Hôm nay anh thực sự rất nóng nảy, cho nên Phương Liễm chỉ ồ lên một tiếng, ngoan ngoãn quay người bước đi.
Ôn Thệ tức giận đến mức đau đầu, thở mạnh một hơi, quay lưng đi lên cầu thang đi vào phòng ngủ.
Hôm nay Phương Liễm đến không đúng lúc, mấy ngày nay Ôn Thệ phải trải qua quá nhiều chuyện, tâm trạng vốn không tốt, hiện giờ lại càng khó coi hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Mai chuyển sách sang kệ mới, sắp xếp gọn gàng.
Cô ấy quay lại nhìn Ôn Thệ nói: “Bây giờ nhìn đã dễ chịu hơn nhiều rồi.”
Ôn Thệ liếc nhìn nơi đó, bước chân dừng lại, nhìn dãy nấm có hình dạng khác nhau xếp trên cùng rồi hỏi: "Đây là cái gì?"
Tiểu Mai nói: “Thợ mộc vừa mới đem vào nói là cho cậu.”
“Ồ.” Ôn Thệ nhớ ra: “Tôi đã nhờ người làm cho Ôn Dục Dương.”
Ôn Thệ đến gần kệ cầm lên một cây nấm đỏ được làm từ gỗ nhưng khi cầm vào tay lại cảm thấy rất nhẹ. Phía trên mũ nấm được vẽ những vẻ mặt khác nhau, anh nhìn một lúc, phát hiện biểu tình trên đó đều khác nhau, có khóc có cười, có cả tức giận.
Ôn Thệ nhìn thấy rất thú vị.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vì rất khó không cảm thấy những thứ này dễ thương.
Tiểu Mai hỏi anh: “Cậu có muốn tôi mang đi không?”
Ôn Thệ sẽ đặt nấm trở lại kệ sách, sắp xếp cẩn thận: “Không cần, chị cứ để ở đây đi, không cần đưa nữa.”
Đối với lời nói của Phương Liễm, Ôn Thệ thừa nhận ban đầu động cơ của anh không trong sáng, anh nảy ra ý tưởng này từ một loại tâm lý nổi loạn nào đó.
Cũng giống như trẻ con, người lớn càng cảnh báo đồ vật đó không được chạm vào thì chúng càng có sức hấp dẫn chết người.
Phương Liễm chính là như vậy, đối với anh nó vừa mới mẻ lại đặc biệt, cho nên anh rất muốn đến gần, nhìn một cái, chạm vào nó.
Nhưng đó có phải là tất cả?
Nói trắng ra, anh thích cô, chuyện đơn giản như vậy, không cần phải phân tích mấy câu trả lời cho câu “thích” này.
Không phải chỉ là thích thôi sao?
Cô đưa ra hết lời bào chữa này đến lời bào chữa khác, mỗi lời đều đâm vào phổi anh một cách chính xác.
Cổ họng ngứa ngáy khó chịu, Ôn Thệ ho khan một tiếng, giơ tay lên nhìn chuỗi hạt trên cổ tay, mọi tức giận trong lòng đều tiêu tan.
Cô ấy thật là...
Ôn Thệ chỉ còn lại bất đắc dĩ.
Còn có thể làm thế nào bây giờ? Thầy Ôn càng thất vọng, ông càng trở nên dũng cảm hơn và sẽ vượt qua thử thách.
Sau khi khỏi bệnh, Ôn Thệ liên lạc với Mạnh Phàm, nhờ anh ấy thuê một căn nhà gần phố Nam.
Nghĩ đến tờ giấy nợ kia, Ôn Thệ còn phải cảm ơn Phương Liễm, nếu không anh sẽ không vội trả hết chỗ nợ kia, bây giờ anh có thể rời đi một cách dễ dàng, lần này Tần Chiêu cũng không có lý do gì giữ anh lại.
Một số bộ sưu tập được cất giữ trong phòng làm việc. Thừa dịp hôm nay Ôn Lan Sinh không có ở nhà, Ôn Thệ sẽ thu dọn đồ đạc mang đi.
Trong trí nhớ, mỗi lần Ôn Lan Sinh gọi anh vào thư phòng đều không có chuyện gì tốt, lần đầu tiên anh đến nhà họ Ôn năm mười sáu tuổi, ông ấy đã hỏi anh một vài câu về việc học của anh, răn dạy anh muốn tiến bộ thì phải chăm chỉ.
Sau đó đến lúc điền nguyện vọng vào đại học, Ôn Lan Sinh gọi anh vào thư phòng hỏi xem anh có dự định gì không nhưng sau đó ông ấy lại bảo Ôn Thệ cứ làm theo sự sắp xếp của mình.
Ngày hôm đó, sau khi nói chuyện với Ôn Lan Sinh xong, Ôn Thệ đã thay đổi nguyện vọng của mình chỉ trong một đêm, xóa tất cả các chuyên ngành có liên quan tới kinh tế và quản lý, đồng thời thay đổi nguyện vọng đầu tiên của mình thành đại học Sư phạm ở thủ đô.
Vì lý do này mà hai cha con đã có cuộc cãi vã đầu tiên.
Cách đây rất lâu, để cứu vãn hình ảnh người cha của Ôn Lan Sinh, Tần Chiêu đã nói với Ôn Thệ rằng ông ấy làm vậy vì quá yêu con gái mình, không muốn Ôn Từ bị tổn thương.
Nhưng Ôn Thệ rất tỉnh táo, anh bình tĩnh nói với mẹ: “Nếu ông ấy thực sự yêu Ôn Từ, căn bản không có mẹ, lại càng không có con.”
Ôn Thệ vẫn luôn rõ ràng, Ôn Lan Sinh không phải không có tình cảm nhưng trong mắt của ông ấy, tất cả mọi thứ đều có giá cả rõ ràng.
Ông ấy không thể từ bỏ sự giúp đỡ từ bên nhà ngoại của Ôn Từ, vì vậy trước khi Ôn Từ trưởng thành, ông ấy chưa từng để Tần Chiêu lộ mặt trước mọi người, thậm chí còn giấu Ôn Thệ suốt mười sáu năm.
Ôn Thệ chính là mối đe dọa lớn nhất của Ôn Từ trong gia tộc này, cho nên anh không có được bất cứ thứ gì.
Lần đầu tiên Ôn Từ gia nhập công ty sau khi tốt nghiệp, cô ấy đã trải qua một giai đoạn rất khó khăn. Vào thời điểm đó, Ôn Lan Sinh vẫn chưa có cảm tình với Giản Tuấn Ninh.
Mục tiêu đầu tiên ông ấy nhắm tới chính là Ôn Thệ.
Đứa trẻ này thoạt nhìn không hề có tham vọng, đây là chuyện tốt.
Ông ấy hy vọng anh sẽ trở thành người giúp đỡ gần gũi và đáng tin cậy nhất của con gái mình.
Ôn Thệ chỉ đứng nhìn địa vị của mình bị đảo lộn tới mức trời long đất lở chỉ trong một ngày.
Sau này, mỗi khi nhắc đến văn hóa Nho giáo trong lớp, anh lại cho học sinh tự do thảo luận, bàn tán về những điều “tốt nhất” và “cặn bã” trong đầu bọn chúng.
Luôn có học sinh nhắc tới chế độ con trưởng, cho rằng quan niệm huyết thống gia tộc này đã lỗi thời và ấu trĩ.
Ôn Thệ chỉ cảm thấy thật mỉa mai.
Cho dù bây giờ, mọi người đều biết Ôn Từ là người thừa kế của nhà họ Ôn nhưng trên thực tế ai cũng biết, người thực sự có hy vọng lớn chính là Ôn Dục Dương vừa mới học nói.
Gia đình này bề ngoài nhìn có vẻ hòa thuận nhưng thực chất lại không hề có một chút hương vị tình thân nào.
Hai ngày trước cũng không biết Ôn Lan Sinh bị trúng cái gì, nhìn thế nào cũng cảm thấy Ôn Thệ không vừa mắt, cho dù anh làm bất cứ việc gì cũng sẽ bị trách mắng.
Ôn Thệ cảm thấy một khi đã như vậy, anh cũng không để cho ông già nhà mình cảm thấy ngột ngạt, bản thân ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc nhanh chóng chuyển đi.
Một ngày sau khi dọn ra khỏi nhà, Ôn Thệ đặt phòng riêng trên tầng hai của quán trà Tùng Nguyệt mời Đường Hải đi ăn tối.
Đường Hải vừa mới dạy xong, Ôn Thệ mang rượu tới, anh ấy lại xua tay nói buổi tối không thể uống rượu, lát nữa anh ấy còn phải về trông các lớp tự học.
"Sao đột nhiên lại mời tôi đi ăn tối?"
Ôn Thệ mỉm cười, cũng không giấu diếm gì nói thẳng: “Thành tích giảng dạy của trường chúng ta mấy năm nay có tốt không? Không phải là lúc nên giới thiệu một số nhân tài xuất chúng sao?”
Đường Hải nhấp một ngụm trà, nhìn thấu tâm tư của anh: "Lúc đầu anh ra đi phóng khoáng như vậy, bây giờ lại muốn quay lại?"
Ôn Thệ gật đầu thừa nhận: "Ừ."
Đường Hải đặt tách trà xuống, nói: "Nhưng mà Ôn Thệ, bây giờ muốn vào trường cũng khó, anh tới tìm tôi, tôi thật sự không có cách nào khác, hoặc là anh có thể trực tiếp đi tìm hiệu trưởng Vương."
Ôn Thệ cầm lấy ấm trà rót trà cho anh ấy: "Tôi biết, cho nên tôi mới tới tìm anh tìm hiểu tình huống trước."
Đường Hải nhìn anh, nghi hoặc hỏi: "Anh cũng không thiếu tiền, vì cái gì muốn về dạy học?"
Ôn Thệ Anh giận dữ nói: “Không thiếu tiền nhưng thiếu ‘việc làm ổn định’”
Ngô Tùng Nguyệt nói với Phương Liễm các kệ trên tường trong cửa hàng hơi lỏng lẻo. Hôm nay sau khi Ích Mộc Phường đóng cửa, cô mang theo dụng cụ của mình đến phòng trà.
Công việc kinh doanh trong tiệm trà rất tốt, tất cả các phòng riêng trên tầng hai đều kín chỗ. Phương Liễm nhìn Ngô Tùng Nguyệt bận rộn ra vào để tiếp đãi khách, từ sâu tring lòng hy vọng chị em của mình sớm ngày trở thành phú bà, cũng làm cho mình " một người làm quan, cả họ được nhờ".
Khi đóng những chiếc đinh mới vào tường, cô nghe thấy một tiếng động lớn và giọng một người đàn ông hét lớn.
Việc khách khứa phấn khích và làm ầm ĩ là chuyện bình thường nhưng giọng nói đó không hiểu sao lại khiến cho người ta phát run. Cô đặt dụng cụ trên tay xuống và đi theo âm thanh đến trước cửa phòng riêng.
Cửa mở, mặc dù chưa bước vào trong nhưng Phương Liễm đã ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc. Ngô Tùng Nguyệt đang đứng bên bàn tròn, người đàn ông bên cạnh một tay cầm cốc rượu, tay kia ôm cô, như thể đang yêu cầu cô ấy nâng cốc chúc mừng mọi người.
"Hôm nay tôi thực sự không uống được, ông chủ Lục để lần sau đi." Ngô Tùng Nguyệt đưa tay từ chối.
Lục Vĩ bất mãn quát lớn một tiếng, sau đó liên tục chất vấn có phải cô ấy không nể mặt mình hay không.
Ngô Tùng Nguyệt mỉm cười nhưng thái độ lại kiên quyết: "Tôi thực sự không thể uống được."
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của người đàn ông, dường như sẽ không bao giờ chịu bỏ qua, Phương Liễm gõ cửa bước vào, cầm lấy cốc rượu: “Anh à, tôi sẽ uống thay Tùng Nguyệt.”
Tất cả mọi người có mặt đều không biết Phương Liễm, cho dù người xuất hiện có là ai đi chăng nữa, có thể tiếp tục thì cứ tiếp tục thôi.
Ngô Tùng Nguyệt cau mày, cố gắng ngăn cản cô. Cô ấy đã gặp quá nhiều khách hàng như vậy, có chén thứ nhất thì cũng sẽ có chén thứ hai, cho dù có đắc tội với người ta cũng không thể nhượng bộ.
Lục Vĩ nhanh tay lẹ mắt chắn ở phía trước cô ấy, không cho Tùng Nguyệt ngăn cản Phương Liễm.
Phương Liễm ngẩng đầu, một hơi uống cạn ly rượu trong tay, những người có mặt lập tức vỗ tay khen ngợi, sắc mặt của cô không thay đổi, đặt cốc rượu đã hoàn toàn trống không lên trên bàn.
"Trong cửa hàng vẫn còn có việc phải làm, chúng tôi xin phép đi trước, mọi người ăn uống vui vẻ nhé." Cô nắm lấy tay Ngô Tùng Nguyệt muốn rời đi nhưng chuyện này nào có dễ dàng như vậy.
Lục Vĩ ngăn Phương Liễm lại rồi hỏi Ngô Tùng Nguyệt: "Bà chủ Ngô, đây có phải là bạn của cô không?"
Ngô Tùng Nguyệt vẫn giữ nguyên nụ cười, nói: "Em gái tôi không biết lớn nhỏ, mọi người đừng để ý nhé."
“Không có, không có, không có.” Lục Vĩ xua tay, yêu cầu nhân viên phục vụ lấy thêm một bộ bát đũa, đưa tay ôm lấy cổ Phương Liễm: “Tôi nhất định phải kết bạn với cô ấy.”
Nồng độ cồn không thấp, uống một hơi là đầu Phương Liễm đã bắt đầu choáng váng và đau nhức.
Mùi rượu khó chịu hòa lẫn mùi thuốc lá xộc vào hơi thở, cô lùi lại không cho người đàn ông này chạm vào mình.
Mặt mũi cũng đã cho đối phương rồi, muốn nhiều hơn nữa cũng không được.
Lục Vĩ rõ ràng đã thay đổi mục tiêu, tâm tư của anh ta cũng không còn đặt trên người Ngô Tùng Nguyệt nữa, thậm chí còn xua tay muốn đuổi cô ấy đi: "Bà chủ Ngô, nếu cô bận thì cứ làm việc của mình đi. Chúng tôi trò chuyện với người bạn mới này là được rồi."
Mấy lời tục tĩu tới kẽ răng, cuối cùng lại bị Ngô Tùng Nguyệt cố gắng ép xuống.
Phương Liễm không muốn cùng đối phương trực tiếp xung đột, nên mỉm cười hiền lành: “Hôm nay đột ngột quá, đợi hôm khác đi.”
Lục Vĩ nói thế nào cũng không đồng ý: “Có câu thế nào nhỉ? Chọn ngày không bằng gặp ngày.”
Anh ta rót chén rượu rỗng mà Phương Liễm vừa uống xong, sau đó đưa tay đưa chiếc cốc cho cô.
Phía dưới có người nhịn không được, ngăn cản anh ta: "Lục Vĩ, anh đừng làm cô bé này xấu hổ."
“Sao tôi lại gây khó dễ cho người ta chứ?” Lục Vĩ nhìn Phương Liễm, hỏi: “Tôi có gây khó dễ cho cô không?”
Biểu tình trên mặt Phương Liễm cứng ngắc, không nói chuyện.
Thấy cô không trả lời, Lục Vĩ bất mãn mím môi: “Em gái, cô đúng là không hiểu chuyện? Người ta dâng rượu tới trước mặt cô là muốn chào hỏi cô, muốn làm quen với cô, nhất định phải nhất, ba mẹ cô không dạy cô à?”
Anh ta còn tự cho rằng mình hài hước, cười hai tiếng, nhìn những người khác đang ngồi xung quanh: “Có phải không?”
Có vài người lên tiếng phụ họa theo.
Phương Liễm thắt chặt hơi thở, ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, anh ta cao hơn cô không bao nhiêu nhưng thực lực thì khó nói.
Cô nắm chặt tay, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, dưới tác dụng của rượu, tim cô đập nhanh hơn.