem là khá yên ắng.
Dựa theo số lần gặp mặt và thời gian tiếp xúc nhau thì hôm nay gần như là lúc để quyết định hai người tiếp tục tìm hiểu nhau hay là dừng bước tại đây.
Phương Liễm vẫn chưa cho ra được đáp án chính xác, cô cảm thấy bọn họ có thể bước tiếp nhưng cũng có cảm giác là không thể.
Cô xoay ly cà phê, muốn nhường cơ hội mở miệng trước cho đối phương.
Nhưng câu nói của Triệu Hành lại không nằm trong sự dự đoán của cô.
"Phương Liễm, thật ra chúng ta đã gặp nhau từ trước rồi."
Phương Liễm sửng sốt, không kịp phản ứng lại: "Khi nào?"
"Từ lâu rồi, ở rất lâu trước đây." Triệu Hành nở nụ cười để lộ hai chiếc răng nanh ra: "Lúc anh mới vừa tới đồn công an làm việc chưa lâu đó, lúc ấy chắc em tầm khoảng hai mươi nhỉ? Dù sao thì tuổi còn rất nhỏ."
Đúng là từ rất lâu rồi, Phương Liễm gãi cổ, cố gắng nhớ lại hồi ức trước kia.
Triệu Hành nhắc nhở cô: "Em quên rồi à? Em lái một chiếc xe mô tô với một ông anh lái xe BMW ở giao lộ..."
"À!" Phương Liễm đã nhớ lại, đồng thời vẻ mặt cũng trở nên cứng đờ.