Trái đất ấm lên

Triệu Hành không tiếp tục nói nữa, anh ấy cười rồi uống một ngụm nước.
 
Những chuyện cũ trước kia lại lần nữa tràn vào đầu Phương Liễm, cô bị cảm giác xấu hổ đột kích, ngón tay co quắp lại, cảm giác thở không nổi nữa.
 
Nhưng lúc này, nếu không nói chuyện thì càng lúng túng hơn nên cô nói một câu mà chưa suy nghĩ ký: "Trí nhớ của anh tốt quá ha."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Triệu Hành nói: "Không phải do trí nhớ của anh tốt mà do chuyện em làm quá ấn tượng đi."
 
Khóe miệng của Phương Liễm co giật, cô cười không nổi nữa.
 
"Anh nhớ sau đó có một chàng trai tới đón em đi, đó là anh trai của em hay là..."
 
"Bạn trai." Phương Liễm bổ sung thêm một câu nữa: "Bạn trai lúc đó."
 
"Anh cũng đoán là vậy." Triệu Hành dừng một lát: "Tính cách của em đã thay đổi rất nhiều đó."
 
Anh ấy đã đặt nền móng lâu như vậy, chắc chỉ để nói câu này.
 
Phương Liễm nhìn vòng sáng trên mặt bàn do ngọn đèn treo trên trần tạo ra, mấy giây sau mới mở miệng nói: "Con người mà, đều sẽ lớn lên thôi."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên, chỉ là một phần thịt sườn xông khói kiểu Úc thôi đã chiếm gần nửa cái bàn.
 
"Nếm thử đi." Triệu Hành gắp một miếng thịt, đặt vào trong đĩa của Phương Liễm.
 
Phương Liễm cúi đầu, cầm dao, nĩa lên ăn rất nghiêm túc.
 
Triệu Hành hỏi cô: "Ăn ngon không?"
 

Phương Liễm gật đầu, bây giờ cô lam gì có tâm trạng nhấm nháp mỹ vị.
 
Sự kiện đó đã cách đây khoảng sáu, bảy năm rồi, xe mô tô là của Trương Triều, cô đang đi trên đường thì bị một chiếc xe BMW chạy theo bên cạnh, vừa huýt sáo vừa nói mấy lời khiếm nhã, còn muốn ép cô vào làn đường, dựa vào tính tình lúc đó của Phương Liễm thì sao cô có thể nhịn được chứ.
 
Vừa đến một cây đèn giao thông thì cô tắt máy, xuống xe, đi qua bên đó, lấy một cây son môi từ trong túi ra, không chút do dự viết lên cửa sổ xe của người ta hai từ bằng màu son đỏ tươi đó.
 
Lúc đó, tính tình của cô nóng nảy hơn người khác rất nhiều, quan trọng là cô không hề biết sợ. Khi cô nhìn thấy người ta hung hăng muốn xuống xe, cô đã lắp kính cửa xe, với tay vào trong dùng hết nắm lấy tóc của người ta và mắng rất hăng.
 
Hai chiếc xe đều dừng lại ở giao lộ, nếu chú cảnh sát giao thông tới chậm thêm chút nữa thì chắc con mắt của ông anh đó đã bị móng tay của cô chọc mù rồi.
 
Lúc đó, Trương Triều cũng đau đầu vì chuyện này, sau khi chuyện này làm lớn lên tới độ phải vào đồn cảnh sát, anh ấy vừa nghe điện thoại là chạy tới tức giận muốn dùng bạo lực đánh người, mới vừa vào đến cửa đã la hét muốn đánh người kia.
 
Dù đó không phải là chuyện Phương Liễm muốn nhưng cô cũng không thoát được tội sau khi mọi chuyện trở nên xấu đi, phong cách ứng xử này cũng quá nóng nảy rồi.
 
Cô và Trương Triều đều bị chú cảnh sát giáo dục tư tưởng một hồi mới được rời đi.
 
Đã qua nhiều năm như vậy rồi nên Phương Liễm đều quên sạch chuyện này, lúc cô hai mươi tuổi cũng không nghĩ tới, nhiều năm sau sẽ có một "chú cảnh sát" trong đó ngồi đối diện cô để xem mắt.
 
Tâm trạng bây giờ của cô có thể dùng hai từ đơn giản để hình dung đó là: Muốn chết.
 
Triệu Hành gắp một con tôm sốt cà ri Thái cho Phương Liễm, nói: "Anh là người ghi chép lời khai lúc đó của em đấy, tên của em rất đặc biệt, khi Trần Thời giới thiệu em cho anh thì anh đã nhận ra em rồi."
 
Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Cô ấy nói với anh về tình hình gia cảnh của em rồi."
 
Phương Liễm từ từ nâng tầm mắt lên nhìn Triệu Hành.
 
"Cho nên sau này em có thể thả lỏng một chút khi ở trước mặt anh, dù gì thì chúng ta cũng có thể xem như là người quen cũ của nhau mà."
 
Phương Liễm không nói gì, tâm trạng có chút phức tạp hơn.
 

Lần đầu tiên cô cảm thấy có chút nghi ngờ về ấn tượng tốt do Triệu Hành mang đến.
 
Sau khi hai người ăn cơm xong, Triệu Hành đưa Phương Liễm về nhà như cũ.
 
Anh ấy đề nghị lần sau sẽ không lái xe đến, hai người tìm một quán đồ nướng uống rượu cùng nhau.
 
Phương Liễm thường ngủ sớm vào buổi tối, hầu như sẽ không ăn khuya nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý.
 
Cuối cùng Triệu Hành nói với cô: "Ngủ ngon nhé."
 
Phương Liễm nói xong câu "bái bai" đã xoay người đi lên cầu thang.
 
Cô ở bên ngoài dạo chơi nhiều ngày quá rồi, ngay cả Trần Thần cũng đã thúc giục Phương Liễm mau khởi công làm việc đi, các mặt hàng trên kệ trong cửa hàng đều đã bán sạch rồi.
 
Phương Liễm bảo cô ấy đợi một thời gian nữa, nói phải làm đơn khác trước đã.
 
Trần Thần nghe xong, không kiềm được mà hỏi cô: "Không phải em bảo không nhận đơn nữa à?"
 
Phương Liễm trả lời: "Lâu lâu cũng phải có ngoại lệ chứ."
 
Cô đã không đi tới xưởng mộc Ích mấy hôm rồi, sau khi Phương Liễm ra ngoài rửa xong mấy tấm ảnh chụp, cô cầm một xấp hình đặt trước mộ Phương Học Ích. Sau khi cô suy nghĩ một hồi thì quyết định không đốt chúng vì nó không bảo vệ môi trường, chắc ông nội vẫn có thể nhìn thấy.
 
Cô chuẩn bị mang những tấm còn lại đến cửa tiệm, tìm một bức tường trống treo lên.
 
Chắc là do cô nghỉ làm quá lâu rồi nên hai đứa nhỏ trong tiệm cũng cáu kỉnh hơn hẳn, Phương Liễm vừa vào cửa, Điền Nịnh đã hỏi bằng giọng điệu âm dương quái khí: "Xin hỏi quý khách đến đặt làm đồ nội thất hay là lấy hàng vậy ạ?"
 
Trần Triệt cũng vờ như không quen biết cô: "A, đây là ai thế nhỉ?"
 

Phương Liễm không thèm để ý đến hai người bọn họ, mở ra xem đơn đặt hàng của hai ngày gần đây, xác nhận lại tiến độ với chú Nguyên một chút.
 
"Đúng rồi chị ơi." Điền Nịnh chỉ vào một cái rương ở góc tường, nói với cô: "Chị có một đơn hàng chuyển phát nhanh này."
 
"Chị hả?" Phương Liễm cảm thấy kỳ lạ: "Chị có mua gì đâu nhỉ."
 
Điền Nịnh nói: "Cũng nặng lắm đó, anh trai đi giao hàng bảo đó là món đồ có giá trị lớn nên bọn em không có mở ra, cũng mới tới vào hôm qua à."
 
Phương Liễm gãi mặt, cầm dao điêu khắc ngồi xổm xuống xem.
 
Điền Nịnh cũng lại giúp cô tháo băng dán ra, sau khi nhìn thấy món đồ vật bên trong thì há miệng "woa" một tiếng.
 
Phương Liễm vẫn không có biểu cảm gì trên mặt nhưng thực ra trong lòng cũng giống như phản ứng như vậy.
 
"Thứ gì thế?" Trần Triệt đặt tấm gỗ đang đục lỗ xuống, tò mò rướn cổ lên nhìn.
 
Phương Liễm dùng sức xách món đồ bên trong ra, hòm gỗ đập xuống mặt đất phát ra một tiếng "cạch" nặng nề.
 
Cô mở khóa ra, sau khi Điền Nịnh đứng bên cạnh nhìn thấy món đồ bên trong thì kinh ngạc cảm thán một tiếng.
 
Chỉ riêng tầng đầu tiên đã có ba ngăn gỗ, mỗi ngăn chứa năm con dao có độ dài ngắn dài khác nhau.
 
Sau khi Phương Liễm xem từng tầng một, lông mày càng lúc càng nhíu lại với nhau.
 
Cán dao được làm bằng gỗ óc chó màu đen, Điện Nịnh không kiềm được mà sờ một cái, cảm thán: "Cảm giác không tồi nha."
 
Trần Triệt đi tới, sau khi nhìn thấy mấy món đồ trong gương thì ánh mắt đều sáng lên: "Má ơi, đây là thương hiệu nhập khẩu đúng không? Chị, chị chịu chi quá rồi đó."
 
Phương Liễm không nói gì, cũng không biết cô đang suy nghĩ cái gì, mấy giây sau, cô lấy lại cái xẻng trát trong tay Điền Nịnh, đặt lại vào trong hộp công cụ, sau đó đóng nắp rồi khóa lại.
 
"Món đồ này không phải do chị mua, chắc người ta giao nhầm rồi." Phương Liễm lấy điện thoại trong túi ra, định đi ra ngoài, bước được hai bước thì quay đầu lại dặn dò: "Đừng đụng bậy nha."
 
Cô đã đoán được người tặng là ai rồi, sau khi suy nghĩ một lát thì vẫn nên trực tiếp gọi điện thoại cho người ta một cuộc vậy.
 
Đợi nửa phút trôi qua, đầu dây bên kia vẫn không có ai nghe máy.

 
Phương Liễm cúp máy, gọi lại lần nữa.
 
Khi điện thoại gọi đến cuộc thứ năm thì Ôn Thệ mới bắt máy.
 
Anh mở miệng nói trước: "Mới về tới nhà, đang ăn cơm nên không cầm theo điện thoại trên người, sao vậy?"
 
Phương Liễm đứng trước cửa sau, gió đầu hè thổi qua khiến người ta cảm thấy muốn nổi nóng, cô nói: "Thầy Ôn, có phải làm vậy là khoa trương quá rồi không?"
 
Không biết anh thật sự nghe không hiểu hay là đang giả ngu: "Khoa trương gì vậy?"
 
Phương Liễm nói: "Sao lại dùng dao mổ trâu để giết gà thế?"
 
Tiếng cười của Ôn Thệ từ đầu dây bên kia vọng lại, hỏi: "Cô nhận được rồi à? Tôi không hiểu về mấy món đồ đó lắm, tôi đã hỏi mấy người bạn rồi, chắc là dùng tốt đó."
 
Phương Liễm giẫm lên đá vụn dưới chân, bỗng nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.
 
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ thở ra, nói: "Thầy Ôn, đừng làm như vậy nữa, dù có hối lộ thì cũng không có ai hối lộ kiểu vậy đâu."
 
Trước cửa sau có một cây sơn trà già, mấy năm trước còn ra trái vào mùa xuân hạ, nhưng bây giờ cây không thể nở hoa nữa.
 
Làn gió thổi qua, cuốn lấy mấy lá cây rơi xuống đất.
 
Không có tiếng động nào phát ra từ trong điện thoại, Ôn Thệ ngập ngừng rất lâu giống như đang chuẩn bị làm gì đó.
 
Phương Liễm giơ điện thoại lên, kiên nhẫn chờ đợi.
 
"Tôi đang hối lộ à?" Anh hỏi trước, sau đó mới nói: "Phương Liễm, không lẽ cô không nhìn ra à? Chuyện tôi theo đuổi cô không phải là mới ngày một ngày hai nữa."
 
Sao Phương Liễm có thể không nhìn ra chuyện này được chứ, thậm chí cô còn đang chờ đợi câu nói này, để cô có thể nói ra câu trả lời mà bản thân đã chuẩn bị xong từ trước rồi.
 
"Xin lỗi anh, tôi không thích mắc nợ đàn ông, tôi á, chỉ muốn hưởng phúc cùng đàn ông chứ không muốn chịu cực khổ chung với đàn ông đâu."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận