Trái đất ấm lên

Triệu Hành là người có cặp mắt một mí, khi anh ấy cười lên, đôi mắt sẽ cong lên, khiến người ta cảm thấy anh là người rất thân thiện, vô hại, Phương Liễm cứ tưởng ai làm công an thì đều có bề ngoài khá hung dữ.
Anh ấy nói: "May mà em không lạnh chứ anh cũng không mang theo áo khoác."
Phương Liễm cười, quay mặt đi, tiếp tục đi về phía trước.
Nói bầu không khí lúng túng thì cũng không phải là lúng túng, một người hỏi một người trả lời nên vẫn có thể tiếp tục câu chuyện.
Ở độ tuổi này, bọn họ đã tìm được quy tắc ứng xử trong giao tiếp xã hội từ lâu rồi nên dù như thế nào thì họ cũng sẽ không để bầu không khí trở nên nhạt nhẽo, khó xử.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn về phần bầu không khí này lấp lánh tình yêu màu hồng hay không thì cũng chỉ có hai người bọn họ mới biết rõ.
Hai người đi dạo được một vòng ven sông, Triệu Hành mở miệng hỏi Phương Liễm có mệt hay không trước.
Phương Liễm trả lời: "Em cảm thấy có chút mệt rồi."
"Vậy anh đưa em về."
"Vâng."
Triệu Hành nghe thấy tiếng ngáp của Phương Liễm nên hỏi: "Bình thường em đi ngủ sớm lắm à?"
"Vâng." Phương Liễm liếc nhìn màn hình điện thoại, đã sắp chín giờ rồi.
Triệu Hành dừng xe ở đầu hẻm, Phương Liễm dùng lý do khó tìm được đường ra khi vào trong không cho anh ấy lái xe vào.
"Về tới nhà thì nhắn cho anh một tin nhé, anh đi đây."
"Bái bai." Phương Liễm vẫy tay, dặn dò anh ấy: "Đi đường cẩn thận nhé."
Bây giờ trong hẻm nhỏ im ắng không một bóng người, Phương Liễm đi dưới ánh đèn đường, cầm chiếc túi đeo vai trong tay, ngẩng đầu thở ra một hơi dài đầy mệt mỏi.
Cô đi từ xa nhìn thấy ánh đèn của quán trà Tùng Nguyệt vẫn sáng, cô không tiếp tục đi về phía nhà nữa mà rẽ trái ở góc đường.
Tấm bình phong chắn mất tầm nhìn, Phương Liễm đi vào trong hai bước vẫn không nhìn thấy người trong sảnh của quán đâu, kêu lên một tiếng: "Nguyệt Nguyệt ơi!"

Ngô Tùng Nguyệt nghe thấy tiếng gọi, thò đầu từ bên trong ra, sau khi nhìn thấy Phương Liễm thì cảm thấy có chút ngoài ý muốn: "Liễm Liễm hả? Sao cậu lại tới đây?"
"Cậu đang làm gì đó?" Phương Liễm nhìn thấy chai chai lọ lọ và một rổ trái cây màu xanh trên bàn, vươn tay ra chọc thử.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Nấu một mẻ rượu thanh mai(*) mới, sắp uống hết hũ rượu năm ngoái rồi." Ngô Tùng Nguyệt đẩy tay của cô ra: "Tay của cậu có sạch không đó?"
(*) Còn được gọi là quả dâu rượu, dâu rừng. Quả có vị chua chua, ngọt ngọt
"Hả?" Mới nãy trước cửa ánh sáng mờ quá nên cô ấy không để ý, bây giờ mới phát hiện hôm nay Phương Liễm ăn mặc khác với ngày thường: "Ăn mặc đẹp vậy là đi hẹn hò với ai thế?"
Phương Liễm ngồi xuống ghế dựa, trả lời: "Đi xem mắt, người do chị Thần Thần giới thiệu."
Ngô Tùng Nguyệt rót cho cô một ly nước, hỏi: "Sao lại chạy đi xem mắt thế?"
Phương Liễm nói: "Không phải bây giờ đã đến tuổi kết hôn rồi à?"
"Thôi đi, cậu còn nhỏ hơn tớ nửa năm đấy, tớ còn chưa vội đây nè."
"Nhưng tớ gấp rồi."
Ngô Tùng Nguyệt đặt đường phèn trong tay xuống, nhìn Phương Liễm, vẻ mặt rất nghiêm túc: "Đã xảy ra chuyện gì à? Mắc bệnh rồi à?"
Phương Liễm cầm lấy một quả thanh mai ném cô ấy: "Cút."
Ngô Tùng Nguyệt giơ tay lên bắt được quả thanh mai đó: "Tớ nói thật mà, tớ không bao giờ nghĩ bốn chữ hiền thê lương mẫu(*) này sẽ xuất hiện lên người cậu."
(*) Chỉ một người phụ nữ là vợ hiền của người chồng và là mẹ tốt của các con.
Phương Liễm phản bác lại: "Ai nói sau khi kết hôn phải làm một người hiền thê lương mẫu?"
"Vậy cậu tính làm sao?"
"Tớ..." Phương Liễm hít một hơi thật sâu, nhìn đèn treo lờ mờ trước mặt, nói: "Tớ không muốn một mình ăn phần của nguyên một gia đình vào đêm giao thừa."
Ngô Tùng Nguyệt sững sờ, nhất thời không phản ứng lại kịp: "Hả, là có ý gì? Sao lại chỉ có một mình? Không phải cậu nói cậu qua nhà chú Nguyên ăn Tết à?"

Phương Liễm cười với cô ấy: "Tớ nói với chú ấy, tớ đến nhà cậu ăn cơm tất niên."
Phản ứng đầu tiên của Ngô Tùng Nguyệt là tức giận: "Cậu!"
Nhưng sau đó lại càng cảm thấy đau lòng cho cô hơn, không biết nói gì mới phải.
Ngô Tùng Nguyệt cầm lấy thanh mai đổ vào trong bình, hỏi cô: "Vậy... con người của anh ấy thế nào?"
"Ừm..." Phương Liễm dùng một tay chống cằm, suy nghĩ một lúc mới đưa ra lời nhận xét: "Là người rất biết ứng xử, xem như cũng tạm được đi, cần quan sát thêm mới được."
Ngô Tùng Nguyệt nói: "Nhưng tớ cảm thấy dù yêu đương hay kết hôn thì chắc chắn phải có sự yêu thích mới được."
Khi cô nghe từ "thích" này, cô cảm thấy nó rất cổ điển, chỉ khi người ta mười mấy tuổi mới có thể bình tĩnh mở miệng nói tớ thích cậu, cậu có thích tớ không.
Phương Liễm đang muốn kéo khóe miệng lên cho đối phương một nụ cười khinh thường thì trong đầu cô bỗng xuất hiện hình dáng của một người.
Sau khi cô đăng dòng trạng thái đó trên trang cá nhân thì Ôn Thệ thật sự không đến nữa.
Anh xem cái đó đã hiểu ý của cô rồi, chuyện này khá tốt, mục đích của cô chính là như vậy.
Nhưng khi người ta thật sự không tới nữa, trong lòng cô lại cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, sợ bản thân mình quá đáng, làm tổn thương trái tim của người ta rồi.
Không biết có phải Phương Liễm bị con muỗi trên bờ sông vừa nãy đốt hay không mà trên tay cô đã có một mảng da bị ngứa rồi. Cô cứ gãi mãi, một lúc sau chỗ đó lại nổi lên một cục u nhỏ.
Cô đứng dậy khỏi ghế, nói: "Tớ về nhà đây, cậu làm xong thì về sớm chút đi nha."
Ngô Tùng Nguyệt trả lời: "Biết rồi."
Khi Phương Liễm về tới nhà, chuyện đầu tiên cô làm là tháo trang sức rồi rửa mặt.
Cô nhấn chai dầu tẩy trang hai lần ra tay, nhắm hai mắt lại, dùng lực của lòng bàn tay xoa đều trên mặt và mũi.
Thông thường vào thời điểm này Phương Liễm đã chuẩn bị đi ngủ rồi, cơn buồn ngủ dâng lên khiến cô ngáp lớn một tiếng. Cô đang ngáp thì nghe thấy tiếng điện thoại kêu "ting" một cái.

Cô mở vòi hoa sen, cúi xuống hứng nước lên rửa mặt, sau khi cô rửa sạch bọt mới mở một mắt ra, cầm điện thoại đưa lên trước mặt.
Là tin nhắn trên wechat của Triệu Hành, anh ấy hỏi cô đang làm gì.
Lúc này Phương Liễm mới nhớ quên mất lúc trước đã nói sẽ nhắn tin cho anh ấy sau khi về tới nhà nên cô nhanh chóng trả lời lại: Mới rửa mặt xong, chuẩn bị đi ngủ.
Triệu Hành nói: Vậy thì em mau đi ngủ đi, ngủ ngon nhé.
Phương Liễm cũng trả lời lại một câu "ngủ ngon", sau đó đặt điện thoại trên mặt bàn.
Sau khi Phương Liễm tắm rửa xong, cảm thấy da mặt có chút khô. Cô tìm một chai nước cân bằng da từ trên kệ ra.
Lúc trước Trần Thần đang mang thai không dùng đồ trang điểm nên sau khi sắp xếp, phân loại hết mấy cái chai lọ này thì đưa cho Phương Liễm, thật ra cho cô cũng lãng phí thôi, một năm cô không trang điểm được mấy lần, khi nào nhớ ra phải chăm sóc da mới sử dụng mỹ phẩm.
Nước từ trên đuôi tóc ẩm ướt của cô nhỏ giọt xuống mặt đất, cảm giác ngứa ngáy trên tay lại bắt đầu dâng lên, Phương Liễm vươn tay xoa nhẹ cánh tay nhưng không cẩn thận gãi trúng vị trí muỗi đốt.
Vết sưng vừa mới biến mất lại bắt đầu sưng trở lại, Phương Liễm dùng móng tay nhấn thành hình dấu cộng lên trên đó, sau đó lại phun chút dầu thơm vào đó, hiệu quả ngăn ngứa cũng không quá tốt, chỉ có thể tự mình chịu đựng.
Trần Thần dỗ em bé ngủ xong mới gọi điện bằng wechat nghe ngóng tình hình.
Phương Liễm vừa lau tóc vừa trả lời lại một câu: "Cũng tạm ổn nhưng vẫn phải xem xét lại."
Trần Thần nói: "Em thấy không tồi là được rồi, nếu như em cảm thấy không vừa ý thì chị sẽ giới thiệu thêm người khác cho."
Phương Liễm mỉm cười, một tay cầm máy sấy tóc, một tay cầm điện thoại, nói: "Chị cũng có thể giới thiệu cho em trước mà, để em có thêm nhiều lựa chọn hơn."
Trần Thần ở phía bên kia nở nụ cười: "Được đấy, muốn làm hải vương(*) à? Em nói chuyện nổi không?"
(*) Ý chỉ người có nhiều người yêu.
Hai người trò chuyện với nhau một lát rồi cúp máy, Phương Liễm đặt điện thoại xuống, ngáp một cái, mí mắt càng lúc càng nặng trĩu rồi, cô thực sự buồn ngủ quá rồi, không đợi tóc khô hoàn toàn đã ngã đầu xuống ngủ rồi.
Ngày hôm sau, đuôi tóc khô lại vểnh ra bên ngoài, tóc trên đầu cũng bù xù hết cả lên, dù chải kiểu nào tóc cũng không vào nếp được, Phương Liễm dứt khoát cột hết tóc lên, búi thành một củ tỏi lỏng lẻo trên đầu.
Lúc đi ra cửa tiệm, cô mua một phần bánh kếp ở dưới lầu, vừa đi đến cửa tiệm vừa ăn.
Hôm nay cô dậy trễ, lúc cô đến nơi thì những người khác đã ở trong cửa tiệm rồi.
Mọi người đều biết hôm qua cô mới đi xem mắt, Trần Triệt vừa nhìn thấy cô đã nhe răng ra cười, trêu chọc: "Người nào đó hôm nay đến muộn như vậy thì chắc hôm nay cũng hẹn hò tới khuya phải hơm?"
 Phương Liễm đang ăn bánh kếp nên không rảnh miệng, chỉ có thể nhấc chân lên đạp cậu ấy một cái, bảo cậu ấy bớt dùng giọng điệu ác ý như vậy để nói chuyện.
Cô ấy cầm dao trát trong tay, dừng công việc lại, ngẩng đầu nhìn Phương Liễm, hỏi: "Người đó được không?"

Phương Liễm vẫn dùng câu trả lời kia: "Cũng tạm ổn nhưng vẫn phải xem xét lại."
Cô nhét miếng bánh xếp cuối cùng vào trong miệng, túi nhựa bị cô vò thành viên, vứt vào trong thùng rác.
Phương Liễm ngồi trước bàn làm việc của bản thân nguyên một buổi sáng để làm hai con dao quét mứt.
Điền Nịnh rót ly nước rồi bưng vào đưa cho cô, nói: "Đúng rồi chị, hôm qua cái anh đẹp trai kia có tới."
"Ai?" Phương Liễm ngẩng đầu hỏi: "Ôn Thệ à?"
"Vâng, anh ấy không thấy chị không có ở đây nên cũng không nói gì thêm."
"À." Phương Liễm thả dao giũa trên tay xuống, cầm ly nước lên nhấp môi.
Cô cầm giấy nhám lên muốn bắt đầu chà nhám nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại thì thả món đồ trong tay xuống, lấy điện thoại từ trong túi ra.
Cô dùng tay gõ chữ "anh tìm tôi có việc gì à?" nhưng sau đó lại cảm thấy giọng điệu gượng gạo quá nên Phương Liễm xóa chữ đi lại tìm từ để soạn tin nhắn một lần nữa: Hôm qua anh tới tiệm có chuyện gì à?
Đối phương không lập tức trả lời lại, Phương Liễm lại gõ một hàng chữ: Con mèo đen của anh đã làm xong rồi đó, khi nào anh rảnh thì có thể ghé lấy.
Sau khi cô nhắn tin xong, đặt điện thoại qua chỗ khác, cúi đầu đánh bóng dao gỗ.
Một lát sau, cô nghe thấy hai tiếng "cốc, cốc" từ trên cửa, cô ngẩng đầu lên.
Ôn Thệ thả tay xuống, nhếch khóe miệng lên cười mỉm, chào hỏi: "Chào buổi trưa nhé Phương Liễm."
"Tôi mới vừa..." Phương Liễm mới mở miệng nói thì phát hiện giọng của mình có hơi khàn, hắng giọng lại nói tiếp: "Tôi vừa mới nhắn tin cho anh đó."
"Đã xem."
 
 
 
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận