Trái đất ấm lên

Phương Liễm đã thua ván này, cô không muốn để ý đến anh nữa, cô cầm búa tiếp tục tập trung đóng đinh lên ván gỗ.
 
Ôn Thệ vẫn biết cư xử sao cho đúng mực, nếu bây giờ muốn có được cố nhất định phải đánh từ người bên cạnh, anh lập tức chuyển sự chú ý sang ba người còn lại trong cửa hàng.
 
Trần Triệt nhịn không được tò mò hỏi anh: “Anh là người yêu mới của chị em à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ôn Thệ nhìn về phía Phương Liễm, đáp: "Vẫn chưa phải."
 
Phương Liễm dừng lại một chút, sau đó quay qua lườm anh một cái.
 
Ôn Thệ lại cười nói: “Anh đang theo đuổi chị của em.”
 
Điền Nịnh hít sâu một hơi, lấy tay che mặt.
 
Lý Túc Nguyên im lặng đánh giá  chàng trai trẻ trước mặt này, nhìn về phía Phương Liễm nói: "Thật kỳ lạ, đây là lần đầu tiên chú thấy Phương Liễm được người khác theo đuổi."
 
Ôn Thệ nghe vậy, khá là kinh ngạc, quay đầu lại hỏi Phương Liễm: "Đây là lần đầu tiên của cô?"
 
Phương Liễm cúi đầu, tránh ánh mắt của anh: "Không phải."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Triệt vui vẻ đứng xem kịch hay, vừa nhìn thấy liền bị Lý Túc Nguyên kéo đi: “Tới đây, chuyển tủ ra xe đi.”
 
Hai người đàn ông, một ông già và một trẻ đi giao hàng, Điền Nịnh cũng lẻn vào bếp lấy cớ chuẩn bị bữa tối, nhường không gian ở bên ngoài cho hai người.
 
Chờ tới khi mọi người đều đi hết, Ôn Thệ dựa vào bảng điều khiển, lấy từ trong túi ra một tờ giấy đưa cho Phương Liễm.
 
“Cái gì thế?” Phương Liễm đưa tay nhận lấy.
 
"Giấy nợ, tôi đã trả hết nợ rồi."
 
Phương Liễm nhìn những chữ phía trên, sau đó ngẩng đầu nhìn Ôn Thệ,   cảm xúc trong lòng lẫn lộn.
 
Cô trả lại tờ giấy cho anh nói: "Hẳn là anh có thể nghe ra được, chắc chắn là đang lấy cớ, tôi không thích anh."
 
Ôn Thệ lại hỏi: “Vậy em có ghét tôi không?”
 
Phương Liễm nhất thời không thể trả lời.
 
Ôn Thệ cười nói: "Không thích tôi nhưng cũng không ghét tôi, nếu không chúng ta thử quen nhau xem."
 
Đây là lời Phương Liễm tự mình nói, cô không thể phản bác.
 
  "… Tùy anh."
 
Ôn Thệ lấy điện thoại di động ra hỏi: "Nếu em không muốn ra ngoài, tôi có thể gọi đồ ăn bên ngoài? Em thích ăn gì?"
 
"Cái này anh cũng không biết?" Phương Liễm cố ý tỏ ra kỳ lạ: "Vậy mà anh còn muốn theo đuổi người khác?"
 
Ôn Thệ để điện thoại di động xuống: "Được, vậy bây giờ tôi phải tìm hiểu cho rõ ràng mới được."
 
Anh giả vờ muốn đi tìm Điền Nịnh, Phương Liễm không chịu nổi người này, vội vàng ngăn cản anh: “Hoành thánh, hiện tại tôi muốn ăn hoành thánh.”
 
Ôn Thệ dừng bước, quay người lại: “Được, tôi sẽ mua.”
 
Nhìn bóng lưng người đàn ông đẩy cửa ra, Phương Liễm buông dụng cụ trong tay xuống, cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa muốn cười.
 
Gần đó có một quán hoành thánh, một lúc sau, Ôn Thệ trở lại với hai gói hoành thánh bỏ vào trong nước súp, đưa cho Điền Nịnh một bát.
 
Khi đưa cho Phương Liễm, anh nói: “Mì hoành thánh phải xếp hàng chờ, sợ hoành thánh ngâm lâu sẽ không ngon, lần sau tôi sẽ mua cho em.”
 
"…Ồ."
 
Phương Liễm đi vào phòng vệ sinh rửa tay, ngồi ở trên ghế sô pha nhỏ, mở nắp hộp đựng đồ ra, hỏi Ôn Thệ: “Anh không muốn ăn à?”
 
Ôn Thệ lắc đầu: "Tôi không đói."
 
Phương Liễm nhìn chằm chằm vào anh.
 
Ôn Thệ cười nói: "Em đang nhìn gì vậy?"
 
Phương Liễm hỏi: “Không phải là trả nợ xong không có tiền đấy chứ?”
 
Ôn Thệ nghiêng người, thu hẹp khoảng cách giữa hai người: "Đúng vậy, phải làm sao bây giờ? Cô chủ Phương có muốn thu nhận tôi không?"
 
Phương Liễm giơ bát hoành thánh lên để chặn người đang tiến lại gần, dựa lưng vào ghế, dùng sự im lặng để trả lời.
 
Ăn hoành thánh xong, Phương Liễm phải vội vàng đi làm, phần lớn thời gian Ôm Thệ nói chuyện với Điền Nịnh.
 
Phương Liễm dường như nghe thấy anh hỏi: “Vậy cô ấy thích kiểu đàn ông  như thế nào?”
 
Đã gần năm giờ, Ôn Thệ đứng dậy nói phải đi.
 
Hôm nay Phương Liễm đã thua mấy lần, cô cảm thấy mình phải thắng một ván trước khi người đàn ông này rời đi, nên cô ngăn Ôn Thệ lại, đặt lại bó hoa vào lòng anh nói: “Thầy Ôn, tôi là người truyền thống, muốn sự ổn định, thích nhất là những người đàn ông có công việc ổn định.”
 
Khi cô nói chuyện cố ý nhấn mạnh từ "công việc ổn định".
 
Sửng sốt một lúc, khóe miệng của Ôn Thệ lại một lần nữa cong lên, nắm lấy cổ tay Phương Liễm, không nói hai lời đặt lại bó hoa vào tay cô: “Tôi biết rồi.”
 
"Tôi đi đây, tạm biệt."
 
Phương Liễm nhìn bó hoa đầy màu sắc, phức tạp và tinh tế trong tay, .
 
Trần Triệt và chú Nguyên cũng đã đi giao hàng về, Phương Liễm ôm bó hoa nói với Trần Triệt: "Em mau tới chỗ chị gái mang một bình hoa tới đây đi."
 
Ngay lúc Trần Triệt chuẩn bị rời đi, Phương Liễm lo lắng thẩm mỹ của cậu ấy, gọi cậu ấy lại nói: "Quên đi, chị tự đi thì hơn."
 
Nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy không được, cửa tiệm Cẩn Du Hiên bên cạnh cửa hàng của Thần Thần là của bạn của Ôn Thệ. Anh thường  xuyên tới đó, lỡ như mình bị anh bắt gặp thì sao?
 
Phương Liễm nhanh chóng quay lại, nói với Trần Triệt: "Tốt hơn hết em nên đi đi."
 
Trần Triệt nhìn cô ra ra vào vào, không nhịn được nói: "Chị, bây giờ không tên là Phương Liễm nữa mà phải là đại loạn."
 
Điền Nịnh cười lớn.
 
Vốn dĩ trong lòng Phương Liễm đang rất rối loạn, bây giờ trong lòng càng nghẹn lại, tức giận nói: “Có phải em đang chê miệng mình rảnh rỗi quá đúng không?”
 
Gần đây công việc trong đồn cảnh sát bận rộn, Triệu Hành thường xuyên phải đi trực đêm, vài lần Phương Liễm muốn gặp mặt anh ấy nhưng đối phương đều đang bận.
 
Điều này tạo cơ hội tốt cho một vị đang rảnh rỗi. Mỗi ngày Ôn Thệ đều sẽ đến, có đôi khi Phương Liễm không có ở đây, anh sẽ ngồi nói chuyện cùng mấy người chú Nguyên.
 
Cánh cửa của Ích Mộc Phường lúc nào cũng rộng mở, Phương Liễm cũng không có lý do gì để không cho người khác vào, hơn nữa anh còn là khách của cô, càng danh chính ngôn thuận tới đây “giám sát công việc”.
 
Điền Nịnh nói gần đây Ôn Thệ tới cửa hàng trở nên thường xuyên hơn. Thỉnh thoảng, Ôn Thệ sẽ giúp moij người chuyển đồ, cũng coi như anh trở thành nhân viên ngoại trú của Ích Mộc Phường.
 
Vài ngày nữa những bông hoa trong bình sẽ héo đi, Ôn Thệ vẫn luôn kịp thời mang một bó hoa tới.
 
Con phố này vẫn là con phố thường xuyên lui tới, cửa hàng này vẫn vậy nhưng thời gian dường như đã khác, bỗng nhiên trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều mà không hề hay biết.
 
Hầu hết thời gian, Phương Liễm ngồi bên trong và khắc đồ vật. Cô thường xuyên nghe thấy tiếng cười nói ở bên ngoài, thường xuyên tự hỏi không biết bốn người kia đang nói cái gì, có phải đang nói chuyện về mình không.
Đôi khi cô ngẩng đầu lên cử động cổ, luôn nhìn thấy ánh mắt của Ôn Thệ đang nhìn mình.
 
Anh vẫn luôn mỉm cười, nụ cười này làm cho con người ta cảm thấy yên bình.
 
Khiến cho con người ta quên đi rất nhiều chuyện.
Nhưng thái độ của Phương Liễm vẫn rất kiên định.
 
Ôn Thệ trông không giống kiểu người sẽ cùng cô và mọi người ăn một bữa cơm tất niên đêm giao thừa.
 
Vậy cho nên những lời người này nói, cô cũng sẽ không cho là thật.
 
Năm nay, không rõ vì lý do gì, còn chưa tới tháng sáu mà mỗi ngày nhiệt độ không khí đã cao hơn 30 độ.
 
Buổi sáng thời tiết khá mát m, tới buổi trưa trời nắng nóng, không khí ngột ngạt, khi làm việc phải bật điều hòa, nếu không cả người sẽ khó chịu đến toát mồ hôi.
 
“Sao năm nay trời nóng thế?” Trần Triệt lấy một lon coca từ trong tủ lạnh.
 
Lý Túc Nguyên tháo găng tay ra nói: "Tuần tới trời sẽ mưa."
 
Hai người đang định ra ngoài giao hàng, Điền Nịnh nằm trên bàn chợp mắt, còn Phương Liễm lại tắt đèn, tăng nhiệt độ điều hòa lên cao hơn một chút.
 
Triệu Hành gửi tin nhắn WeChat tới, hỏi cô có thích ăn dâu tây không.
 
Phương Liễm trả lời lại: Cũng được.
 
Cô ngồi một mình bên bàn, bật một ngọn đèn nhỏ lên, định khắc một cây nấm.
 
Những tấm rèm che đi ánh nắng chói chang bên ngoài ngôi nhà, trong cửa hàng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng xẻng xẻ gỗ.
 
Phương Liễm dùng dao khắc ra kết cấu bên trong của cây nấm, cô luôn cảm thấy bên tai có thể nghe thấy tiếng tí tách nào đó.
 
Cô đặt thứ mình đang cầm xuống, đứng dậy đi ra ngoài kiểm tra.
 
Một vũng nước lớn không biết đọng lại trên sàn từ lúc nào, Phương Liễm ngẩng đầu nhìn lên, nước điều hòa tiếp tục nhỏ xuống.
 
Điền Nịnh nghe thấy tiếng động, liền mở mắt ra, hỏi Phương Liễm: “Sao vậy?”
 
“Máy điều hòa bị rò rỉ nước.” Phương Liễm đẩy một chiếc ghế tới.
 
May mắn thay, bên dưới không có gì cả, nếu là gỗ thì đã bị ngấm nước từ lâu.
 
Điền Nịnh dụi dụi mắt, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh lấy cây lau nhà.
 
Phương Liễm bước lên ghế, giơ tay mở nắp điều hòa.
 
Không biết đã lau bao lâu, động tác này khiến một đám bụi bay ra ngoài. Phương Liễm nín thở, cau mày.
 
Điền Nịnh hỏi cô: “Có phải hỏng rồi không?”
 
Đương nhiên Phương Liễm không biết gì về mấy thứ đồ gia dụng này, cô chỉ tháo ra xem xét một cách tượng trưng mà thôi.
 
Phương Liễm cúi đầu: "Khi nào chú Nguyên mới về?"
 
Điền Nịnh đáp: “Chắc vẫn còn sớm, hôm nay bọn họ phải vào trong thành phố mới giao hàng.”
 
Phương Liễm khẽ thở dài: "... Em qua bên kia gọi Trương Triều đi."
 
“Được.” Điền Nịnh để cây lau nhà trong tay dựa vào tường, chẳng mấy chốc đã đưa người tới nhà hàng.
 
"Máy điều hòa bị rò rỉ nước?"
 
Phương Liễm dùng giẻ lau sạch vỏ ngoài của máy điều hòa, bước từ trên ghế xuống nói: “Ừm, cứ nhỏ giọt hoài.”
 
Trương Triều lập tức đứng lên ghế, rút phích cắm trước, mở tấm ngăn ngăn và kiểm tra ống ngưng tụ và ống thoát nước.
 
"Có chai nước khoáng nào không?" Anh ấy cúi đầu hỏi Phương Liễm.
 
Phương Liễm nhìn Điền Nịnh, cô ấy nhận được ánh mắt, vội vàng nói: "Để em đi tìm xem."
 
Trương Triều lại dặn dò thêm: “Tìm một chai nước đầy đưa cho anh.”
 
Phương Liễm hỏi anh ấy: “Có vấn đề gì vậy?”
 
Trương Triều trả lời: "Ống thoát nước bị tắc, chỉ cần làm sạch là được."
 
Chẳng bao lâu Điền Nịnh quay lại với hai chai Coca chứa đầy nước. Phương Liễm cầm lấy rồi đưa cho Trương Triều.
 
Máy điều hòa đã tắt, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng tăng vọt trở lại ba mươi độ.
 
Trương Triều bận rộn làm việc một lúc, Phương Liễm nhìn thấy lưng áo phông của anh ấy ướt đẫm mồ hôi, cô hỏi anh có muốn uống coca không.
 
“Không uống, còn gì khác nữa không?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui