Trái đất ấm lên

Một hơi nói xong, Phương Liễm không cho Ôn Thệ cơ hội nói tiếp, trực tiếp nói: “Tôi cúp máy đây.”
 
Cô cúp máy, cầm điện thoại di động trong tay quay lại cửa hàng, nói với Điền Nịnh: “Có người gửi nhầm địa chỉ, em giúp chị đặt chuyển phát nhanh trả lại cho người ta, chị sẽ gửi địa chỉ cho em qua WeChat."
 
Điền Nịnh: “Ồ, được thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trần Triệt nhìn thấy mấy thứ đồ tốt này vừa mới tới tay lại sắp bay đi,cậu ấy  liên tục xác nhận với Phương Liễm: “Chị có chắc là gửi nhầm không? Thật sự không phải có người muốn tặng cho chị à? Em không được cầm thử một chút sao?"
 
Phương Liễm trả lời từng câu một: "Chắc chắn, không phải, không thể."
 
Trần Triệt mếu máo nói: "Cũng đúng, ai lại tặng cho chị đồ tốt như vậy?"
 
Phương Liễm lườm cậu ấy một cái: “Chậc.”
 
Lý Túc Nguyên ấn đầu Trần Triệt, kéo cậu ấy quay về chỗ làm việc. Phương Liễm lấy một con dao và băng dính từ ngăn kéo.
 
Xoạt một tiếng, cô dán băng dính lên thùng carton và đóng gói lại.
 
"Chẳng lẽ cô không thấy sao? Tôi theo đuổi cô cũng không phải ngày một ngày hai."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Liễm cầm cuộn băng dính, đột nhiên rung động, lần đầu tiên nghe thấy, đầu óc vẫn chưa kịp phản ứng lại. Bây giờ nghĩ lại, tim bất giác loạn nhịp, sau đó cô lại cảm thấy cực kỳ phiền chán.
 
Phương Liễm đẩy lưỡi dao ra, cắt bỏ phần băng dính thừa, ép bản thân không nghĩ tới chuyện này nữa.
 
Bên kia, sau khi cúp điện thoại, Ôn Thệ vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, ngơ ngác hồi lâu mới định thần lại.
 
Anh nghĩ đi nghĩ lại những lời của Phương Liễm, càng nghĩ càng thấy buồn cười.
 
Được rồi, anh hiểu rồi.
 
-
 
Mạnh Phàm đang nhàn nhã uống cà phê ở tầng dưới của tòa nhà văn phòng thì nhận được điện thoại của Ôn Thệ.
 

Khi nhìn thấy tên người liên lạc, vẻ mặt của anh ấy cứng đờ, bình thường Ôn Thệ cũng không chủ động tìm anh ấy, tới khi nhớ đến mới hỏi hai câu về tình hình tài chính.
 
Ở một khía cạnh nào đó, anh là một người chủ tốt.
 
Ôn Thệ gọi điện thoại kêu anh ấy về nhà một chuyến, Mạnh Phàm không dám chậm trễ, lập tức quay lại phòng làm việc sắp xếp báo cáo, cầm tập tài liệu lên đường.
 
Mộc Tê Châu nổi tiếng với những khu vườn và nhiều khu vườn cổ điển đã được bảo tồn trong thành phố. Tuy nhiên, Mạnh Phàm thực sự không hiểu phong cách trang trí này và tại sao những người giàu lại thích biến ngôi nhà của họ trông giống như danh lam thắng cảnh.
 
Đây là lần thứ hai anh ấy tới nhà họ Ôn, vẫn là chú Phùng mở cửa dẫn đường cho anh ấy.
 
Phòng ngủ của Ôn Thệ ở lầu hai, Mạnh Phàm nhẹ nhàng gõ cửa.
 
Người bên trong lên tiếng: "Mời vào."
 
“Đã lâu không gặp.” Ôn Thệ ngồi ở sau bàn làm việc nói với anh ấy: “Ngồi đi.”
 
"Đã lâu không gặp."
 
Tiểu Mai bưng hai tách trà vào, khi đặt tách trà vào tay Mạnh Phàm, cô ấy nói: “Cẩn thận bỏng.”
 
Mạnh Phàm mỉm cười cảm ơn.
 
“Tất cả thu chi năm nay đều ở đây.” Anh ấy đưa tập tài liệu cho Ôn Thệ. Anh ấy đã đánh dấu từng hạng mục bằng giấy note, sắp xếp rõ ràng và ngăn nắp.
Ôn Thệi nhận xong cũng không mở ra, mà hỏi thẳng: “Tôi còn nợ mẹ tôi bao nhiêu tiền?”
 
Mạnh Phàm sửng sốt một chút, sau đó giơ tay đẩy gọng kính trên sống mũi: “Hai năm nay bị ảnh hưởng bởi dịch bệnh, việc kinh doanh gặp khó khăn, lợi nhuận của cửa hàng nhìn chung không cao.”
 
Ôn Thệ xua tay, không muốn nghe mấy lời này: "Chỉ cần cho tôi một con số."
 
Mạnh Phàm vẫn không nói thẳng: “Chi tiêu hàng tháng của anh không thấp, cộng thêm một ít chi phí bổ sung…”
 
Ôn Thệ cau mày, dần dần cũng nhận ra: “Vậy cho nên thiếu một ít vẫn là một ít à?”
 
Mạnh Phàm gật đầu.
 

Ôn Thệ thở dài, đứng dậy, đi tới tủ, lấy từ trong két sắt ra một tập hồ sơ.
 
“Chuyển ngôi nhà này sang tên mẹ tôi.”
 
Dưới tên Ôn Thệ có bao nhiêu tài sản, Mạnh Phàm là người biết rõ hơn ai hết.
 
Anh ấy mở giấy chứng nhận tài sản, liếc nhanh rồi hỏi: “Anh chắc chắn chứ? Trị giá này hơn bảy trăm vạn, không phải anh mua để dưỡng lão sao?”
 
Ôn Thệ bất đắc dĩ nói: “Trong tay cũng không có tiền để quay vòng.”
 
"Cái đó..." Mạnh Phàm muốn nói lại thôi.
 
Ôn Thệ: "Anh nói đi."
 
"Anh có thể bán hai chiếc bình cổ kia của mình." Hai chiếc bình đó rất đắt tiền, không có tác dụng gì, hơn nữa còn chiếm diện tích. Đây không phải là lựa chọn tốt hơn sao?
 
Ôn Thệ lắc đầu, ánh mắt giống như ghét bỏ sự ngu dốt của đối phương: "Cái gì bán được cũng vô giá trị, vứt hết cũng không đủ, những thứ đáng giá chỉ có kẻ ngốc mới bán."
 
Mạnh Phàm nhấp một ngụm trà, trong lòng thầm nghĩ, tại sao anh ấy lại cảm thấy chỉ có kẻ ngốc mới mua nó.
 
Cảm nhận được Ôn Thệ khác với bình thường, Mạnh Phàm hỏi: "Sao đột nhiên anh lại nghĩ tới chuyện này? Phu nhân thúc giục anh à?"
 
“Không có.” Tần Chiêu còn ước cả đời này Ôn Thệ không thể trả hết số tiền kia, để cho anh vẫn ở nhà.
 
"Không còn việc gì nữa, anh đi làm việc đi, sau khi làm xong tất cả các thủ tục thì báo cho tôi biết một tiếng."
 
"Được." Mạnh Phàm đang muốn đứng dậy, sau đó suy nghĩ một chút lại ngồi xuống, nói với Ôn Thệ: "Thật ra còn có một biện pháp khác, anh có thể quay lại công ty làm việc, một phần tiền hoa hồng của dự án cũng đủ cho anh trả hết nợ."
 
Ôn Thệ bật cười thành tiếng, không đồng ý nói: "Quên đi, anh quên năm trăm vạn kia tôi trả như thế nào rồi sao?"
 
Mạnh Phàm hắng giọng, tiếp tục khuyên nhủ: "Chị gái của anh cũng vào công ty rồi từ từ làm quen, thật ra cũng không khó, anh cũng không ngốc..."
 
Ôn Thệ nghiêm giọng lên tiếng ngắt lời anh ấy: “Nhưng tôi không muốn.”
 

"Anh làm việc đi."
 
Mạnh Phàm biết cho dù có nói thế nào cũng vô ích, lập tức ngậm miệng lại, đứng dậy chào tạm biệt Ôn Thệ.
 
Không cần lo lắng về hiệu suất làm việc của anh ấy, mấy ngày sau Ôn Thệ đã mang giấy chứng nhận bất động sản cho Tần Chiêu, anh đưa tay về phía bà ấy nói: “Giấy chứng nhận của con đâu? Đưa đây.”
 
Tần Chiêu không biết mọi chuyện đang êm đẹp sao lại thành thế này, nghi hoặc mở giấy chứng nhận bất động sản ra: “Con làm gì vậy?”
 
Ôn Thệ đáp: “Trả nợ.”
 
Tần Chiêu cảnh giác mở to mắt: “Con lại muốn dọn ra ngoài phải không?”
 
“Đừng nhắc tới chuyện đó nữa.” Ôn Thệ vẫn đưa tay ra: “Đưa giấy nợ cho con.”
 
Tần Chiêu vẫn giữ thái độ kiên quyết: “Vậy con cũng phải nói cho mẹ biết con muốn làm gì.”
 
Ôn Thệ nửa đùa nửa thật nói: "Con muốn sống tự do dưới ánh mặt trời."
 
“Ra ngoài đi.” Tần Chiêu nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
 
Ôn Thệ thở dài, ngồi xuống bên cạnh Tần Chiêu: “Có người cho rằng con là con nợ, không muốn để ý tới con, xin mẹ đấy mau đưa giấy nợ cho con.”
 
Tần Chiêu liếc mắt một cái, hỏi: "Là ai vậy?"
 
Ôn Thệ híp mắt lại: "Mẹ đưa cho con đi rồi con sẽ nói cho mẹ biết."
 
Sau vài giây giằng co, Tần Chiêu cũng không chơi lại được thằng nhóc này, bà ấy mau trong đi vào phòng ngủ trên lầu tìm giấy nợ đưa cho anh.
 
Trong lòng bà ấy, tiền của bà ấy đương nhiên chính là tiền của Ôn Thệ, không cần phải tính toán rõ ràng với con trai ruột của mình, sở dĩ bà ấy giữ lại giấy tờ nợ là vì Tần Chiêu rất ít khi nhìn thấy Ôn Thệ tham gia vào cuộc sống hàng ngày.
 
Từ nhỏ anh đã không ở bên cạnh bà, tới khi trưởng thành mới được đón về nhà họ Ôn, Tần Chiêu chưa từng được trải nghiệm việc con mình gây rắc rối ở trường, bố mẹ bị giáo viên gọi tới giải quyết rắc rối.
 
Cho nên lần đó Ôn Thệ gọi điện thoại cho bà ấy, do dự hỏi vay tiền mình, trong lòng Tần Chiêu cực kỳ vui mừng.
 
Vì cảm giác cần thiết đó.
 
Bà ấy mở ngăn kéo lấy ra tờ giấy nợ được bảo quản cẩn thận trong cuốn sách, đột nhiên không muốn trả lại cho Ôn Thệ.
 
Khi giao đồ, Tần Chiêu cũng đưa ra một điều kiện: “Vậy con phải hứa với mẹ không được nhắc tới chuyện dọn ra ngoài.”
 
Ôn Thệ: “Con sẽ không nhắc.”

 
Tới khi cầm được giấy nợ trong tay, anh mới bổ sung nốt nửa câu còn lại: “Tạm thời con sẽ không nhắc tới chuyện này.”
 
Tần Chiêu tức giận trừng mắt, đợi Ôn Thệ đi tới cửa mới nhớ ra hỏi: “Vậy rốt cuộc là ai không để ý tới con?”
 
Ôn Thệ cũng không cẩn phải giả ngốc, vừa thay giày vừa lớn tiếng đáp: “Sau này mẹ sẽ biết.”
 
-
 
Kể từ ngày kết thúc cuộc điện thoại kia, đã mấy ngày rồi Phương Liễm  không gặp Ôn Thệ.
 
Cô cho rằng đối phương đã biết khó mà lui, hoặc là đang âm thầm kìm hãm một số động thái lớn.
 
Quả nhiên, vào chiều thứ tư, có người  nào đó mặc áo sơ mi và quần tây, mái tóc xịt keo được chải chuốt gọn gàng,  ôm một bó hoa lớn trên xuất hiện ở cửa Ích Mộc Phường.
 
Khi đó, Phương Liễm đang mặc một chiếc quần yếm rộng rãi, mái tóc ba ngày chưa gội được buộc thành búi trên đầu, tay phải cầm một chiếc búa.
 
Cô khó tin nhìn Ôn Thệ từ trên xuống dưới một lượt, lúc sau mới hỏi năm chữ: “Anh phát điên gì thế?”
 
Ôn Thệ coi như không nghe thấy, nụ cười trên mặt còn sáng hơn cả ánh nắng bên ngoài nói: “Hôm nay cô rất đáng yêu.”
 
Phương Liễm cau mày, không cảm thấy mình có liên quan gì đến tính từ này.
 
Trần Triệt và Điền Nịnh nhìn nhau, hoàn toàn chết lặng. Đây là lần đầu tiên Lý Túc Nguyên  đối mặt với một cảnh tượng như vậy.
 
Mặc dù mới chỉ đến Ích Mộc Phường vài lần nhưng người nào đó lại thoải mái như thể đang ở trên lãnh thổ của mình.
 
Ôn Thệ đặt bó hoa xuống, hỏi Phương Liễm: "Có đói bụng không? Muốn ăn vặt không?"
 
Phương Liễm lạnh nhạt đáp: “Không đói, không ăn.”
 
Ôn Thệ cũng không cảm thấy xấu hổ, mí mắt cụp xuống nhìn thứ trên cổ tay cô, sau đó khóe môi khẽ cong, nở nụ cười.
 
Lúc này Phương Liễm mới nhớ ra, không kịp giấu đi.
 
Ôn Thệ: "Màu sắc đã trở nên mịn màng hơn rất nhiều."
 
Hàm ý là: Bạn của tôi ơi, cậu thua rồi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận