Trái Đụng Hồ Ly, Phải Đụng Sói

Nhìn vô số cao lương mĩ vị chất đầy trên bàn, lại nhìn lực lượng nha hoàn xinh đẹp, gia đinh thanh tú, cùng chung một sắc phục, vô cùng hùng hậu đương đứng sắp hàng bên cạnh, vốn dĩ là thời khắc “ngon miệng bổ mắt”, nhưng lại vì khuôn mặt mang theo ý cười yêu mị đẹp đẽ mà nhàn nhạ của con dã lang nào đó đang ngồi đối diện với ta, mà bị cuốn bay đi hết sạch sành sanh! Ông ngoại đại nhân yêu dấu của con! Bình thường, người luôn cứng ngắc bảo thủ, giờ có cần phải cười hiền lành dịu dàng với con sói đó không? Còn nữa, yến tiệc long trọng phô trương thiết đãi nguyên thủ quốc gia này, có phải hơi lãng phí quá rồi không?

“Vị tiểu thư này, chắc là cháu ngoại của thầy phải không ạ?” Luồng tinh quang xanh thăm thẳm của mỗ Lang phóng ra bốn phía, tràn ngập thâm tình, trìu mến nhìn mĩ nhân đang cố gắng tỏ ra thục nữ ngồi phía đối diện, khóe môi cong thành đường cánh cung hoàn hảo, ánh nến lung linh bên cạnh càng làm tôn lên sống mũi thẳng tắp cùng những đường nét đẹp như tạc của hắn, giọng nói đầy từ tính mờ ám vang lên: “Bổn vương có vinh hạnh được biết danh tính của tiểu thư đây không?”

“……..” Đột nhiên bị con sói giả tạo điểm danh, đám họ hàng thân thích của ta liền quay sang dùng ánh mắt “hành động”, đặc biệt là vị Lệ Kiều biểu tỷ của ta, khuôn mặt thanh nhã diễm lệ bỗng chốc lạnh như băng như sương, càng kỳ quái hơn, vị biểu huynh Nhã Hiên mĩ nhân của ta lại ai oán nhìn mỗ Lang một cái, sau đó, đôi mắt câu hồn bỗng đỏ hoe, nhạt nhòa, hai hàng lông mày thẳng tắp nhíu lại, lộ ra vẻ bi thương vạn phần! Ta giả đò e thẹn, mặt cúi xuống 45 độ, khẽ mở cánh môi đỏ thắm như son: “Tiểu nữ là Vương Nha Nha ạ!”

“Nha Nha tiểu thư!” Đôi mắt xanh lam bông lơn, chậm rãi đánh giá tỉ mẩn, mái tóc dài óng ả, chân mày thanh tú, sống mũi xinh xắn, bờ môi non nớt tươi tắn, mi mắt cong vút, thân hình đầy đặn yêu kiều của mĩ nhân đối diện, bỗng, hạ thân căng cứng lại,  Lang Minh Thần vội vàng khắc chế cơn kích động muốn ôm lấy mĩ nhân cùng nhau “phản long đảo phượng” xuống, giọng nói khàn khàn khàn quyến rũ lại cất lên, khiến ai nấy đều sững người: “Hai ta có phải đã từng gặp nhau rồi hay không?”

“Nha Nha luôn ở bên tại hạ, sao có thể có cơ hội hạnh kiến Tứ vương gia được đây?” Khuôn mặt trắng như men sứ thoáng lóe lên hồ quang âm lãnh, đôi con ngươi xanh lục như rừng sâu thăm thẳm, bàn tay nắm lấy tay ta dưới bàn bất giác siết chặt, từ tốn mở lời: “Đồ nhi của tại hạ chỉ là một tiểu oa oa mà thôi, sao có thể sánh với “hồng nhan tri kỉ” của Tứ vương gia được!”

“Vị này là?” Mắt lam vs mắt lục, sau một hồi mây đen vần vũ, sầm rền chớp rẹt, mỗ Lang mới khẽ nhướng mày hỏi danh tính.

“Tại hạ là Cổ Nguyệt Lan, trang chủ Huyền Nguyệt Sơn Trang, sư phụ của Nha Nha!” Dưới những đường nét tinh xảo đẹp đẽ, ẩn chứa vẻ cao quý đầy sắc bén, mỗ Hồ tuy dùng giọng điệu chân thành, nho nhã lịch thiệp đối đáp, song, đáy mắt lại hừng hực lửa cháy, một cái cũng không hề chớp, quay sang nhìn ta: “Nha Nha năm 5 tuổi đã theo tại hạ bái sư học nghệ rồi!”

“Ha ha! Đúng vậy!” Bị ánh mắt của Cổ hồ quét một cái, ta thoáng rùng mình, da đầu bắt đầu ngứa ngáy: “Theo sư phụ bao năm nay, Nha Nha thật sự học hỏi được rất nhiều điều hữu ích!”

“Ồ? Theo học Nguyệt công tử vang danh khắp thiên hạ, Nha Nha tiểu thư, chắc hẳn cũng là tài nữ hiếm có rồi?” Coi như không thấy ánh mắt ai oán như sợi tơ tằm mỏng manh mà bền chắc đang ùn ùn kéo tới che ngợp chân trời của Lệ Kiều biểu tỷ và Nhã Hiên “mĩ nhân”, mỗ Lang chỉ chuyên chú dùng đôi mắt xanh biêng biếc sâu thăm thẳm như Thái Bình Dương, thong dong dìm ngộp ta: “Không biết, tiểu thư thường ngày làm những gì nhỉ?”

“Ha ha!” Ưu nhã mà thục nữ dùng vạt áo che lấy khóe miệng đằm thắm xinh tươi: “Cũng không có gì nhiều nhặn, lúc rảnh thì vẽ hoa phác cỏ, ngâm thi vịnh cổ, gảy đàn thổi sáo, nếu không thì, khâu vá thêu thùa, xuống bếp làm mấy món đạm bạc mà thôi!”

“Ừ! Giỏi lắm!” Ông ngoại đại nhân hài lòng khẽ vuốt chòm râu bạc phơ.

“Nha Nha thật là một đứa trẻ ngoan ngoãn, đáng yêu muôn phần!” Bà ngoại hiền từ lại lần nữa “quan tâm” tới thân hình trăng trắng tròn tròn của ta.

Còn những người khác thì sao?

Lệ Kiều biểu tỷ “đố kỵ công tâm”, Nhã Hiên mĩ nhân “thê lương sầu khổ”, Phán Phán cữu nương “nghiến răng kèn kẹt”, cữu cữu cữu ma “mặt mày rạng rỡ”, mẹ mĩ nhân biết con gái quý báu của mình “cân đo đong đếm” được bao nhiêu chỉ “biến sắc cười khổ”, lại đến đôi tình nhân đối diện, đôi mắt tinh tường của Nhã Thần biểu huynh thì “ẩn hiện ý cười”, Yên Nhiên tỷ tỷ “quay mặt làm ngơ”, may là Mẫn Kiều biểu tỷ của ta đau yếu phải nằm trên giường, nếu không thì, khẳng định lại có thêm một mũi tên sắc lẻm nữa “công kích trực diện”!

“Nha Nha đồ đệ chính xác là tiểu nhân nhi người thấy người yêu!” Dung mạo tuấn mỹ của Cổ hồ liền hiện lên vẻ ôn nhã như ngọc, ngón tay cái vừa cám dỗ vừa đáng ghét khẽ vân vê lòng bàn tay ta, phong thái ung dung thong thả, nụ cười mỉm chi lịch lãm cao sang, khiến cho chúng nha hoàn đứng bên, trong chốc lát, hồn xiêu phách lạc, má hồng tai đỏ, e thẹn ngượng ngùng.

“Không biết Nha Nha tiểu thư đã có hôn ước chưa?” Đôi mắt xanh lam của Lang Minh Thần càng ngày càng u tối, đố kị nhìn ta bị mỗ Hồ quấy rối mà mặt mày ửng hồng.

“Việc này……” Mỗ Hồ buông tha cho bàn tay nhỏ nhắn của ta xong, liền quay ra rờ rẫm vuốt ve quanh vùng đùi non đáng thương cách trở qua lớp vải mỏng(= =!!!), trong sóng nước cuồn cuộn của đôi mắt xanh lục, ta cố gắng nhẫn nhịn từng cơn rùng mình, cố kiềm nén da gà da vịt đang thi nhau nổi lên, thẹn thùng mỉm cười, hứng “quả bóng” tung sang ông già bất lương: “Hôn nhân đại sự, Nha Nha từ trước tới nay luôn nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ!”

“Vậy sao?” Khuôn mặt tà tuấn quay sang nhìn ông già đẹp lão đang giật giật khóe miệng: “Dược Vương, bổn vương vừa gặp mặt đã đem lòng ái mộ lệnh ái, không biết có thể……..”

“Tứ vương gia không biết sao? Nha Nha đã được gả cho Nhã Thần rồi!” Lâu Phán Phán từ nãy tới giờ ngậm đắng nuốt cay không có cơ hội phát ngôn, ngay lập tức “bắt sóng”, chuyển tới kênh của con gái quý báu nhà mình: “Lệ Kiều nhà ta tri thư đạt lễ, không biết vương gia…….”

“Nha Nha biểu muội sẽ là tẩu tẩu của đệ! Minh Thần ca ca nên tìm hồng nhan tri kỉ khác thì hơn!” Ánh mắt lạnh băng của Nhã Hiên mĩ nhân mang theo ý khuyến cáo, cắn chặt lấy cánh môi trắng bợt: “Lẽ nào, vương gia định “vung dao đoạt ái” sao?”

“Nhã Thần, thật sự có chuyện này sao?” Đôi mắt xanh lam nheo chặt lại, mang theo phong ba mơ hồ, chiếu sang gã đàn ông “bão táp cũng không sờn lòng” luôn ngồi im lặng từ nãy tới giờ.

“Đây là hôn sự do các vị trưởng bối sắp đặt!” Buông một câu “viển vong huyền hão” ra xong, vị Nhã Thần biểu huynh của ta liền dùng ánh mắt an ủi mĩ nhân đang bất an ngồi bên cạnh.

“Nam chưa lấy vợ, nữ chưa gả chồng, nói như vậy, bổn vương vẫn còn có cơ hội rồi, phải không, thầy?” Ta đang định diễn vẻ mặt cười yếu ớt đáng tiếc vạn phần thì giọng nói khiến người khác run rẩy của mỗ Lang lại chuyển sang tấn công ông ngoại đại nhân.

“Minh Thần! Lúc thường đùa giỡn thì có thể bỏ qua, nhưng Nha Nha là thê tử được đính ước từ trong bụng mẹ của Nhã Thần, con đừng làm cho mọi chuyện rối lên thì tốt hơn!” Đại gia trưởng vừa xuất ngôn, cục diện trên sân khấu liền thay đổi chóng vánh, từ “sóng đánh cao trào” biến “trời yên biển lặng”!

“Dạ! Thầy giáo huấn rất phải ạ!” Đôi mắt tóe lửa xanh lam nhìn về nữ nhân tinh nghịch trước mặt, hắn nhất quyết không từ bỏ! Sẽ có một ngày, hắn sẽ khiến nàng ta cam tâm tình nguyện ngã vào lòng hắn! Để đạt được điều đó, hắn không tiếc phá tan những xiềng xích cấm kị ràng buộc của luân thường đạo lý!

“Nha Nha! Khát rồi phải không? Uống tách trà cho thoải mái nhé!” Dung mạo tuấn tú khôi ngô nho nhã như ngọc, ngón tay thuôn dài đón lấy tách trà thơm phức của nha hoàn đang đứng hầu bên cạnh, cố ý phóng luồng điện “giết người không đền mạng” với ta!

“Ha ha! Dạ được ạ!” Ta đỡ lấy tách trà, bàn tay cơ hồ sơ ý run rẩy, cả tách trà, vừa hay vấy đổ lên người ta, trong sự kinh ngạc của mọi người, ta vô cùng lễ phép nói với hai vị trưởng bối: “ Ngoại tổ mẫu, ngoại tổ phụ, Nha Nha xin quay về phòng thay trang phục, có được không ạ?”

“Ừ! Nếu không sẽ cảm lạnh đó!” Bà ngoại phúc hậu tràn ngập trìu mến, vội vàng giục ta đi thay quần áo.

“Vương gia! Thất lễ rồi!” Trước khi quay người rời đi, ta thở dài luyến tiếc, bữa cơm thịnh soạn này, Nha Nha ta không có phúc được hưởng rồi! Nhìn về phía Cổ hồ, ta bất giác co rúm người lại, Hồ ly sư phụ à, đôi mắt xanh lục của ngươi đừng phóng hàn quang về phía ta nữa được không????

Nam nhân yêu mĩ không nói câu nào, chỉ lặng lẽ ngồi nhìn bóng dáng dần xa khuất của ta, đôi mắt xanh lam “muôn trùng sóng cả”, biến đen mịt mùng như biển lớn trước cơn cuồng phong bạo vũ…….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui