Vết muỗi đốt trên bắp chân càng lúc càng ngứa, mức độ tồn tại của nó rất cao, Phương Liễm gặp đèn đỏ ở ngã tư, cô dừng xe, dùng sức gãi vết đốt hai cái, cho đến khi cảm giác đau rát bao trùm lấy vết ngứa.
Lần cuối cô lái xe chắc đã hơn một năm trước nên bây giờ lái xe trên quãng đường mười mấy phút đã khó rồi, đừng nói tới còn là lái xe trên con đường thành thị đông nghịt này.
Phương Liễm dừng xe trước cửa hàng của Trương Triều, không đi vào mà đưa chìa khóa xe cho Lý Huỳnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô vội vàng quay trở về xưởng mộc, sau đó đi thẳng đến tủ đựng đồ, lấy một chai dầu thơm từ trong đó ra, phun mạnh lên bắp đùi mình hai cái.
Trần Triệt nhìn thấy cô quay về rồi, gấp gáp dừng việc trong tay lại, kêu lên: "Chị lấy được đồ về rồi à?"
Phương Liễm ừ một tiếng.
Cái tượng gỗ đó được Phương Liễm cất trong túi, cô lấy nó ra, sờ lên đầu con chuột, tay nghề của Phương Học Ích rất cao, ngay cả biểu cảm thỏa mãn khi được ôm hạt dẻ của con chuột cũng được điêu khắc rất sinh động.
Cô cầm trong tay, ngắm nhìn một lát mới đặt đồ lại trong chiếc hộp, chú Nguyên đi tới nhắc nhở cô: "Sau này mấy món đồ quan trong mang về nhà hết đi, đừng để trong cửa hàng nữa."
Phương Liễm đồng ý nhưng vẫn đặt hộp gỗ vào trong ngăn kéo bàn làm việc bên cạnh.
Phương Học Ích đã mất vào hai năm trước, hưởng dương bảy mươi tư tuổi, cũng có thể xem là trường thọ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả đời ông ấy làm nghề mộc, để lại cho cả nhà Phương Liễm một xưởng mộc và một căn nhà cũ.
Lúc Phương Liễm hai mươi bốn tuổi, trên người không có tiền, muốn ở xưởng mộc để tìm kiếm sự bình yên trong lòng nên dứt khoát bán căn nhà cũ đi, tiền đều để ở trong thẻ, bản thân thì thuê một căn nhà trọ nhỏ sáu mươi mét vuông ở gần đây.
Chủ cho thuê nhà là một dì béo rất dễ gần, không cản Phương Liễm trang trí nhà lại lần nữa, cô tốn thời gian hai năm trời để cải tạo lại chỗ đó thành bộ dáng cô thích nhưng rốt cuộc đó cũng chỉ là nơi để mình ngủ chứ trong lòng cô thì đó không tính là nhà, nói về mặt tình cảm thì nó còn không bằng cái xưởng mộc này.
Phương Liễm vẫn giấu đồ của bản thân cô ở trong xưởng mộc này.
Giữa trưa, sau khi ăn cơm xong, có khách hàng đến tham quan, muốn đặt làm một cái bàn trà, sau khi chọn được loại gỗ hài lòng thì đối phương lại có vẻ do dự khi chọn kiểu dáng.
Điền Nịnh cố gắng dựa theo yêu cầu của bọn họ để giới thiệu sản phẩm nhưng khách hàng nhìn mấy mẫu rồi vẫn lắc đầu, cảm thấy không hài lòng.
Phương Liễm phát hiện bầu không khí bên kia không đúng nên đi qua, hỏi tình hình: "Mấy vị muốn kiểu như thế nào?"
Khách hàng là một cặp đôi trẻ tuổi, chắc là muốn trang trí phòng cưới.
Vị khách hàng nữ nói: "Tôi thích kiểu phong cách Bắc Âu nhưng lại cảm thấy nếu sử dụng bàn trà, tủ đồ, bàn ăn đều bằng loại gỗ này thì có đơn giản quá."
Phương Liễm gật đầu: "Tôi hiểu ý của cô rồi."
Những người trước khi tìm bọn họ thiết kế đồ dùng trong nhà đều làm theo kiểu truyền thống của Trung Quốc, đa phần đều dùng gỗ lim.
Xu hướng thẩm mỹ mấy năm nay đã thay đổi rồi, giới trẻ bắt đầu thích những kiểu như phong cách đơn giản của Bắc Âu và phong cách nội thất gỗ của Nhật Bản, yêu cầu của người đối diện cũng trở nên đa dạng hơn.
Phương Liễm cắn môi dưới, suy nghĩ một lúc mới lấy điện thoại ra, mở một tấm hình đưa cho hai người bọn họ xem: "Hai người có thích kiểu như này không? Thay chân bàn trà thành kính Acrylic(*) trong suốt, mặt trên vẫn là gỗ, nhìn không đơn điệu nữa."
(*) Là một loại nhựa nhiệt dẻo trong suốt, cứng, độ bền va đập cao, nhẹ, khó rạn nứt, bền thời tiết và nhiều tính chất tốt khác.
Cô gái cầm lấy điện thoại, cẩn thận quan sát tấm ảnh, cuối cùng nở nụ cười: "Kiểu này cũng không tồi."
Phương Liễm hỏi Điền Nịnh: "Chọn dùng loại gỗ nào vậy?"
Điền Nịnh trả lời: "Gỗ sồi trắng, bọn họ muốn loại nào tốt một chút."
Phương Liễm nhắc nhở khách hàng: "Màu của nó sẽ không giống như ban đầu, có thể bị lệch tông, nếu muốn trắng hơn chút thì có thể dùng gỗ tần bì."
"Chuyện này không quan trọng, dùng loại nào tốt ấy."
"Được thôi." Phương Liễm nhìn Điền Nịnh: "Lựa chọn xong thì giúp bọn họ lên đơn hàng đi, bảo Trần Triệt ngày mai đi tìm hai tấm kính Acrylic về đây."
"Em biết rồi chị."
Phương Liễm giải quyết xong chuyện bên này, quay trở về bàn làm việc, tiếp tục công việc đang dang dở.
Sườn khung mà cô làm cho quán trà Tùng Nguyệt đã gần thành hình rồi, bây giờ chỉ cần dùng giấy nhám đánh bóng nữa thôi.
Phương Liễm đeo khẩu trang lên, máy trong tay kêu vù vù bắt đầu làm việc, bụi mịn bay khắp không gian.
Bây giờ có loại máy chà nhám không tạo bụi mịn cũng không hại phổi nhưng khi cô dùng thử thì luôn cảm thấy rất khó chịu, giống như không nhìn thấy đám bụi gỗ thì trong lòng cảm thấy không yên tâm vậy.
Hôm nay chú Nguyên nghỉ một ngày, ông ấy lớn tuổi rồi nên luôn cảm thấy đau khớp, đứng lâu, chân sẽ bị run.
Trong tiệm có một phòng bếp nhỏ rất giản dị, bữa cơm hôm nay là do Phương Liễm nấu, một nồi cơm chiên trứng, là loại chỉ có trứng với cơm.
Trần Triệt đi ra ngoài giao hàng nên buổi trưa không ăn cơm ở tiệm, cô và Điền Nịnh chừa cho cậu ấy một phần cơm.
Từ sau khi trời quang mây tạnh, bầu trời càng lúc càng có xu hướng nắng hơn, Trần Triệt vừa về đến tiệm đã nhanh chân đi tới tủ lạnh, lấy coca lạnh ra uống.
Điền Nịnh nói với cậu ấy: "Cơm ở trong nồi đó, tự mình hâm lại đi."
Trần Triệt trả lời: "À vâng."
Một lát sau, cậu ấy bưng tô cơm đi ra, vừa ăn vừa hỏi: "Chị, món này là do chị nấu à?"
"Ừ." Phương Liễm thả máy chà nhám xuống, phủi bụi bên ngoài tấm gỗ đi.
Trần Triệt than phiền: "Bỏ muối mà không trộn đều lên, miếng mới nãy xém chút nữa là mặn chết em rồi, lần sau chị nhớ đảo nhiều thêm mấy cái nhé."
Phương Liễm mở to mắt nhìn cậu ấy, nói bằng giọng điệu vừa lạnh nhạt vừa mất kiên nhẫn: "Cũng không khác nhau lắm."
Trần Triệt biết điều không nói nữa, cúi đầu ăn một muỗng cơm lớn.
Buổi chiều thứ bảy, Phương Liễm lái xe hàng trong cửa tiệm ra chở tủ đến quán trà, Ngô Tùng Nguyệt nhìn thấy chỉ có một mình cô đến, kêu nam phục vụ trong quán ra giúp cô vận chuyển đồ.
Lúc trước quán này chỉ bán trà và bánh ngọt, sau này buôn bán không tốt nên Ngô Tùng Nguyệt đến nhà hàng lớn dùng rất nhiều tiền để chiêu mộ hai người đầu bếp chuyên về ẩm thực Giang Tô, tầng một vẫn là quán trà, tầng hai thì dùng để tiếp khách.
Phương Liễm và Ngô Tùng Nguyệt quen nhau từ bé, hai người bọn cô đã từng là bạn học tiểu học, sau khi lớn lên lại buôn bán trên cùng một con phố, vì vậy trở thành bạn bè của nhau.
"Trần Triệt đâu rồi? Sao không theo cậu tới đây?" Ngô Tùng Nguyệt hỏi Phương Liễm.
Phương Liễm vừa dùng một tay cầm búa, lắp ráp các tấm gỗ lại với nhau, vừa trả lời cô ấy: "Cửa tiệm đang gấp rút làm việc, chú Nguyên không đi làm hai hôm nay rồi."
"Gần đây nhiều việc lắm hả?"
Phương Liễm hỏi ngược lại: "Lúc nào cũng rảnh à?"
Dù số lượng đơn đặt hàng trong tiệm không nhiều nhưng đây là công việc thủ công nên chỉ một đơn hàng thôi đã tốn mấy ngày rồi.
Nhân viên trong quán đến kêu Ngô Tùng Nguyệt đi qua đó, cô ấy nói với Phương Liễm: "Cậu muốn giúp gì thì cứ kêu bọn họ nhé."
"Biết rồi."
Gió bên ngoài cửa sổ không thổi đến góc nhỏ dưới cầu thang này, vừa buồn chán vừa nóng, không lâu sau, lưng Phương Nhiễm đã thấm đẫm mồ hôi.
Đợi đến khi lắp ráp tủ xong, cô dùng cánh tay lau trán, thẳng lưng lên, thở ra một hơi.
"Này."
Phương Liễm xoay đầu lại, nhìn thấy Ôn Thệ không biết xuất hiện từ đâu, đồng tử của cô to lên, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
"Hi." Phương Liễm không tự nhiên chào lại.
Thật ra Ôn Thệ ngồi đằng kia nhìn cô rất lâu rồi mới đi tới, lúc này anh mới phát hiện ngay cả tên của người ta mà bản thân cũng không biết, chỉ có thể nói "này" một tiếng.
Anh mở miệng hỏi: "Lần trước tôi quên hỏi cô, cô tên là..."