Trái đất ấm lên

"Phương Liễm, liễm được ghép từ ba dấu chấm của bộ nước và từ liễm trong thu liễm."
 
"À." Ôn Thệ gật đầu: "Phương Liễm à."
 
"Anh tới uống trà hả?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Đúng thế nhưng mà bị cho leo cây rồi."
 
Phương Liễm phát hiện khi nói chuyện khóe miệng của anh luôn nhếch lên.
 
Câu này rất khó tiếp lời nên Phương Liễm chỉ gật đầu, ngồi xổm xuống, thu dọn dụng cụ của mình.
 
Góc nhỏ đã tối rồi, Ôn Thệ đứng cản đi ánh sáng chiếu về phía này, điều này khiến cả người Phương Liễm đều chìm trong bóng tối.
 
Cô cầm búa lên thì nghe thấy câu hỏi của đối phương: "Có thể hân hạnh mời cô uống một ly trà được không?"
 
Phương Liễm ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt xác nhận xem bản thân có nghe lầm hay không.
 
Ôn Thệ hỏi lại một lần nữa: "Đã mua rồi thì đừng nên lãng phí, có muốn uống không?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bỗng nhiên Phương Liễm không biết nên trả lời trước hay là đứng thẳng lên trước, cuối cùng chỉ có thể ngơ ngác cầm cây búa đứng trước mặt chàng trai, lắp ba lắp bắp nói: "Đương, đương nhiên là được, tôi đi rửa tay trước đã."
 
Ôn Thệ cười với cô, nghiêng người chỉ về một hướng: "Tôi ngồi ở bàn kia."
 
Phương Liễm đến quán trà Tùng Nguyệt rất nhiều lần rồi, chỗ này từ những món đồ lớn như cái bàn, tủ ngăn kéo đến những thứ nhỏ nhặt như cái mâm, đồ trang trí, có rất nhiều món đều xuất phát từ Ích Mộc Phường nhưng đây lại lần đầu tiên cô nghiêm túc ngồi xuống uống trà.
 
Phương Liễm ngồi xuống, xoa bắp đùi của mình, ánh mắt không biết nên dừng ở chỗ nào, nói chung là cảm thấy có chút không thoải mái.
 

Ôn Thệ rót một ly trà Long Tĩnh đưa cho cô, cô nhanh chóng vươn tay ra nhận lấy nhưng đầu ngón tay vừa chạm vào thân cốc, đã nóng đến mức phải rụt lại.
 
"Để tôi làm cho." Ôn Thệ đặt ly trà trước mặt cô.
 
"Cám ơn anh."
 
Trên bàn còn có một dĩa bánh đậu xanh, Ôn Thệ đẩy nó lại gần với Phương Liễm.
 
"Cô là thợ mộc à?" Anh hỏi.
 
Phương Liễm cầm lấy một miếng bánh đậu xanh, đưa lên miệng cắn, trả lời: "Đúng thế."
 
Ôn Thệ nâng ly trà lên: "Rất đặc biệt."
 
Phương Liễm không hiểu: "Chuyện này thì có gì mà đặc biệt chứ!"
 
Ôn Thệ giải thích: "Ý của tôi là cô rất đặc biệt."
 
Phương Liễm có cái thì hiểu, cái thì không, "à" một tiếng.
 
Cô mới vừa làm việc xong nên cảm thấy rất khát nước, đợi sau khi trà nguội đi một chút thì uống một ngụm hết hơn nửa ly, hoàn toàn quên mất chuyện nếm mùi vị của trà.
 
Trong đầu Phương Liễm thầm nghĩ chắc chuyện Ôn Thệ mời cô đến đây mới là lãng phí trà ngon đấy.
 
"Tôi có thể hỏi cô một việc được không?"
 
"Anh hỏi đi."
 
"Con chuột nhỏ lần trước là do tự tay cô điêu khắc à?"
 
Phương Liễm lắc đầu: "Món đó thì không phải."
 
Dĩa bánh đậu xanh ngọt nhưng không gây ngán, cô ăn xong một miếng, theo bản năng vươn tay ra muốn lấy thêm một miếng nữa nhưng cô cảm thấy làm như vậy không hay cho lắm nên nắm tay lại đặt trên bàn, nói: "Là ông của tôi làm đó, ông ấy đã mất rồi nên cũng có thể nói đó là di vật ông để lại cho tôi."
 
Ôn Thệ thu lại nụ cười: "Là như thế à."
 
Phương Liễm nói: "Nhưng mà mấy món đồ trong cửa hàng của Trần Thần đều do tôi làm cả đó, lần sau anh cứ lựa đi, nói chị ấy ghi nợ cho tôi là được."
 
Ôn Thệ nhân tiện khen cô: "Tay nghề của cô rất cao."
 
Phương Liễm nhún vai: "Tạm ổn mà thôi."
 
Ôn Thệ lại đẩy bánh đậu xanh đến gần trước mặt cô hơn nữa: "Cô ăn đi, đừng ngại, tôi không thích ăn bánh ngọt dạng này."
 
Phương Liễm tưởng anh không thích ăn đồ ngọt nên nói với anh: "Anh có thể ăn thử chút xem, cái này không ngọt lắm đâu."
 
"Thật hả?" Ôn Thệ phối hợp cầm lấy một miếng.
 
Anh nói với Phương Liễm: "Thật ra hôm đó tôi có nói với bà chủ một chuyện, muốn hỏi xem có thể đặt làm đồ theo yêu cầu hay không."
 
"Thì ra là anh muốn đặt làm theo yêu cầu à."
 

Ôn Thệ ừ một tiếng: "Tôi thấy mấy món chó, mèo do cô làm ra rất đáng yêu."
 
Phương Liễm hỏi: "Anh muốn làm món đồ gì?"
 
"Mèo của tôi."
 
"Có hình không?"
 
Ôn Thệ mở album ảnh trong điện thoại ra, tìm ra tấm ảnh rồi đưa cho cô xem.
 
"Mèo đen hả?"
 
"Ừm, dùng để trừ tà."
 
Phương Liễm cảm thấy câu nói này của đối phương rất thú vị, ngước mắt lên nhìn Ôn Thệ một lát.
 
Cô trả lại điện thoại, nói: "Anh gửi hình cho tôi đi, tôi giúp anh làm một con, dù sao tôi cũng đang thiếu nợ anh mà."
 
"Vậy..." Ôn Thệ dừng một lát: "Tôi kết bạn wechat với cô nhé?"
 
"Được thôi." Phương Liễm lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình.
 
Sau khi nghe một tiếng "ting", danh thiếp thông tin của đối phương xuất hiện trên màn hình.
 
Ảnh chân dung của Phương Liễm là một con chó Shiba Inu được điêu khắc bằng gỗ, nhỏ nhắn, ngây thơ, đáng yêu, biệt danh là "Đã Đọc Không Trả Lời".
 
Ôn Thệ nhấn vào "thêm số liên lạc", ghi chú một tên rất hay cho đối phương.
 
Sau khi Phương Liễm nhận được lời mời kết bạn của đối phương, dừng lại ở trang chính của đối phương một lúc, ảnh avatar của anh là con mèo đen kia, nickname cũng rất đơn giản, tên là "Công Dân Trái Đất", bức ảnh được đăng lên trang bị thu lại rất nhỏ nên không nhìn ra đó là cái gì.
 
Cô nhấn chấp nhận, đặt điện thoại lên trên mặt bàn.
 
Phương Liễm còn phải quay về tiệm nên uống xong trà liền đứng dậy chào tạm biệt, hẹn sau khi điêu khắc xong sẽ liên hệ với anh.
 
Cô đi đến đầu cầu thang, vừa muốn lớn tiếng gọi Ngô Tùng Nguyệt thì cánh tay của cô lại bị kéo sang một bên, đối phương hỏi: "Chuyện này là như thế nào vậy?"
 
Phương Liễm hỏi: "Chuyện này là chuyện gì?"
 

Ngô Tùng Nguyệt hất cằm về phía sảnh lớn, dùng giọng điệu tra hỏi nói: "Cậu quen biết với Ôn Thệ lúc nào thế?"
 
Phương Liễm không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, trả lời rất thành thật: "Anh ấy không cẩn thận mua đồ của tớ nên tớ đi tìm anh ấy xin lại, nên quen biết thôi, bây giờ có thể xem anh ấy là khách của tớ."
 
Ngô Tùng Nguyệt hạ giọng nói: "Cậu có biết anh ấy là ai không?"
 
"Ôn Thệ."
 
"Vậy cậu có biết Ôn Thệ là ai không?"
 
Câu này thực sự làm khó Phương Liễm rồi, cô nhìn Ngô Tùng Nguyệt, lắc đầu: "Ai vậy?"
 
Ngô Tùng Nguyệt lại đổi một câu hỏi khác: "Cậu từng nghe đến Ôn Lan Sinh làm khai thác thủy vực chưa?"
 
Phương Liễm gật đầu, người giàu có ở chỗ này có mấy người người.
 
Ngô Tùng Nguyệt nói: "Ông ấy có một đứa con trai út không thích tiền giấy chỉ thích tiền xu, ngày nào cũng ở bên ngoài mua bán đồ cổ, là một đứa con phá của hàng thật giá thật."
 
Phương Liễm: "...Người mà cậu nói là Ôn Thệ à?"
 
Ngô Tùng Nguyệt mím môi, gật đầu: "Đúng thế, chính là anh ấy."
 
"À."
 
hai mắt của Ngô Tùng Nguyệt lập tức mở to: "Cậu chỉ à thôi hả?"
 
"Tớ còn tưởng là bạn trai cũ của cậu chứ, làm tớ sợ chết khiếp." Phương Liễm lại bước đi tới cửa lần nữa, vẫy tay với Ngô Tùng Nguyệt: "Tớ đi nhé, bái bai."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận