Trái Đụng Hồ Ly, Phải Đụng Sói

Đi trong đám người, hai bên đường treo đầy những chiếc đèn hoa rực rỡ, mà nam nữ đi qua ta ai cũng cầm trong tay những chiếc đèn muôn màu muôn dạng, trong biển người mênh mông muốn tìm nửa còn lại của mình.

Nhìn từng đôi trai gái nên duyên hoặc đứng bên hàng dương liễu cao lớn phiêu diêu hoặc đứng bên cây cầu nhỏ cạnh hòn giả sơn có suối nhỏ róc rách nói chuyện tình ái, chàng chàng thiếp thiếp, nam nhân thì ẩn tình đưa ý, nữ nhân thì thẹn thùng e ấp, thật quá ư lãng mạn ấm áp! Ta thầm lấy làm lạ trong lòng: không ngờ Lang quốc cũng thật cởi mở, chí ít mỗi năm một lần tổ chức hội Hoa Điền, có thể tạo cơ hội cho nam nữ thanh niên tự tìm hạnh phúc của mình. Chỉ có điều, theo như khí chất và cách ăn vận của bọn họ thì quan niệm hôn nhân môn đăng hộ đối vốn dĩ đã ăn sâu vào nếp nghĩ vẫn phải tuân thủ nghiêm ngặt.

Trong tay vẫn trống không, vậy phải làm sao bây giờ? Biết ăn nói thế nào với hồ ly đây?  Mấy cái hoa đăng treo bên đường này, long phượng cát tường thì ta ngại tầm thường, tài tử giai nhân ta thấy không thực tế, nam cày bừa nữ dệt vải thì không phù hợp với chí hướng làm sâu gạo của ta, uyên ương nghịch nước thì quá sến súa, hồ điệp song phi lại quá bi quan…haiz! Lẽ nào trong ngàn vạn cái đèn lồng Vương Nha Nha ta lại không chọn nổi một cái phù hợp với tâm tư ư?

“Tiểu Nha Nha, sao rồi? Vẫn chưa chọn được ư?”  Đang đau đầu mệt óc chọn trái chọn phải, một giọng nói trêu ghẹo ở đâu sán tới: “Có cần bản vương chọn giúp không?”

Ta ớn lạnh giật giật hai mắt: “Vương gia cao quý ngàn vạn! Không cần phí sức bận tậm!!’ Hồ ly không ở đây, ta tuyệt không dám một mình đối mặt với con sói này, nhìn trái ngó phải, hừ, người qua người lại đông đúc như vậy, chắc con sói này cũng không dám làm mấy việc cầm thú đâu.

“Ha ha! Đáng yêu quá! Chúng ta đánh cược không?” Đôi môi hoàn mỹ khẽ nhếch lên một đường cong nhưng càng tạo cảm giác là một nụ cười tà ác: “Nha Nha nếu thua thì phải tiếp tục cùng bản vương làm nốt chuyện dang dở kia!”

“Không thèm!” Ta cũng không phải cô bé quàng khăn đỏ ngốc nghếch, mắc mưu của con sói háo sắc nhà ngươi mới lạ.

“Ha!” Khuôn mặt yêu nghiệt tuấn tú mê người đột nhiên phóng đại trước mặt ta, cánh môi gợi cảm gần như thể chạm vào cái miệng nhỏ nhắn của ta: “Tiểu đáng yêu không dám cá sao?”


“Hừ! Ta không cá đấy!” Ta cáu giận hung hăng vênh mặt trừng hắn, ngón út nõn nà càng không sợ chết dứ dứ cái mũi cao thẳng của hắn: “Lang Minh Thần, đừng lãng phí thời gian với ta nữa! Hơn nữa ta đã có hôn ước với người ta rồi! Ngươi đường đường là vương gia, có địa vị có uy quyền, lại là trụ cột nước nhà, dây dưa với một cô nương đã có chồng như vậy, lẽ nào không sợ bị người đời đàm tiếu chê trách.”

“Gái đã có chồng? Là chỉ tên nam nhân Lâm Nhã Thần kia sao! Nói cho nàng biết, bản vương tuyệt đối sẽ không cho bọn họ cơ hội lấy được nàng! Hơn nữa ta vốn không coi mấy cái thế tục lễ giáo kia ra gì!” Mỗ lang coi thương cúi đầu cười khẽ, móng vuốt đè lên đôi tay bé nhỏ của ta xoa nắn, cười đến là mị hoặc: “Ơn cứu mạng của Nha Nha bản vương còn chưa báo đáp đâu nhỉ?”

“Hơ hơ! Cứu một mạng người như xây bay tòa tháp, vương gia chỉ cần sau này ít đến làm phiền ta là đủ rồi!” Tại lúc hắn định gặm cắn ngón tay ngon mắt của ta, ta vội vàng rút tay về.

“Tiểu Nha Nha!” Ngữ điệu cảu nam nhân trở nên lạnh lùng: “Người bản vương muốn, từ trước chưa bao giờ không chiếm được, nàng cũng vậy thôi! Tứ vương phi của ta!”

“Hừ! Vương Nha Nha ta không thèm làm tứ vương phi của ngươi! Cảnh cáo ngươi! Đừng theo ta nữa!” Sau khi hung hăng dứ dứ nắm đấm về phía hắn, ta vội vã chạy đi như bay.

Lang Minh Thần say đắm nhìn theo bóng hình bé xinh chạy xa xa kia, không thể giấu được ý cười tràn ngập trong đôi mắt xanh thẫm như đại dương kia, thật khiến hắn hận không thể trừng phạt vật nhỏ kia, lúc nào mới hoàn thành được tâm nguyện đây…

“Nhã Thần! Sao huynh cũng ở chỗ này?” Vừa mới xoay người đã thấy một năm tử cao lớn chắn lối đi của hắn.

“Minh Thần! Lẽ nào huynh đã quên chuyện chúng ta muốn làm?” Cái nhìn không ủng hộ với một màn kịch tính trước mắt vừa rồi với nam tử áo đen, trên môi lộ ra nụ cười lạnh nhạt châm chọc: “ Huynh không thể yêu nàng ta!”


“Nhã Thần! Chuyện này không liên quan đến huynh!”

“Minh Thần! Đừng quên hoài bão của huynh!”

“Vậy thì sao? Có liên quan gì đến nàng?”

“”Chọn nàng làm tứ vương phi! Huynh sau này còn muốn  mượn sức trung thần như Dương gia không?” Huynh biết rõ, chỉ cần lấy nữ nhi của nahf họ huynh mới nhận được sự ủng hộ của họ.”

“Hừ! Không cần dựa vào bọn họ bản vuong cũng đoạt được thiên hạ.”

“Dù cho như vậy nhưng biểu muội Nha Nha của ta tuyệt đối không thích hợp với chốn tam cung lục viện. Tâm tư nàng đơn thuần như vậy tuyệt đối không thể ứng phó được với quan hệ phức tạp nơi hậu cung.”

“Hừ! Không cần huynh lo! Sau này nàng là hoàng hậu của ta, đến lúc đó, có ta sủng ái nàng còn chưa đủ hay sao? Hậu cung chỉ có một chủ nhân duy nhất là nàng, không có quan hệ phức tạp gì hết!”

“Với tính cách của nàng, huynh nghĩ nàng sẽ lưu lại trong hậu cung sao? Huynh nghĩ Cổ Nguyệt Lan sẽ chắp tay nhượng bộ sao? Hơn nữa, nàng không yêu huynh! Huynh hà tất vì một nữ tử mà…”


“Thôi đi! Nhã Thần! Chuyện của ta huyhnh không cần xen vào!” Đôi mắt xanh thẳm trừng trừng nhìn nam tử áo xanh: “Nhớ kĩ, nàng là nữ nhân của ta! Quan tâm cũng là chuyện của ta, huynh hãy bớt lo lắng vớ vẩn đi!”

“Nữ nhân của ngươi! Trên danh nghĩa nàng là thê tử chỉ hôn của ta! Cũng là mẹ của con ta sau này!”

“Ngươi muốn thế nào? Đừng quên ngươi còn có một Hồ Yên Nhiên! Đừung trêu trọc nữ nhân của ta!”

“Của ngươi?” Đôi mắt đen sáng ngời của Lâm Nhã Thần chống chọi lại đối phương: “Nếu như ta muốn được hưởng phúc đó thì sao?”

“Ngươi dám?” Lang Minh Thần quát lên giận dữ: “Nếu như ngươi dám, đừng trách ta hạ thủ với Lâm gia!”

“Minh Thần!” Lâm Nhã Thần ung dung quay đầu, vẫn tươi cười như trước nhưng trong mắt không còn chút ý cười nào: “Còn nhớ rõ lời thề mười năm trước chúng ta kết bái huynh đệ không?”

“Vậy thì sao? Liên quan gì đến chuyện Nha Nha?”

“Để thống nhất thiên hạ, đoạn tình tuyệt ái!” Trên mặt Lâm Nhã Thần lúc này vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, hắn yên lặng nhìn đối phương, khóe miệng lộ ra một tia trào phúng: “ Nhớ rõ không?”

“Hừ! Ta không quên! Có điều, thiên hạ này bản vương muốn, nha đầu kia ta cũng muốn! Giang sơn mỹ nhân ta đều không buông tay!”


“Thế nhưng! Ta có dự cảm, vì nàng ngươi có thể từ bỏ giang sơn này, thậm chí khiến mình thành hai bàn tay trắng!” Lâm Nhã Thần cười nhạt: “Ngươi tin không?”

“Ha ha ha ha ha…” Lang Minh Thần nghe vậy cười phá lên như thể Lâm Nhã Thần nói điều gì đó hết sức nực cười, cười đến mức đôi mắt nheo nheo lại, thật khó mới dừng được cười, trêu chọc vẻ mặt bình thản của Lâm Nhã Thần: “Nếu thật như có ngày đó! Muốn ta chọn lựa giữa giang sơn và mỹ nhân! Vậy thì ta sẽ chọn nàng! Cho dù bị nàng nô dịch ta cũng cam tâm tình nguyện.” (OMG!!!Nửa đêm nửa hôm làm con nhà người ta ngọt đến tận tim thế này có chết k cơ chứ @@)

“Minh Thần! Nếu như nàng làm hao mòn hùng tâm tráng khí của ngươi, ta sẽ diệt trừ nàng!” Lời nói thản nhiên nhưng đầy ẩn ý sâu xa: “Tuy nhiên nữ nhân đáng yêu thú vị như vậy, ta cũng không nỡ ra tay hạ thủ!”

“Lâm Nhã Thần! Nếu như ngươi dám đụng đến một sợi tóc gáy của nàng! Đừng trách ta không nể tình huynh đệ!” Thân Thể cao to tỏa ra một luồng khí sát nhân, trong đôi mắt xanh thẫm mãnh liệt cuộn trào sóng dữ.

“Rất tốt! Ta chống mắt chờ xem! “ Tuy rằng trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh nhưng trong lời cũng hàm chứa chút chua chát khó nói: “Không ngờ tình cảm huynh đệ chúng ta nhiều năm như vậy lại vì một nữ nhân mà trở mặt thành thù!”

“Nhã Thần! Ta nói lại lần nữa, đừng động vào nàng!”

“Thái tử Bắc quốc trong vòng hai ngày sẽ tới kinh thành! Trong thời khắc mấu chốt như này ngươi cũng nên bị nữ nhân che mờ con mắt!”

“Bắc Ngao Liệt?”

“Không sai! Chính là hắn!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận