Phương Liễm ở cả ngày trong cửa tiệm, con mèo làm cho Ôn Thệ đã hoàn thành hơn phân nửa rồi.
Trong cửa tiệm chỉ còn lại một mình cô, chú Nguyên và Trần Triệt đã về sớm, Điền Nịnh rửa chén bát xong cũng đã về nhà rồi.
Bầu trời tối đen như mực, Phương Liễm khóa kỹ cánh cửa cuốn, vươn hai tay lên cao, duỗi thẳng người.
Năm hai mươi lăm tuổi của con người đúng thật là đường ranh giới của cuộc đời, ngồi lâu quá thì bả vai vào eo rất đau, rất mỏi, hôm nào phải gọi Ngô Tùng Nguyệt đến xoa bóp cho thôi.
Sau khi Phương Liễm về tới nhà, như thường lệ cô vào trong nhà tắm trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết có phải máy nước nóng bị hỏng rồi hay không mà hôm nay thậm chí cô còn tháo cả vòi hoa sen ra nhưng vẫn cảm thấy không đủ nóng, chỉ có thể vội vàng rửa sạch xà phòng trên người, sợ nếu tắm nữa thì không còn nước nóng để dùng.
Phương Liễm mặc áo thun và quần ngủ, dùng khăn lông lau khô người, mở cửa phòng tắm ra.
Cơn gió thổi qua những giọt nước còn đọng lại trên da khiến cô run rẩy cả người nên cô đi qua đóng cửa sổ phòng khách lại.
Cô còn chưa ăn cơm tối, nước trong bình vừa mới được đun sôi xong, thanh niên sống một mình có thể ăn bất kỳ thứ gì để qua bữa, cô tính nấu mì ăn.
Từ nhỏ tới lớn, Phương Liễm đi theo Phương Học Ích từ nhỏ tới lớn. Ông ấy ngủ sớm dậy sớm nên cô cũng nghỉ ngơi và làm việc theo quy luật này, mười giờ tối đi ngủ, sáu giờ sáng thức dậy nên hôm nay cũng như thế.
Phương Liễm đợi đến khi mì nở ra rồi, cô ngồi xếp bằng trên thảm, dựa lưng vào ghế sô pha.
Hai hôm trước, Trần Thần có giới thiệu cho cô một chàng trai, tên của đối phương là Triệu Hành, là bạn học cấp ba của Trần Thần, anh ấy lớn hơn Phương Liễm năm tuổi, hiện đang làm công an ở đồn cảnh sát, nghe nói tính tình rất được.
Mười phút trước, Triệu Hành nhắn tin qua wechat cho cô, hỏi cô cuối tuần này có rảnh hay không, muốn mời cô đi ăn một bữa.
Phương Liễm cầm điện thoại, gõ chữ trả lời lại: Hiện tại còn chưa biết, có thể sẽ bận.
Chưa tới hai giây Triệu Hành đã trả lời lại: Ngày một tháng năm mà cũng không nghỉ à?
Phương Liễm chỉ có thể cầm lấy chiếc điện thoại vừa mới thả xuống: Không nghỉ.
Cô không biết tại sao Trần Thần lại giới thiệu người khác cho cô, chắc là do không nói cụ thể.
Triệu Hành lại nhắn tin tới, người này nói rất nhiều, luôn có thể tự mình tìm chủ đề để nói, không bao giờ để khung chat được bình yên.
Anh ấy hỏi Phương Liễm bình thường thích xem phim gì.
Phương Liễm ngước mắt nhìn hình ảnh trên màn hình chiếu, đặt điện thoại sang một bên, không tiếp tục trả lời lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Liễm mở nắp ly mì tôm ra, hơi nóng bay lên làm mở mắt kính, cô tháo mắt kính ra, dùng nĩa trộn đều nước súp với mì lại.
Cô không thích xem phim, dù đó là phim khoa học viễn tưởng hay là phim tình cảm lãng mạn. Dạo gần đây cô đang xem một bộ phim phóng sự tên là "Các Nghề Thủ Công Theo Phong Cách Thượng Hải", trong đó ghi lại hàng chục nghề thủ công tiêu biểu của di sản văn hóa phi vật thể của thành phố Thượng Hải, bây giờ cô đang xem tập nói về chạm khắc hổ phách.
Điện thoại kêu "ting" một tiếng, wechat có tin nhắn mới, Phương Liễm xem thì vẫn là tin nhắn của Triệu Hành.
Hai giây sau, lại nghe "ting" một tiếng, Phương Liễm muỗng cái nĩa xuống, cầm điện thoại lên xem, mới phát hiện là tin nhắn của Ôn Thệ.
Công Dân Trái Đất: Chào buổi tối.
Công Dân Trái Đất: Cô ăn bánh đậu xanh chưa?
Phương Liễm đổi thành dùng tay trái cầm điện thoại, vừa ăn mì vừa gõ chữ: Ăn rồi.
Cô lại bổ sung thêm một câu: Rất ngon.
Công Dân Trái Đất: Ngon thì lần sau mang thêm cho cô.
Phương Liễm ngây người một lát với câu nói này, suy xét một lúc mới trả lời: Không cần phiền vậy đâu.
Hôm đó, sau khi Phương Liễm cầm con chuột gỗ quay về, ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm nên đã tự mình điêu khắc một con, muốn tặng cho cháu trai của Ôn Thệ làm quà xin lỗi, hiện tại cũng đã sắp xong rồi.
Cô đứng dậy đi đến trước bàn làm việc, cầm tượng gỗ trong tay rồi chụp một bức hình, muốn gửi cho Ôn Thệ xem.
Khi ngón tay Phương Liễm nhấn vào nút chụp thì cô lại cảm thấy do dự, gửi tấm ảnh này qua lại phải nói chuyện thêm lần nữa.
Thôi bỏ đi, lần sau trực tiếp đưa trước mặt anh là được.
Trước khi thoát khỏi wechat, cô quay lại khung chat của Triệu Hành, nhắn một câu: Phim nào cũng được.
Lâu như vậy cô mới nhắn tin trả lời mà người ta không hề tức giận, mấy giây sau đã trả lời lại, Triệu Hành nói cuối tháng này có chiếu một bộ phim anime hài kịch nên hẹn cô đi xem vào ngày nghỉ.
Phương Liễm đã đồng ý rồi.
Phương Liễm ăn mấy đũa đã nhanh chóng xử lý hết ly mì tôm, cô đứng dậy đổ phần nước mì còn dư lại vào trong bồn, vứt hộp vào trong thùng rác, sau đó lại lấy một chai bia từ trong tủ lạnh ra.
Lúc trước cô hoàn toàn không hiểu tại sao ông già nhà mình suốt ngày lải nhải bên tai cô về tầm quan trọng của gia đình, muốn cô tìm một người đàn ông tốt để lập gia đình.
Hiện tại cô đã hiểu được rồi, có lẽ trong mắt của các thế hệ trước, hạnh phúc mà bọn họ cảm nhận được là một cuộc sống yên bình, đầy đủ củi gạo dầu muối, những người thân yêu đùm bọc lẫn nhau, có con cái làm bạn bên cạnh mình.
Phương Liễm tự nhận bản thân cô không có năng lực, không hề có hoài bão và lý tưởng lớn lao nào, cũng không hề muốn trở thành một người cực kỳ lợi hại.
Cô có thể sống cả đời thường thường như một người bình thường là tốt lắm rồi.
Nếu sau khi cô tiếp xúc, con người của Triệu Hành thật sự không tồi, vậy thì có thể đến với nhau, cô không khao khát một tình yêu nồng nhiệt, mãnh liệt, cô chỉ muốn tìm được một người bốt, có cái để có thể ăn nói với bản thân và ông già nhà mình trên trời.
Trước khi cô đi ngủ, cô nằm trên giường, tùy tiện lướt xem các bài đăng trên wechat.
Ôn Thệ là một người rất thích chia sẻ cuộc sống của mình trên wechat nhưng Phương Liễm xem không hiểu mấy câu nói đó, cô cảm thấy nó đều quá triết học.
Cái gì mà các câu chuyện của người Homo erectus soloensis(*) đã cho chúng ta thấy, luôn chỉ có người thích hợp mới có sinh sống được trên thế giới này chứ không phải là kẻ mạnh nhất mới có thể tồn tại.
(*) Là chủng loại người cổ đại sinh sống dọc theo Sông Solo ở Java, Indonesia, khoảng 117.000 đến 108.000 năm trước.
Nửa tiếng trước, anh mới đăng một bộ ảnh gồm đủ loại đồ vật từ lớn tới bé, trong đó có ảnh của ly trà, bình hoa, có vẻ đây đều là tác phẩm nghệ thuật rất đắt tiền, nhưng giọng văn lần này lại rất đời thật.
"Hàng giảm giá thanh lý kho đây, đi ngang thì vào ngó xem đừng bỏ lỡ."
Khóe miệng của Phương Liễm nhếch lên, thích bài đăng của anh.
Dù thứ bảy hôm nay còn chưa tới ngày một tháng năm nhưng đã bắt đầu kỳ nghỉ rồi, bầu không khí trên đường phố náo nhiệt hơn hẳn.
Phương Liễm ăn sáng ở đầu phố xong, mở cửa, đi vào trong tiệm như bình thường, một lát sau mấy người chú Nguyên đến.
Lý Túc Nguyên là học trò của Phương Học Ích, Triệt Triệt lại là học sinh của ông ấy, hai người bọn họ đều là thợ mộc chân chính, Phương Liễm chỉ là người thay đổi nghề giữa chừng mà thôi, trước kia Phương Học Ích không cho cô làm nghề này, chỉ mới dạy cô cầm dao khắc tượng gỗ mà thôi.
Cấu trúc mối mộng gỗ(*) vừa khít là linh hồn của đồ nội thất bằng gỗ nguyên khối. Hôm nay chú Nguyên làm nguyên một bộ mộng khớp hoàn chỉnh nên Phương Liễm đứng bên cạnh học hỏi.
(*) Mối ghép mộng và mộng kết nối hai mảnh gỗ hoặc vật liệu khác. Chủ yếu là khi các mảnh liền kề kết nối với nhau ở các góc vuông.
Lý Túc Nguyên đục hai cái mộng, sau đó cưa ra đưa cho Phương Liễm, bảo cô đi làm thử xem.
Trần Triệt nhìn thấy cô học một lát đã bắt tay làm gần thành hình thành dạng, không kìm được sự hâm mộ, nói: "Chị, sao tay của chị vững vàng vậy chứ?"
Lý Túc Nguyên nói: "Lúc nó mười tuổi đã chơi với dao trát rồi, con nói thử đi, nguyên nhân tại sao? Làm tốt việc của con đi."
Sự chú ý của Phương Liễm đều tập trung vào thanh gỗ trong tay, thứ này đòi hỏi độ chính xác cao, thiếu một mi-li-met cũng không được, cô không dám phân tâm.
"Làm được không?"
Trước giờ Lý Túc Nguyên chưa từng ngần ngại khen cô: "Làm quá tốt rồi, tốt hơn so với Trần Triệt nhiều."
Trần Triệt nghe vậy thì không vui: "Thầy à, thầy có thể đừng dẫm đạp con để khen chị ấy được không?"
Phương Liễm cười, đưa dụng cụ trong tay cho chú Nguyên.
Khi vào giữa trưa, có khách đến cửa tiệm, Điền Nịnh đi vào trong kêu Phương Liễm: "Chị, người kia lại tới rồi kìa."
Phương Liễm ngẩng đầu: "Ai vậy?"
Điền Nịnh không nhớ tên, chỉ miêu tả sơ qua: "Anh chàng đẹp trai đến làm bàn trang điểm đó."
Phương Liễm thả dao vòng xuống, đứng dậy từ trên ghế, đi ra ngoài.
Ôn Thệ đứng trước cửa, trong tay đang bế một cậu bé.
Anh nhìn thấy Phương Liễm đi tới, nhếch khóe miệng lên nói một tiếng: "Này."
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi xanh lam và quần dài màu đen, nhìn anh vẫn tươm tất, nhẹ nhàng khoan khoái như trước đây.
Ánh sáng làm chói mắt Phương Liễm nên cô nhất thời không phản ứng kịp trong giây lát.
Cô đi tới trước mặt anh, hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Ôn Thệ nói với Ôn Dục Dương: "Kêu dì đi."
Cậu bé ngoan ngoãn gọi: "Dì."
Phương Liễm còn chưa tính toán vụ lần trước kêu chị đâu, sao hôm nay lại thành dì rồi, cô đưa tay chọc vào gương mặt núc ních, mềm mại của cậu bé: "Xin chào."
Ôn Thệ dùng một tay bế Ôn Dục Dương, một tay đưa túi giấy trong tay cho cô: "Bánh đậu xanh đó, buổi sáng dì giúp việc mới làm xong."
Phương Liễm nhìn anh với tâm trạng không cách nào diễn tả được, nhận lấy túi, nói một tiếng: "Cảm ơn anh."
"Vậy đúng lúc tôi cũng có món đồ muốn đưa cho anh." Cô giơ ngón cái lên chỉ về phía sau lưng: "Đi vào với tôi một lát nhé?"
"Được thôi." Ôn Thệ thả Ôn Dục Dương xuống dưới đất, Điền Nịnh dắt cậu bé đi, bảo dẫn cậu bé đi tìm kẹo ăn.
Từ trước tới giờ Ôn Dục Dương chưa từng sợ người lạ, đây là ưu điểm cũng là khuyết điểm, vì thế mà Ôn Từ và Giản Tuấn Ninh rất sợ con trai bị người ta bắt cóc.
Phương Liễm dẫn Ôn Thệ quay trở về trước bàn làm việc, lấy một tượng gỗ từ trong ngăn kéo ra, đưa cho anh, nói: "Cái này tặng cho cháu trai của anh."
Ôn Thệ nhận lấy, cầm trong tay quan sát một lát, đây là một con chuột gỗ tròn trịa, trong lòng đang ôm một miếng pho mát, nhìn rất thú vị.
Anh hỏi Phương Liễm: "Là do cô tự mình làm hả?"
"Ừ, bồi thường cho cậu bé."
Ôn Thệ cười nói: "Rất đáng yêu."
"Mà này." Anh ngẩng đầu lên hỏi Phương Liễm: "Vậy còn của tôi thì sao?"
Phương Liễm nhìn về phía đống dụng cụ và thanh gỗ nhỏ trên bàn rồi nói: "Ở đây này, còn đang cần tô màu, lần sau lại đưa cho anh."
Ôn Thệ cảm thấy cái từ "lần sau" này rất êm tai, cười vui vẻ: "Được thôi."
Phương Liễm đặt điện thoại ở trên bàn, màn hình đang phát một video, lời tường thuật nghe giống như là một bộ phóng sự nào đó.
Ôn Thệ chơi đùa với con chuột gỗ kia, hỏi Phương Liễm: "Tại sao cô lại học nghề này?"
Phương Liễm quay lại ngồi trên ghế, cầm lấy dao vòng một lần nữa, trả lời anh: "Ông nội của tôi dạy tôi biết, khi còn bé không có gì để chơi nên chỉ có thể chơi cái này."
Ôn Thệ chống tay vào mặt bàn, hơi cúi người, nhìn cô cầm dao khắc hai quả bóng tròn lên mông con mèo theo đường bút vẽ, không kìm được cười ra tiếng, nhận xét: "Chi tiết quá rồi đó."
Phương Liễm nhẹ nhàng thổi bay những mảnh gỗ vụn trên đó, nói bằng giọng điệu không khiêm tốn chút nào: "Đó là điều đương nhiên rồi."
Ôn Thệ dựa vào mép bàn, thản nhiên trò chuyện: "Lúc trước tôi có một người học sinh, lúc đó bố tôi sửa chữa di tích văn hóa ở Tử Cấm Thành đang rất nổi tiếng. Sau khi cô bé đó xem xong liền quyết chí học ngành sửa chữa di sản."
Phương Liễm ngẩng đầu lên: "Học sinh á?"
Ôn Thệ nói: "Tôi từng dạy ở trường một khoảng thời gian."
"Dạy môn gì?"
"Thể dục."
Anh ấy trả lời rất nghiêm túc, không hề do dự một chút nào cả. Phương Liễm cúi đầu xuống, mỉm cười.
Dù nụ cười kia rất nhẹ nhưng Ôn Thệ lại nhìn thấy rất rõ, tất nhiên sẽ sinh ra cảm giác thành tựu.
Nhạt thì nhạt chứ có thể cho người ta cười là được rồi.
Anh nói: "Thôi được rồi, là môn lịch sử."
"Tôi đoán được." Phương Liễm nói chậm lại: "Thầy... Ôn... à."
Ôn Thệ cười trả lời: "Ừ."
Hôm nay anh đến đây để đưa bánh đậu xanh cho cô, đồng thời phải dẫn Ôn Dục Dương về nhà ăn cơm trưa nữa.
Phương Liễm nói cái bàn trang điểm kia sẽ làm xong vào chủ nhật, hoàn thành là có thể giao hàng, Ôn Thệ bảo cô cứ từ từ mà làm không cần gấp.
Anh tới đây cũng không phải vì chuyện này.
Ôn Thệ thấy cô còn phải làm việc nên không muốn quấy rầy cô nữa, anh cầm tượng gỗ đi ra ngoài, nhìn thấy Ôn Dục Dương cưỡi trên một con ngựa gỗ nhỏ, lắc tới lắc lui chơi tới quên trời quên đất,.
Con ngựa gỗ kia là do Trần Triệt vừa mới làm xong, tính đưa cho con gái nhỏ của Trần Thần, đúng lúc trong cửa tiệm có một cậu bé nên cậu ấy bế đứa bé lên ngồi thử xem sao, ai biết cậu bé vừa lên lại không chịu xuống nữa.
Ôn Thệ ngồi xổm xuống, vươn hai tay về phía Ôn Dục Dương: "Đi nào, mẹ cháu gọi cháu về ăn cơm rồi."
Ôn Dục Dương không chịu buông tay, cơ thể cậu bé lắc lư theo con ngựa gỗ, cười nhe răng cửa như SpongeBob SquarePants(*).
(*) Chú bọt biển tinh nghịch.
Ôn Thệ nói bằng giọng điệu bất đắc dĩ: "Không phải trong nhà cũng có ngựa nhỏ à? Về nhà chơi nào."
Trần Triệt là một người lanh lợi, thừa cơ nói với cậu bé: "Nếu em thích thì bảo cha em đến cửa hàng đặt một con, anh trai làm cho em nhé."
Ôn Thệ không đủ kiên nhẫn để dỗ Ôn Dục Dương, ôm tay cậu bé nhấc lên, lại nhét tượng gỗ vào trong tay của cậu bé trước khi cậu bé khóc để dời sự chú ý.
Trước khi anh rời khỏi, anh nói với Trần Triệt: "Là cháu trai của tôi, không phải con."
"À." Trần Triệt gật đầu.
Bọn họ vừa mới rời đi, cậu ấy mới nhận ra một vấn đề mấu chốt, xoay đầu hỏi Điền Nịnh: "Anh ấy là ai vậy?"
Điền Nịnh nhún vai, tỏ vẻ cô ấy cũng không biết.
Trần Triệt đoán: "Đối tượng mới của chị ấy à?"
Điền Nịnh lắc đầu: "Không biết nữa, cũng có thể là vậy."
Lý Túc Nguyên đang cưa gỗ, cũng nói xen vào: "Thầy thấy không phải đâu, Phương Liễm không thích kiểu như vậy."
Trần Triệt bĩu môi, tỏ vẻ có cùng ý kiến: "Đúng vậy, chị ấy không nghiêm túc hẹn hò với người nào cả."