Phương Liễm: "..."
Cô đột nhiên ý thức được một chuyện cực kỳ kinh khủng.
Ôn Thệ đang dần len lỏi vào trong cuộc sống của cô bằng phương thức vừa mãnh liệt vừa bí mật.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điều này không tốt chút nào.
Phương Liễm lập tức đứng dậy khỏi ghế sô pha, nhanh chóng quay về bàn làm việc của mình như nhìn thấy đại dịch.
Đồng thời, cô có thể khẳng định tuyệt đối không phải Ôn Thệ cố ý tới.
Cứ để anh ấy thực hiện được đi, Phương Liễm ảo não đập trán vào bàn.
Cơn giông vừa dứt là lúc cái nóng oi bức của mùa hè ập đến.
Nhiệt độ tiếp tục tăng cao, tiếng ve sầu râm ran, ánh nắng khiến mấy bông hoa bên bậu cửa sổ khô héo.
Sau khi đánh bóng giá sách, Trần Triệt nói có thể thông báo với khách hàng tới lấy hàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay khi Điền Nịnh đang muốn gọi điện thoại, Phương Liễm liền đưa tay ra, nói: "Đưa cho chị đi."
"Ồ ồ ồ! Cho chị, cho chị." Cô bé đảo mắt, lập tức phản ứng lại, vội vàng đưa điện thoại cho cô.
Phương Liễm lần lượt nhập các số trong sổ sau đó nhấn nút gọi.
Chờ nửa phút vẫn không có người trả lời.
Phương Liễm nhớ Ôn Thệ từng nói, lúc mọi người trong nhà ăn tối không được xem điện thoại nhưng bây giờ cũng không phải giờ ăn cơm.
Cô cúp máy, sau đó gọi lại một lần nữa.
Vẫn không trả lời.
Phương Liễm tắt điện thoại, đột nhiên cô có một cảm giác không ổn.
Cô chuyển sang điện thoại di động, kéo xuống danh sách trò chuyện, bấm vào hộp trò chuyện đã im lặng nhiều ngày gõ tin nhắn: Giá sách của anh đã làm xong rồi, tôi sẽ giao qua đó cho anh nhé.
Tin nhắn này tới mười giờ tối mới có người trả lời lại.
Lúc đó Phương Liễm đang chuẩn bị nằm xuống ngủ, chợt nhìn thấy màn hình điện thoại di động sáng đèn, lại ngồi thẳng dậy.
Công Dân Trái đất: Được.
Phương Liễm hơi nhăn mặt, sau khi do dự một lúc, cô lựa chọn không nhắn tin trả lời lại.
Cô ném điện thoại sang một bên và kéo chăn lên đi ngủ.
Chẳng lẽ còn muốn cô phải tới nói xin lỗi sao?
-
Phương Liễm lại đứng ở cửa số 7 đường Thính Hà, tâm trạng hoàn toàn khác so với lần đầu đến.
Xung quanh có rất nhiều cây cối, tiếng ve sầu và tiếng chim hót đặc biệt ầm ĩ.
Trần Triệt bước lên bậc thang, nhấn chuông cửa, không nhịn được cảm thán: “Nhà của thầy Ôn giàu vậy.”
Phương Liễm dặn dò cậu ấy: “Lát nữa chúng ta vào trong không được nói lung tung đâu đấy.”
Trần Triệt vẫn biết phải giữ chừng mực: "Em biết mà."
Vẫn là vị quản gia lần trước tới mở cửa: “Hai người tới giao giá sách đúng không, Ôn Thệ cũng đã dặn rồi, mau vào đi.”
Ánh mắt của ông ấy lại dừng ở trên người Phương Liễm nhiều hơn một chút: “Cần giúp đỡ không?”
Phương Liễm nói: "Không cần đâu."
Để thuận tiện cho việc vận chuyển, giá sách hiện đã được chia thành nhiều tấm gỗ, Trần Triệt di chuyển những tấm lớn hơn và để lại một vài tấm nhẹ hơn cho Phương Liễm.
Quản gia dẫn bọn họ vào trong nhà, phong cách trang trí bên trong giống như Phương Liễm tưởng tượng, chỉ có thể miêu tả bằng mấy từ: một gia đình giàu có.
“Hai người tạm thời đợi ở đây trước, chú đi lên xem Ôn Thệ đã dậy chưa.”
Phương Liễm kinh ngạc: "Anh ấy còn đang ngủ sao?"
Quản gia nói: “Hai ngày nay cậu ấy ốm, ngủ rất nhiều, hôm nay ngay cả bữa cơm gia đình cũng không đến.”
Phương Liễm sửng sốt, hạ giọng nói: "Sao anh ấy lại bị bệnh?"
Quản gia khẽ mỉm cười: "Nếu không cháu giúp chú lên xem một chút, được không? Chính là căn phòng ở trong cùng, vừa lúc chú còn có việc phải làm."
Phương Liễm mở to mắt: “Hả?”
"Làm phiền cháu rồi." Nói xong ông ấy lập tức đi về phía sân sau.
Phương Liễm gãi gãi cổ, chỉ có thể quay người nói với Trần Triệt: "Vậy em đứng ở chỗ này chờ chị nhé."
"Ồ." Căn bản Trần Triệu cũng không ý tới bên kia đang nói gì, ánh mắt tò mò đánh giá xung quanh.
Trong nhà vừa rộng lớn vừa yên tĩnh, bước chân của Phương Liễm vô thức trở nên nhẹ nhàng, giống như sợ mình sẽ làm phiền tới người ta.
Cô bám vào tay vịn chậm rãi bước lên trên lầu hai. Ở cuối hành lang có tiếng nói chuyện khe khẽ, cửa phòng trong cùng đang mở. Phương Liễm vừa bước tới cửa đã nghe thấy tiếng tách trà bị đổ.
Cô gái trẻ ở bàn hoảng sợ vội vàng túm lấy cốc trà, nước trà chảy tới mép bàn sau đó rơi xuống sàn nhà.
Cô ấy nhanh chóng thu dọn đống sách chất đống trên bàn, lấy vài tờ giấy lau bàn, miệng không ngừng xin lỗi.
"Dừng lại, cô đi ra ngoài đi." Giọng nói trầm thấp khàn khàn, hơi bất mãn cùng thiếu kiên nhẫn.
Phương Liễm sững sờ tại chỗ nhưng Ôn Thệ đã phát hiện ra cô trước.
“Sao em lại đến đây?” Thời tiết hơn 30 độ, trong phòng anh không bật điều hòa, anh vẫn mặc áo dài, quần dài, sắc mặt trông có vẻ không ổn lắm, có lẽ thật sự đang bị bệnh.
Phương Liễm ho khan một tiếng, lấy lại bình tĩnh, nói: "Tôi tới giao giá sách cho anh, không phải tôi đã nói chuyện này với anh rồi sao?"
Ôn Thệ ngạc nhiên vì anh không ngờ Phương Liễm lại tự mình tới giao hàng.
Tiểu Mai thấy có khách đến nên vội vàng thu dọn qua, nhanh chóng rời khỏi phòng.
“Này.” Phương Liễm ngăn cô ấy lại: “Làm phiền cô giúp tôi nói với người đang đợi phía dưới một tiếng, nói cậu ấy mang giá sách lên đây.”
"Được."
Phương Liễm quay đầu nhìn Ôn Thệ, vừa đến gần vừa hỏi: “Tâm trạng không tốt sao?”
“Không có.” Ôn Thệ cúi đầu, gập cuốn sách trong tay lại.
Phương Liễm hoàn toàn không tin, trước đó cô đã làm bẩn áo của anh vì ăn bánh bao nhưng anh vẫn mỉm cười.
Hôm nay nhìn thấy cảnh tượng này, hóa ra thiếu gia cũng có lúc tính tình không được tốt lắm.
"Sao anh lại bị ốm vậy?"
Ôn Thệ từ trên ghế đứng lên, khi anh nói chuyện giọng mũi rất nặng: "Bị lây của cháu trai thôi."
Phương Liễm gật đầu: “Ồ.”
Phòng ngủ của anh đúng như những gì Phương Liễm tưởng tượng. Chỉ có một vài món đồ nội thất như bàn làm việc, tủ sách và một chiếc giường. Thứ lọt vào trong tầm mắt của cô nhiều nhất chính là sách, được xếp thành một cái núi nhỏ ở góc phòng, chẳng trách anh muốn đóng giá sách.
Trần Triệt bê tủ sách lên, cậu ấy cũng không nghĩ nhiều, vừa nhìn thấy Ôn Thệ vô cùng quen thuộc nói: "Thầy Ôn, lâu vậy rồi sao anh không đến cửa hàng?"
Ôn Thệ cười nói: "Gần đây anh khá bận."
Phương Liễm liếc anh một cái, trong lòng cười lạnh.
Tiểu Mai đi tới giúp đỡ dọn sách trong góc tường, nói cho Trần Triệt biết vị trí đặt giá sách.
Chỗ này cũng không cần Ôn Thệ phải bận tâm, anh nói với Phương Liễm: “Xuống dưới lầu đi, uống chén trà.”
Chú Phùng đang hướng dẫn công nhân làm cỏ ngoài sân, tiếng máy móc kêu ù ù, có hơi ồn.
Ôn Thệ định vào trong bếp bảo dì giúp việc chuẩn bị một phần điểm tâm, Phương Liễm vội vàng xua tay: “Không cần phiền như vậy đâu, Trần Triệt cũng sắp lắp xong rồi.”
Anh đưa tách trà cho Phương Liễm, nước còn ấm nhưng Phương Liễm cầm trong tay lại có cảm giác nóng.
"Gần đây em thế nào?"
“Khỏe."
Ôn Thệ nghiêng đầu ho khan, hình như cổ họng của anh không thoải mái.
Anh cầm cốc lên uống một ngụm nước.
Hai người ngồi trong phòng khách, khoảng cách giữa hai người không quá xa cũng không quá gần.
Tiếng máy cắt cỏ dừng lại, đột nhiên Ôn Thệ lên tiếng nói: “Lời nói lần trước của em khá là đau lòng.”
Phương Liễm theo bản năng hỏi: “Cái gì?”
Ôn Thệ nhắc nhở cô: "'Khách'."
Phương Liễm cúi đầu nhìn cốc trà trong tay: “Em nói không sai.”
“Ồ.” Ôn Thệ gật đầu, rũ mi xuống.
Anh cầm chiếc điều khiển từ xa của TV lên, màn hình vẫn là bộ phim hoạt hình mà anh cho Ôn Dục Dương xem vào buổi sáng.
Ôn Thệ nhấn nút phát, cô gái tóc xanh đã đưa thú cưng của mình bắt đầu một cuộc phiêu lưu mới trong rừng.
Ngồi ở chỗ này không làm gì, Phương Liễm xem phim hoạt hình một lúc, cảm thấy khó hiểu về con cáo trắng có sừng bên trong, hỏi: “Đây là hươu hay cáo?”
Ôn Thệ trả lời cô: “Là một con cáo hươu, tên là Chi Chi.”
Không ngờ câu hỏi này lại nhận được câu trả lời nghiêm túc, Phương Liễm muốn cười một tiếng, cô giơ cốc nước trong tay lên che nửa dưới khuôn mặt.
Trần Triệt tay chân nhanh nhẹn, chưa tới một lúc đã đóng xong giá sách bước xuống dưới lầu.
Phương Liễm đặt chiếc đĩa thủy tinh lên bàn ctrà, đứng dậy nói với Ôn Thệ: "Anh mau lên xem đi, nếu có vấn đề gì có thể liên hệ với chúng tôi."
Ôn Thệ không nói chuyện.
Ánh mắt Trần Triệt đảo qua hai người, cảm nhận được bầu không khí diệu giữa hai người lúc này.
Lúc đi tới cửa, cậu ấy kéo kéo cánh tay Phương Liễm, thấp giọng hỏi: “Hai người không sao chứ?”
"Không sao cả."
Trả lời xong, Phương Liễm đột nhiên dừng lại, nói với Trần Triệt: "Em lên xe đợi chị trước đi."
Vừa lúc Ôn Thệ chuẩn bị đi lên lầu, nghe thấy tiếng động anh lập tức quay đầu lại, liền nhìn thấy Phương Liễm đang đến gần mình.
Cô đứng trước mặt anh, lấy trong túi ra một chuỗi hạt bồ đề đưa tới.
Khi có thời gian cô sẽ đánh bóng chúng. Bây giờ những hạt này trong mờ và ẩm ướt, trông chúng đẹp hơn nhiều so với khi được đưa cho cô.
Ôn Thệ không nhận lấy, cảm giác bất đắc dĩ đột nhiên đánh úp lại, anh cố gắng kìm chế cảm giác muốn cười, nói: "Không cần đâu."
Phương Liễm tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay phải của anh, trực tiếp đeo chiếc vòng tay lên cổ tay anh: “Tôi thấy trên mạng có người nói đeo cái này có thể xua đuổi bệnh tật và tà ma, không biết có phải là thật hay không. Dù sao anh cũng nên đeo nó đi, mong anh sớm khỏe lại.”
Phương Liễm nói xong, đang định xoay người rời đi, cánh tay cô lại bị đối phương giữ lấy.
Ôn Thệ ngăn cô lại nhưng không nói gì, anh cau mày, im lặng nhìn vào mắt cô.
“Thầy Ôn.” Phương Liễm gọi anh.
Ôn Thệ đã đoán trước được điều mà cô sắp nói.
Những lời bào chữa trước đó không được tính, cô vẫn nợ anh một lời từ chối chính thức.
"Anh nói rằng tôi rất đặc biệt, tôi có thể hiểu lời này chính là anh chưa từng gặp qua người nào giống như tôi, đúng không?"
Ôn Thệ sẽ không phủ nhận điều này.
Phương Liễm tiếp tục nói: “Cho nên anh cảm thấy được chuyện này rất mới mẻ, cảm thấy tôi khá thú vị, anh cho rằng mình thích tôi nhưng chờ tới khi những cảm xúc nhất thời này qua đi, anh sẽ nhanh chóng phát hiện ra tôi là người cực kỳ nhàm chán.”
Sắc mặt Ôn Thệ càng thêm khó coi, anh buông tay ra, ngắt lời Phương Liễm: “Đừng nói nữa, em đi đi.”