Ninh Hải Cao Trung...
Vì chỉ còn 3-4 ngày nữa là Thi Đại Học nên bầu không khí trong Lớp 12 hết sức căng thẳng, tất cả mọi người đều đến sớm trường học, ôn bài chuẩn bị cho kỳ thi Đại Học...
Ai cũng biết Kỳ Thi Đại Học Trung Quốc cực kỳ khắc nhiệt và nghiêm khắc, vả lại Trung Quốc lại là nước đông dân nhất thế giới, nên việc cạnh tranh các suất vào các trường Đại Học cũng rất khốc liệt, nói chung ai được điểm số càng cao, thì càng có nhiều cơ hội.
Ngay cả Võ Minh Thương cùng Tô Thiển hai đại Hoa Khôi, cũng là người học giỏi nhất nhì của trường cũng cảm thấy căng thẳng, đến sớm ôn tập.
" Phương Phương, ngươi xem đã gần tuần rồi Ninh Đào chưa suất hiện, có phải gặp phải chuyện gì rồi không".
Vừa mới cầm quyển sách lên, Võ Minh Thương lại không nhịn được nhìn về chỗ hẻo lánh kia, thần sắc tràn đầy lo lắng...
" Minh Thương, ngươi đừng hỏi ta, ngươi là bạn gái của hắn còn không biết, làm sao ta biết được....Mà lại ngươi không phải Wechat của hắn sao, không hỏi".
Hồng Phương Phương cũng cảm thấy có chút nhức đầu, câu này trong tuần nàng nghe cũng phải đến mấy chục lần rồi.
Cũng không nhịn được cảm thán, tình yêu thật vĩ đạt a, nhớ lại lúc trước Võ Minh Thương có biệt danh Băng Sơn Mỹ Nhân ah, chưa bao giờ nói chuyện vơi các nam sinh khác được hai câu, ngay cả các nữ sinh khác cũng rất ít nói.
Cả cái Ninh Hải Cao Trung này chỉ có mỗi một mình Hồng Phương Phương nàng là bạn thân mà thôi, thế mà bây giờ động tí là lo lắng cho Ninh Đào của mình, từng li từng tí.....
" Ta nhắn rồi, nhưng không được,....Phương Phương ngươi nói có phải Ninh Đào không thích ta nữa, lên mới nghỉ học trốn tránh ta không...".
Nói tới đây, Võ Minh Thương hai mắt long lanh, như muốn khóc..
" Minh Thương, ngươi đừng suy nghĩ nhiều nữa, có thể chiếm được trái tim của Minh Thương nhà ta, đã là phúc đức mấy đời của tên Ninh Đào thối đó rồi, làm sao lại dám bỏ ngươi chứ...!chắc hắn có việc gì bận nên mới nghỉ học mấy ngày thôi, có khi hôm nay hắn lại đi học đấy chứ".
Nhìn thấy Võ Minh Thương sắp khóc, Hồng Phương Phương không nhịn được khuyên nhủ.
Nhưng trong lòng thì thấy tiếc cho Võ Minh Thương, nếu là người khác có được người yêu như Võ Minh Thương thì đã sung nịch như vàng như bạc, hết mực quan tâm.
Ai như tên Ninh Đào thối này, chớp mắt biến mất cả gần tuần, thế thì thôi đi, ngay cả tin nhắn cũng thèm rep, quả thật quá đáng.
Mà ngồi cùng bàn Ninh Đào, Tô Thiển cũng giống như Võ Minh Thương rất lo lắng cho Ninh Đào, mà lại còn lo lắng về chuyện khác nữa:" Chết tiệt Ninh Đào, lại thêm tên mập chết tiệt kia nữa, hai người các ngươi rốt cuộc chạy đi đâu rồi, thế này chuyện ả Hồ Ly Tinh Tần Vận kia, nhờ ta làm sao bây giờ".
Nhắc tới chuyện đó, Tô Thiển lại một trận ảo não, rõ ràng Ninh Đào mặc dù chưa phải là bạn trai của nàng, nhưng hai người đã tiếp xúc da thịt rồi ah, có thể nói là Ninh Đào với nàng quan hệ còn thân mật hơn cả là bạn gái chính thức Võ Anh Phương...
Thế mà hôm đó không biết đầu óc nàng bị làm sao lại đáp ứng yêu cầu vô lý của Tần Vận đó....!nhớ đâu tên Hồ Ly Tinh đó cũng bị Ninh Đào mê hoặc, rồi phải lòng hắn thì sao.
Có một tình địch như Võ Minh Thương làm nàng cũng nhức đầu lắm rồi, lại thêm Hồ Ly Tinh đó nữa...Nghĩ tới thôi, đã làm nàng đau đầu nhức óc rồi.
Nếu Tô Thiển biết ngoại trừ Tần Vận cùng Võ Minh Thương, nàng còn có 5-6 tình địch nữa, không biết có thổ huyết tại chỗ không ah!
" Hừm, ta thấy tiểu tử đó sợ đến lúc Thi Đại Học không được, làm lộ mình giạn lận trong thì ki chất lượng, nên nhân lúc này chạy trốn".
Trái ngược với thần sắc tràn đầy lo lắng của Tô Thiển cùng Võ Minh Thương, Chu Dịch lại hết sức vui mừng....
Từ lúc Lớp 10 đến giờ hắn đã không thích Ninh Đào rồi, còn không phải nói bị Ninh Đào ép ở ngày công bố chất lượng điểm xấu mặt Lưu Gia Kiệt đã nghỉ học ở Ninh Hải Cao Trung này rồi.
Cũng từ lúc đó danh tiếng Ninh Đào ở Ninh Hải Cao Trung cũng ngày cang vang dội, đi tới đâu cũng có người bàn tán, khiến Chu Dịch càng ao ước ghen tỵ!
" Ngươi im miệng".
Đột nhiên nghe được người nói xấu Ninh Đào, Tô Thiển cùng Võ Minh Thương đồng thanh lớn tiếng, trừng mắt nhìn Chu Dịch.
" Ách, ta chỉ nói sự thật thôi".
Bị hai đại Hoa Khôi của Ninh Hải Cao Trung nhìn chằm chằm, Chu Dịch cũng cảm thấy có chút áp lực, dù sao gia thế của hai người cũng không phải gia đình hắn có thể so sánh nổi, chỉ đành nói xong một câu rồi ngồi xuống.
" Hứ, ngươi thử nói một câu nữa xem, có tin lão nương có đánh cho bố mẹ ngươi cũng không nhận ra không".
Đang vị chuyện kia đau đầu, tên còn dám nói xấu nam nhân của nàng, Tô Thiển giơ nên nắm đấm nhỏ nhắn của mình, hưng dữ nói.
" Chu Dịch, Ninh Đào cũng là người cùng lớp mình, sao ngươi có thể nói xấu ngươi ta như vậy" Võ Minh Phương cũng tham gia trách cứ Chu Dịch...
" Đúng vậy, sao ngươi có thể nói xấu sau lưng người khác như vậy, có giỏi đi nói trước mặt Ninh Đào đi".
" Ta thấy Chu Dịch từ khi đi theo Lưu Gia Kiệt học gì không tốt, lại đi học cái tính Tiểu Bá Vương của hắn".
" Hừ, Tiểu Bá Vương, hắn cũng xứng, không nhìn thấy Lưu Gia Kiệt còn bị Ninh Đào làm cho phải nghỉ học sao, chúng ta nên tránh xa hắn ra, không là bị liên lụy".
Tất cả người xung quanh cũng tham gia trách móc Chu Dịch, lúc trước hắn đi theo Lưu Gia Kiệt, ngông cuồng, suốt ngày ức hiếp bọn hắn, bây giờ không có Lưu Gia Kiệt còn dám hống hách trước mặt bọn hắn, không phải muốn chết sao...
" Cái ngươi...".
Chu Dịch sắc mặt tím đen, có cần phải thế không, làm giống như hắn nói ra chuyện tày trời gì giống như.
" Này, có tin hot mau lên trang trường xem".
Lúc này, đột nhiện có một nam sinh trong lớp hét to..
Nghe vậy, mọi người liền vứt chuyện Chu Dịch qua một bên, lần lượt cầm điện thoại ra, lên trên trường, liền nhìn thấy ảnh một chiếc xe đi vào trường, không nhịn được chế giễu nói:" Có một chiếc xe thôi mà, cái gì mà tên hot chứ".
" Cái tên không biết xem hàng nhà ngươi, thì im miệng, ngươi biết đây là gì không....đây chính là chiếc Land Rover Defender mới sản xuất trong năm, giá trị lên tận 700 vạn tệ đấy".
Ngươi kia nhìn nam tử vừa nói kia, kinh thường nói.
" Có phải là giáo viên trong trường mình lái không".
Hồng Phương Phương cũng hiếu kì tham gia...
" Ta xem không phải đâu, đây chính là 700 vạn tệ....ngươi xem có giáo viên nào dám bỏ tiền ra không".
Một nữ sinh khác tên Linh Vân cũng lắc đầu nói...
Phải biết lương của giáo viên bình thường cũng chỉ có mấy ngàn tệ mà thôi, nhiều hơn nữa cũng chỉ có mấy chục nghìn tệ, làm sao dám mua chiếc 700 vạn tệ này chứ.
" Đi ra ngoài xem, không phải biết sao".
Một nam sinh khác cũng ở một bên nói ra....
Nghe vậy, cả đám bừng tỉnh lôi kéo nhau ra ngoài hành lang, nhất thời ở trong tầm mắt bọn họ một chiếc Land Rover Defender màu đen, dần dần đi vào sân trường, liền dừng lại...
" Bàn Tử, ngươi cũng quá keo kiệt đi, thân gia ngươi bây giờ cũng phải cả mấy trăm triệu ah, thế mà đi mua cái này".
Mở cửa đi xuống xe, Ninh Đào kinh thường nhìn Bàn Tử.
" Hừ, ngươi còn dám nói ta, thân gia ngươi còn nhiều hơn ta tới mấy lần, sao không thấy ngươi mua chiếc xe nào, nếu không phải ta tới đón ngươi, chắc ngươi đi xe buýt đến trường mất....mà lại ngươi cũng quá thảm ah, mới có một ngày không gặp, đã đi băng bó cả một cánh tay rồi".
Bàn Tử Trương Chân cũng không chịu yếu thế, hùng hồ nói lại...
" Nói tới cái này, ta không nhịn được muốn đánh ngươi một trận, ít nhiều người cũng là người Hắc Giáo Đình, thế mà hôm kia ngày quyết chiến, ngươi lại ham sống sợ chết vắng mặt".
Ninh Đào tức giận trừng mắt Bàn Tử.
" Haha, ngươi ta cho ta đi...ta mới có mấy trăm triệu để hưởng thụ cuộc sống, không muốn chết nhanh như vậy đâu".
Bàn Tử Trương Chân nhếch miệng lên cười...
Ninh Đào cũng cười cười không nói gì, lúc trước hắn kêu Long Ngũ gửi lệnh triệu tập cho Bàn Tử Trương Chân, chỉ để đùa hắn mà thôi, cũng không nghĩ cho hắn tham gia vào Hắc Đạo bao giờ!
Hai người không để ý đến mọi người mắt chữ A, miệng chữ O xung quanh, mà vừa đùa giỡn vừa đi về hướng Lớp 12(3) mà đến..
" Ngạo toà, là Ninh Đào cùng Trường Chân".
" Nhìn tướng tá hai bọn họ vừa rồi, chiếc Land Rover Defender này, sẽ không phải của Trường Chân chứ".
" Sẽ không phải hai người họ là đều là Phú Nhị Đại, nhưng từ trước đến giờ giả nghèo ah".
Đám người Lớp 12(3) vừa đi ra ngoài hành lang, cúi người xuống, nhìn thấy Ninh Đào cùng Bàn Tử Trường Chân từ trong chiếc Land Rover Defender đi ra, thì kinh ngạc hết mức..
Trong đám người chỉ có Võ Minh Thương cũng Tô Thiển mới không quan tâm chủ nhân chiếc Land Rover Defender là ai? Mà để ý đến Ninh Đào rốt cuộc xuất hiện, liền thở ra một hơi.
Khi Ninh Đào cùng Bàn Tử Trương Chân lên đến thì sững người lại, bởi vì tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm hai người bọn hắn, giống như nhìn sinh vật lạ vậy...
Ninh Đào nhìn một màn này, liền thấy cảm giác không ổn, nhanh chân chạy đến chỗ Võ Minh Thương, cười nói:" Minh Thương, buổi sáng tốt lành".
" Trường Chân Chân, chiếc Land Rover Defender vừa rồi là của ngươi sao".
" Ngươi có phải Phú Nhị Đại giả nghèo không".
" Trường Chân......".
Nhưng Bàn Tử lại không được may mắn như vậy, bị cả một đám người vây quanh, hỏi này hỏi lọ, nhìn chả khác gì kiểu Fan hâm mộ nhìn thấy thần tượng vậy..
" Ninh Đào tay ngươi bị làm sao vậy".
Lúc này Ninh Đào tiến đến gần, Võ Anh Phương mới để ý đến tay trái hắn đang bó bột, quan tâm hỏi...
" Hắc hắc, không sao, chỉ bị mấy con chó cắn thôi".
Ninh Đào cười nói...
" Chó cắn? Cậu phải cận thận hơn chứ....".
Võ Minh Thương thì thào nói.
Nhưng trong lòng nàng vẫn còn nghi vẫn, Ninh Đào bị con chó nào cắn mà thương nặng đến vậy, phải bao bột toàn bộ cánh tay trái, không lẽ là con Pitbull, Berger, Tibetan Mastiff....chỉ có mấy con chó hung dữ đấy mới có thể làm bị thương như thế này thôi.
" Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi, mấy ngày là khỏi ngay ah".
Ninh Đào khoát khoát tay, cười nói...
" Ninh Đào, bây giờ cậu có thể nói mấy ngày nay cậu đi đâu hả? Có biết còn 3-4 ngày nữa là Thi Đại Học rồi....đừng có bảo với là cậu quên lời hứa giữa hai chúng ta rồi đấy nha".
Võ Minh Thương hỏi tiếp.
" Hì hì, Ninh Đào, cậu mau thành thật khai báo, sẽ được khoan hồng....với lại giữa hai người có lời hứa gì mà mình không biết".
Tô Thiển cũng hiếu kì, xen chân vào hỏi
" Ah, cũng không có gì, chỉ là cùng Minh Thương đỗ vào Đại Học Thượng Hải mà thôi, đối với cái đấy mình thừa sức vô, hơn nữa mình còn muốn làm thủ khoa đây này".
Ninh Đào mười phần tự tin, vỗ ngực đảm bảo, rồi từ trong cặp sách lấy ra một chiếc hộp nhỏ, màu đỏ nói:" Mấy ngày nay, mình vội kiếm tiền mua cho cậu cái này nè".
Trước khi đến đây hắn đã nghĩ tới chuyện trả lời mấy câu hỏi thế này rồi, với cả mấy cái trang sức này, hắn cũng muốn tặng cho mấy nữ, quả thật một mũi tên trúng hai con chim.
" Thật đẹp".
Võ Minh Thương mở cái hộp ra, nhất thời một chiếc nhẫn, phía trên có một viên đá màu xanh lam, hình thoi ở trên:" Nhưng cái này chắc chắn đắt lắm ah".
" Không đắt, không đắt, chỉ có mấy chục vạn tệ thôi ah, để mình đeo lên cho cậu nha".
Ninh Đào cầm chiếc nhẫn ra, đeo lên ngón tay phải áp út của Võ Mình Thương, cười nói:" Bây giờ mình đã đắng kí chủ quyền rồi ah, nếu sau này có người hỏi có người yêu chưa, thì nhớ giơ tay lên nha".
Nhìn chiếc nhẫn ở ngón tay áp út của mình, Võ Minh Thương gương mặt đỏ lên, tràn đầy hạnh phúc, bởi vì bình thường nam nữ đính hôn với nhau rồi, mới đeo nhẫn ở ngón tay út phải, còn bên ngón áp út bên trái là nhẫn cưới....
Đúng lúc này, chuông giờ học kêu lên, tất cả mọi người đều tự giác đi về lớp, kể cả đám đang vây quanh Bàn Tử, cũng lật đật đi vào lớp.
" Ninh Đào, cái tên trọng sắc kinh bạn, sao ngươi nhẫn tâm để ta lại với đám như sói hoang vậy chứ".
Bàn Tử Trương Chân quần áo sộc sệch, đi qua chỗ Ninh Đào, không khỏi tức giận mắng..
" Sao ta nhìn mặt ngươi giống như rất hưởng thủ đấy chứ".
Ninh Đào cũng không để ý, cười cười...
" Hắc hắc, sao ngươi biết....".
Bàn Tử Trường Chân cười hắc hắc, rồi chở về chỗ ngồi bên dưới của mình.
Từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ được mọi người vây quanh như vậy, lại thêm có mấy bạn nữ, cái hung khí không cẩn thận chạm vào người nữa chứ, làm hắn sướng muốn chết...
" Ninh Đào, quà của ta đâu".
Tô Thiển nghiêng người sang nhìn Ninh Đào, miệng thổi phồng lên rất đáng yêu.
" Tất nhiên là không thể thiếu quà của Thiển Thiển nhà chúng ta".
Ninh Đào lại từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nữa, đưa cho Tô Thiển...
" Hừm, lần này tha cho ngươi".