Trái đất ấm lên

Phương Liễm mở tủ lạnh, buổi sang Ôn Thệ đã mua một phần chè đậu xanh mang tới cửa hàng, Phương Liễm vẫn chưa uống phần của mình.
 
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể hỏi: “Chè đậu xanh thì sao?”
 
“Được.” Cảm thấy nước trong ống đã thoát ra được, Trương Triều đóng nắp điều hòa lại, từ trên ghế nhảy xuống, đi vào phòng vệ sinh rửa tay: “Chú Nguyên và Trần Triệt không có ở đây à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Hai người họ đi giao hàng rồi.” Phương Liễm đi vào trong bếp lấy thìa: “Chiều nay không có khách à?”
 
“Không.” Trương Triều vẩy vẩy tay, nhận lấy chè đậu xanh từ tay Phương Liễm, ngồi xuống ghế sô pha.
 
Nhìn thấy phía sau bệ cửa sổ có một dãy đồ vật nhỏ, anh ấy tò mò vươn tay nhặt lên: "Đây là cái gì? Nấm hương?"
 
“Này, này, này, tôi vừa mới bôi màu xong, không cầm vào được đâu.” Phương Liễm vội vàng ngăn cản anh ấy lại, quỳ một gối lên ghế sô pha, nắm lấy cổ tay Trương Triều không cho anh ấy chạm vào.
 
Lần này cô chạy tới vô tình làm đổ ra một ít chè đậu xanh, Trương Triều cúi đầu xuống nhìn thấy quần mình ướt một khoảng, anh ấy cầm lấy thìa, đưa tay về phía Phương Liễm, mơ hồ nói: “Giấy ăn.”
 
Phương Liễm lập tức ném một túi giấy ăn qua cho anh ấy.
 
Trương Triều không vui nói: "Thái độ của em là gì vậy? Tôi cũng đâu có đòi tiền lương của em đâu."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Liễm vừa định nói, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc ngoài cửa sổ .
 
Tim cô thắt lại, phản ứng đầu tiên của cô là lấy lại bát chè đậu xanh khỏi tay Trương Triều.
 
Trương Triều còn tưởng vừa rồi mình nới cô hai câu nên giờ không được ăn, không nhịn được phàn nàn: "Chị gái à, em bao nhiêu tuổi rồi?"
 
Anh đi đến quá nhanh, giây tiếp theo, cửa kính bị đẩy ra, Phương Liễm đang cầm bát chè đậu xanh trên tay, lập tức đứng thẳng, vẻ mặt đờ đẫn.
 
Ôn Thệ đi vào, kỳ quái nhìn cô một cái, hỏi: "Em đứng ở chỗ này làm gì?"
 
Phương Liễm vẫn sửng sốt, không trả lời. Người phía sau ngẩng đầu lên, lập tức lấy thìa ra khỏi miệng, hỏi cô: “Là ai vậy?”
 
Phương Liễm chớp chớp mắt, thấp giọng đáp: “Khách hàng.”
 
Ôn Thệ nhìn bát chè đậu xanh trong tay cô liền hiểu ra điều gì đó.
 
Điền Nịnh im lặng lau sàn nhà, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía bên này một cái, trong lòng thầm đổ mồ hôi hột giúp chị mình.
 
"Có ngon không?" Ôn Thệ cười hỏi.
 
Nhưng Phương Liễm lại cảm thấy nụ cười này có gì đó không giống với bình thường, lạnh như băng, cô vẫn kiên trì trả lời: “Rất ngon.”
 
Trương Triều liếm môi, cảm thấy bầu không khí này rất kỳ quái, không thể ở lại lâu hơn, đứng dậy nói: "Cửa hàng của tôi vẫn còn có việc, tôi đi trước nha."
 
Khi đi ngang qua, hai người đàn ông liếc nhìn nhau, suy nghĩ trong lòng cũng khác nhau.
 
Trương Triều vừa đi ra ngoài thì bên ngoài lại có người vào trong.
 
Phương Liễm nhìn về phía cửa, ánh mắt tối sầm.
 
Triệu Hành cầm theo một giỏ thanh mai đỏ mọng bước vào trong, mỉm cười chào Phương Liễm: "Xin chào, đã lâu không gặp."
 
Trương Triều nhìn thấy tình huống lúc này, lập tức bỏ chạy thật nhanh.
 
Phương Liễm hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
 
Triệu Hành giơ chiếc giỏ trong tay lên: “Bạn của anh có tặng một ít thanh mai, anh nếm thử thấy ngọt cho nên mang tới cho em.”
 
Đây là lần đầu tiên anh ấy đến cửa hàng, không khỏi tò mò nhìn ngó xung quanh.
 
Lúc này Phương Liễm cũng không có tâm trạng dẫn anh ấy đi thăm quan.
 
Tại đây chỉ có một mình anh ấy vẫn còn vui vẻ, Điền Nịnh đã sớm trốn ở một góc, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình. Phương Liễm không dám thở mạnh, lại càng không dám chú ý tới biểu tình lúc này của người kia như thế nào.
 
Triệu Hành nói với Phương Liễm: "Gần đây trong sở bận rộn nhiều việc, cuối cùng anh mới sắp xếp được một ngày nghỉ ngơi, tối nay em có rảnh không? Chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé"
 
Cô còn chưa kịp trả lời, Ôn Thệ vẫn yên lặng đứng ở bên cạnh đột nhiên nói: "Vậy tôi đi trước, cô chủ Phương, em cứ làm việc của mình đi."
 
Phương Liễm mở miệng muốn gọi anh lại, rồi lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nhìn người đi ra ngoài không quay đầu lại.
 
Triệu Hành liếc nhìn bóng lưng Ôn Thệ, hỏi cô: “Khách hàng à?”
 
Phương Liễm nói: "Một người bạn."
 
Quả thực cô có chuyện muốn nói với Triệu Hành, nên quay người nói với Điền Nịnh: “Chị ra ngoài đây, buổi tối ra về nhất định phải khóa cửa nhé.”
 
Điền Nịnh đáp: "Ừm, em biết rồi."
 
Phương Liễm xõa tóc, cởi tạp dề làm việc trên người xuống, cầm túi xách và nói với Triệu Hành: "Đi thôi."
 
Hai người đi chưa xa, Phương Liễm dẫn anh ấy vào một quán cơm bình dân ở gần đó.
 
Sau khi ngồi xuống, Triệu Hành dỡ bộ đồ ăn dùng một lần ra, hỏi Phương Liễm: "Gần đây em thế nào rồi?"
 
“Vẫn như vậy, khắc gỗ ở trong tiệm.”
 
Triệu Hành xắn tay áo lên, tháo bộ đồ ăn dùng một lần ra lau sạch, Phương Liễm nhìn thấy cánh tay của anh ấy quấn băng gạc, hỏi: “Tay anh sao vậy?”
 
Triệu Hành nói: “Không sao đâu, chị bị trầy xước chút thôi.”
 
Phương Liễm nghĩ tới khoảng thời gian trước anh ấy đột nhiên lỡ hẹn, thời gian này cũng bận rộn hơn rất nhiều, có chút lo lắng hỏi: “Có phải bị phạm nhân làm bị thương không? Làm cảnh sát nhân dân cũng nguy hiểm như vậy sao?”
 
Triệu Hành mỉm cười, không thừa nhận chỉ đặt thìa đũa đã được lau sạch xuống trước mặt Phương Liễm.
 
"Đúng lúc em có thứ này muốn đưa cho anh." Phương Liễm mở túi đeo vai, lấy ra một chiếc móc khóa đưa cho Triệu Hành.
 
Cô khắc một chú shiba đen, có một chiếc chuông nhỏ và một tấm biển gỗ có dòng chữ "Bình an" treo bên dưới.
 
“Cảm ơn.” Triệu Hành ngạc nhiên nhận lấy món quà, cầm nó trong tay, cẩn thận xem xét: “Là em làm à?”
 
"Vâng, anh có thể đeo nó vào khóa xe, bảo vệ bình an."
 
Triệu Hành ngước mắt nhìn Phương Liễm một cái, sau đó cẩn thận cất móc khóa đi.
 
Phương Liễm nói với giọng điệu thoải mái: "Nhất định phải chú ý an toàn đấy, chú cảnh sát."
 
Triệu Hành mỉm cười vui vẻ, gật đầu chứng tỏ mình đã hiểu.
 
Anh ấy đã chia sẻ một số câu chuyện thú vị ở đồn cảnh sát với Phương Liễm, nói có một bà lão đã bị người khác tố cáo lừa đảo. Tới khi cảnh sát lấy lời khai, bà ấy chỉ lẩm bẩm mấy câu kinh văn, khiến cảnh sát phụ tá đang làm nhiệm vụ ngày hôm đó bị tra tấn.
 
Phương Liễm yên lặng nghe, thỉnh thoảng mỉm cười.
 
Sau khi đồ ăn được bưng ra, cô gọi một chai bia, dùng dụng cụ khui chai bia rồi hỏi Triệu Hành: “Anh có uống không?”
 
Triệu Hành do dự, đặt chiếc cốc trước mặt cô: “Uống.”
 
Phương Liễm rót đầy bia cho cả hai rồi nâng cốc của mình lên.
 
Triệu Hành có chút bối rối, anh nâng cốc lên, cùng cô chạm cốc, hỏi: "Sao vậy?"
 
Phương Liễm nhấp một ngụm, đặt cốc xuống, nói: “Em có một vấn đề muốn hỏi anh.”
 
“Em hỏi đi."
 
"Nếu trước đây chúng ta hoàn toàn xa lạ, liệu anh có liên lạc lại với em sau lần gặp đầu tiên không?"
 
Triệu Hành chưa từng nghĩ tới khả năng này. Anh do dự, không trả lời ngay.
 
Phương Liễm gật đầu, phản ứng của anh đúng như cô đoán.
 
Cô duỗi một tay xuống gầm bàn, xoa xoa đùi rồi nói: "Em không muốn lãng phí thời gian của anh, có chuyện gì thì cứ nói thẳng, em cảm thấy chúng ta không hợp nhau."
 
Triệu Hành nhìn cô, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc: “Có phải lời lần trước anh nói khiến em không thoải mái?”
 
Phương Liễm lắc đầu: "Không có."
 
Trong quán dần dần trở nên động khách, tiếng nói cười ồn áo, hơi nóng bốc lên nghi ngút.
 
Triệu Hành nói: “Anh chỉ hy vọng em có thể là chính mình, Phương Liễm.”
 
"Là chính mình." Phương Liễm nhắc lại ba chữ này, nhướng mày nhìn đối phương, bình tĩnh hỏi: "Cái gì gọi là “chính mình”?"
 
Triệu Hành cũng không trả lời.
 
Phương Liễm thu hồi ánh mắt, chậm rãi nói: "Cũng không phải không được, không cần phải đứng ở trên cao dạy em phải làm như thế nào."
 
Triệu Hành vội vàng giải thích: “Anh không có ý đó.”
 
“Anh đối với em rất tốt nhưng có một số chuyện em vẫn phải nhẫn nhịn anh rất lâu.” Phương Liễm nhếch khóe miệng cười nói: “Anh có biết là gì không?”
 
Triệu Hành không nói gì.
 
Phương Liễm nói với anh ấy: “Anh vẫn luôn coi em là một kẻ đáng thương, thiếu thốn tình yêu.”
 
Nói chính xác hơn, chủ ngữ của câu này phải là “các người”.
 
Từ khi còn nhỏ Phương Liễm đã gặp quá nhiều người như thế này rồi.
 
Thầy cô, bạn cùng lớp, bạn trai hay chỉ là hàng xóm trên phố.
 
Bất cứ ai khi biết được hoàn cảnh gia đình của cô, nhất định cũng sẽ dùng ánh mắt như vậy mà nhìn cô.
 
Khi cãi nhau với cô, mấy người đàn ông này vẫn luôn là người nhận sai trước.
 
Nhưng mỗi lần Phương Liễm đều có thể nghe thấy suy nghĩ trong lòng họ - "Quên đi, đừng so đo với Phương Liễm làm gì."
 
Bọn họ vẫn luôn nhường nhịn cô.
 
Ban đầu, Phương Liễm không nghĩ mình đặc biệt nhưng chính ở vẻ ngoài và sự bao dung tự cho mình là đúng này, cô mới nhận ra mình “đáng thương” đến mức nào.
 
Cô có thể nói rõ ràng rằng những ý định tốt đó xuất phát từ sự thương hại chứ không phải là yêu.
 
Triệu Hành yêu cầu cô là chính mình,  Phương Liễm cũng nghe ra ẩn ý đằng sau câu nói này.
 
Đồng thời, cô hiểu người anh phải lòng chính là Phương Liễm sôi nổi và nhiệt tình, dám yêu, dám hận và kiêu ngạo.
 
Không phải là người nhàm chán như bây giờ.
 
Anh ấy sẽ thất vọng về cô, hoặc anh ấy đã cảm thấy thất vọng rồi.
 
Triệu Hành nhấp một ngụm bia còn sót lại trong cốc, lời nói trở nên vô cùng lạnh nhạt: “Thực sự anh không muốn làm tổn thương em.”
 
“Em biết.” Phương Liễm gật đầu: “Cho nên em chỉ muốn từ chối anh, không phải trách cứ anh.”
 
Cô rót đầy cốc của mình, nhẹ nhàng nói: "Em xin lỗi."
 
Buổi tối uống hết hai chai bia, tới khi về đến nhà, sau khi tắm rửa xong cô lập tức nằm xuống ngủ thiếp đi.
 
Nửa đêm, cô bị tiếng sấm rền đánh thức, cô bàng hoàng nhớ tới quần áo trên ban công của mình ngày hôm qua vẫn còn chưa thu, chỉ có thể ép mình đứng dậy.
 
Quay trở lại giường, Phương Liễm ngáp một cái, cầm điện thoại lên xem giờ.
 
Bây giờ là 4:36, có chút khó xử, hiện giờ thức dậy thì quá sớm nhưng ngủ tiếp thì cô lại không thấy buồn ngủ chút nào.
 
Cô nằm ngửa, hai mắt mở to nhìn lên trên trần nhà.
 
Tiếng mưa lớn chẳng mấy chốc đã vang lên, cả thế giới đều trở nên náo động.
 
Nhịp tim của Phương Liễm đang đập rất ổn định, cô tự hỏi liệu Phương Học Ích có xem những bức ảnh cô chụp không, lại nghĩ tới mùa mưa sẽ kéo dài bao lâu, có phải chú Nguyên đã dùng hết cao dán rồi không? Cô lại nghĩ xem một lát nữa dậy mình sẽ ăn gì, còn nghĩ xem mình có thể khắc cái gì tặng cho cháu trai của Ôn Thệ, nghĩ tới.
 
Nghĩ tới Ôn Thệ.
 
Khi cô bắt đầu cảm thấy có chút cáu kỉnh, Phương Liễm vén chăn ra khỏi giường, cắt đứt những suy nghĩ vẩn vơ của bản thân.
 
Trời mưa liên tiếp mấy ngày, bầu trời xám xịt, không khí nồng nặc mùi cỏ cây và mùi bùn đất ẩm ướt.
 
Thời tiết xấu khiến những người đi lại trên đường thưa thớt, cũng khiến Ích Mộc Phường càng trở nên vắng vẻ hơn thường ngày rất nhiều.
 
Khi Lý Túc Nguyên không có ở đây, sự lười biếng của Trần Triệt bùng phát, cả buổi chiều cậu ấy cũng không làm bất cứ việc gì cả.
 
Điền Nịnh đang ngồi trên ghế sô pha xem phim truyền hình, Phương Liễm cũng không có tâm trạng làm việc, cô dựa vào lưng ghế sô pha, chống cằm nhìn khung cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ, ngây ngốc một hồi lâu.
 
Ôn Triệu đã mấy ngày không tới, cũng không có tin tức gì.
 
Có phải anh giận rồi không?
 
Tại sao?
 
Nghe được phía sau có tiếng thì thầm cùng tiếng cười khúc khích, Phương Liễm quay đầu lại, nhìn hai người đang thì thầm, hỏi: "Hai người đang cười gì vậy?"
 
Trần Triệt cười cười hỏi cô: “Chị, chị có biết hiệu ứng nhà kính là gì không?”
 
Phương Liễm trợn mắt nói: “Chị từng tìm hiểu qua.”
 
Trần Triệt lắc đầu: "Ý em là 'Hiệu ứng nhà kính'."
 
Giọng điệu trong lời nói của cậu ấy rất có chủ ý, Phương Liễm có thể nghe ra được nhưng vẫn giả vờ ngốc nói: “Chị biết, hiện tượng nóng lên toàn cầu xảy ra khi bề mặt trái đất nóng lên.”
 
Điền Nịnh tiết lộ đáp án, giải thích nói: “Ý của bọn em là từ khi thầy Ôn xuất hiện, thời tiết lúc nắng lúc mưa, tâm trạng của chị lúc tốt lúc xấu.”
 
Trần Triệt cười xấu xa bổ sung thêm: “Giống như quay lại năm mười tám tuổi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui