Trái đất ấm lên

Ban đầu là Ôn Thệ có hẹn gặp Tàng Gia nhưng đối phương tạm thời có việc bận, không tới kịp.
Ôn Thệ ngồi ở quán trà tới trưa, đến khi xế chiều mới đứng dậy đi về nhà.
Anh không có công việc đàng hoàng, cũng có thể xem là không cần phải làm việc, sản nghiệp của ông ngoại để lại cũng có người khác quản lý giúp anh rồi, bình thường anh trừ dắt chó chọc mèo ra thì uống trà, đọc sách, đi dạo thị trường đồ cổ.
Có người nói anh là đứa con vô tích sự, chơi bời lêu lổng, không có chí tiến thủ. Ôn Thệ cảm thấy nói vậy cũng rất đúng.
Ôn Lan Sinh có hai người vợ, lần lượt sinh ra một nữ một nam, Ôn Thệ còn có người chị tên là Ôn Từ, mới tốt nghiệp đã vào làm ở công ty, có lẽ sau này sẽ trở thành người thừa kế của nhà họ Ôn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn bản thân anh, anh tự nhận bản thân mình không ham của cải, không cần danh tiếng ảo, chỉ muốn làm một người rảnh rỗi, ung dung tự tại mà thôi.
Ôn Thệ bước vào sân, chú Phương đã thúc giục anh nhanh chóng vào nhà, nói chị và anh rể của anh đều đang ở đây, cả nhà đang chờ anh.
Anh không quan tâm những người đó chỉ hỏi: "Phì Phì đâu?"
"Ở trong phòng của cậu, đã bảo Tiểu Mai cho ăn rồi."
Ôn Thệ gật đầu, vừa đi đến trước cửa thì nghe người trong phòng khách đang nói: "Cậu ấm nhà chúng ta đã trở về rồi."
Cánh tay của một người khác đang đặt trên lưng ghế sô pha, quay đầu lại hỏi anh: "Cậu Ôn, lại đi nhặt rác rưởi gì về à?"
Người chế nhạo anh như vậy cũng chỉ có Ôn Từ và Giản Tuấn Ninh mà thôi, Ôn Thệ không quan tâm đến hai vợ chồng bọn họ, đi đến bên cạnh ghế sô pha, bế cháu trai lên.
Tần Chiêu nói với Ôn Thệ: "Đến phòng làm việc gọi cha con ra ăn cơm."
Ôn Thệ giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục đùa giỡn với Ôn Dục Dương.
Tần Chiêu nhìn thấy thái độ không phối hợp với mình của con trai, biểu cảm dần tối lại.
Giản Tuấn Ninh đứng ra giải hòa, đứng dậy nói: "Con đi, để con đi."
Ôn Dục Dương được dì giúp việc bế đi ăn cơm, Ôn Thệ chọn ngồi chỗ cách Ôn Lan Sinh xa nhất có thể.
Tần Chiêu ngồi giữa hai cha con, bà ấy đã tạo thành thói quen hai người bọn họ mỗi người mỗi ngả rồi.
Khi nào cả nhà Ôn Từ trở về thì lúc ngồi vào bàn ăn cơm mới có thể rộn ràng thêm một chút.
"Haizz, dì Tần, dì có quen ai làm thợ mộc không?" Ôn Từ hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Động tác đang gắp thức ăn của Ôn Thệ khựng lại một chút.
Tần Chiêu lắc đầu: "Sao vậy? Con muốn đặt làm dụng cụ trong nhà à?"
Ôn Từ nói: "Con muốn đổi một bàn trang điểm khác, định sau này sẽ để cho Dương Dương ngủ với hai đứa con nhưng phòng ngủ của con có thêm cái giường và bàn trang điểm thì chật chội quá, hôm nay con đi dạo xem nội thất trong thành phố rồi mà vẫn chưa chọn được cái nào thích hợp hết."

"Em có quen." Ôn Thệ vẫn luôn im lặng, bỗng mở miệng nói, ánh mắt của người trong bàn đều nhìn về phía anh.
Ôn Thệ lặp lại một lần nữa: "Em quen một người, có mở xưởng mộc, tay nghề cũng không tồi đâu."
Ôn Từ vui mừng nói: "Vậy thì tốt quá rồi."
"Chị muốn làm kiểu dáng như thế nào cứ đưa kích thước cho em, em nhờ cô ấy làm giúp chị."
Ôn Từ lắc đầu, không muốn làm phiền anh: "Không cần đâu, em gửi cách liên lạc của cô ấy qua cho chị là được rồi."
"Để nó làm đi." Ôn Lan Sinh lạnh lùng hừ một tiếng: "Ngày nào cũng ăn không ngồi rồi như vậy, cuối cùng cũng phát huy tác dụng một chút rồi đó."
Tần Chiêu nghe chồng nói như vậy, trách ông ấy nói chuyện khó nghe.
Ôn Thệ đã miễn dịch với mấy lời nói như này từ lâu rồi, cũng không thèm nhìn Ôn Lan Sinh lấy một cái, tiếp tục nói chuyện với Ôn Từ: "Chị cứ giao cho em đi."
Ôn Từ không biết anh còn đang suy tính chuyện khác nhưng không tiếp tục từ chối nữa, đồng ý: "Được, vậy thì làm phiền em rồi."
"Chị khách sáo quá rồi." Ôn Thệ gắp một miếng tôm chiên vào bỏ trong bát, khóe miệng nhếch lên.
Giản Tuấn Ninh là người rất nhanh nhạy, quan sát anh một lúc, tò mò hỏi: "Em quen biết thợ mộc lúc nào thế?"
Ôn Thệ nói: "Cái người hôm đó tới nhà chúng ta đấy."
Giản Tuấn Ninh nhớ lại, theo trí nhớ của anh ấy thì đó là một cô gái.
"Em nhìn trúng người ta à?"
Ôn Thệ  vừa muốn phủ nhận thì nghe Ôn Lan Sinh dùng giọng điệu gia trưởng thường ngày của bản thân nói: "Con bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm bậy vậy?"
Ôn Thệ phản bác không chút do dự: "Sao lại là làm bậy rồi?"
Ôn Lan Sinh không nói tiếp, chậm rãi dùng đũa kẹp cải trắng trước mặt, trầm giọng nói: "Bình thường con mang mấy món đồ rối tung rối loạn về nhà, cha đã mặc kệ không nói rồi, nhưng về chuyện khác thì trong lòng con phải tự biết phân biệt chứ."
Từ sau lần ăn tết trước, có người họ hàng nói muốn giới thiệu đối tượng xem mắt cho Ôn Thệ nhưng bị anh nói một câu "trong gia phả chưa chắc sẽ có tên của tôi đâu, còn gấp gáp muốn tôi nối dõi tông đường cho nhà họ Ôn không" trước mặt mọi người. Từ lúc đó, chủ đề này trở thành điều kiêng kỵ trong nhà, chưa từng có ai nhắc lại.
Ôn Thệ tưởng Ôn Lan Sinh đã nhận rõ sự thật rồi sẽ không còn hy vọng đối với anh nữa chứ.
Chuyện đã như thế thì anh cũng không định nói những lời đối phương thích nghe nữa.
Ôn Thệ nở nụ cười, nhìn Giản Tuấn Ninh ngồi phía đối diện: "Đúng vậy, em đang theo đuổi, khi nào có tin hay sẽ báo cho mọi người biết."
Giản Tuấn Ninh cứ cho là thật, kinh ngạc nói: "Thật hả?"
Ôn Từ phát hiện sự khác thường của bầu không khí lúc này, bàn tay đặt ở dưới bàn véo đùi chồng mình một cái, ý bảo anh ấy đừng nói nữa.
Nếu so sánh với những người khác thì tâm tình của Tần Chiêu có chút phức tạp hơn, bà ấy vừa muốn thăm hỏi Ôn Thệ nhưng vừa sợ chọc giận Ôn Lan Sinh nên cuối cùng chỉ có thể chịu đựng sự tò mò, không nói gì.
Một lát sau, Ôn Dục Dương được bế vào, Tần Chiêu và Ôn Từ trò chuyện các chủ đề giữa những người phụ nữ với nhau, bầu không khí trên bàn ăn rất nhanh đã khôi phục lại như bình thường.

Ăn cơm tối xong, Ôn Thệ không ở lại phòng khách, trò chuyện với bọn họ mà quay trở về phòng ngủ trên lầu.
Bé mèo đen nhỏ đang ngủ trong ổ, Ôn Thệ ngồi xổm xuống, vuốt ve bộ lông trên người của nó.
Vẫn là mèo tốt hơn, mèo chỉ biết kêu thôi chứ không nói những điều mà người khác không thích nghe.
Anh ngồi trước bàn đọc sách, cầm lấy quyển sách Tất Đạt(*) còn đang xem dở.
(*) Tên tiếng anh là Siddhartha, cuốn tiểu thuyết mang tính cách ngôn của Hermann Hesse kể về hành trình tâm linh của một người Ấn Độ tên là Siddhartha trong thời đại của Tất-đạt-đa Cồ-đàm.
Bầu trời tối dần, mặt trăng đã nhô lên bầu trời, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng bước chân trên hành lang, Tiểu Mai đã đổi một lần nước trong ấm trà cho anh.
Đêm nay vẫn diễn ra bình thường như thường lệ.
Sau khi cả nhà ba người Ôn Từ rời đi, Tần Chiên bưng dĩa hoa quả vào phòng Ôn Thệ, mở miệng hỏi: "Chuyện lúc nãy con nói là như thế nào vậy? Là chọc tức cha con hay là thật sự vậy?"
Tầm mắt của Ôn Thệ không rời khỏi quyển sách, trả lời với thái độ qua loa: "Mẹ cảm thấy sao?"
Tần Chiêu nói: "Mẹ không biết nữa."
Ôn Thệ ngước mắt lên, nhìn ly trà trên bàn, vậy mà trong chớp mắt đó anh cũng cảm thấy do dự.
Trước khi đầu óc cho ra đáp án chính xác, anh đã mở miệng rồi: "Con cũng không biết nữa."
...
Sáng sớm thứ sáu, Ôn Thệ mang theo một hộp bánh đậu xanh đến cửa tiệm của Phương Liễm.
Anh đã chào hỏi cô trước trên wechat, đã nói sơ về yêu cầu của bàn trang điểm.
Trước khi ra ngoài vào buổi sáng, Ôn Thệ đã đổi hai bộ quần áo. Bộ đầu tiên là áo sơ mi và quần tây, sau khi ngắm nghía trước gương, anh cảm thấy bản thân chuyện bé xé ra to quá cũng không hay nên ăn mặc bình thường vẫn tốt hơn.
Ôn Thệ nhìn thấy có người đang bận bịu trước bàn làm việc thông qua cánh cửa sổ, anh bước lên bậc thang, kéo cửa kính ra.
Sau khi anh đi vào trong mới phát hiện diện tích ở bên trong còn rộng hơn so với sự tưởng tượng của anh rất nhiều, bên phải lối vào là cả một bức tường bày đầy các dụng cụ, bao gồm cưa, dao trát, máy mài, Ôn Thệ không biết tên gọi của phần lớn đồ dùng trên đó. Bên cạnh đó là hai cái bàn làm việc, hai người đàn ông một già một trẻ đang đứng ở đó, cúi đầu tập trung chế tác nên không để ý đến anh.
Bên trái thì giống như chỗ để nghỉ ngơi, có ghế sô pha, có ghế dựa, Ôn Thệ nhìn quanh một vòng vẫn không thấy bóng dáng Phương Liễm đâu, trái lại có một cô gái trẻ tuổi đi tới hỏi anh: "Anh là người đặt làm bàn trang điểm theo yêu cầu đúng không?"
Ôn Thệ gật đầu: "Đúng thế."
Cô gái chỉ phương hướng cho anh, nói: "Chị đang ở bên trong chờ anh đó."
Phương Liễm có một khu vực làm việc độc lập. Cô nghe thấy tiếng động nên ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài: "Anh tới rồi à?"
Ôn Thệ nhếch khóe miệng lên, gật đầu đáp lại.

Hôm nay Phương Liễm có chút không giống thường ngày, trên sống mũi có thêm một cặp kính gọng đen, tóc vẫn là kiểu cột cao lên, mặc một cái áo thun đen rộng thùng thình có in chữ trước ngực.
Chắc là do cô có đeo mắt kính nên cảm thấy cô như trẻ ra.
Ôn Thệ nghĩ như vậy nhưng rồi lại phản bác chính suy nghĩ của mình, người ta vẫn còn trẻ mà.
Ôn Thệ hỏi cô: "Cô ăn sáng chưa?"
Phương Liễm trả lời: "Ăn rồi."
"Vậy cô giữ cái này xem như đồ ăn nhẹ đi." Ôn Thệ đặt bánh đậu xanh lên trên bàn.
Phương Liễm giật mình: "Cám ơn anh nha."
"Không cần đâu." Ôn Thệ để ý thấy món đồ trong tay cô, hỏi: "Cô đang làm gì vậy?"
Thật ra chỉ cần nhìn kỹ một chút là có thể nhìn ra được hình dáng món đồ, anh hỏi xong mới phát hiện câu hỏi này của bản thân ngu ngốc cỡ nào.
Phương Liễm nói: "Thần thú trừ tà của anh đó, anh không nhận ra à?"
Ôn Thệ thành công bị lời nói của cô chọc cười: "Nhìn ra được, rất giống đó."
Phương Liễm đặt tượng gỗ trong tay xuống, rút một quyển sách có hình từ trong đống đồ vật bên cạnh ra, đưa cho anh: "Chọn chất liệu gỗ trước đi, chất lượng tốt hơn đều là gỗ nhập khẩu, giá cả cũng rất đắt, dựa theo nhu cầu của anh đi."
Ôn Thệ lật từng trang xem, trên đó có đủ loại hình ảnh, tên gọi, ưu điểm và khuyết điểm của từng chất liệu gỗ, đều là chữ viết tay hết, rất cẩn thận, nắn nót, vừa xem là hiểu nên anh nói: "Không thành vấn đề, cứ chọn mẫu tốt nhất là được."
Anh không chú ý tới khóe miệng đang nhệch lên thành một vòng cung không rõ đó là ý gì của Phương Liễm.
Phương Liễm đã vẽ xong một bản thiết kế, hôm nay anh tới, đúng lúc cô muốn nói ý nghĩa của bản thân ra cho anh nghe: "Nếu như muốn nhỏ hơn một chút thì chỉ có thể lắp một cái kệ trên bàn, gương được gắn vào cửa trượt, bên cạnh có thể lắp ba, bốn ngăn kéo, không gian đựng đồ chắc cũng đủ dùng rồi, anh cảm thấy sao?"
Ôn Thệ nào biết dung lượng không gian cỡ bao nhiêu mới có thể đủ cho đống mỹ phẩm kia của Ôn Từ, trong lòng anh cũng không ước lượng được, chỉ có thể ù ù cạc cạc gật đầu hùa theo: "Đều được hết."
Phương Liễm cũng đã nhìn ra anh không rõ, thả bản vẽ xuống, nói: "Tốt nhất vẫn nên dẫn vợ của anh đến đây xem đi, đỡ phải đến lúc làm rồi cô ấy lại không cảm thấy vừa ý."
Ôn Thệ nhìn cô: "Đó không phải là vợ của tôi mà là chị của tôi."
"Hử, à."
Ôn Thệ nói thêm: "Tôi chưa có vợ."
Phương Liễm gật đầu, lễ phép nở nụ cười, biểu thị bản thân đã biết.
Ôn Thệ nhìn cô, tiếp tục nói: "Tôi cũng chưa có bạn gái."
Nếu như câu giải thích đầu tiên là điều cần thiết nhưng câu sau đó có hơi cố ý rồi.
Phương Liễm dời tầm mắt ra chỗ khác, sờ mặt mình: "Ừ."
Ôn Thệ mím môi nhịn cười, bình tĩnh chuyển sang chủ đề khác: "Tôi có thể chụp tấm hình thiết kế này cho chị tôi xem được không?"
"Được chứ." Phương Liễm đưa bản thiết kế qua.
Lúc Ôn Thệ đang chờ tin nhắn trả lời của Ôn Từ, anh nhìn xung quanh phòng làm việc của Phương Liễm một lúc, hỏi cô: "Bình thường cô rất bận à?"
"Tạm thôi." Phương Liễm lại cầm lấy dao khắc, điêu khắc con mèo gỗ trong tay.

"Buôn bán ra sao?"
"Cũng ổn."
"À mà." Cô ngẩng đầu, đẩy cặp kính trên sống mũi lên, hỏi Ôn Thệ: "Con mèo của anh tên là gì thế?"
"Phì Phì."
"Phì trong béo phì đó hả?"
Ôn Thệ lắc đầu, ngón tay vẽ trên không trung: "Bộ nguyệt kết hợp với chữ phi trong phi thường(*) đó."
(*) Phì Phì (腓腓) do bộ nguyệt (月) kết hợp với từ phi trong phi thường (非) khác với phì trong béo phì (肥)
Phương Liễm chau mày, cô còn không biết có cái chữ này nữa là.
Ôn Thệ nói: "Phì Phì là một loại thần thú được ghi chép trong Sơn Hải Kinh(*), truyền thuyết có nói nuôi nó có thể mang đến sự may mắn, hạnh phúc."
(*) Cuốn sách cổ của Trung Quốc tổng hợp về địa lý, thần thoại và các sinh vật huyền bí.
"Ồ." Ôn Liễm cúi đầu, đổi thành dũa hình bán nguyệt, bắt đầu điêu khắc chi tiết: "Truyền thuyết đó có thật không?"
"Chắc là nửa thật nửa giả." Ôn Thệ cười cười dịu dàng, thở dài một tiếng: "Đáng yêu thì đáng yêu thật đó nhưng phiền cũng rất phiền nha."
Anh thuận theo chủ đề này hỏi Phương Liễm: "Cô có nuôi động vật nhỏ nào không?"
Phương Liễm ăn ngay nói thật: "Không có, tôi không có thời gian chăm sóc."
Ôn Từ nhắn tin trả lời, bảo Ôn Thệ cứ xem rồi làm là được, cô ấy không có yêu cầu gì đặc biệt.
Phương Liễm nói với anh: "Sau khi chế tác xong rồi còn phải đợi hong khô khoảng mấy ngày, đến lúc đó tôi sẽ gọi anh đến nhận hàng."
Ôn Thệ đồng ý.
Phương Liễm kêu một tiếng: "Điền Nịnh."
Cô nói với Ôn Thệ: "Anh đi đặt hàng với em ấy là được."
"Được rồi."
Ôn Thệ đi theo cô gái nhỏ trong tiệm quay về sảnh lớn, ghi số điện thoại và địa chỉ nhận hàng vào sổ đăng ký xong rồi thanh toán tiền đặt cọc.
Điền Nịnh lấy điện thoại ra hỏi anh: "Anh có muốn thêm wechat của tiệm không? Có vấn đề gì thì có thể liên lạc bất kỳ lúc nào."
Ôn Thệ nói: "Không cần đâu, tôi đã có wechat của Phương Liễm rồi."
"Ồ." Điền Nịnh nhìn anh, trong ánh mắt có thêm sự tò mò và thăm dò mà lúc nãy không có: "Vậy cũng được."
Ôn Thệ đi tới cửa, vừa mới giơ tay lên lại cảm thấy do dự không biết có nên chào Phương Liễm một tiếng trước khi ra về hay không.
Thôi quên đi, anh từ bỏ suy nghĩ này, nếu bây giờ quay lại thì có vẻ anh cố tình quá rồi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận