Khi Niên Nhĩ Lạc mệt mỏi tỉnh dậy, cô mơ mơ hồ hồ nhìn xung quanh, nhận ra bản thân thế mà đã ở trong bệnh viện rồi.
Mẫn Doãn Kiệt ngồi bên cạnh trông nom cô đang gật gà ngủ, cô nghiêng đầu nhìn anh ta sau đó có chút ngạc nhiên.
"Này Tần Tuấn Kiệt..."
Mẫn Doãn Kiệt nghe Niên Nhĩ Lạc gọi thì giật mình tỉnh giấc, anh ta nâng mắt nhìn cô sau đó mỉm cười dịu dàng.
"Em đã tỉnh rồi."
"Ừ.
Là anh đưa tôi đến bệnh viện ư?" Niên Nhĩ Lạc híp mắt, nhàn nhạt hỏi Mẫn Doãn Kiệt.
Mẫn Doãn Kiệt gật gật đầu sau đó nghiêng người chồm tay qua bàn bên cạnh, pha ra một chậu nước ấm, dùng khăn tay nhúng vào rồi vắt nước, xong rồi thì đem khăn lau mặt cho Niên Nhĩ Lạc.
"Em ở ngoài trời quá lâu nên bị nhiễm lạnh, vết thương bị nhiễm trùng nhưng được xử lí ổn rồi."
Niên Nhĩ Lạc nâng mắt nhìn từng cử chỉ của Mẫn Doãn Kiệt, hình dung ra là Mẫn Doãn Kì đang chăm sóc cô, hồi lâu sau lại cụp mắt quay đầu đi.
"Cảm ơn anh nhé."
"Không gì đâu, cứu được em mừng còn hơn trúng số."
Niên Nhĩ Lạc nghe câu nói này của anh ta thì hơi có chút buồn cười, cô liếc xéo anh ta mở miệng nói.
"Bớt dẻo miệng đi."
Mẫn Doãn Kiệt cười cười, lại chồm tới cái bàn khi nãy lấy ra hộp giữ ấm, bên trong là cháo đã nấu sẵn.
Anh ta lấy múc một thìa đưa tới bên miệng Niên Nhĩ Lạc.
"Từ khi tỉnh lại tới bây giờ cũng chưa ăn uống gì, ăn chút cháo làm ấm bụng nhé?"
"Vương phi, ta bồi nàng ăn nhé?"
Không biết vì sao lại nhớ tới câu này, tâm tình của Niên Nhĩ Lạc lại lần nữa rơi xuống vực mắt cô rưng rưng, buồn bã nhìn thìa cháo.
Em nhớ anh quá Mẫn Doãn Kì...
Mẫn Doãn Kiệt trông thấy nước mắt của Niên Nhĩ Lạc rơi xuống thì hơi hốt hoảng, anh ta lúng túng đưa tay lau đi nước mắt cho cô, nhỏ giọng hỏi.
"Em làm sao thế?"
"Không, không gì đâu." Niên Nhĩ Lạc dùng tay dụi mắt làm nó đỏ ửng cả lên, cô nghiêng đầu nhìn hộp cháo sau đó gượng cười.
"Chỉ là tôi rất nhớ bạn trai cũ."
"Sao lại cũ? Các em chia rồi ư?" Mẫn Doãn Kì để lộ vẻ ngạc nhiên, mở miệng hỏi cô.
Niên Nhĩ Lạc gật gật đầu, cô mỉm cười chua chát, nước mắt lại tiếp tục rơi xuống.
"Tôi đã thất hứa với anh ấy, tôi đã bỏ anh ấy trước.
Nhưng mà tôi còn rất yêu anh ấy, tôi..."
Mẫn Doãn Kiệt đặt tô cháo qua bên cạnh sau đó vươn tay ôm Niên Nhĩ Lạc vào lòng, ban đầu cô còn giãy dụa rất dữ dội, lát sau bị kiềm kẹp lại thì đành bất lực buông lỏng cơ thể.
"Em uất ức gì thì khóc ra hết đi, anh sẽ nghe."
"Không cần đâu, anh buông tôi ra đi." Niên Nhĩ Lạc chớp mắt một cái liền quay lại dáng vẻ lạnh lùng, nâng tay đẩy Mẫn Doãn Kiệt ra.
Nhưng anh ta vẫn không nghe lời, cố ôm thêm một lát rồi mới buông ra, rồi mỉm cười với Niên Nhĩ Lạc.
"Không khóc nữa vậy ăn cháo nhé?"
Niên Nhĩ Lạc quả thật có hơi đói bụng, sau đó ngoan ngoãn ăn cháo Mẫn Doãn Kiệt đút.
[...]
Quay lại nửa tiếng trước khi Mẫn Doãn Kì vẫn đang tìm kiếm bóng hình của Niên Nhĩ Lạc, đầu óc hắn vô cùng hỗn loạn, cứ chạy qua chỗ này rồi lái qua chỗ kia.
Bỗng nhiên di động của hắn reo lên, hắn hơi nhíu mày liếc qua màn hình, biết được người gọi tới liền không muốn bắt máy.
Nhưng bên kia vẫn liên tục gọi tới, Mẫn Doãn Kì trong lòng vô cùng bực bội mở máy.
"Chuyện gì?"
"Nhĩ Lạc đang ở bệnh viện XXX, cô ấy hôn mê rồi.
Mau tới đây đi."
"Sao anh biết?" Mẫn Doãn Kì khó hiểu hỏi.
"Cứ tới đi đã." Mẫn Doãn Kiệt nói xong liền tắt máy.
Mẫn Doãn Kì cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, liền đánh tay lái phóng tới bệnh viện Mẫn Doãn Kì nói.
Mẫn Doãn Kì hấp tấp chạy, vượt không biết bao nhiêu cái đèn đỏ, dùng hết tốc lực mà chạy.
Đến bệnh viện cũng không kịp gửi xe mà xuống xe ngay rồi chạy vào bên trong.
Hỏi tiếp tân về Niên Nhĩ Lạc, biết được số phòng liền vội vã chạy lên.
Mẫn Doãn Kì cũng không kịp đợi thang máy, trực tiếp leo thang bộ, cứ thế leo mười mấy tầng lầu, hắn mệt đến cả cơ thể đều rã rời.
Nhưng hắn muốn trông thấy cô, cho nên mọi thứ hắn đều không quan tâm.
Khi đi đến được phòng bệnh của Niên Nhĩ Lạc, trái tim của hắn mới được dịu lại đôi chút, cửa phòng không khóa, hắn có thể trực tiếp đi vào.
Nhưng khi đó, hắn không muốn vào nữa.
Đập vào mắt Mẫn Doãn Kì chính là Niên Nhĩ Lạc đang cùng Mẫn Doãn Kiệt ôm nhau, cảnh tượng đó khiến hắn chết đứng tại chỗ..