Trái Gura Gura No Mi Tại Đô Thị


Nam Thành.
Trong một căn phòng, Lưu Gia Dương nhìn cuộc đại chiến, sắc mặt không hề dễ nhìn…
Thanh Trúc Bang bọn hắn vốn cực kỳ tinh thông vô số loại tin tức, vậy mà giờ đây Đông Thành xảy ra cuộc đại chiến với quy mô lớn như thế, trước đó hoàn toàn chưa nhận được bất kỳ tin tức nào…
Đây không thể nghi ngờ là cực kỳ mất mặt…
Không thể trách Thanh Trúc Bang thu thập tin tức chậm trễ, chẳng qua mới sáng sớm gửi thiệp mời đến dự tiệc, buổi tốt đã đại chiến....
Làm sao điều tra?
Một tên lão già đứng sau tỉnh táo, nhắc nhở:" Gần đây với sự phát triển thần tốc của một thế lực gọi là Hắc Giáo Đình, làm cho Đông Thành Hắc Đạo rối loạn lên, gia chủ nói theo dõi nhất cử nhất động của Ngũ Hổ Bang cùng Hoa Nam Bang, có biến phải báo ngay cho ngài ấy…”
“Nhanh, nhanh…lập tức đem tin tức truyền cho cha ta! với tốc độ nhanh nhất…” Lưu Gia Dương gấp gáp hô lên, âm thầm đổ mồ hôi lạnh, xém chút hắn đã quên đi chuyện quan trọng này.
“Tuân lệnh!” Lão già gật gù, lấy ra cái điện thoại gọi…
.......
A...
Triệu Đông kêu lên thảm thiết, tay trái che lại chỗ đang chảy ra máu tươi của mình, sắc mặt của hắn lúc này cực kì trắng bạch, nếu không phải dùng ý chí sắt đá của mình, e rằng hắn đã không chịu được đau đớn mà ngất đi.....
Mà ở một bên Lý Hướng Tiền cũng không khá hơn bao nhiêu, tóc tai bù xù, toàn thân đều là máu tươi, thậm chí một đầu ngón tay phải cũng bị vặn gãy, làm gì còn dáng vẻ oai hùng như lúc ban đầu.
" Ta nói hai người các người dù gì cũng là Lão đại ở Đông Thành mấy chục năm a, làm sao lại phế như vậy, từ nãy đến giờ mới có 40 phút thôi a, mà đã thảm hại như vậy rồi".

Ninh Đào cầm lấy một đầu cánh tay của Triệu Đông vứt ra ngoài, nở một nụ cười khát máu nói:" Nếu hai người các ngươi không còn thủ đoạn nào sẽ chết đấy".
Nói thật vốn dĩ hắn cũng hơi thất vọng, vốn tưởng hai người bọn họ thống lĩnh Hắc Đạo Đông Thành mấy chục năm, thực lực ít ra cũng không quá tồi, thế mà sự thật quá phũ phàng.
Đều là Cấp E Trung Kì Cường Giả, nhưng thực lực của Triệu Đông cùng Lý Hướng Tiên yếu hơn Hồng Hà Tam Quỷ Lão Đại quá nhiều, ít ra hắn ta liều cả cái mạng cũng làm Ninh Đào bị trọng thương phải điều dưỡng cả gần tuần lận.
Mà suy nghĩ một tí thì thấy cũng bình thường, Hồng Hà Tam Quỷ là tội phạm truy nã suốt ngày phải cảnh giác nên thực lực luôn duy trì ở đỉnh cao, còn về Triệu Đông và Lý Hướng Tiên từ khi trở thành Lão đại thì số lần xuất thủ được số đầu ngón tay, lại thêm tuổi tác đã cao, thực lực không trượt mới lạ.

Không chỉ Triệu Đông và Lý Hướng Tiên, mà cả Triệu Minh, Triệu Tín cùng Đinh Tam thực lực cũng tụt dốc dữ dội, nếu không ngoại trừ Long Ngũ thì Bộ Mãnh cũng Mặt Sẹo rất khó chiến đấu dễ dàng như vậy.
" Hừ, muốn giết chúng ta không dễ dàng như vậy đâu".

Triệu Đông xé một mảnh vải trên người, cố nhịn đau đớn, buộc chặt lại cánh tay bị đứt để cầm máu, cứ để thế này hắn không bị Ninh Đào giết chết, ngược lại hết máu mà chết mất....
" Mẹ nó, cho dù chúng ta có chết cũng để ngươi không dễ chịu".

Lý Hướng Tiên cũng trầm giọng nói.
Đám người này rốt cuộc từ đâu chui ra? Rõ ràng lúc trước chỉ là một Tứ Hải Bang với 100 người nhỏ bé.

Sau khi đổi tên thành Hắc Giáo Đình lại kinh khủng như vậy.
Nhất là thanh niên trước mặt này triệt để chính cống là một con quái vật thật sự, cho dù bọn hắn có dùng hết toàn lực, cũng không thể làm Ninh Đào bị chút trầy xước nào, chứ còn nói đến giết chết.
" Haha, thế các ngươi phải nỗ lực thêm".

Ninh Đào cười đầy sản khoái, chân đạp Soru tiến lên.
Mà Triệu Minh không hổ Nhị Bang Chủ của Ngũ Hổ Bang, thực lực quả thực rất mạnh mẽ, cho dù Long Ngũ cũng không thể trong thời gian ngắn đánh bại được.…
" Bát Quái Chưởng - Thức Thứ Tam - Hồi Thân Chưởng, Vô Ảnh Cước".
Bộ Mãnh cùng Mặt Sẹo đem cho hai người Triệu Tín, Đinh Tam đánh đến đầu tóc rối tung, khóe môi rỉ máu, lục phủ ngũ tạng chấn động dữ dội…
Thực lực của Triệu Tín và Đinh Tam mặc dù cùng Cấp E Sơ Kì với Triệu Minh, nhưng vẫn kém hơn một đoạn, lại thêm vừa rồi bị Bộ Mãnh cùng Mặt Sẹo đánh bị thương, bây giờ miễn cưỡng cầm cự đã là tốt lắm rồi…
Mà lúc này ở bên ngoài Hồng Biển Lâu, hai bên vẫn chém giết nhau rất khốc liệt, càng có vượt qua trăm người ngã trên mặt đất, ngã xuống trong vũng máu!
Bọn hắn có bị chặt đã đoạn cánh tay, có bị chặt bị thương đùi, có trực tiếp bị một đao bị mất mạng, máu tươi rơi vãi khắp nơi đều là, rất nhiều người càng là ngổn ngang lộn xộn nằm ở trên đường phố!

Đại chiến quá mức kịch liệt, lập tức kinh động toàn bộ người xung quanh.
Vút vút vút…
Cả đám hiếu kì tiến tới, đem toàn bộ chiến trường thu vào tầm mắt…
Mà khi nhìn thấy hơn 2000 nghìn đang chém giết lẫn nhau, máu bay tung toé, cơ người hoảng sợ hết lớn, có người thì trực tiếp nôn tại chỗ.
“Ôi thần linh ơi! Chuyện gì đang xảy ra".
" Đó không phải người của Ngũ Hổ Bang cùng Hoa Nam Bang sao, còn đám người mặc áo đen kia là ai".
" Má ơi, đám người mặc áo đen mạnh quá, ngay cả Ngũ Hổ Bang cùng Hoa Nam Bang hợp sức, cũng không thắng được".
"Ô mai gót, không ngờ thời đại này, còn có thể xem đến cuộc đại chiến lớn như vậy! Ta đang nằm mơ chăng?”
" Còn gây người ra đấy làm gì, mau báo cảnh".
" Đừng phí tâm nữa, ta gọi từ nãy đến giờ làm gì có con ma nào tới đâu? Có khi cảnh sát cũng không dám can thiệp".
Trong lúc nhất thời, vô số nghị luận cảnh tưởng trước mắt, mà khác lạ là không hề có ai chạy trốn cả, thậm chí có người còn cầm máy lên LiveStream....
Dù sao bây giờ là thời bình, muốn nhìn cuộc đại chiến với quy mô lớn như thế này, rất khó, mặc dù có chút sợ hãi, những vẫn không cản nổi lòng hiếu kì của mình.
Mà lúc này đầu đường đứng đầy một đám mặc đồ đen nam tử, bọn hắn ngăn chặn đầu đường, cũng phát hiện một nhóm nhỏ ngươi bình thường rình xem, liền cầm đường đao đi qua, đằng đằng sát khí nói.
" Bọn mày đang làm gì đấy hả...".
Làm đám người quay đầu lại, thì nhìn thấy 5-6 người nam tử đi đến, mỗi người trên tay cầm một thanh đường đao, thần sắc dữ tợn, như muốn ăn tươi mọi người vậy.
" Cái này......".
Trong đó một nam tử phát hiện có mấy cầm điện thoại đang LiveStream cảnh đại chiến, nhất thời cầm đường đao chém đôi cái điện thoại.
" Người làm gì vậy hả".

