Vãn Tinh và Lãm Nguyệt ban đầu là một hội trường không còn sử dụng nữa, Ngô Tùng Nguyệt đã cho người lắp thêm một tấm bình phong ở giữa để ngăn thành hai phòng riêng.
Xét cho cùng, màn chắn không bằng tường, hiệu quả cách âm cũng không tốt lắm.
Cuộc trò chuyện giữa Ôn Thệ và Đường Hải phải gián đoạn vì phòng bên cạnh quá ồn ào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Hải cũng là khách quen của quán trà Tùng Nguyệt. Anh ấy nghe thấy giọng nói của bà chủ Ngô Tùng Nguyệt liền hỏi Ôn Thệ: "Có chuyện gì vậy?"
Ôn Thệ đặt chén trà xuống, đoán: “Có khách uống nhiều quá.”
Đường Hải thở dài nói: “Làm bà chủ thật không dễ dàng, hơn nữa cô ấy vẫn còn là một cô gái trẻ.”
Ôn Thệ gật đầu đồng ý, cầm đũa lên nhưng động tác của anh mới được một nửa đã dừng lại.
Khi nghe thấy giọng nói của Phương Liễm, cơ thể anh có phản ứng đầu tiên. Khi Đường Hải ngẩng đầu lên, anh ấy phát hiện người ngồi trên ghế bên cạnh đã biến mất, suýt chút nữa không kịp phản ứng lại.
Ôn Thệ gần như lao ra khỏi cửa, khi nhìn thấy Phương Liễm khuỵu một gối xuống, túm chặt cổ một người đàn ông ép vào tường, tim anh như ngừng đập.
Thấy có gì đó không ổn, những thực khách khác cũng đứng dậy vây quanh, phục vụ vừa đặt một bát súp đầu cá lên quầy bên cạnh, còn chưa kịp bưng tới đã bị đuổi ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Âm thanh bên tai ồn ào khó hiểu, Ôn Thệ nhìn chằm chằm Phương Liễm, nghiêng người muốn chen vào.
Sắc mặt cô khá bình tĩnh nhưng đường gân căng cứng của cánh tay cho thấy lúc này cô đang cố gắng đến mức nào, hoàn toàn muốn giết chết đối phương.
Dù sao Lục Vĩ cũng là một người đàn ông trưởng thành, khi bị đánh ngã cũng không có phản ứng gì nhưng khi bắt đầu vùng vẫy thoát ra, Phương Liễm cảm giác được chênh lệch thực lực. Cô run rẩy, cắn chặt răng, hốc mắt cảm thấy chua xót.
Anh ta túm lấy chân bên cạnh muốn đứng lên nhưng tấm ván gỗ không thể dựa vào. Chân bàn dịch chuyển sang một bên làm xước sàn nhà, đồng thời không ngừng lắc lư giống như sắp đổ xuống.
Một tiếng hét xuyên qua đám đông, giây tiếp theo, căn phòng rơi vào sự im lặng kỳ lạ. Mọi người chú ý đến chậu súp cá sắp tràn ra, theo bản năng lùi lại để tránh.
Đúng lúc đó, có người lao tới, quỳ trên sàn, duỗi tay che chắn cho Phương Liễm đang khuỵu gối dưới đất.
Canh cá màu trắng sữa bắn tung tóe khắp nơi, Phương Liễm vẫn giữ tư thế túm chặt lấy đối phương, cô được Ôn Thệ ôm vào trong ngực, nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của anh gần sát bên tai, nhịp thở mỗi lúc một nhanh hơn.
Phải mất một lúc lâu cô mới nhận ra người bên cạnh mình là ai. Không biết anh đã đến từ lúc nào, đợi tới khi cô tỉnh táo lại, tất cả mọi thứ trước mắt đều trở nên xa lạ, mờ mịt.
Ôn Thệ hạ cánh tay xuống, đau đớn rên rỉ, Phương Liễm dùng hai tay đỡ vai anh để cho anh đứng vững.
Trò đùa vừa rồi đã phát triển thành tình huống xấu nhất, Ngô Tùng Nguyệt quay lại, lo lắng hét lên: "Tránh ra, đừng nhìn nữa, tránh ra!"
Phương Liễm nhìn vào mắt Ôn Thệ, cảm thấy áy náy và bối rối, không biết nên nói gì.
Anh giơ tay còn lại lên và vỗ nhẹ vào sau đầu cô.
Đường Hải bị đám người ép ra ngoài, anh ấy chỉ biết bên trong có người bị bỏng, vì đứng ở bên ngoài nên anh ấy không phát hiện ra người đó là Ôn Thệ, trong lòng thầm than đúng là đen đủi.
Quả nhiên, một lúc sau anh ấy nhìn thấy Ôn Thệ được đỡ ra ngoài, đưa vào phòng vệ sinh.
Cách điều trị khẩn cấp tốt nhất khi bị bỏng là rửa sạch bằng nước lạnh để hạ nhiệt.
Đường Hải nghiêng người nhìn, cánh tay gầy gò trắng nõn của Ôn Thệ đều đỏ bừng, anh ấy kêu lên một tiếng: "Tiểu Ôn, cậu không sao chứ?"
So với những người xung quanh, Ôn Thệ có vẻ là người bình tĩnh nhất, ngoại trừ khi nói chuyện hơi thở run rẩy: “Không sao đâu, thầy Đường, không phải buổi tối thầy vẫn còn lớp tự học sao? Anh đi trước đi, chúng ta hẹn lần khác nhé."
Anh không nhắc thì Đường Hải cũng quên mất, anh ấy lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, kích động nói: "Vậy tôi đi trước, anh nhanh chóng đến bệnh viện đi."
Ôn Thệ đáp một tiếng.
Ngô Tùng Nguyệt gọi nhân viên phục vụ trong cửa hàng chở Ôn Thệ đến bệnh viện.
Phương Liễm đang định đi theo, bị Ngô Tùng Nguyệt ngăn lại, nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của cô, lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Phương Liễm lắc đầu, chỉ lặp lại: "Tớ sẽ đi cùng anh ấy."
Bị một nồi canh cá sôi sùng sục đổ lên trên cánh tay như vậy, nhất định rất đau.
Vừa rồi cô cũng nhìn thấy sắc mặt của Ôn Thệ trắng bệch.
Hai người sóng vai ngồi vào ghế sau xe, Phương Liễm nói với Ôn Thệ: “Nếu đau thì cứ nhéo tôi, không cần phải chịu đựng đâu.”
Ôn Thệ đưa tay còn lại về phía cô, Phương Liễm phối hợp đưa cánh tay qua.
Đầu ngón tay của anh thọc vào trong lòng bàn tay Phương Liễm, di chuyển lên trên, nhét vào giữa các ngón tay của cô, làm cho hai lòng bàn tay hướng vào nhau, các ngón tay đan vào nhau.
"Như vậy là tốt rồi." Ôn Thệ nói.
Phương Liễm khẽ nhăn mặt, không biết nên nói cái gì.
Ánh đèn đường và bóng tối ngoài cửa sổ xen kẽ nhau, khuôn mặt anh lúc rõ ràng, lúc chìm trong bóng tối.
Phương Liễm cũng nắm lấy tay anh.
Khi xe dừng trước cổng bệnh viện, hai người mới buông tay ra.
Lúc Phương Liễm xuống xe, cô lén lau lòng bàn tay vào quần áo, lòng bàn tay đều là mồ hôi, nhiệt độ cơ thể của anh còn cao hơn cô.
Sau khi đăng ký, họ đến khoa tương ứng để tìm bác sĩ xử lý vết thương. Phương Liễm không đi vào, cô dựa vào tường, khoanh tay ngẩn người.
Nghe được tiếng dặn dò ở trong phòng, những điều cần phải lưu lý, Phương Liễm lập tức đứng thẳng người dậy.
Ôn Thệ đi ra, cánh tay quấn băng gạc, Phương Liễm cầm lấy bệnh án cùng danh sách từ trong tay anh đi lấy thuốc cho anh.
Ngô Tùng Nguyệt gọi điện tới, nói hai người một lát nữa tới đồn công an một chuyến, vừa rồi có người báo công an.
Phương Liễm cầm điện thoại, tâm trạng đã bình tĩnh lại, cô nhẹ nhàng nói với Ngô Tùng Nguyệt: "Chuyện kia, tớ xin lỗi."
"Có cái rắm ấy, cậu không cần phải xin lỗi tớ." Ngô Tùng Nguyệt không muốn nói chuyện này với cô, chỉ hỏi cô: "Ôn Thệ không sao chứ?"
Phương Liễm liếc nhìn người đàn ông cách đó không xa, nói: “Tớ vừa nhìn qua, hình như có vết phồng rộp, khá nghiêm trọng.”
"Haizz, hai người xử lý xong rồi thì mau chóng tới đây, xong việc sớm chúng ta có thể về nhà rồi."
"Ừm."
Phương Liễm nhận thuốc xong liền quay về tìm Ôn Thệ, xin lỗi nói: "Thầy Ôn, có lẽ còn phải làm phiền anh tới đồn công an một chuyến lấy lời khai."
Ôn Thệ gật đầu.
Phương Liễm nắm chặt hai tay, nói: "Thực xin lỗi."
Ôn Thệ hỏi: "Xin lỗi cái gì?"
"Cánh tay của anh."
Ôn Thệ lại nở nụ cười: “Không sao đâu, đây không phải lần đầu tiên tôi bị em làm tổn thương.”
Phương Liễm bối rối nói: “Còn có lần khác nữa sao?”
Ôn Thệ giơ tay phải lên vỗ vỗ ngực trái: “Nơi này cũng có rất nhiều vết thương do em tạo ra.”
Phương Liễm: "..."
Cô nhấc chân bước đi, vẫn còn tâm trạng để nói đùa, xem ra vết thương không nghiêm trọng.
Ôn Thệ sẽ nhanh chóng đi theo cô. Lần đầu tiên anh biết vết bỏng là vết đốt dày đặc.
Nhưng anh không muốn nhìn thấy vẻ mặt cay đắng oán hận của Phương Liễm, trông không xinh đẹp tý nào, cho nên anh muốn nói hai câu trêu chọc cô một chút.
Hơn nữa còn vấn đề tuổi tác, nếu lúc này yêu cầu anh tỏ ra yếu đuối, đáng thương không phải là phong cách của Ôn Thệ.
Tất nhiên anh muốn Phương Liễm cảm thấy đau lòng cho mình nhưng anh không muốn dùng phương thức này tăng thêm gánh nặng trong lòng cô, anh không muốn khiến cô cảm thấy áy náy hay khiến cô cảm thấy mình mắc nợ anh điều gì đó.
Buổi tối Phương Liễm vẫn chưa ăn gì, lúc bụng đói uống cốc rượu trắng đó, vừa rồi không có cảm giác gì, bây giờ cô mới nhận ra, dạ dày nóng bỏng, cực kỳ khó chịu.
Cô bình tĩnh dùng lòng bàn tay xoa bụng dưới rồi đưa tay ra đón một chiếc taxi ở cổng bệnh viện.
"Trở về nhớ ăn nhiều trái cây rau củ, sẽ giúp vết thương mau lành." Phương Liễm mở cửa xe, nghiêng người để Ôn Thệ vào trước.
"Đã biết."
Phương Liễm ngồi ở bên cạnh anh hỏi: “Hôm nay anh tới ăn cơm à?”
Ôn Thệ lại "ừm" một tiếng.
Ánh sáng mờ mịt, không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh nhưng Phương Liễm biết anh đang cố chịu đau.
Lúc đó anh không hỏi tình huống trong phòng riêng, hay tại sao Phương Liễm lại mất khống chế mà bóp cổ người khác, không biết có phải quá đau hay không, cho nên hiện tại anh cũng không muốn nói nhiều nhưng là Phương Liễm mong rằng anh sẽ không bao giờ nhắc tới chuyện đó nữa.
Tới khi bình tĩnh nghĩ lại, thật xấu hổ.
Suốt chặng đường còn lại, cả hai đều không nói gì, đều mệt mỏi.
Ngô Tùng Nguyệt đã ghi chép xong và đang đợi họ ở cửa đồn cảnh sát.
Phương Liễm vừa bước vào, cảnh sát trực ban liền nhìn cô hỏi: "Đây là cô bé à?"
Trước hai mươi lăm tuổi, Phương Liễm đã đến nơi này rất nhiều, cũng quen thuộc như ở nhà nhưng bây giờ nghe được những lời này, mặt cô lại đỏ bừng.
Đặc biệt là khi cô cảm nhận rõ ràng người bên cạnh đang cười.
"Lão Ngô, tôi sẽ làm việc này."
Phương Liễm sững sờ khi nhìn thấy Triệu Hành, quên mất rằng anh ấy là cảnh sát, tình cờ hôm nay anh ấy cũng đang trực ở đồn.
Đêm nay coi như cuộc đời của cô kết thúc ở đây rồi.
Triệu Hành nói với Phương Liễm: “Hai người vào trước đi, tôi sẽ lập tức tới ngay.”
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Phương Liễm, Ôn Thệ thay cô trả lời: "Được."
Anh nhẹ nhàng đẩy Phương Liễm: “Đi thôi.”
Phương Liễm lấy lại tinh thần, liếc nhìn về phía Triệu Hành.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ấy mặc đồng phục cảnh sát, cho cô một cảm giác khác hẳn thường ngày. Anh ấy bỗng trở nên nghiêm túc và ngay thẳng hơn rất nhiều.
Cô bĩu môi, thầm cảm thán trong lòng, đồng phục quả thực là kỹ thuật trang điểm tốt nhất dành cho nam giới.
Ôn Thệ đã nhận ra người đàn ông này. Anh đã gặp anh ấy ở Ích Mộc Phường ngày hôm đó. Anh đoán người đàn ông này chính là đối tượng xem mắt của Phương Liễm nhưng anh không ngờ đối phương lại là cảnh sát.
Nhìn thấy ánh mắt Phương Liễm gần như dán chặt vào người đối phương, Ôn Thệ đau lòng.
“Anh ấy khá đẹp trai.” Anh đi theo Phương Liễm nhỏ giọng nói.
Phương Liễm quay đầu lại: “Cái gì?”
"Em không hài lòng với điều này à? Muốn cưới, tôi sẽ gả."
Phương Liễm dừng lại nhìn Ôn Thệ.
Cô quay lại nhìn anh mà không hề có ý trốn tránh, cũng không biết cả hai người đã chạm phải cái gì.
"Vậy thì anh nhanh lên đi. Bây giờ là thế kỷ 21 và tình yêu cũng không bị hạn chế."
Ôn Thệ: “…”
"Chờ anh ấy tới, tôi sẽ làm mai giúp anh nhé."
"Không cần đâu, cảm ơn."
Hai người đợi trong văn phòng năm phút, mỗi người ngồi ở một bên không để ý tới đối phương. Ngay sau đó Triệu Hành cầm hai cốc nước bước vào.
Anh ấy đưa chiếc cốcbên tay phải cho Phương Liễm, nói: “Trà đặc, uống cho tỉnh rượu.”
Anh ấy lại đưa cố nước ấm bên tai trái cho Ôn Thệ: “Tay anh thế nào rồi?”
Ôn Thệ nhận lấy, đáp: "Không vấn đề gì, cảm ơn."
Phương Liễm cầm cốc giấy lên nhấp một ngụm, dưới đáy cốc có một lớp lá trà đen dày đặc, khi pha trà có màu sẫm, vị đắng chát.
Vừa rồi Ngô Tùng Nguyệt đã giải thích tất cả những gì cần giải thích, Triệu Hành hỏi Phương Liễm vài câu hỏi chi tiết và nói cho cô biết cách giải quyết sau này.
"Thái độ của đối phương muốn bỏ qua, em nghĩ thế nào? Dù sao em là người ra tay trước, cho nên mọi người đều nên lùi lại một bước."
Phương Liễm gật đầu: "Đã hiểu."
Triệu Hành lại nhìn Ôn Thệ: “Bà chủ Ngô cũng nói sẽ chịu tất cả chi phí thuốc men.”
Ôn Thệ cười nói: "Cái đó không thành vấn đề."
Triệu Hành gõ máy tính xong, sau đó ngước mắt nhìn Phương Liễm, rõ ràng anh ấy còn có chuyện muốn nói.
Ôn Thệ cũng đã nhìn ra nhưng anh không muốn nhường không gian cho bọn họ.
“Được rồi, cứ như vậy đi.”
Phương Liễm thẳng sống lưng, muốn từ trên ghế đứng dậy: "Vậy chúng tôi có thể đi được rồi, đúng không?"
"Phương Liễm." Triệu Hành gọi cô lại.
"Ừm?"
Triệu Hành đứng dậy đưa cho cô bản ghi chép và bút đen: "Xác nhận và ký tên một chút."
“Ồ."
Ôn Thệ ở bên cạnh nhìn gia hỏa này im lặng, anh cũng cảm thấy sốt ruột thay cho người ta.
"Tôi đi ra ngoài trước." Ôn Thệ đứng lên.
Cửa mở ra rồi đóng lại, trong văn phòng chỉ còn lại Triệu Hành và Phương Liễm, anh ấy ho khan nói: "Thật ra những lời em nói hôm đó, anh cũng không hiểu lắm."
Phương Liễm ký xong, đóng nắp bút lại.
"Nhưng sau đó anh nghĩ lại, có lẽ đó là vấn đề, chúng ta không có cùng tần số."
Phương Liễm gật đầu đồng ý, nói: "Chúng ta hãy là bạn bè nhé."
Triệu Hành cười nhẹ nhõm: “Được, những công dân như em thật sự cần phải có quan hệ tốt với công an nhân dân.”
Phương Liễm cũng cười: “Hôm nay là ngoài ý muốn.”
"Sau này cẩn thận một chút, sự an toàn của bản thân là quan trọng nhất, những thứ khác đều là chuyện nhỏ."
Phương Liễm gật đầu.
Bên ngoài, Ngô Tùng Nguyệt khoanh tay dựa vào tường, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Ôn Thệ.
“Này.” Cô ấy không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi: “Có phải anh thích Liễm Liễm nhà chúng tôi đúng không?”
Ôn Thệ thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, cô ấy không nhắc tới chuyện này với cô sao?”
Ngô Tùng Nguyệt nheo mắt lại, tiếp tục hỏi: "Vậy anh thích cô ấy vì cái gì?"
Ôn Thệ chậm rãi uống một ngụm nước trong cốc giấy, hỏi lại: “Cô đã từng nuôi mèo chưa?”
Ngô Tùng Nguyệt lắc đầu: "Chưa từng."
Ôn Thệ khẽ nở nụ cười, nói: "Nuôi rồi cô sẽ biết."