Tác giả: Ploy
Thể loại: Truyện Teen
Nguồn:
Trạng thái: FULL
Số chương: 10
Tần suất cập nhật: 1 phút/chương
Ngày đăng: 5 năm trước
Cập nhật: 5 năm trước
“Cô bị hội chứng sợ kim tiêm. Đây là một bệnh lý thần kinh, chỉ cần thấy kim tiêm là cô sẽ mất kiểm soát…”
“Ngắn gọn là tôi không thể trở thành bác sĩ?”
“Đây là bệnh tâm lý nặng, dù luyện tập cô cũng không thể có hành vi nhiên khi thấy kim tiêm…”
“Nghĩa là tôi không thể trở thành bác sĩ?”
“Cô có thể thành bác sĩ tâm lý. Chỉ không thể vào ngoại khoa hay các ngành đòi hỏi sử dụng kim tiêm.”
Tháng 7, 2001
Buổi chiều. Chuyến tàu lửa Hokkaido – Tokyo. Bên cửa sổ.
Qua gần hai tháng, mà Jade vẫn dằn đi dằn lại mãi cuộc đối thoại với vị bác sĩ tâm lý mỗi ngày vài lần hoặc vài chục lần. Cô đã toàn tâm từ bỏ ước mơ thưở bé – trở thành bác sĩ giải phẫu, đã chấp nhận tìm một tương lai khác, đã khẳng định không muốn cả đời dính lấy phòng nghiên cứu sinh vật nên nộp đơn xin nghỉ học, đã rời Chicago, đã đem tất cả tiền tiết kiệm sang Nhật giải khuây… Nhiều cái “đã”, nhưng cô chẳng thôi nhai đi nhai lại quá khứ, cố tình đốn ngã cái tâm trạng vốn bập bênh.
Tác giả : Ploy
Thể loại: Truyện Teen
Nguồn:
Trạng thái: FULL
Số chương: 10
Tần suất cập nhật: 1 phút/chương
Ngày đăng: 5 năm trước
Cập nhật: 5 năm trước
“Cô bị hội chứng sợ kim tiêm. Đây là một bệnh lý thần kinh, chỉ cần thấy kim tiêm là cô sẽ mất kiểm soát…”
“Ngắn gọn là tôi không thể trở thành bác sĩ?”
“Đây là bệnh tâm lý nặng, dù luyện tập cô cũng không thể có hành vi... thản nhiên khi thấy kim tiêm…”
“Nghĩa là tôi không thể trở thành bác sĩ?”
“Cô có thể thành bác sĩ tâm lý. Chỉ không thể vào ngoại khoa hay các ngành đòi hỏi sử dụng kim tiêm.”
Tháng 7, 2001
Buổi chiều. Chuyến tàu lửa Hokkaido – Tokyo. Bên cửa sổ.
Qua gần hai tháng, mà Jade vẫn dằn đi dằn lại mãi cuộc đối thoại với vị bác sĩ tâm lý mỗi ngày vài lần hoặc vài chục lần. Cô đã toàn tâm từ bỏ ước mơ thưở bé – trở thành bác sĩ giải phẫu, đã chấp nhận tìm một tương lai khác, đã khẳng định không muốn cả đời dính lấy phòng nghiên cứu sinh vật nên nộp đơn xin nghỉ học, đã rời Chicago, đã đem tất cả tiền tiết kiệm sang Nhật giải khuây… Nhiều cái “đã”, nhưng cô chẳng thôi nhai đi nhai lại quá khứ, cố tình đốn ngã cái tâm trạng vốn bập bênh.