Hôm nay Ôn Từ và Giản Tuấn Ninh bận việc nên sáng sớm đã đưa cậu bé tới nhà họ Ôn.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Tần Chiêu bảo Ôn Thệ bế Ôn Dục Dương lên trên lầu cho cậu bé ngủ trưa.
Ôn Thệ không đồng ý: "Con đã dẫn nó đi tới trưa mới về rồi."
Tần Chiêu dịu giọng xuống: "Buổi chiều mẹ có hẹn đi đánh bài, mau lên nào, con trai ngoan, dù sao con cũng không làm gì hết mà."
Ôn Thệ vẫn không chịu: "Hay mẹ nhờ dì giúp việc giữ nó đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Chiêu lườm anh một cái, có mấy câu không tiện nói rõ.
Ôn Thệ không làm được gì bà ấy, thở dài một hơi, xoay người bế Ôn Dục Dương đi.
Tần Chiêu nói: "Con đừng ngại mệt, đợi sau này tự con sinh thì lúc đó con không muốn chăm sóc cũng phải chăm thôi."
Ôn Thệ cười ra tiếng: "Con là con ruột của ông ấy mà nhưng ông ấy đã từng chăm sóc con chưa?"
Tần Chiêu giơ tay vỗ vào cánh tay của anh, hạ giọng xuống nhắc nhở: "Đừng nói bậy."
Ôn Thệ bế Ôn Dục Dương đi lên lầu, tâm trạng tốt đẹp mới dâng lên vào buổi sáng đã toàn toàn bị chuyện này đè bẹp xuống.
Tiểu Mai đang dọn dẹp phòng ngủ, chỉ vào chồng sách xếp thành núi trong góc tường, hỏi Ôn Thệ: "Có muốn tôi giúp cậu bưng chồng này đến phòng làm việc không?"
"Không cần đâu." Phòng làm việc là địa bàn của Ôn Lan Sinh, Ôn Thệ không thường đi vào đó.
Tiểu Mai lại hỏi tiếp: "Vậy cậu có muốn làm một cái kệ sách để đựng sách ở chỗ này không?"
"Kệ sách à?" Ôn Thệ nhìn chồng sách kia, trong đầu nảy lên một ý tưởng, nói với Tiểu Mai: "Không sao đâu, tự tôi sẽ xử lý."
Anh thả Ôn Dục Dương lên trên giường, tìm quyển sách nào có nhiều hình ảnh đưa cho cậu bé tự xem.
Một lát sau, cậu bé đã nằm xuống, mí mắt từ từ khép lại, không cần anh phải dỗ.
Ôn Thệ kéo rèm cửa lại, bế Ôn Dục Dương vào trong chăn, anh lại nằm bên một phía khác.
Ánh sáng lờ mờ không tiện để đọc sách, anh lấy điện thoại ra, xem trang cá nhân của Phương Liễm theo thói quen.
Hai hôm nay, anh không có việc gì sẽ vào xem một chút, thật ra trên trang cũng không có gì cả, từ năm 2017 đến năm 2022 chỉ có hơn mười mấy trạng thái mà thôi, đều đã bị anh thuộc lòng hết rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Thệ lướt nhanh trên điện thoại, trực giác mách bảo mấy năm nay tính tình của Phương Liễm đã thay đổi rất nhiều.
Bài đăng cũ nhất được đăng vào đêm giao thừa năm 2017 là tấm hình cô chụp bữa ăn vào đêm giao thừa với chú thích "giá tôm ở chợ tăng tới một trăm nửa ký, ông già nhà tôi vừa lột tôm vừa mắng, ông bảo năm sau ông sẽ làm đầu cơ buôn tôm, ha ha ha!"
Ngày 5 tháng 11 năm 2017, hình như hôm đó là sinh nhật của cô.
"Ông già nhà tôi bỗng xách một cái bánh sinh nhật về, nó màu hồng, trên chiếc bánh có một con búp bê barbie đang đứng, choáng quá đi, đây là thẩm mỹ của đàn ông lúc về già à?"
Ngày 1 tháng 1 năm 2018.
"Cầu cho ông già nhà tôi an khang khỏe mạnh, tôi phát tài."
Ngày 17 tháng 3 năm 2018.
"Khai trương! Khai trương rồi! Cảm ơn ông chủ, dập đầu cảm ơn ông chủ."
Ngày 2 tháng 7 năm 2018.
"Ngày thứ hai đi làm đã gặp phải một tên ngốc, về nhà thấy ông già nấu món sườn xào chua ngọt, xém chút nữa là nước mắt chảy như thác nước rồi."
Ngày 28 tháng 10 năm 2018.
"Làm người trưởng thành không hề dễ, phiền, phiền và phiền."
Ngày 5 tháng 2 năm 2019.
"Bữa cơm tất niên năm nay do chị đây tự tay nấu, không cần khách sáo cứ khen đi nào."
Ngày 30 tháng 11 năm 2019.
"Ông trời ơi, đừng như vậy chứ."
Ngày 21 tháng 1 năm 2020.
"Được thôi."
Ngày 3 tháng 4 năm 2020.
"Tạm biệt, sẽ nhớ tới."
Ngày 12 tháng 7 năm 2021.
"Tôi có thể chất thu hút mấy kẻ khốn nạn à?"
Ngày 14 tháng 7 năm 2021.
"Khóa trái tim yêu rồi!"
Ngày 26 tháng 11 năm 2021.
"Mệt, mệt, mệt, rất mệt!"
Ngày 1 tháng 2 năm 2022.
"Ghét tết!"
Bài đăng gần nhất là vào một tháng trước, Phương Liễm nói: Thời gian này càng lúc càng chán rồi.
Chắc là do Ôn Thệ đã xem hai ngày rồi nên Ôn Thệ có thể đọc thuộc lòng từng dòng trạng thái một. Anh rời khỏi trang chủ, đang lướt xem dòng trạng thái trên trang thì nhìn thấy Phương Liễm đăng một bài mới.
Trên đó là tấm hình chụp hộp bánh đậu xanh do anh tặng, cô viết: Dừng lại đi, hàm lượng đường vượt quá giới hạn cho phép rồi.
Ôn Thệ ngây người, sau khi đọc hiểu thì lại cười.
Chắc là đăng cho anh xem, bảo anh sau này đừng tặng nữa.
Ôn Dục Dương đang ngủ say bên cạnh, Ôn Thệ nhấn tắt màn hình điện thoại, hai tay chắp lại sau đầu.
Trái lại anh không hề cảm thấy nản, không có cớ thì mình tìm cớ là được, anh không thèm quan tâm cái cớ đó có gượng gạo, ý đồ có trong sáng hay không, anh chỉ biết bản thân phải gặp cô, phải tăng sự hiện diện trước mặt cô.
Thậm chí Ôn Thệ còn không thèm cẩn thận suy nghĩ tình cảm của bản thân mình là như thế nào, suy nghĩ quá nhiều ngược lại không tốt, người nghĩ nhiều quá sẽ hay mất đi nghị lực, không bằng cứ tạm thời làm theo những gì mình thích đi.
...
Triệu Hành hẹn Phương Liễm thứ ba đi ăn cơm với nhau, trước khi ra khỏi cửa, cô đứng trước gương ngắm nghía bản thân, do dự có nên thả tóc xõa ngang vai hay không.
Xe của người đàn ông dừng ở đầu hẻm, anh ấy đứng bên cạnh cánh cửa ghế phụ, mỗi tay cầm một ly trà sữa.
Anh ấy nhìn thấy Phương Liễm đi tới thì nở nụ cười, giơ tay lên.
"Phương Liễm." Triệu Hành gọi tên của cô, vừa là chào hỏi, vừa là đang xác nhận.
Phương Liễm vén tóc ra sau tai, mỉm cười đáp lại.
Anh ấy không lập tức đưa ly trà sữa trong tay cho cô, hỏi trước: "Em muốn uống nóng hay uống lạnh?"
Phương Liễm nói: "Nóng."
"Đây này."
"Cám ơn anh."
"Lên xe đi." Triệu Hành mở cửa xe giúp cô.
Khi anh đi qua phía bên khác của chiếc xe, Phương Liễm kéo dây an toàn thắt lại, lén hít một hơi thật sâu.
Triệu Hành dẫn cô đến một cửa hàng thịt nướng, vì hôm nay là ngày lễ nên lượng khách đến rất đông, nhìn thấy có rất nhiều người đang ngồi chờ trước cửa, Phương Liễm đang định đề nghị đổi một quán ăn khác thì đã nhìn thấy Triệu Hành đi thẳng đến quầy lễ tân, nói gì đó với người phục vụ.
Hai người bọn họ được dẫn thẳng vào bên trong, hình như Triệu Hành đã lấy số từ trước rồi.
Nhưng điều kỳ lạ là người đàn ông này càng quan tâm săn sóc, càng không có chút sai lầm nào nhưng ấn tượng về anh ấy trong lòng Phương Liễm đã giảm mạnh.
Triệu Hành đưa thực đơn cho Phương Liễm xem, bảo cô muốn ăn gì thì gọi món đó, anh ấy không kén ăn.
Phương Liễm xoay chiếc bút chì gỗ được gọt nhọn bằng đốt ngón tay, hỏi: "Anh thường đến đây ăn à?"
Triệu Hành nói: "Chỗ này rất gần với đơn vị công tác của anh nên đôi khi đến đây ăn với đồng nghiệp."
Phương Liễm gật đầu: "Vậy à."
Cô đoán hai người cũng không được bao nhiêu nên chỉ chọn đại mấy món.
Triệu Hành nhận lấy thực đơn nhìn một lượt, đề nghị: "Cơm nắm cá ngừ rất ngon, gọi thêm một phần để thử nhé?"
Phương Liễm đồng ý.
Nhân viên cửa hàng đến thêm than vào lò nướng và hỏi hai người: "Anh chị có cần nướng hộ không?"
Triệu Hành nói: "Không cần đâu, chúng tôi tự nướng."
Phương Liễm cầm lấy ly trà trên bàn, cúi đầu xuống, nghĩ thầm trong đầu, chắc chắn ăn xong sẽ bị ám đầy mùi khói dầu, hôm nay lại phải về nhà gội đầu rồi.
Thịt ba chỉ nóng cháy xèo xèo trên vỉ nướng, mỡ từ trong thịt chảy ra.
"Em có đặc biệt thích quán ăn nào không? Lần sau chúng ta có thể đến đó ăn." Triệu Hành nướng đến khi thịt hơi cháy xém thì gắp vào trong chén Phương Liễm.
"Cám ơn anh!" Phương Liễm dùng đũa gắp miếng thịt kia lên, chấm vào chén nước chấm rồi đưa vào miệng, trả lời: "Hình như em cũng không đặc biệt thích quán nào cả, em rất ít khi ra ngoài ăn cơm."
"Bình thường em tự mình nấu ăn ở nhà à?"
"Cũng không phải, em đều ăn cho qua bữa."
Triệu Hành tiếp tục gắp thịt vào trong bát của cô: "Anh nấu ăn rất ngon đó."
Phương Liễm kéo khóe miệng lên: "Thật à?"
"Có cơ hội sẽ nấu cho em nếm thử."
Phương Liễm vẫn giữ nguyên nụ cười, cúi đầu ăn thịt.
Sau khi hai người ăn uống gần xong, Triệu Hành lấy điện thoại ra, nói muốn xem hôm nay có phim gì.
Phương Liễm rút khăn giấy ra lau miệng: "Chắc giờ này không mua được vị trí nào tốt đâu."
Đối phương là người thông minh, nghe ra ý từ chối trong câu nói của cô, đặt điện thoại xuống: "Vậy thì để lần sau xem."
"Hay là chúng ta tìm chỗ đi dạo một lát đi!" Phương Liễm đề nghị.
Đường cong khóe miệng của Triệu Hành quay trở lại, đồng ý: "Được thôi."
Hôm nay là kỳ nghỉ lễ ngày một tháng năm nên chỗ nào cũng đều là người với người, bọn họ đi ra khỏi cửa hàng thịt nướng, đi bộ đến đường Giang Tân ở gần đó.
Nhiệt độ đã giảm rồi, gió đêm mát mẻ làm tóc bay lên.
Phương Liễm mơ hồ ngửi được mùi của cửa hàng thịt nướng ám trên tóc của mình, tự cảm thấy hối hận sao bản thân không cột lên lúc ra khỏi cửa.
Bờ phía bên kia thành phố đã sáng đèn, nhìn từ xa trông thật tráng lệ.
Đi phía trước bọn họ là một nhà ba người, cô bé gái được cha và mẹ nắm tay dắt đi, luôn miệng lải nhải chia sẻ những ý tưởng kỳ diệu vào độ tuổi này của cô bé.
Phương Liễm đang chăm chú lắng nghe, ngay cả Triệu Hành nói gì, cô cũng không hề để ý tới.
"Phương Liễm."
"À, dạ?" Phương Liễm ngơ ngác một lúc, mới lấy lại tinh thần.
Triệu Hành nói: "Anh hỏi em có cảm thấy lạnh không!"
Phương Liễm lắc đầu: "Em không lạnh."