Trong đó một nữ tử bị chém đôi điện thoại, tức giận nhìn nam tử kia, nàng vốn đang háo hức LiveStream về trận đại chiến trước mặt, nhất là khi nhìn thấy người xem trạm mức 10000 người theo dõi thì đột nhiên bị chém mất cái điện thoại.
" Câm mẹ mồm lại, nếu không tao chém chết mẹ mày luôn, còn các ngươi nữa ở đây làm l-n gì nữa....muốn tao chém hết tụi mày hả".
Nghe vậy, đám người rốt cuộc sợ hãi rồi, ai biết nam tử kia có đột nhiên nổi khủng chém đôi người bọn họ như chém cái điện thoại chứ.
Nhìn thấy đám người bình thường rời đi, bọn họ cũng không yên tâm, đi xung quanh nhìn một hồi, không thấy ai, mới trở lại canh giữ đầu đường.
.......
Mà lúc này ở Ninh Hải Thành Phố Đông Thành Cục Công An, Bạch Phù Dung rất là buồn bực, phi thường phi thường buồn bực, vốn dĩ nàng vừa mới xuất viện, liền ngay lập tức trở lại làm việc, thì nhận được quần chúng báo cáo thời điểm cần phải trước tiên chạy tới sự tình phát hiện tràng.
Thế nhưng mà tại nàng nhận được điện thoại có người ở Biển Hồng Lâu đánh nhau ẩu đả thời điểm, lại nhận được Bạch Cục Trưởng gọi điện thoại tới, nói đêm nay có đặc biệt nhiệm vụ, không có mệnh lệnh, bất luận kẻ nào không cho phép tự tiện hành động!
Rơi vào đường cùng, nàng đành phải cùng những thứ khác cảnh sát cùng một chỗ đứng ở Cục Công An, cuối cùng lại liên tục nhận được mấy khởi báo án, đều là về Biển Hồng Lâu đấy, nương tựa theo cảnh sát trực giác.
Bạch Phù Dung biết rõ Biển Hồng Lâu nhất định xảy ra chuyện gì đại án, cuối cùng Bạch Phù Dung thật sự nhịn không được, tựu đi tìm chính mình Bạch Cục Trưởng lý luận.
" Bạch Cục Trưởng, Biển Hồng Lâu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, sao không cho chúng ta điều tra..".

Bạch Phù Dung ánh mặt sắc bén nhìn Bạch Vĩ.
" Bạch Đội Trưởng, việc này ngươi không cần quan tâm, ngươi vừa mới xuất viện, nên về nghỉ ngơi cho khoẻ đi".

Bạch Vĩ nhanh chóng chuyển để tài, vội vàng muốn đuổi tiểu tổ tông này về.
Hắn liền biết ngay với tính cách của Bạch Phù Dung sẽ không bỏ qua việc này, nhưng đây là việc liên quan đến Hắc Đạo đánh giết lẫn nhau, lũ đó toàn những người điên, nếu Bạch Phù Dung tới đó, xảy ra việc gì, chắc cái mạng của hắn cũng đi theo....
" Sức khoẻ của ta...!ta tự biết, Bạch Cục Trưởng nếu ngươi không chịu nói....ta sẽ nói cho Nhị thúc, ngươi không làm tròn trách nhiệm".

Bạch Phù Dung mặt lộ khói mù, răng ngà thầm cắm, nhìn Bạch Vĩ ấp a ấp úng, nàng liền biết có chuyện lớn, làm sao có thể về nghỉ ngơi được.
Mỗi cái người đều có kiên trì của mình, thân là cảnh sát, Bạch Phù Dung càng có chính mình thủ vững.
" Bạch Đội Trưởng, xem như tôi sợ cô, thật ra Hặc Đạo xảy ra tranh chấp, đang đánh giết lẫn nhau, để giành quyền thống trị Đông Thành".
Bạch Cục Trưởng mồ hôi trên trán chảy ròng rọc, trong lòng cũng đủ bó tay rồi.
Tin tức như vậy lại để cho Bạch Phù Dao rất là khiếp sợ, nguyên lai Bạch Cục Trưởng đã sớm biết sẽ có trận này sống mái với nhau, thân là cảnh sát, nên giữ gìn dân chúng an toàn.

Hôm nay Hắc Đạo đoàn thể muốn tiến hành đại quy mô sống mái với nhau rồi, không chỉ có không xuất ra động lòng người tay bắt những này hắc bang đoàn kết, còn tùy ý bọn hắn sống mái với nhau, đây là một cái cảnh sát nên làm sao?
" Cái gì, Bạch Vĩ việc này liên quan đến mạng ngươi đó, sao ngươi có thể dửng dưng như không ngồi đây được hả....còn không phái người đi ngăn cản".

Bạch Phù Dung tực giận, một mặt chất vấn.
Không nói những này Hắc Đạo có thể hay không làm bị thương một ít người vô tội dân chúng, coi như là bọn hắn ở giữa đánh nhau chết sống, cũng sẽ biết tạo thành thương vong à? Bọn hắn mặc dù là Hắc Đạo phần tử, nhưng cũng là người, chỉ cần là người, thì có được bảo hộ toàn lực, mặc dù là bọn hắn phạm pháp, cũng có thể có pháp luật đi trừng phạt bọn hắn, mà không phải do bọn hắn lén giải quyết ah!
Nếu như tất cả mọi người là như thế này, sao còn muốn cảnh sát làm cái gì?
Ngược lại với Bạch Phù Dung tức giận, những người còn lại cảnh sát Cục Công An từng cái uống cafe ngồi xem kịch
Mọi người đều biết vị này Bạch Đội Trưởng nhanh nhẹn dũng mãnh, ngay cả trước mặt lãnh đạo cũng không có kiêng nể gì cả, cảnh tưởng này không biết xảy ra bao nhiêu lần rồi, mọi người cũng nhìn quen thuộc.
Với cả cũng không phải bọn hắn không muốn cản, mà là không dám, đám người đó toàn là những tên điên, coi mạng người như cỏ giác.
Hồi trước cũng có một người giống như Bạch Phù Dung, muốn đi ngăn cản, kết quả đâu? Không những không ngăn cản được mà còn bị giết chết.
" Việc này ta không có quyền quyết định, thượng cấp sớm có mệnh lệnh không cho phép nhúng tay việc này....tốt nhất cô nên về nghỉ ngơi đi, đừng có nhúng tay vào việc này".

Bạch Vĩ lắc đầu, chết sống không chịu đồng ý.
" Có ai muốn đi bắt Hắc Bang phần tử cùng ta không....".
Bạch Phù Dung bất đắc dĩ, đành phải đi tìm những đồng bọn khác cùng nhau đi.
" Bạch Đội Trưởng, đến giờ cơm tối rồi, mẹ ta còn chờ ta về ăn cơm, xin lỗi ta đi trước".
" Sao, em bị chảy nước ối, bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện, ok anh tới liền".
" Hả, có người báo cáo gần đây có một vụ xảy ra tai nạn, còn chờ gì nữa, mau tới".
Chớp mắt cả Cục Công An trống không, chỉ còn lại mỗi Ngưu Vĩ Bình một măt sững sờ tại chỗ, nhìn thấy Bạch Phù Dung một mặt âm hiểm đi tới chỗ mình, nhất thời hoảng sợ cầu khẩn:
" Đại tỷ, trên ta có mẹ già chưa chăm sóc, dưới ta có hôn thê chưa cưới, ngươi làm ơn làm phật tha cho ta đi, ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa a".
Bạch Phù Dung không thèm để ý lời cầu xin hắn, mà nắm lấy cổ ao lôi Ngưu Vĩ Bình ném lên xe cảnh sát, tiến đến Hồng Biển Lâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận